Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự cố lớn – Harry tức giận – đối đầu

2619 chữ

Chương 42: sự cố lớn – Harry tức giận – đối đầu

Lễ tình nhân trời đánh đã qua đi, bầu không khí Hogwarts trở lại ổn định. Sau một thời gian cực kì dài không bị tấn công, mọi người bắt đầu thoải mái mà vui chơi mà không lo lắng gì nữa. Herpo trải qua kì nghỉ đông xong miệng lưỡi với Voldemort rồi qua bên Harry đu lên cổ tay cậu, làm cậu xoa xoa nắn nắn cười không thôi.

Lễ phục sinh cũng đến. Khoảng thời gian này đối với học trò năm hai là một bước ngoặc không nhỏ: Họ phải chọn những môn theo học cho năm ba.

Buổi sáng ngày cuối tuần, cả bọn họp lại.

“Các cậu định chọn môn nào vậy?” Pansy, cô gái mới vào nhóm năm nay, lên tiếng hỏi.

“Tớ không biết. Chắc tớ sẽ nhắm đũa phép và chọn đại thôi.” Ron nhanh chóng trả lời.

“Tớ được rất nhiều người thân khuyên bảo, nhưng vẫn đang không biết nên như thế nào.” Neville đã được rèn giũa mạnh mẽ hơn nói “Blaise, cậu học môn nào vậy? Tớ học theo cậu, vậy thì khỏi lo khó.”

“Chăm sóc sinh vật huyền bí, Cổ ngữ Rune và số học.” Blaise vỗ vỗ đầu Neville, đáp lại.

“Blaise, cậu thành một giáo sư khi nào vậy?” Draco châm chọc. Blaise chỉ cười, sau đó tiếp tục vỗ đầu Neville.

Hiểu nụ cười kia của cậu bạn, Draco lắc đầu “Tớ cũng học bấy nhiêu thôi, những môn khác đối với tớ không có giá trị. Còn Harry, cậu thì sao?”

“Tớ thì giống mọi người thôi.” Harry mỉm cười đáp “Có điều, tớ nghĩ các cậu nên thêm Muggle học, để biết chút ít vì Muggle. Nếu có xâm phạm thì xin thữ lỗi, nhưng tớ nói thẳng. Giới phù thủy bây giờ quá lạc hậu.”

Sau đó Harry nói nhỏ vào tai Samuel “Nếu không tự tìm hiểu được, thì cậu cũng đăng kí luôn đi.”

Hermione vốn im lặng đọc sách nãy giờ lên tiếng “Tớ quyết định học toàn bộ.”

“Cậu đâu cần học Muggle học đâu?” Ron xen miệng

“Tớ muốn tìm hiểu Muggle từ góc độ của một phù thủy.” Cô hồn nhiên trả lời, nhưng lại làm mọi người ớn lạnh.

“Các cậu không cần phải nhăn mặt như vậy.” Thấy sắc mặt đám bạn nhà rắn của cậu vẫn còn đen, Harry cười cười “Các cậu cứ hỏi Hermione về sự khác biệt giữa giới phù thủy và Muggle đi. Cô ấy có thể trong nữa ngày liệt kê hơn 100 điều khác nhau đấy.”

Nói xong, Harry đứng dậy, rời khỏi thư viện. Ngoại trừ Voldemort, không ai để ý đến. Mà Voldemort cũng đứng dậy đi theo Harry.

Hai người một trước một sau đi qua nhiều dãy hành lang. Harry đột nhiên dừng lại, Voldemort dừng theo

“Voldy, thời gian yên bình sắp kết thúc rồi.” Harry không quay ra sau, thở dài.

Im lặng một lúc.

“Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.” Voldemort trả lời. Cậu không biết sao, nhìn vẻ mặt mệt mỏi, lo âu suy tư của Harry, bất giác cậu lại đi theo. Cậu cũng không quan tâm người khác có để ý hay không, cứ đi, cứ đi. Đến khi đối phương hỏi, cậu mới bất giác đánh giá xung quanh. Xung quanh hai người đã bao bọc một kết giới rồi “Hắn ta không có ý định hại học trò thì ta cũng không thể đối phó.”

“Voldemort đại nhân đã trở nên nhân từ hơn rồi.” Harry mềm nhẹ mở miệng “Càng lúc càng giống em ấy.” Ngữ điệu càng ngày càng nhỏ. Cậu cũng không đứng tại chỗ nữa, tiếp tục hành trình trở về KTX Gryffindor.

Quả nhiên, Lockhart lại hành động. Nhưng lần tấn công này, đẩy sự tức giận của Harry lên đỉnh điểm.

