Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại nạn ở trang viên Malfoy

2928 chữ

Chương 31: Đại nạn ở trang viên Malfoy

Ngay ngày bọn trẻ về nhà, Nhật báo tiên tri đã đưa tin tức động trời “TỬ THẦN THỰC TỬ ĐẠI VƯỢT NGỤC” làm hàng ngàn phù thủy quen sống trong an bình run sợ.

Ngay sau đó, bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại Albus Dumbledore đứng ra thuyết phục mọi người mới làm cho bọn họ bình tĩnh lại. Không lâu sau, Bộ pháp thuật lại đưa ra thông báo để Dementor canh giữ cổng Hogwarts, nhằm không cho bọn tử thần thực tử vào trường gây hại cho học trò. Ngoài ra Bộ cũng chỉ định chỉ cần phát hiện một tử thần thực tử nào sẽ ngay lập tức bị trừng phạt bằng cái hôn của Dementor.

Harry nhìn tờ báo, cười nhạt, Azkaban bị vượt ngục trong vòng không đến năm phút mà bọn họ còn trông mong để Dementor hôn bọn chúng sao. Có lẽ, cậu nên bái phỏng trang viên Malfoy gấp nhỉ? Nên viết thư cho Draco thôi! Mà phải thông báo cho chú Sirius dời lại thời gian đi đón cậu nữa.

Bên số 12 Quảng Trường Grimmauld, nơi mà gia tộc Black vĩnh viễn thuần túy cư ngụ thì đang mở cuộc họp lâm thời của Hội phượng hoàng vắng bóng 11 năm nay.

“Đã lâu lắm rồi chưa gọi mọi người tới gấp như vậy.” Dumbledore nhẹ nhàng nói.

“Albus, hắn trở về phải không?” một người đàn ông thô kệch, người đầy vết chai sẹo, ngay cả con mắt cũng không nguyên vẹn. Đó là cựu thần sáng nổi danh trong Bộ pháp thuật Alastor Moody.

“Alastor, chúng ta không có bằng chứng cụ thể. Nhưng, có lẽ, chúng ta phải phòng cho trường hợp xấu nhất xảy ra.” Dumbledore nói.

Họ tiếp tục bàn thêm một số công việc nữa, sau đó rồi giải tán. Trước khi rời khỏi, Dumbledore căn dặn Sirius “Khi Harry đến, cậu hạn chế dẫn thằng bé đi khỏi đây. Không biết khi nào Death Eater sẽ tấn công, lúc đó chỉ sợ Harry sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tôi biết phải chăm sóc Harry như thế nào. Cụ cứ yên tâm, Harry tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì.” Sirius chắc nịch nói.

“Vậy ta đi trước.” Dumbledore dứt lời rồi dùng bột Floo rời khỏi.

“Rốt cuộc con định xử lí chuyện này thế nào, Harry?” Sirius thì thầm, cùng lúc một con cú trắng tuyết bay vào nhà.

“A Hedwig, cô công chúa ngoan, Harry gửi thư cho ta phải không? Lá thư đâu rồi?” Sirius đặt Hedwig lên vai hỏi. Cô cú đưa lá thư ra. Sirius nhận lấy nó và đọc. Cuối cùng chú lắc đầu mà than thẩm “Con thật là…”

Tại trang viên Malfoy, ngay khi đọc xong lá thư mà Harry gửi, Draco vội vàng nói chuyện với phụ thân cậu. Sau một hồi năn nỉ cuối cùng Lucius Malfoy mới chấp nhận mời Harry đến đây vào một tuần sau.

Khi Draco ra khỏi thư phòng, Narcissa vội hỏi chồng mình “Để em ấy đến đây sẽ tốt chứ? Anh cũng biết, Harry và Lord…”

“Cho nên anh mới ngăn cản đó.” Lucius vô cùng hiểu thứ mà vợ anh lo lắng, bởi anh cũng có tâm trạng tương tự như vậy “Nhưng Harry tự đề nghị đến đây chắc đã có sắp xếp. Thôi thì cứ đồng ý đi. Anh nghĩ không có sự đồng ý của chúng ta thì Harry vẫn có thể đến đây.”

