Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch thất bại – cuộc hội thoại tại phòng Hiệu trưởng

3410 chữ

Chương 45: Kế hoạch thất bại – cuộc hội thoại tại phòng Hiệu trưởng

Sau khi Lockhart hỏa thiêu, bầu không khí phiên tòa im lặng đến cực điểm. Cho mãi đến lúc

“E hèm” Bộ trưởng đại nhân ho khan thu hút sự chú ý của mọi người, cũng làm chấm dứt sự yên lặng của phiên tòa “Cụ Dumbledore, ta nghĩ, hiện tại cụ không thể ngồi ở vị trí chủ tịch Wizengamot nữa. Xét thấy Lockhart có thể tự nhiên làm việc ở Hogwarts nhờ cụ.”

Lời nói của Fudge làm mọi người hoang mang nhìn nhau. Đúng là xét theo một nghĩa nào đó, một phần của vụ việc này gián tiếp là do cụ Dumbledore tạo ra.

“Thưa cụ,” Một vị bên Wizengamot đứng lên, cúi người xuống “Phiền cụ ra đứng trước tòa.”

Thế là vụ Lockhart kết thúc, phiên tòa của Dumbledore bắt đầu.

Nhìn Dumbledore đứng trước tòa trong vai trò là một tội nhân, Fudge nở nụ cười vặn vẹo trong lòng. Nếu thành công, danh tiếng của Dumbledore sẽ giảm xuống nghiêm trọng, hắn cũng sẽ không cần phải diễn vai con rối của cụ ta nữa. Fudge nhìn qua Umbridge, ra ám hiệu bắt đầu. Umbridge gật gật đầu, rồi cô bắt đầu.

“Tên?”

“Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.”

“Chức vụ?”

“Hiệu trưởng Hogwarts, Chủ tịch Wizengamot.”

“Ngài là người trực tiếp tuyển Gilderoy Lockhart vào làm Giáo sư DADA phải không?”

“Phải.”

“Vậy, Dumbedore, cụ đưa một vị tử thần thục tử vào trường, làm hại nhiều học sinh bị hóa đá và một học sinh xém mất mạng. Cụ có thừa nhận sự thất trách của cụ không?”

“Có.”

“Thế thì cụ không còn xứng đáng với chục vụ đó nữa. Bộ sẽ lập tức tìm một vị Hiệu trưởng trách nhiệm hơn về cho trường. Cụ có ý kiến gì không?” Đến lúc này thì Fudge thoải mái cười vặn vẹo luôn rồi.

“Tôi…” Ngược lại, cụ Dumbledore vẫn còn ngập ngừng.

“Tôi phản đối quyết định của ngài.” Từ hàng ghế tham gia, Voldemort ung dung đứng lên, nhìn thẳng vào Fudge, dõng dạc nói.

“Cậu bé, đây không phải chỗ chơi.” Umbridge dùng giọng điệu cóc ghẻ nhẹ nhàng mở miệng “Đang trong phiên tòa người không liên quan không được lên tiếng.”

“Đúng, là một học sinh bình thường thì không có quyền.” Voldemort cười lạnh “Nhưng trong trường hợp này, người thừa kế của Hogwarts phải có quyền lên tiếng chứ?”

Cùng lúc, như chứng minh thân phận của cậu, chiếc nhẫn trên tay cậu sáng lên và trên đỉnh đầu cậu hiện lên kí hiệu của Hogwarts.

“Giả dối!!!” Mặt Umbridge vặn vẹo, bà lấy đũa phép ra phóng mấy bùa chú vào chữ H ấy, nhưng vô hiệu. Bà lại huy động đũa phép, mục tiêu là cái nhẫn trên tay Voldemort.

“Rầm” bùa chú chậm vào một bức tường vô hình, tạo nên một âm thanh vang dội rồi biến mất “Quý bà, bà có biết hậu quả khi dám tấn công người thừa kế của Hogwarts không?” tại chỗ ngồi, Harry ung dung lên tiếng.

“Ta không quan tâm.” Umbridge hét lớn.