Ngày trận Quidditch diễn ra, sau khi mọi người dùng xong bữa sáng thì Harry quyết định về phòng tiếp tục viết luận văn. Ron rất muốn đến sân Quidditch nhưng vì Hermione quyết định đến thư viện tìm sách đã để quên trước mới đi xem trận đấu nên Ron đành đi cùng cô nàng. Còn lại cả bọn kéo theo ra sân Quidditch. Samuel nhăn mặt lại, cậu ghét Quidditch. Nếu không phải để lão ong mật chết tiệt không nghi ngờ thì cậu bu trong thư viện hoặc ở KTX rồi. Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!

Nội khố Merlin chết tiệt!!! Đã hủy bỏ thì sao không hủy sớm đi. Bây giờ mới đi hủy… Khoan!!! Không thể nào vô cớ lại hủy trận Quidditch được. Chẳng lẽ… lại bị tấn công.

Cậu kéo theo Neville, đúng, là kéo theo. Không biết từ bao giờ, cậu đã xem cái nhóm học tập này là bạn bè của cậu. Cậu đưa Neville đến chỗ giáo sư Mcgonagall “Giáo sư, có chuyện gì gấp vậy ạ?”

Mcgonagall vẫn phóng to âm thanh của mình “Học sinh toàn trường nhanh chóng trở về phòng sinh hoạt chung, tại đó các vị chủ nhiệm sẽ giải thích với các trò.”

Sau đó bà hạ thấp thanh âm, nói với Voldemort và Neville “Các trò theo cô.” giọng nói cực kì đau buồn

Hai người họ cảm thấy bất an, cùng lúc đám rắn nhỏ tổ SG chạy đến “Có chuyện gì vậy?”

“Các trò đến đúng lúc lắm. Mau theo ta đến bệnh thất.” Mcgonagall nhanh chóng nói, sau đó có nhìn lại, ngạc nhiên hỏi “Trò Potter đâu?”

“Cậu ấy ở KTX ạ.” Voldemort nhanh chóng trả lời.

“Vậy trò Gryffindor,” nhìn vẻ mặt giống Voldemort trước kia 7 phần nhưng cô đã quen thuộc với gương mặt – tuyệt – không – thể – là – Voldemort – tàn – bạo “trò về KTX đưa Harry đến bệnh thất giúp ta.” Sau đó cô nhanh gọn đưa cả bọn gần như là chạy đến bệnh thất.

Voldemort của chúng ta đương nhiên không hoa lệ mà chạy như đám người đó. Cậu kiếm một căn phòng trống rồi độn thổ trở về.

“GILDEROY LOCKHART!!! Ta phải cho ngươi sống không bằng chết!!!” Vừa đến phòng ngủ, Voldemort đại nhân nhạy cảm phát hiện một luồng sát khí nồng đậm, ma lực tán loạn như muốn bóp nát lấy ai đó. Nhưng bầu áp lực đó lập tức được thu lại, và Voldemort cảm nhận như cậu đang tiếp thu một luồng kí ức

[Basilisk] Lockhart từ bên ngoài trở về, cực kì lật đật [Chuyện ta giao thế nào?]

[Xin lỗi, thưa chủ nhân.] Basilisk cúi đầu xuống [Ta chuẩn bị tấn công thì con máu bùn đó lôi một cái gương từ trong cặp ra, lại rọi trúng ánh mắt của ta, bị hóa đá. Ta không thể giết chết được con nhỏ đó vì có người trên đường tới. Không ai thấy được ta, ngoại trừ con máu bùn và thằng tóc đỏ đều bị hóa đá.]

[Vậy cũng tốt.] Lockhart vẫn nhăn mặt [Còn tên Longbottom kia nữa, ta không tin lại không giết chết được hắn. Nếu hai tên đó không quan tâm học trò bị hóa đá thì ta sẽ giết hết những người xung quanh chúng. Ta phải để bọn chúng lộ mặt. Giờ ta phải nhanh chóng đến bệnh thất, ngươi ở đây.]

“Đã xem xong?” Harry ổn định lại tâm trạng hỏi.

“Làm sao…?” Voldemort định hỏi thì Harry cắt ngang “Ta tự phát minh. Đi thôi, đến bệnh thất.” làm sao cậu có thể nói vì hai người kí kết bạn đời linh hồn nên song phương có thể cho đối phương xem kí ức của bản thân.