“À…” chính xác, tổ tiên của họ thương yêu chú của ngài như vậy, tuyệt đối sẽ không hạn chế độn thổ vào đối với Harry, có ngăn cảm cũng bằng thừa. Thôi thì cứ đồng ý rồi tính sau “Anh chỉ mong Lord không ngẫu hứng đến đây trong khoảng thời gian Harry ở chỗ này.” Lucius thở dài.

Sự thật chứng minh, quý tộc bạch kim hàng năm phải chịu sốc thì mới sống nổi qua một năm. Chỉ sau nữa tiếng Tiểu long đưa Harry mới tới về phòng thì Lord Voldemort độn thổ vào trang viên Malfoy.

“Lord!” Lucius và Narcissa vội quỳ xuống, bề ngoài thì cung kính nhưng trong lòng thì không ngừng ân cần hỏi thăm Merlin chết tiệt dám chơi anh như vậy (Mer: liên quan gì đến ta. Ta đã nói bao nhiêu lần là hãy rủa sả con nhỏ viết truyện đó.      Arthus: Mer, bớt giận đi, em nên biết là dù chúng ta có nói thế nào thì bọn họ cũng không biết được sự thật này mà.)

“Dọn dẹp tầng hầm đi, một tiếng nữa tổ chức buổi họp lâm thời.” Voldermort nói với hai vợ chồng. Lucius vốn định đứng dậy thực thi thì Voldermort đã ngăn lại “Không cần, kêu gia tinh của các người làm. Hai người đưa ta đến hành lang ảnh nhà Malfoy.”

‘Hành lang ảnh? Ngài ấy lại yêu cầu đến hành lang ảnh? Ôi Merlin nội khố chết tiệt!!! Tổ tiên của mình đang cực kì khó chịu với Lord. Nếu mà ngài ấy nói gì đó khiến Lord tức giận thì gia tộc Malfoy khó tránh khỏi tai ương. Chỉ mong ngài ấy có thể thu liễm một chút vì con cháu đời sau.’ Hai vợ chồng nhà Malfoy đồng lòng suy nghĩ, nhưng vẫn đưa Voldemort đến nơi cần đến.

“Tom, là cậu.” Ngay khi đến cánh cửa dẫn vào hành lang ảnh, một bức tranh bỗng thốt ra thu hút sự chú ý của Voldemort.

“Abra, đã lâu không gặp.” Đối với người giúp đỡ mình từ khi vào Hogwarts, mặc dù khi đó vẫn là song phương lợi dụng, cậu vẫn có chút cảm tình. Hơn nữa, gia tộc Malfoy, cũng là người thân của cậu.

“Cũng đúng, từ khi tớ chết, cậu cũng đâu rãnh rỗi gì mà đến đây thăm hỏi đâu. Sao rồi, nghe nói cậu biến mất 11 năm, ai lôi cậu về vậy?” Abraxas có lòng tốt hỏi, ai ngờ có người nghe bấy nhiêu đã nhanh chóng hỏi lại “Abraxas, ta có hoa mắt không vậy? Đây chắc là vị hắc phù thủy mà các ngươi theo tôn thờ, chúa tể hắc ám VOLDEMORT?” Đối phương hỏi, lời nói thì đúng là khen ngợi người khác. Nhưng trong phòng ai cũng nhận ra vẻ mặt khinh thường của người đó gửi đến Voldemort, hơn nữa khi nhắc đến chữ “Voldemort” thì như nghiến răng nghiến lợi.

“Vâng, thưa tổ tiên.” Lucius thay mặt ba anh trả lời. Vẻ mặt anh lúc này là chết chắc rồi. ‘Ba của con ơi, ngài có gợi lại quá khứ cũng đâu cần nhắc đến chuyện đó đâu. Giờ chết rồi đấy.’