“Bình tĩnh, quý bà.” Giọng Harry vẫn mềm nhẹ, nhưng lời nói thì làm người nghe hoảng sợ đến cực điểm “Bà nên biết thì hơn. Nếu không, tôi sợ, địa vị cao quý đây của bà, sẽ biến mất trong khoảng khắc, thậm chí còn thua Squib.”

Không quan tâm Harry đang nói cái gì, Voldemort tiếp tục “Bộ trưởng, ngài có cảm thấy mình đi quá xa so với quyền hạn mà bản thân hiện có không?”

“Ta không thấy vậy, ngược lại là cậu đấy, cậu Gryffindor.” Fudge đắc ý nói.

“Khi giáo sư làm sai, quyền quyết định hình phạt sẽ là Hiệu trưởng. Cụ Dumbledore đây đã quyết định để Bộ xử trí, ấy thì ta không quan tâm. Nhưng một hiệu trưởng làm sai, việc ra hình phạt hay đuổi việc sẽ do 12 gia tộc giáo đổng của Hogwarts, người thủ hộ, người thừa kế hoặc bốn nhà sáng lập Hogwarts quyết định. Từ khi nào mà đã có quy định khi Hiệu trưởng làm sai thì Bộ pháp thuật sẽ đứng ra xử lí vậy?” Voldemort từng câu từng chữ nhấn mạnh làm đối phương bắt đầu hoảng trong lòng.

“Hogwarts trực thuộc Bộ pháp thuật, tất nhiên chúng ta có quyền.” Khi Fudge không biết trả lời ra sao, Umbridge đã lên tiếng, cũng lấy lại sự tự tin vừa mất của Fudge.

“Ủa, có chuyện đó sao? Nếu ta nhớ không sai thì nhờ Hiệu trưởng Hogwarts và 12 gia tộc lớn khi đó là Black, Diggory, Greengrass, Lestrange, Longbottom, Lovegood, Malfoy, Parkinson, Potter, Prince, Weasley và Zabini mới thành lập được bộ pháp thuật để nó phát triển như ngày nay. Khi thành lập, để tránh xảy ra sai sót, vị Bộ trưởng đầu tiên cùng Hiệu trường và 12 vị gia chủ khi ấy đã lập khế ước: Hogwarts không hề liên quan đến Bộ pháp thuật, nó là trung lập với người đứng đầu là Hiệu trưởng và 12 vị giáo đổng chính là gia chủ gia tộc các đời tiếp theo cùng giúp Hiệu trưởng xây dựng và bảo vệ Hogwarts ngày một tốt hơn. Hơn nữa, hình như nếu Hiệu trưởng và 12 vị giáo đổng ấy thấy Bộ trưởng không hợp lệ thì có quyền cắt chức và thay thế người mới. Tất nhiên đây là khế ước chỉ có những người liên quan được tiếp nhận nên rất hiếm có người biết. Ta nói có đúng không?” Harry không biết từ khi nào đã đứng dậy, nghiêm túc nói.

“Chính xác là như vậy.” Từng bức tường vang lên tiếng nói. Sau đó bất chợt trên tường xuất hiện các bức ảnh, chính là các vị Bộ trưởng đời trước. “Cornelius từ khi Dark Lord rơi đài thì vô cùng bất bình với Dumbledore, dã tâm của hắn bừng bừng không muốn làm con rối của Dumbledore. Khi thấy có cơ hội để hạ bệ Dumbledore thì nhanh chóng phong ấn chúng ta lại, để khế ước này không tràn ra ngoài khiến hắn ta bể kế hoạch. Tất nhiên hắn ta không biết rằng chúng ta đã phòng bị từ đầu, hay nói cách khác là các vị Bộ trưởng đời đầu đã phòng bị từ lâu. Trong số 12 gia tộc sẽ có một gia tộc được kế nhiệm khế ước này thông qua nghi thức kế thừa gia tộc. Khi cảm thấy Hogwarts bị đe dọa có thể lôi kéo 11 vị gia chủ khác đã thất lạc đi hoặc vẫn nhớ đến cái khế ước này để lên tiếng chống đối. Chỉ cần nói ra sơ bộ về khế ước hay những điều quá phận đối với Hogwars là có thể kêu gọi chúng ta đến đây làm chứng.”

