Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà Black

2707 chữ

Chương 22: Nhà Black (1)

Đột nhiên trong không trung, một tiếng “Bụp” rất nhỏ vang lên.

Hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện tại quảng trường nhỏ giữa một bãi cỏ hỗn độn hoang vu. Mặt tiền của những phòng ốc chung quanh thật u ám, bộ dạng không chào đón khách nhân một chút nào. Có vài căn nhà còn vỡ cả cửa số, dưới ánh đèn đường thảm đạm chiếu rọi, rất nhiều nước sơn trên cửa đã bong ra từng mảng, còn có hàng đống rác rưởi nằm ngoài các bậc tam cấp. Trong cửa số trên mái lầu một tòa nhà gần đây mơ hồ truyền đến âm thanh ù ù của máy khuếch thanh. Mùi hôi thối của rác rữa tỏa ra từ bao rác căng phồng trước cửa nhà đổ nát.

Harry ngẩng đầu giả bộ hoang mang đánh giá phòng ốc chung quanh, bọn họ lúc này đang đứng bên ngoài số 11. cậu nhìn sang bên trái, thấy chính là số 10, nhìn sang bên phải, lại là số 13.

“Chú Sirius, nhà của chúng ta ở nơi nào?”

Nhà của chúng ta….

Sirius đột nhiên bị chữ này làm cho xúc động, cảm giác áp lực nặng nề xuất hiện khi phải về nơi này, cũng biến mất đi.

Chú hắng giọng một cái: “Số 12 Quảng trường Grimmauld.”

Vừa dứt lời, một cánh cửa rách nát đột nhiên xuất hiện ở nơi đáng lẽ không có gì giữa số 11 và số 13, tiếp theo vách tường dơ bẩn và cửa sổ bụi bặm cũng xuất hiện, nhìn qua thật giống như một ngôi nhà nữa đột nhiên phình to ra, lấn tới những thứ hai bên. Âm thanh của máy khuếch thanh tại số 11 vẫn còn vang lên ầm ầm, hiển nhiên các Muggle sống bên trong cũng không cảm giác được gì.

Sirius đi lên bậc thang bằng đá mòn nhẵn, nhìn cánh cửa vừa hiện ra bằng ánh mắt phức tạp, thần sắc ảm đạm không rõ.

Căn nhà xa cách mười lăm năm a… Lúc trước còn trẻ, chú kiêu ngạo không kềm chế được, không hề lưu luyến mà rời đi, chưa từng nghĩ tới, khi mình trở về, cũng chỉ còn lại có một mình mình.

Nước sơn màu đen trên cửa đều bong ra từng mảng, các vết trầy xước trái một đường phải một đường che kín. Cái nắm cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn uốn lượn. Trên cửa không có lỗ khóa, cũng không có hộp thư.

Sirius rút đũa phép vừa mới lấy lại ra, gõ một cái lên trên cửa. lập tức truyền ra tiếng vang dội của kim loại va chạm vào nhau, cùng với tiếng rổn rảng của dây xích. Cánh cửa từ từ mở ra.

Sirius xoay người, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng đáng yêu của con đỡ đầu nhà mình, mỉm cười.

Không, không phải chỉ còn một mình, còn có Harry, con đỡ đầu của mình mà.

“Đây chính là nhà của chúng ta, ” chú đưa tay ra cho Harry, “Vào đi.”

Người đàn ông tóc đen vẻ mặt thanh thản, ý cười nhẹ nhàng.

Bước qua cánh cửa, đi vào bên trong gần như là một mảnh tối đen. Lập tức cả hai ngửi thấy mùi ẩm ướt, bụi bặm, còn có mùi của cái gì đó đang mục rã và ngòn ngọt. Như là một tòa nhà tối như mực bị bỏ hoang.

Cậu nghe thấy tiếng Sirius làm rầm niệm chú, sau đó trên tường một loạt bóng đèn kiểu xưa đều sáng lên, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo không thực, chiếu sáng giấy dán tường lở lói và tấm thảm mòn xơ xác của một hành lang âm u dài thăm thẳm. Trên cao một chiếc đèn chùm bám đầy mạng nhện tỏa sáng mờ mờ, trên tường treo xộc xệch một vài bức chân dung lâu đời đến biến thành màu đen. Cả cái đèn chùm và chân nến đặt trên cũng có hình dạng uốn éo như rắn.

Nơi này… Harry co rút khóe miệng. Nó còn dơ bẩn âm u hơn so với cậu nghĩ, thật khó chịu, cũng may mắn là cậu đi cùng, nếu không không biết làm sao chú ấy qua được ở đây đêm nay nữa a.