“A, tôn thờ!” Nelson cười lạnh “Ta không ngờ gia tộc Malfoy có thể làm hành động vĩ đại như vậy vì người khác đấy. Hơn nữa lại là một kẻ điên. Thử nghĩ xem, một tên điên dám nhúng chàm thay đổi Hogwarts mà bốn nhà sáng lập đã cố gắng gây dựng nên. Thậm chí gây ra sự mất đoàn kết trong Hogwarts, phạm vào quy tắc đầu tiên khi sáng lập Hogwarts đã quy định. A, còn cái gì mà “nên xóa bỏ nhà Gryffindor”, ta tự hỏi kẻ đó có biết rằng hắn ta có mang trong mình dòng máu trực hệ của Godric Gryffindor không nữa đấy? À, làm sao một tên điên thậm chí linh hồn của mình cũng không tha có thể hiểu được điều đó chứ? Thứ lỗi cho ta, thưa ngài, ta không hề suy nghĩ đến vấn đề này.” Dứt lời Nelson mới cầm tách trà trên bàn mà nhấm nháp.

Thấy vẻ mặt cười lạnh của tổ tiên nhà mình, Lucius biết là mình chuẩn bị về chầu Merlin rồi. Càng nghe những lời về sau, Lucius càng bất giác thu nhỏ lại vị trí của mình, cố ý giấu đi sự tồn tại của mình trong căn phòng, cũng đánh giá vẻ mặt của Lord. Anh sợ, Lord trong cơn tức giận sẽ làm gì nơi này mất. Nhưng, trái ngược với điều anh nghĩ, Lord dường như không thể hiện gì cả. Thậm chí vừa nghe Lord còn vừa cười được, là anh nhìn nhầm hay…

Cuối cùng, Voldemort mỉm cười từ từ nói “A, ta không ngờ mình lại điên cuồng như thế. Nhưng, ít nhất ta chưa bao giờ lợi dụng tấm lòng của anh ấy để thu hút sự chú ý của anh. Không như ai đó mặt dày nhõng nhẽo làm nũng để anh ấy quan tâm nhưng lại tại vị trí anh ấy không thể thấy được mà cười trước nỗi đau của ta. Thật không ngờ, thời gian trôi qua thật nhanh, cậu bé nhõng nhẽo năm nào đó giờ trở thành một quý tộc rồi, đúng không Nelson?”

“Phụt…” Đáng thương ngài Malfoy đang uống nước bị sặc vì sốc, miệng mở to không tin vào mắt mình mà nhìn chằm chằm Voldemort, một lúc lâu mới nhận ra là mình vừa làm một việc không quý tộc chút nào, mới lấy lại tinh thần mà hỏi “Samuel, là chú?”

“Hừ, công phu độc miệng của con vẫn là không đổi nhỉ? Ta tự hỏi không biết anh Heri có biết sự thật này không đó.” Voldemort vẫn cười, nhưng đủ làm cả gia tộc Malfoy thêm một cơn chấn động. Gia chủ đời đầu của họ gọi người trước mắt là chú. Kết hợp với những điều mà một năm trước họ nghe được thì, người trước mắt này là con trai của ngài Gryffindor và ngài Slytherin. Đùa hả, việc này… thật khó chấp nhận mà.

“Chuyện làm nũng của Nelson thì Heri biết từ đời nào rồi, chỉ là cậu ấy quá cưng chiều Nelson mà thôi.” Bỗng, bên cạnh Nelson xuất hiện thêm một người. “Vậy cậu là Voldemort. Thật kì lạ, rõ ràng ngũ quan cũng rất anh tuấn, lại nổi điên đi cắt miếng để làm mình người không ra người, ma không ra ma.”

“Stephen Potter!!!” nghĩ đến chuyện mình làm mà đối thủ của mình biết, Voldemort không khỏi đen mặt.

“Ồ, ta tự biết tên mình, cậu không cần phải nhắc.” Stephen có lòng tốt nhắc nhở.

“Cả anh và Nelson đều thức tỉnh, vậy chính là Heri anh ấy cứu tỉnh hai người. Vậy giờ anh ấy ở đâu?” Nghĩ đến việc Heri đã trở về giới phù thủy, Voldemort, à không, Samuel không thể kiềm chế gương mặt của mình mà tươi cười.

