Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau cái chết của Quirrell – Cứu lấy kí ức tiền kiếp

2736 chữ

Chương 29: Sau cái chết của Quirrell – Cứu lấy kí ức tiền kiếp

Buổi sáng tại phòng Hiệu trưởng lại tiếp tục căng thẳng. Phải biết chưa có một năm nào như năm này, ba lần phải họp giáo sư gấp mà lần nào cũng căng như lần nào, đều đau đầu như vậy. Và lần nào Severus cũng là người đến cuối cùng.

“Có chuyện gì nữa, Albus. Đây là lần thứ ba rồi.” Thấy Severus yên tọa, Minerva lên tiếng.

“Hòn đá phù thủy bị trộm rồi. Quirrell cũng mất tích.” Dumbledore nhẹ nhàng nói.

“Có khả năng là hắn ta lấy rồi bỏ trốn.” giáo sư Sprout nêu ý kiến.

“Không, ta không chắc, nhưng có khả năng là hắn bị người khác sát hại. Mà kẻ này rất mạnh.” Dumbledore phản bác “Hơn nữa, ta đã kiểm tra, phát hiện có dấu hiệu của Lửa quỷ.” Nghe đến đây mọi người há hốc miệng. Phải biết lửa quỷ là pháp thuật hắc ám rất khó điều khiển, mà đây chỉ thấy dấu hiệu, chứng tỏ người ra tay phải là một phù thủy hắc ám mạnh mẽ. Mà ở đây, chỉ có Severus và Dumbledore mới đủ sức điều khiển được ngọn lửa đó. Thậm chí đôi lúc Severus cần phải gắn sức mới làm được. Không ngờ trong Hogwarts lại tồn tại một người nguy hiểm như vậy.

Dumbledore tiếp tục “Ngoài ra, tôi còn nhận được lá thư này.” Ông đưa lá thư ra cho mọi người đọc. Nội dung rất ngắn “Ta tạm lấy đá phù thủy của các ngài. Yên tâm, ta sẽ không dùng nó để cứu sống Voldemort. HS”

“HS? Hắn ta là ai?” Người hỏi là giáo sư Flitwick.

“Ngoại trừ hắn là một hậu duệ Slytherin thì chúng ta chưa biết gì về hắn. Nói tóm lại, đá phù thủy trong tay hắn cũng không an toàn gì nhiều.” Dumbledore thở dài. Chắc ngày hôm nay là ngày lượng thở dài của ông nhiều nhất “Thời gian đến thi không còn bao nhiêu, giờ chỉ còn phiền Severus và Filius giúp bọn nhỏ Phòng chống nghệ thuật hắc ám thôi.”

“Được rồi.” giáo sư Flitwick gật đầu còn Severus chỉ hừ lạnh nhưng không phản đối gì.

“Trong những ngày này, chúng ta cần phải phòng bị cao độ. Chỉ mong từ giờ đến hết năm không còn vấn đề gì nữa.” Dumbledore tóm gọn “Thôi, mọi người làm việc đi. Severus, anh ở lại một lát.”

Khi chỉ còn hai người, Dumbledore phóng bùa bảo mật toàn vẹn quanh khắp căn phòng.

“Severus, vị Slytherin đó, còn liên lạc với cậu không?” Dumbledore gặn hỏi.

‘Nếu tôi nói với ngài cái người mà người đang hỏi đấy cứ một tuần thì ít nhất ba ngày sẽ chạy đến tìm tôi thì ngài có đột quỵ tại chỗ không?’ Severus tự hỏi một lát, rồi trả lời “Nếu cái đầu của ngài còn chứa một chút thứ gì là quan sát thì từ sau lễ giáng sinh tới giờ ta không có nhận một lá thư nào cả.”

“Hắn ta có cho cậu biết tên không?”

“Không. Ngài có thể thôi hỏi những câu vô nghĩa không? Nếu ngài chỉ kêu tôi ở lại vì những câu hỏi vô bổ không có một tí giá trị đó thì xin lỗi, tôi không có thời gian với ngài.” Severus không kiêng nễ gì nói thẳng vào mặt cụ.

“Thôi được rồi,” Dumbledore chịu thua “Quirrell có lẽ là ngăn cản hắn lấy hòn đá nên bị hắn giết. Dù sao hắn ta cũng rất nguy hiểm, cậu cần tăng cường bảo vệ Harry.”