Khi vị cựu Bộ trưởng ấy kết thúc câu nói thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn Fudge. Hắn ta đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn cố gắng nói “Nhưng không thể chứng minh được người thừa kế Hogwarts có quyền ở đây?”

“Tất nhiên có thể. Bởi quy định này được chính tay bốn nhà sáng lập làm nên sau sự ra đi của con nuôi và con út của Salazar Slytherin. Bọn họ quyết định ngoại trừ họ thì Người thừa kế có toàn quyền đối với Hogwarts, người thủ hộ cũng tương tự, nhưng phải bảo vệ và trung thành với người thừa kế. Hiệu trưởng chỉ kế thừa một phần nhỏ quyền lợi, nhưng nếu vị Hiệu trưởng đó không hợp thì người thừa kế sẽ là người quyết định, nếu Người thừa kế chưa xuất hiện thì mới giao cho giáo đổng Hogwarts xử lí.” Harry đánh thêm một đòn chấn động vào những người đang ngồi ở đây “Nên nhớ, Hogwarts là một cá thể độc lập, là con của bốn nhà sáng lập, không phải là một công cụ cho các ngươi tranh đấu.”

“Ngươi rốt cuộc có quyền lợi gì mà dám nói năng ngông cuồng như vậy?” Mụ Umbridge vặn vẹo, mụ rống to hết sức của mình hỏi.

“Người duy nhất nắm giữ song song hai khế ước, kẻ thủ hộ Hogwarts, gia chủ gia tộc Potter.” Harry sảng khoái trả lời “Dù sao lát ta cũng sẽ đi kế thừa phần tài sản ở Bộ, nên cũng chẳng cần che dấu cho lớn chuyện.”

“Vậy chúng ta sẽ không xen vào việc của Hogwarts.” Một vị khác ngồi bên cạnh Fudge lên tiếng “Ta còn chưa giới thiệu bản thân. Tên ta là Amelia Bones, là một thành viên của bồi thẩm đoàn này. Nếu đây đã là quy định từ trước đến nay thì chúng ta không nên xen vào. Nhưng xin hãy cho chúng ta một câu trả lời thích hợp để công bố với dân chúng.”

“Như Harry đã nói, hơn nữa nguyên tắc của Hogwarts cũng đã đề cập, Hogwarts là một nơi trung lập, nên sẽ không có chiến tranh dưới bất kì hình thức nào tiến vào nơi này.” Voldemort lên tiếng sau một hồi im lặng “Hiệu trưởng Dumbledore đúng thật là có sai lầm. Nhưng xét thấy cụ ở Hogwarts có thể bảo vệ nó thoát khỏi âm mưu chiến tranh, ít nhất mọi người nên tin tưởng, chiến tranh giữa cụ và Voldemort không phải ngày một ngày hai nhưng tại Hogwarts chưa từng xảy ra chiến tranh. Cụ vẫn sẽ tiếp tục giữ cương vị Hiệu trưởng. Nhưng, để tránh tình trạng này xảy ra một lần nữa, cụ không có quyền tìm kiếm người phù hợp để làm nhân viên của trường nữa. Thay vào đó, Giáo đổng của Hogwarts sẽ là người làm việc này. Khi bọn họ chọn được người, ta và Harry sẽ họp để xem ứng cử viên này có đáng giá hay không? Ta nghĩ như thế là phù hợp?”

“Không phải kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đã chết rồi sao?” Amelia Bones lại hỏi.

“Các người là một lũ ngốc hả?” Voldemort nghi ngờ nhìn toàn bộ người ngồi trong đây “Nếu hắn ta chết rồi thì trên tay Lockhart sẽ không có dấu hiệu của một Death Eater. Hắn ta đích xác đã biến mất, nhưng hắn có trở lại hay không thì đó vẫn là một ẩn số. Đó chính là lí do vì sao ta để cụ Dumbledore ở lại Hogwarts, ít nhất học sinh vẫn an toàn dưới tầm bảo hộ của cụ.”