Stephen nói “Heri nói, đợi cậu tìm ra cậu ấy. Chúng tôi đã hứa sẽ không nói ra. Nhưng, có một số chuyện, dù biết vi phạm khế ước nhưng ta vẫn phải nói. Voldemort, khế ước mà Heri làm với hai người thuộc bạch ma pháp, yêu cầu hai người phải yêu đối phương của hiện tại. Nếu khế ước thất bại thì chỉ có Heri là người gánh chịu thôi.”

Voldemort chưa kịp nói gì thêm thì hai tiếng bụp xuất hiện ngay trong phòng.

“Chỉ mong là không độn thổ lộn chỗ.” từ chỗ phát tiếng nói xuất hiện hai người thanh niên, một người tóc vàng, một người tóc đen. Người tóc vàng nói “Oa nga, thật đông đúc! Cậu có thấy vậy không Sarah?”

“Không cần cậu bình luận.” Người tóc đen ngắn gọn trả lời, ánh mắt không đổi nhìn ở một chỗ nào đó trong góc phòng.

“Không ngờ con cũng ở đây đấy, Stephen.” Người thanh niên đó nhìn vào bức tranh của Nelson mà tiếp tục nói.

“Con chỉ muốn đến dặn dò hậu đại của mình có rong chơi cũng không thể quên công sự của gia tộc đấy mà.” Stephen tỉnh rụi trả lời.

“Hậu đại của anh? Là Harry Potter?” Voldemort nghi vấn.

“Ừ, thằng bé đến thăm Draco, có vấn đề gì sao?” Stephen tỉnh bơ hỏi lại.

“Cậu nói cái gì? Ch… Á!” Nghe Stephen nói, Nelson phản ứng mãnh liệt. Cũng may trước khi thốt ra từ “chú Hera” thì đã bị Stephen đạp chân. Cậu trừng Stephen một cái rồi mới mỉm cười “Ông ngoại, ông nội, mừng hai người trở về. Hai quý bà của con đâu rồi ạ?”

Câu nói của Nelson làm bùng nổ cả hành lang ảnh nhà Malfoy. Bọn họ biết thân sinh của ngài ấy là ai. Nếu nói như vậy, thì hai người vừa xuất hiện chính là…

“Đã lâu mới gặp Nelson.” Người tóc đen – Salazar Slytherin quay sang nói chuyện với Nelson “Nana và Helga muốn đi mua sắm, lát nữa rồi họ đến.”

“Samuel, không phải con còn một cuộc họp nữa sao? Giờ sao còn không đi thức tỉnh anh chị con đi.” Salazar tiếp tục quay sang Voldemort mà hỏi.

“À, cũng đúng, con nên đi.” Dứt lời là Voldemort nhanh chóng cúi chào hai người cha của mình rồi rời khỏi.

“Sắc mặt của hai người cũng không tốt, đi nghỉ đi, lát còn họp nữa.” Godric nói với hai vợ chồng Malfoy. Hai ngời đơn giản cuối chào rồi đi khỏi phòng.

“Con còn muốn trốn đến lúc nào nữa.” Salazar thấy vợ chồng Malfoy đi khỏi thì nói với không khí.

“Thật là, lâu lắm mới có trò vui như thế đấy.” Từ không khí dường như không có một ai đó bỗng xuất hiện một người. Mà cái người đó lại chính là tâm điểm của cuộc nói chuyện lúc nãy, Harry – Herakles Slytherin – Potter.

“Chú Hera, chú ở đây từ lúc nào?” Nelson khá bất ngờ khi thấy Harry, chỉ mong chú ấy không nghe thấy những lời mà chú Samuel nói lúc nãy. Tất nhiên, Nelson phải thất vọng rồi.

“Từ lúc Voldy đến đây thì chú đã ở rồi. Mà Nelson, một chút nữa thôi là khế ước thất bại rồi, con nói làm sao giờ chú tin con đây?” Harry gặn hỏi.