Đột nhiên, chỉ nghe “cách” một tiếng, một con gia tinh xuất hiện .

Bộ dáng của nó rất già, làn da tựa hồ còn lớn hơn thân thể thực tế của nó nhiều lần, tuy đầu nó hói giống tất cả các gia tinh khác, nhưng nó lại có một lượng lớn lông trắng mọc ra từ hai lổ tai khổng lồ như tai dơi. Ngoài một miếng giẻ rách nhớp nhúa quấn giữa người như một cái thắt lưng, toàn thân nó gần như trần trụi. Hai mắt nó sưng vù, mọng nước mờ mịt, cái mũi rất ư khổng lồ khá giống mũi heo.

“Là ai khiến Kreacher tỉnh lại? Chẳng lẽ là cậu chủ Regulus sao?” giọng Kreacher như tiếng ểnh ương khàn khàn, trầm thấp.

Khi nó ngẩng đầu nhìn Sirius, hai mắt sung huyết mở ra càng lớn, “Cậu chủ Sirius?”

“Cậu chủ, không phải cậu chủ bị giam ở Azkaban sao?”

Gia tinh cúi đầu, “Hoan nghênh cậu chủ trở về.” Sau đó khom lưng, khẽ lầm bầm: “Bà chủ nhìn thấy sẽ nói cái gì đây? Người đã thề không thừa nhận đứa con trai này, hiện giờ hắn ta lại trở lại, nghe nói hắn còn là một tội phạm giết người. Chuyện này tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với gia tộc Black vĩnh viễn cao quý—— ”

“Ta không phải tội phạm giết người! Ta được Bộ Pháp Thuật thả ra!” sau khi Sirius nghe được liền nổi trận lôi đình.

Harry nhíu mày, thể loại gia tinh kiểu này… có vẻ so với các gia tộc khác, Black giảm sút nghiêm trọng a. Có lẽ mình phải kiếm cơ hội vào phòng ảnh nhà này thôi.

Nhìn tro bụi phủ đầy phòng ở, Harry phiền muộn.

Ngồi chờ mong con gia tinh tên Kreacher này dọn dẹp phòng, thôi thì cậu vẫn nên xắn tay áo lên tự mà dọn dẹp cho rồi.

Cuối cùng, sau một hồi lâu, hai chú cháu mới dọn xong căn phòng bếp. “Merlin a, cũng may con về với chú, không làm sao mà chú ở nơi này được.” Harry than thở với Sirius.

“Con nghĩ chú làm không được sao?” Sirius bắn ánh mắt qua.

“Như lúc nãy có một số thứ chú không rõ là con biết rồi. Còn con gia tinh đó, con không tin tưởng nó. Biết đâu nó lại lợi dụng thời cơ giết chú cũng không chừng.” Harry nói thẳng thừng.

‘A Harry thì ra trong mắt con chú không đáng tin tưởng như vậy!!!’ Sirius hắc ám nhìn đứa con đỡ đầu mình.

Nhìn thấy vẻ mặt cha đỡ đầu mình, Harry cười cười “Chắc chú cũng mệt rồi, nhưng mà chúng ta chỉ mới dọn xong phòng bếp thôi. Hay chú biến ra cái giường mà nằm tạm đi. Trong lúc đó con đi mua thức ăn về nấu.”

“Để chú đi với con.” Sirius đứng dậy khỏi ghế.

“Không, chú chỉ vừa từ Azkaban ra, cần nghỉ ngơi dưỡng sức. Hơn nữa con biết đi chợ nấu ăn, chú cứ yên tâm.” Harry ngăn cản cha đỡ đầu của mình “Chú cứ ngủ đi, khi nào nấu xong con sẽ kêu chú dậy ăn bữa tối được chưa?”

Dứt lời, Harry lập tức rời khỏi nhà.

Ngay khi ra cổng, cậu nhìn xem xung quanh có ai theo dõi không. Khi đảm bảo chỉ có mình cậu ở ngoài sân, cậu bắt đầu độn thổ đi, mục tiêu là góc tối Hẻm xéo. Đến nơi, cậu phóng cho mình hàng ngàn bùa chú phòng vệ và biến hình, rồi bước đi dưới hình dạng một thanh niên 28 tuổi đến Gringotts. Vừa đến nơi, cậu đã đến chỗ yêu tinh đứng đầu “Grapplehorn, đổi dùm cho ta 1000 bảng anh, số tiền đổi cứ trừ trong kho của ta.”