“Không cần ông nhắc nhở. Ta tự biết chừng mực.” ‘Hừ, nếu ông biết người mà ông muốn bảo vệ chính là người mà ông đang đề phòng thì ông còn nói như vậy nữa không. Nhưng, anh thật sự không hiểu lí do Harry ra tay với Quirrell’

Cuối cùng, Severus rời khỏi phòng Hiệu trưởng với mọi thứ cảm xúc ngổn ngang. Về đến hầm, anh ngã phịch xuống ghế, không còn quan tâm đến lễ nghi nữa, chỉ còn thẩn thờ tự hỏi “Harry, rốt cuộc con muốn gì?”

Mà nhân vật chính của cuộc nói chuyện ấy hiện giờ lại đang có mặt trong phòng ảnh bốn nhà sáng lập. Cậu đang khuấy độc dược. Còn bốn nhà sáng lập đang mắng nhiếc một người nào đó mà không để ý người đó sẽ biến mất trong một ít phút đến.

“Xong, bây giờ là nguyên liệu chính.” Harry nói sau một lúc căng thẳng nấu vạc. Đồng thời câu nói ấy cũng cứu con người đáng thương thoát khỏi kiếp nạn…bị lải nhải tới chết.

Tuy nhiên Harry không hề để ý những điều ấy, cậu bắt đầu lôi từng thứ ra.

“Nhật kí bản đại biểu tuổi ấu thơ.”

“Nhẫn đại biểu tham niệm.”

“Chén Vàng đại biểu tín nhiệm.”

“Dây chuyền đại biểu oán hận.”

“Mũ miện đại biểu lý trí.”

Lấy cái nào ra, Harry nói cái đấy, rồi bỏ từng thứ vào vạc. Cùng lúc Tom đi tới.

“Em sẽ không thay đổi quyết định phải không?” Tom hỏi, Harry không trả lời. Nhưng cả hai đều hiểu sự im lặng này mang ý nghĩa gì.

“Dù linh hồn em có bị tổn thương?” Tom hỏi một câu khác. Câu hỏi này đánh lên tâm lí của các bức ảnh trong phòng.

“Chuyện này là sao, Harry?” Godric nhìn chằm chằm cậu. Ma áp của Salazar đã lan rộng khắp căn phòng. Rowena và Helga không lên tiếng, nhưng họ vẫn chú ý mọi cử động của Harry.

“Đừng đùa Tom, sẽ không sao cả. Ngay từ đầu không phải anh đã biết rồi sao? Quyết định của tôi?” Harry như không chú tâm vào bốn người còn lại, cậu nhìn Tom.

“Nhưng anh không ngờ, thật sự em có thể hy sinh đến như vậy chỉ vì một người thậm chí đã muốn giết em!!!” Tom gầm lên.

“Thì ra anh đã biết hậu quả của việc này, nên anh nghĩ tôi sẽ không ra tay với chính linh hồn mình. Đúng, tôi yêu hắn. Cũng yêu anh. Nhưng tình yêu tôi dành cho hắn sâu đậm hơn, vì hắn tôi có thể bất chấp cả sinh mệnh của mình. Nên, xin lỗi, Tom.” Harry thở dài, nói ra suy nghĩ của mình.

“Cuối cùng cũng chịu thật lòng mình sao?” Không hiểu sao lúc này anh lại cười “Anh thật ganh tỵ với chủ hồn, dù cả hai chúng ta vốn là cùng một người. Không biết khi linh hồn đầy đủ rồi chủ hồn và em có thể đến với nhau hay không? Có lẽ, em chưa suy xét đến đây đâu nhỉ. Một phần là do em không để ý, nhưng đa phần là do em sợ hãi thôi. Anh muốn em hạnh phúc, Harry, nên, em phải sống vì bản thân mình. Nếu, chủ hồn không hề để ý đến cảm nhận của em, tình cảm của em, khi con tim của em đã đạt đến giới hạn, hãy buông tha phần tình cảm này đi.”

“Anh biết tôi…”

“Không sao.” Tom ngăn cản lời Harry muốn nói. Tính cách chủ hồn, anh hiểu hơn Harry, phần cố chấp của chủ hồn, muốn thay đổi, e rằng là không thể “Đến lúc đó, em sẽ làm được. Trước khi anh biến mất, có thể chấp nhận một thình cầu nho nhỏ được không?”

“Được.” Harry ngay lập tức chấp nhận, bởi vì cậu thật sự có lỗi với anh, rất rất nhiều.

Cùng lúc khi Harry mở miệng thì môi cậu đã bị… chạm, bởi môi của Tom. Nhưng nụ hôn này cũng không sâu, dường như chỉ vừa chạm vào là Tom đã buông ra rồi.

“Tạm biệt, phải sống tốt đấy, my sweet heart.” Tom nói, rồi hóa thành làn khói bay vào vạc.