Nhìn cái tay đang được Harry nắm, Voldemort nắm chặt lại độn thổ rời đi. Cậu hình như, thấy đôi mắt xanh biếc ấy, lóe đỏ. Chắc là cậu nhìn nhầm (PHKB: đến mức này anh còn kêu nhìn nhầm. Merlin ơi!!! Hãy ban cho con cái búa để con đập đầu Vol xem thử trong đó chứa gì vậy… Vol trừng mắt: ngươi dám!!! PHKB rụt lại: thưa, không dám!!! Ta đi đây chạy mất dép)

Hai người đến trước cửa bệnh thất, bên trong là một đám giáo sư. Harry nhanh mắt phát hiện nhóm bạn của cậu đứng ở một bên giường. Cậu lôi kéo Voldemort chạy vào bên trong “Có chuyện gì… Hermione, Ron!!!” Vốn định hỏi các vị giáo sư có chuyện gì thì Harry nhìn thấy Hermione và Ron đang hóa đá nằm trên giường bệnh. Cậu vội chạy đến giữa hai cái giường, bên cạnh đám bạn cậu “Giáo sư Mcgonagall, đây…” Cậu ‘nói không ra lời’

“Bị hóa đá.” Giáo sư Mcgonagall “Chắc các trò rất sốc vì chuyện này, nhưng thời gian thăm bệnh đã hết. Nào, để ta đưa các trò về phòng.”

Dứt lời, bà không cho một ai nói gì cả, đưa cả nhóm rời đi.

Khi đến tháp Gryffindor, Mcgonagall lớn tiếng “Tất cả học sinh phải trở về phòng sinh hoạt chung vào lúc 6 giờ tối. Sau giờ giới nghiêm đó không một học sinh nào được rời phòng ngủ. Mỗi buổi học sẽ có giáo viên đi kèm các con đến lớp. Không học sinh nào được vào nhà vệ sinh mà không có giáo viên cùng đi. Tất cả những cuộc luyện tập và thi đấu Quidditch đều phải hoãn bỏ. Các sinh hoạt học tập giải trí buổi tối cũng tạm ngưng.” Cô nghẹn ngào, tiếp tục “Cô không cần phải nói thêm rằng cô chưa bao giờ lại đau buồn như lần này. Rất có thể trường sẽ phải đóng cửa nếu có kẻ chủ mưu đằng sau những cuộn tấn công vẫn chưa bị bắt. Cô tha thiết khuyên các con, bất cứ ai, nếu nghĩ mình có biết được điều gì về những chuyện này thì hãy mạnh dạn nói ra.”

Sau khi bà đi khỏi, cả phòng rộn ràng lên, nhưng Harry và Voldemort không quan tâm, họ trở về phòng ngủ trước.

“Lockhart đã có ý đồ muốn giết chết học sinh, đến mức này thì chúng ta không cần nương tay nữa.” Vừa đóng cửa lại, Harry dùng vô âm vô trượng ma pháp phóng bùa vào cánh cửa, mở miệng “Nhưng quan trọng là Dumbledore vẫn còn theo dõi chúng ta. Hơn nữa hắn không nghi ngờ việc này liên quan đến Lockhart.”

“Chỉ cần Dumbledore đi khỏi là ra tay được rồi.” Voldemort nói.

“Sao cũng được, cậu giải quyết cho tốt.” Harry để lại một câu rồi vọt ra ngoài.

Nhưng sáng hôm sau lại đem tin mừng đến cho hai người bọn họ.

“Dumbledore bị bắt đi sao?” Voldemort thì thầm “Vậy ta sẽ không bị trói buộc nữa.”

“Nhưng cậu cũng không thể ra tay ban ngày, hay vào lúc những giáo sư khác tuần tra được.” Harry nhắc nhở đối phương “Chỉ có thể tấn công vào lúc Severus hoặc Lockhart tuần tra.”

“Ngày kia là đến lượt của Severus, lúc đó là ổn.” Voldemort nói.

“Đừng để ta thất vọng.” Harry liếc nhìn Voldemort sau đó rời khỏi cuộc nói chuyện.

Như lời, ba ngày sau, ngay khi vừa đến giờ cấm đi lại ban đêm, Voldemort đứng trước cửa phòng giáo sư DADA.

Một bùa chú, và cánh cửa tự động mở ra. Giáo sư Lockhart đang ngồi trên bàn cũng chẳng ngó lại, chỉ lạnh nhạt nói “Trò Gryffindor, đã đến giờ cấm rồi, trò còn lang thang ở văn phòng ta làm gì? Trừ nhà Gryffindor 10 điểm vì việc này.”