“Vâng, tôi làm liền.” Khi nhận diện được người đến là ai, Grapplehorn vội kêu Battleborn đi đổi ngay, chưa đầy hai phút sau đã đến cùng với một túi tiền lớn.

“Cảm ơn.” Harry nói “Vậy ta đi trước.”

Hai yêu tinh cung kính tiễn cậu đi, làm các vị khách hàng khác trong Gringotts bất ngờ. Họ chưa thấy yêu tinh cung kính với ai bao giờ.

Harry độn thổ về giới Muggle. Vừa đi cậu lại mua mỗi thứ mỗi ít, rồi xem còn thiếu thứ gì nữa không? Đến khi mua xong thì cũng đã khá trễ, cậu vội trở về làm bữa tối.

Trong phòng bếp, nhìn Sirius lúc ngủ, ánh mắt cậu nhu hòa hơn. Cậu quyết định phải bổ béo cho cha đỡ đầu nhà mình. Cuộc sống trong tù đã làm ông ấy trở nên ốm yếu như khúc xương rồi. Hơn nữa cậu cũng không trong mong gì con gia tinh đó có thể nấu ăn bồi bổ sức khỏe cho chú. Mang tâm trạng như vậy, cậu vào bếp nấu đồ ăn. Khi dọn ra bàn xong, cậu kêu chú dậy dùng.

Ở Azkaban, cho tới bây giờ Sirius vẫn ăn không đủ no, sau khi nhìn thấy Harry làm một bữa tối phong phú, liền đá bay tất cả phong độ, bắt đầu ăn như hổ đói, vừa ăn vừa khen Harry nấu cơm ăn ngon. Harry nhìn bộ dạng như hổ như hùm của chú, trong lòng rất khó chịu, cuộc sống mười năm trong nhà tù đã cướp lấy rất nhiều thứ trên người Sirius, nhiều đến không thể tưởng tượng. Nghĩ như vậy, dù bụng đói kêu vang, cũng không muốn ăn nữa. Hơn nữa, với phong cách ăn uống của cậu so với Sirius hiện giờ, ai biết chú ấy lại nghĩ đến cái gì nữa chứ.

Sirius tuy ăn nhanh nhưng lại luôn quan tâm đến Harry, thấy cậu ăn không bao nhiêu thì hỏi “Harry, sao lại không ăn ?”

Harry cười cười, “Con vốn không đói, ăn uống cũng ít, chú Sirius, con lên chuẩn bị phòng ngủ trước, chú ăn tiếp đi nha, không đủ để ăn cứ vào bếp, trong đó vẫn còn.”

Sirius không nghi ngờ gì nữa, gật đầu, “Vậy được rồi, chú ăn xong liền đi lên giúp con.”

Harry rời khỏi phòng, nhưng không phải chuẩn bị phòng ngủ như cậu nói, mà đi kiểm tra phòng tắm. Nhiều nhất là 11 năm chưa sử dụng, nếu mà nó vẫn còn sài được mới gọi là kì tích. Quả nhiên, cậu cũng phải hao một phen công phu mới chỉnh lí xong. Cậu xuống lại phòng bếp thì thấy Sirius đang dọn chén dĩa trên bàn.

“Sirius,” Cậu gọi, Sirius quay đầu lại nhìn “Để con dọn cho, chú phải đi tắm rửa cho sạch sẽ mới ngủ được.”

Sirius đánh giá xung quanh mình, rồi gãi đầu cười ngượng “Con nói đúng, chú phải chỉnh lí bản thân mình.”

“Toàn bộ đồ dùng con đều để trong phòng tắm đó, có gì chú cứ lấy ra dùng.” Harry nhắc nhở.

“Harry, con chu đáo quá đó, còn hơn Lily nữa.” Sirius bật cười, dưới cái nhì của Harry thì thu lại vẻ mặt “Được rồi, chú đi đây.”

Sau khi thấy Sirius ra khỏi phòng, nét cười trên mặt Harry biến mất. “Kreacher! Kreacher!” nhưng không có tiếng động nào khác phát ra “Không thưa sao? Thật tốt, giỏi lắm. i! a!”

Theo tiếng gọi của Harry, hai con gia tinh xuất hiện “Tạm thời dừng lại việc hai ngươi đang làm, hiện tại đi dọn hai căn phòng ngủ, ngoại trừ phòng có dán tên Regulus Arcturus Black không được đụng thì những nơi khác các ngươi có thể chọn. Giờ đi dọn mau lên.”