Harry sững sờ một lúc lâu, rồi cơn đau bỗng ập đến trong linh hồn như nhắc nhở cậu, cậu còn chưa xong. Kìm nén sự đau đớn nơi linh hồn, cậu dùng phép đẩy linh hồn Voldemort vào trong vạc độc dược. Ngay khi độc dược ổn định cậu mới ngồi phịch xuống đất.

Mặc cho linh hồn bạo động, cậu vẫn không để tâm. Suy nghĩ một lúc, cậu cười to “Thật sự là di truyền không tốt a. Người yêu mình mình lại không cần, người hận mình thì bất chấp mọi thứ để người đó sống…”

Nhìn cậu bé tuy yếu ớt lại quật cường trước mắt, bốn người không khỏi thở dài. Một Slytherin đã nhận định người nào thì sẽ hết tâm bảo vệ người đó. Hơn nữa, đối diện với người yêu, một Potter có thể bất chấp tất cả vì người ấy. Chỉ mong, Samuel không cố chấp như kiếp trước, có thể mong chóng nhận ra Harry. Tất nhiên khi họ phát hiện Voldy càng cố chấp hơn so với Samuel thì họ không khỏi tối tăm mặt mũi mà chúc phúc cho hai người mong chóng nhận lại nhau.

Đại khái nửa giờ sau, nồi nấu quặng phát ra tiếng “Thùng thùng thùng…”, cùng lúc một người thanh niên chậm rãi bước ra vạc, chỉ có điều, người này đang nude (phkb: a, chết tiệt, em còn là con gái, chưa đủ 18+ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ‘đỏ mặt’). Ngay lập tức, một bộ quần áo từ trên trời rơi xuống đầu người thanh niên “Ta cũng không muốn thấy một chúa tể hắc ám đang nude.”

Nghe tiếng nói, người thanh niên – Tom Marvolo Riddle – Dark Lord Voldemort bắt đầu mặt quần áo rồi đánh giá đối phương. Nhận ra người vừa dùng giọng điệu châm chọc nói với mình là ai, hắn ta gầm lên “Harry Potter…” giọng điệu lạnh lẽo như tiếng rắn. Nhưng chưa kịp làm gì thêm thì hắn ta ngã xuống, cắn chặt răng.

Thấy Voldemort ngã xuống, Harry vội vàng chạy đến. Môi Voldemort đã bị cắn rượi máu, cả người run run, linh hồn dao động dữ dội, làm cho linh hồn cậu mới áp chế được lại bùng nổ lên. Cậu cắn chặt răng, hạn chế sự dao động linh hồn của bản thân, đánh ngất Tom rồi cho cậu ấy uống dược. Lúc đầu là đút độc dược vào miệng, thấy độc dược không vào trong khoang miệng, Harry lo lắng, cuối cùng đành dùng môi của mình đưa độc dược vào miệng Tom, từng chút một.

Khi bình độc dược đã thấy đáy, Godric lên tiếng “Harry, thằng bé…”

“Vừa tỉnh dậy. không quen với một linh hồn đầy đủ cộng ý thức kiếp trước nối tiếp cho kiếp sau khiến linh hồn và ma lực bạo động. Con đã cho em ấy uống dược ổn định linh hồn, em ấy có thể từ từ nhớ lại kí ức trong giấc mơ.” Harry nói, rồi đỡ Tom dậy đưa lên giường “Khi em ấy nhớ lại hết, chỉ sợ không còn ai ngăn cản được nữa. Giờ đá phù thủy đã trong tay con, con cần làm mọi người thoát khỏi bức tranh càng sớm càng tốt. Tom cần phải được dạy dỗ lại, nhưng không phải do con, mà là do mọi người quyết định.” Harry hôn lên khóe môi đã rượi máu của Tom “Con về trước, lát sẽ đến.”

“Nếu mệt quá thì không cần gượng ép.” Salazar dặn dò.

Harry chỉ cười, rồi biến mất.

“Cậu nghĩ thằng bé sẽ nghe chứ.” Godric quay qua hỏi Salazar.

“Chỉ mong là như thế. Mà cậu cũng biết mà, nếu thằng bé mà quật cường thì chẳng ai làm gì được.” Rowena xen ngang. Helga bên cạnh cũng phụ họa theo “Như chuyện yêu tinh năm đó.”