“Nhưng thật đáng tiếc, ngay tại căn phòng này những gì hai chúng ta nói chỉ có hai chúng ta biết được.” Voldemort mở miệng “Trừ điểm cũng không có tác dụng gì đâu, thưa giáo sư Lockhart. Con có một vài vấn đề muốn hỏi giáo sư ngay bây giờ, nên mạn phép đến đây.”

“Ồ, trò Gryffindor, kẻ hèn này làm sao có thể trả lời câu hỏi của ngài được.” Lockhart cười mỉm.

“Không một kẻ hèn nào có thể sử dụng vô âm vô trượng ma pháp một cách thành thục như vậy cả, giáo sư Lockhart. Giờ đây, với một cuộc nói chuyện bí mật như vậy thì ngài không cần trang làm gì.” Voldemort nghiêm túc “Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”

“Nanh vuốt của chúa rắn cuối cùng cũng lộ ra rồi nhỉ, Tom Marvolo Riddle, hay ta nên gọi Dark Lord Voldemort.” Lockhart cũng nghiêm túc đứng lên, rút đũa phép ra “Lễ nghi quyết đấu, chắc ngài không quên chứ?”

Voldemort vẫy tay, toàn bộ chồng bàn ghế xung quanh biến mất “Vậy sẽ rộng hơn nhỉ?”

Hai người bắt đầu quyết đấu. Ngay từ ban đầu, Voldemort có thế hơn hẳn. Lockhart nhíu mi, thay đổi chiến đấu từ những bùa chú hắc ám thông thường đến những lời nguyền. Nhưng…

“Phanh!” Đũa phép của Lockhart bị đánh bay, hắn ta ngã xuống, thở dốc.

“Ngươi thua rồi, Lockhart. Giờ nói ta nghe xem, ngươi là ai?” Voldemort tiến từng bước đến.

“Ta sẽ nói.” Lockhart bắt đầu cười lớn “Nhưng người thua là ngươi, không phải ta.”

Voldemort thấy khó hiểu với suy nghĩ của đối phương, cậu định một bùa ra tay nhưng đã muộn. Xung quanh bắt đầu sáng lên, sau đó Voldemort thấy bản thân bị nhốt trong trận pháp. Hơn nữa, ma lực của cậu đang từng chút từng chút bị xóa mòn, suy nghĩ của cậu giống như bị ngăn chặn vậy. Cậu không thể thoát ra, cũng chẳng thể nghĩ được cách nào, thậm chí bây giờ chỉ cần một bùa chú nhỏ cũng đủ làm thất thoát đi phần lớn ma lực của cậu.

“Một năm ta vẽ trận pháp này không hề uổng phí đâu, Lord.” Lockhart ngừng cười, lạnh lùng nhìn đối phương “Giải trận pháp này chỉ có nọc độc của tử xà mạnh hơn Basilisk của ta hoặc là Basilisk chết đi mà thôi. Hơn nữa, để ngăn chặn con Tử xà trong phòng chứa nghe được tiếng gọi của ngươi ta cũng thay đổi một chút trận pháp này rồi. Ngươi không thể lên tiếng kêu, cũng không thể gọi trong đầu. Giờ, ngươi làm sao tìm viện binh đây?”

Lockhart vặn vẹo cười “Bây giờ, ngươi sẽ được hưởng thụ cảm giác mất đi ma lực từng phút từng giây. Với nguồn ma lực của ngươi, tối đa chỉ còn bốn tiếng nữa thôi là ngươi sẽ trở thành một Muggle bình thường mà ngươi căm ghét. Yên tâm, ta sẽ kết thúc cảm giác làm một Muggle của ngươi sớm thôi, My Lord!” câu cuối cùng, hắn thì thầm vào tai Voldemort.

[Basilisk, nhớ, khi hắn ta mất hết pháp thuật, ngươi nên nhanh chóng một phát cắn chết hắn. Xong xuôi hết mọi việc, nhớ đi tìm ta.] Lockhart ra lệnh, rồi đi cầm cây đũa phép.

“Ngươi… là… ai…?” Voldemort cố hết sức nói. Quả nhiên như lời đối phương, mở miệng cực kì khó.

“Người trung thành nhất lại đáng thương bị đem bán để mua vui cho quý tộc, Tử thần thực tử đầu tiên, Darius Privy.” Lockhart nói ra “Mong ngươi chưa quên ta sớm đến vậy. Mà, giờ là thời khắc cho ngươi hưởng thụ nỗi đau còn hơn những gì mà ta phải chịu. HAHAHAHAHA…!!!”

Lockhart nói xong rồi rời khỏi căn phòng, để lại Voldemort bị trận pháp nhốt lại cùng con tử xà Basilisk chực chờ giết chết kẻ thù…

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.