Hai con gia tinh biến mất, đồng lúc con gia tinh già đó xuất hiện “Cậu chủ Harry.” hắn ta cung kính cúi chào nhưng miệng lại rủa xả “Quả nhiên người của kẻ phản bội cũng xấu xa như vậy, bà chủ mà nhìn thấy sẽ nói gì đây. Ôi Kreacher đáng chết, Kreacher đã để mấy kẻ ngoại lai ở đây…”

“Câm họng nhà ngươi lại, Kreacher, đừng đi quá xa giới hạn của ta. Nếu ngươi không tôn trọng ta, ta cũng không có ý kiến gì đâu. Chỉ có điều gia tộc Black sẽ phải mang nỗi xỉ nhục vì gia tinh của gia tộc không biết đạo lí tiếp đãi khách là gì.” Harry thả áp suất pháp thuật ra, trong phòng cực kì ngột ngạt, Harry nhìn chằm chằm Kreacher, gằn từng tiếng “Ngươi nên may mắn giờ đã khá tối. Nhưng ngay ngày mai ta sẽ mượn hai gia tinh của nhà Malfoy giúp đỡ. Lúc đó ta tự hỏi họ sẽ nghĩ sao về cái gọi là gia tộc Black “Vĩnh viễn thuần túy”. Bây giờ, lui xuống, tiếp tục việc của ngươi, đừng lảng vảng trước mắt ta. Ta không muốn nói lần thứ ba.”

Ma lực của Harry, theo từng tiếng nói của cậu, áp sát lấy Kreacher, làm nó khó thở. Nó chỉ biết đợi khi cậu dừng nói chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất mà biến mất, và nó đã làm vậy.

Harry điều chỉnh lại ma lực của mình, rồi đi đến tủ thủy tinh chứa mặt dây chuyền bên trong, cảm xúc không biết là tức giận hay buồn cười nữa. Cái dây chuyền đó, vốn là vật phẩm luyện kim đầu tiên cậu thành công tạo ra, để chúc mừng sinh nhật ba ba, nay lại biến thành một Hồn khí, đúng là… Cậu mở tủ kính ra, triệu hồi cái hòm nhỏ dược ếm phòng bị kĩ càng từ trong không khí, lấy sợi dây chuyền ra rồi vứt vào trong. Đồng thời cậu cũng dùng dây chuyền giả ở cái hang động đó bỏ lại vào chỗ cũ, rồi đóng tủ lại.

Xong xuôi, cậu lên lầu nhìn thành quả của hai con gia tinh. Chúng nó làm hiệu suất nhanh hơn cậu tưởng. Đồng thời chú Sirius bước vào phòng “Harry, một mình con dọn hả?”

“Tất nhiên là không, con cũng không thiên tài như vậy.” Harry cười nói “Nhưng người giúp con là bí mật, khi nào cần thiết, con sẽ nói ra, được không chú?”

“Bí mật với chú luôn sao?” Sirius kéo dài âm điệu “Thôi được rồi, ai biểu con là con đỡ đầu của chú làm gì. Chú chỉ đành chịu thôi.” Giọng nói đã chuyển sang chế độ làm nũng.

Harry “vờ” không để tâm đến thái độ đó “Chú Sirius, con quyết định rồi. Nội trong tuần này con phải bồi bổ chú mập mạp lên, sức khỏe tốt hơn chứ không tàn tạ như lúc sáng nữa. Nên giờ chú nên ngủ.”

“Thật là…” Sirius cười “Chú sẽ biết tự lo cho bản thân mình mà. Ngược lại là con đó, từ sáng đến giờ loay hoay đủ việc nhưng chưa có nghỉ ngơi kìa. Con cũng ngủ một giấc đi, có gì sáng mai hai chú cháu ta làm tiếp. Không cho phản đối, đến giờ ngủ rồi.”

“Được rồi, con đi ngủ.” Harry nắm tay cha đỡ đầu của mình “Sirius, ngủ ngon.”

“Harry, ngủ ngon.” Sirius vẫy tay nhìn con đỡ đầu của mình ra khỏi phòng, miệng nói theo. Sau đó, cậu chìm vào giấc ngủ.

Harry vừa đi vừa nghĩ ‘Có người cha đỡ đầu thương yêu mình như vậy thật tốt. Tính ra, sống hai kiếp như mình nhưng đây là lần đầu tiên mình có cha đỡ đầu. Tuy có vô vàn nhược điểm và tật xấu nhưng lại là người giáo phụ tốt. Hơn nữa không cần cha nhắc thì mình cũng sẽ ngủ sớm mà. Vì tối nay chắc sẽ có một cuộc nói chuyện dài lâu đây.’

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.