Nghĩ đến năm ấy, cả bốn người không tự chủ đen lại mặt. Lúc ấy, dù Salazar ra tay đánh bọn yêu tinh thế nào, Heri cũng sẽ ngăn cản cho bọn họ, dù pháp thuật có cạn kiệt thì cậu cũng chống đỡ bằng cả cơ thể mình. Samuel biết tin đến ngăn cản Heri đừng làm việc đó nhưng cậu cũng không quan tâm. Đó là lần đầu tiên Samuel và Heri không cùng quan điểm với nhau thật sự. Mà sau đó, Samuel cũng theo phe Heri. Một thời gian sau, bốn người họ, nhất là Salazar, mới quyết định tha cho những yêu tinh không liên quan. Các yêu tinh dám làm việc đó sẽ đưa cho Heri xử lí, mà trừng phạt của cậu, thậm chí còn ác hơn thứ mà Salazar nghĩ ra. Tuy vậy tất cả mọi người đều rất hài lòng với số phận của những con yêu tinh đó.

“Nhưng lần này thì khác.” Salazar nhăn mày lại.

“Cậu nên tin thằng bé. Nó là một đứa trẻ có chừng mực.” Mặc dù hơi buồn vì sau thời gian rất lâu Heri vẫn thường lôi anh ra giận hơn nhưng Godric vẫn tin tưởng Heri. Như cậu bé tuy bị thương vẫn cố chấp cứu người kia. “Nếu không ngay đầu năm là thằng bé có thể giúp chúng ta rồi, không cần phải chờ có đá phù thủy trên tay.”

“Cậu nói đúng.” Salazar cũng không nói gì nữa. Giờ cả bốn người họ cùng tập trung nhìn người đang nằm trên giường, mỉm cười thì thầm “Mừng trở về, Samuel.”

Harry sâu khi độn thổ rời khỏi thì đến hầm, cậu muốn xem tình trạng độc dược, phải có nó cậu mới cứu ba ba, chú Godric và các dì, nhân tiện cũng trị thương cho mình luôn. Thấy Severus đang ngồi chấm bài, Harry thở dài, rồi không ngăn cản gì nữa. Ma lực và linh hồn không còn bị ảnh hưởng tuôn trào ra, khiến Severus kinh hồn. “Harry, con…”

“Cho con dược ổn định linh hồn và dược ổn định pháp lực.” Harry nói, hiện giờ cậu không thể đè ép chúng, nếu không cậu sẽ bị nội thương, mà những lúc quan trọng này, cậu không thể cậy mạnh.

Severus có rất nhiều điều muốn hỏi Harry, nhưng anh biết nặng nhẹ. Anh triệu tập hai bình dược đến tay, rồi đưa Harry từng bình. Harry uống xong, linh hồn và ma lực không còn bạo động nữa, anh mới hỏi “Harry, chuyện Quirrell và hòn đá phù thủy…”

“Là con làm. Quirrell không xứng đáng làm một giáo sư, giữ lại cũng chẳng có ích gì. Đừng thấy con độc ác, là hắn đã mất hết tính người, con đã cho hắn một cơ hội, nhưng hắn bỏ qua nó. Hắn ta nên may mắn, ở ngàn năm trước nếu có ai muốn đá động gây hại đến học sinh thì cái chết là nhẹ nhàng nhất, mà hắn lại có thể sống đến gần một năm. Đá phù thủy, con dùng để cứu lại bốn nhà sáng lập. Hogwarts hiện giờ, ngoại trừ họ không ai có thể cứu được nữa.” Harry tóm gọn “Mà độc dược kia, đã tới đâu rồi?”

“Theo lời con miêu tả, thì chỉ vài phút nữa là hoàn thành.” Nhắc tới độc dược mới lạ kia, anh trả lời “Giờ con có thể cho ta biết, đó là gì rồi đấy, Harry?”

“Sao con không biết chú cũng có một mặt này vậy, Severus? Hình tượng lạnh lùng vô đối kia đâu rồi?” Harry nở nụ cười, từ lúc sau khi đưa cậu về phòng Sinh hoạt chung, ngài ấy dường như cởi mở với cậu hơn, tất nhiên là khi chỉ có hai người. “Độc dược đó, kết hợp với đá phù thủy, làm linh hồn họ thoát khỏi bức họa, nhập lại vào thể xác. Mà chú tiếp tục công việc đi, lát con sẽ nhờ chú giúp con đấy. Giờ con phải nghỉ một lát.” Dứt lời, cậu nằm xuống ghế sa lông, chẳng mấy chốc là ngủ.

Nhìn vẻ mặt tái đi của cậu, Severus thở dài trong lòng. Thằng bé thật là cứng đầu, đã mệt mỏi như vậy mà vẫn muốn ôm việc vào người. Mà thôi, anh vẫn không nên làm phiền cậu thì hơn, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.

Cứ thế, một người chấm luận văn, một người nằm ngủ.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.