Nelson cúi mặt xuống, lúc này cậu lại trang vẻ mặt tủi thân dù không hợp tuổi tác. Harry thấy thế cũng bật cười “Được rồi, lần sau cẩn thận.”

“Ba ba, chú Godric, đã lâu không gặp.” Harry mỉm cười chào hỏi hai người, Salazar đơn giản là gật đầu còn Godric thì ai oán “Harry, con có thể gọi ta là cha mà.”

“Đừng hòng.” Harry mạnh mẽ nói, Stephen mới hỏi “Không phải cậu chủ nhỏ nhà Malfoy tiếp cậu sao?”

“Tớ dùng bùa ru ngủ.” Harry trả lời, “Lâu lâu mới có phim hài để xem, đương nhiên phải áp dụng mọi cách để nhìn trực tiếp rồi.”

“Chú Hera, chú … chú … ” Nelson đỏ mặt, nói không ra lời.

“Thấy hai đứa như vậy làm ta mắc cười, tiểu Vella như con làm bao nhiêu người sốc đến mức muốn đập đầu vào tường rồi nghĩ sao đến một Giáo sư như ta không biết chứ. Ta chỉ bất ngờ là Samuel lại có lúc ngây thơ như thế.” Harry tường thuật.

“Chỉ cần dính những chuyện liên quan đến con thì Samuel sẽ thoái hóa thành đứa trẻ 5 tuổi.” Godrid xen vào.

“À đúng rồi, còn một chuyện nữa, nhưng con không tiện ra mặt. Ba giúp con chứ?” Harry khẩn thiết nhìn Salazar.

“Chuyện gì?” Nhìn con trai mắt long lanh nhìn mình, anh bất giác ngượng ngùng, nhưng mặt vẫn lạnh tanh mà chấp nhận.

“Về Severus. Ba nói với chú ấy nhớ thực hiện lời hứa với con. Còn bên Dumbledore, cứ nói với hắn là Voldy chỉ để chú ấy dạy ở Hogwarts mà không cần để ý việc khác.” Harry nói ra yêu cầu.

“Con không nói thì ta cũng sẽ làm như vậy. Nhưng có lẽ cậu ta sẽ nghe lời con nói hơn đấy. Ta sẽ chuyển lời.” Salazar gật đầu nói

Trầm ngâm chốc lát, Harry lên tiếng “Cũng khá lâu rồi, con cũng nên về chỗ Draco. Thưa ba, chú Godric con đi.” Nói xong là lập tức độn thổ.

Voldemort cũng đi không bao lâu là trở lại, “Anh chị muốn gặp hai người, tốt hơn hết là có anh Heri. Con cũng không rõ là hai người gặp anh ấy chưa. Giờ con cũng nên mở cuộc họp lâm thời rồi.” anh nói với hai người cha của mình.

“Khoan đã, Voldemort.” Trước khi ra khỏi phòng, Stephen gọi lại Voldemort “Chừng nào cậu chưa thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy thì cậu chưa phải là Samuel Slytherin. Tôi cho lời khuyên đây, nếu muốn tìm ra cậu ta thì cậu tốt hết nên dẹp đi phần cố chấp của mình.”

Trầm ngâm một lát, Voldemort nói “Cảm ơn đã nhắc nhở.” rồi rời đi.

“Vậy hai người chúng ta cũng nên qua bên Dyers và Madtyna thôi.” Godric nói rồi hai người rời khỏi hành lang ảnh nhà Malfoy.

“Tớ cũng nên về công đạo cho biệt thự Potter. Lần sau tớ sẽ ở lại lâu hơn. Tạm biệt, Nelson.” Khi chỉ còn hai người, Stephen lên tiếng.

“Ừ, bên đó nhờ cậu. Chỉ mong tên đó nuốt nổi lời nhắc nhở của cậu.” Nelson thở dài.

“Tớ cũng chỉ mong như vậy, thôi tớ đi đây.” Dứt lời Stephen cũng đi khỏi, chỉ còn một mình đang thẩn thờ Nelson. Cuối cùng cậu cũng chỉ có thể phán một câu cho đỡ bỏ tức “Chết tiệt merlin !!!"

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.