“Còn bộ trưởng đại nhân của chúng ta, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.” Harry tiếp tục nói “Nếu ngài còn có ý định nhúng chàm Hogwarts một lần nữa, cách chức không phải là hình phạt duy nhất của ngài đâu.”

Rồi Harry không thèm để ý sắc mặt trắng bệt của Fudge, mà quay qua bà Bones “Quý bà, nếu hết việc thì chúng tôi có thể đi phải không?”

“Đúng, từ khi việc của Lockhart chấm dứt thì phiên tòa này cũng đã kết thúc rồi.” Bà Bones gật đầu chấp nhận.

“Samuel, cậu đi với tớ đi.” Harry vui vẻ nói, kéo Voldemort đang cực kì không tình nguyện rời đi hiện trường.

** cuộc nói chuyện … action **

Vì một sự cố nho nhỏ tại phiên tòa mà sau buổi ăn tối Harry và Voldemort đã được diện kiến văn phòng Hiệu trưởng kiếp này.

“Harry , Samuel, cảm ơn hai con vì chuyện lúc trưa.” Dumbledore từ ái nở nụ cười.

“Không phải vì Hiệu trưởng đâu.” Voldemort hừ lạnh “Chỉ là vì Hogwarts thôi.”

“À à.” Dumbledore cười cứng cả người, cố gắng xoa xoa đầu Harry, lại bị Harry không nương tình trốn thoát “Harry, con trở về biệt thự Potter khi nào vậy?”

Đã bắt đầu rồi sao? Harry mặt không đổi sắc trả lời “Năm con sáu tuổi, gia tinh đưa con về biệt thự. Từ đó con kế thừa nó, cũng phát triển tài chính gia tộc Potter.” Hay lắm Dumbledore, thì ra ngươi dám chiết tâm trí lên học trò Hogwarts sao. Ta thách ngươi đó, có thể tìm ra sơ hở khi đọc lén của ta “Vì con chưa đủ vị thành niên, sợ ai đó lỡ biết mà gây hại đến con, nên mọi người nói con không nên xuất hiện khi chưa đủ sức mạnh bảo vệ con. Giờ con ít nhất sẽ không bị giết một cách ngon ơ nữa, nên con phải để gia tộc Potter chấn hưng, làm nó phát triển còn hơn nhiều năm trước.”

“Nhưng Harry, con có thể tìm ta mà.” Dumbledore lại gặn hỏi. Nhìn qua nhìn lại, ông vẫn không thấy có vấn đề. Nhưng, trực giác cho ông biết, Harry có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất lớn. Tuy nhiên, ông không dám mạo hiểm liên tục nhìn đầu não Harry, nếu không nếu Harry nhạy cảm phát hiện thì từ nay về sau ông không thể tra xét được nữa.

Harry cơ hồ bị khí nở nụ cười “Hình như, đó là chuyện riêng của gia tộc con thì phải?” Dám tra xét đại não ta một lần nữa sao? Ta cho ngươi nhìn, dù sao ngươi cũng chả thấy gì là sự thật “Con muốn gia tộc Potter ở vị thế trung lập, nếu nhờ ngài giúp đỡ, có khác gì nói rằng gia tộc con đi theo Hội phượng hoàng đâu.”

“Nhưng James và Lily…” Dumbledore còn định nói thì Harry lại xen ngang “Thứ con nói thẳng, cha mẹ con là đơn phương tham gia chiến tranh, thậm chí cha con còn phong bế biệt thự Potter trước khi chính thức bước vào trận chiến. Gia tộc Potter luôn luôn nằm phe trung lập. Cha con khi ấy chưa phải gia chủ, có quyền tham gia Hội, nhưng còn con đã là gia chủ, thứ lỗi con cũng sẽ trung lập như biệt thự của con.”

Nghe đến đây, Dumbledore nhu hòa cười “Harry, con vẫn còn rất trẻ, con không nên gánh chịu trách nhiệm gia tộc. Hơn nữa, Voldemort vẫn còn tại. Một khi hắn nổi dậy, con sẽ là mục tiêu của hắn.”

“Thứ con nói thẳng, Hiệu trưởng Dumbledore.” Harry nở nụ cười, nhưng lại làm Dumbledore run rẩy khóe miệng muốn cười không được muốn khóc cũng không xong “Cha mẹ con cũng còn rất trẻ, vậy mà lại chết sớm, để lại con cho dì dượng nuôi. Con có nghe, a, bùa trung thành. Ai cũng biết Voldemort sợ ngài, chỉ cần ngài làm người bảo mật thì cha mẹ con sẽ được an toàn. Nhưng ngài không làm, con tin, nếu ngài cương ngạnh muốn làm, cha mẹ con chắc chắn không thể từ chối. Nhưng ngài không hề thực hiện. Con nói thật, một phần lí do cái chết của cha mẹ con, chính là phước mà ngài đã ban tặng đấy, Hiệu trưởng Dumbledore.

Gia tộc Potter hiện tại chỉ còn một mình con mà thôi. Hơn nữa, mẹ đã hy sinh cả tính mạng của mình để giữ lại mạng sống cho con, cho nên con càng phải ở vị thế trung lập. Cụ Dumbledore, nếu Voldemort tấn công con, con sẵn sàng đánh trả lại. Con tin tưởng, cho dù muốn, tại Hogwarts đã có ngài, con vẫn an toàn. Tại biệt thự Potter con càng an toàn hơn nữa khi chẳng ai biết nó nằm ở đâu. Cho nên, trừ khi ngài tạo điều kiện hãm hại con và Voldemort đấu với nhau, con nghĩ bản thân vẫn rất an toàn.

Tóm gọn lại, nếu Voldemort tấn công con, hay gia tộc Potter, con rất sẵn sàng tham gia chống đối lại hắn. Còn không, xin thứ lỗi, gia tộc Potter và con luôn luôn là trung lập.”

Dumbledore đổ mồ hôi hột, gia tộc Potter chết tiệt, phá hủy hết kế hoạch của hắn, khổ nổi đến bây giờ hắn mới biết. Hắn rất rõ bản thân không thể ép buộc được cậu nhóc này ngay bây giờ. Dục tốc bất đạt, hắn vẫn nên từ từ tạo ấn tượng với cậu thì tốt hơn.

Bây giờ, hắn nhìn sang Voldemort, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chứa đầy âm mưu mà nói “Hài tử của ta, con có ổn không? Lúc nãy bị Bộ chèn ép cũng rất mệt.”

“Con nghĩ ngài mệt hơn con đấy.” Mặc dù không có thuật đọc tâm âm thầm như Harry, nhưng cũng là đối thủ của nhau, tất nhiên Voldemort hiểu suy nghĩ hiện tại của Dumbledore “Vừa phải âm thầm chờ đợi Voldemort trở về để tiêu diệt hắn, lại phải đối phó với âm mưu của Bộ, ngài mới là người phải cực khổ. À quên nói, con cũng không phải hài tử của ngài.”

“Đúng đúng.” Dumbledore âm thầm đổ mồ hôi hột trong lòng. Thật khó chơi, đây có phải là Gryffindor không trời.

Tất nhiên cũng vì quá để ý đến Voldemort mà Dumbledore không hề thấy Harry trợn tròn mắt khi thấy Dumbledore suy nghĩ về Voldemort.

“Nhưng con vẫn còn nhỏ như vậy, gánh vác nhiều thế là quá sức đối với con.” Dumbledore lại nói.

“Đây là nhiệm vụ của con.” Voldemort không đổi sắc đáp “Sẵn tiện, Hiệu trưởng, ngài nghĩ gì về Slytherin?”

“Hả???” Ngay lúc nhất thời, Dumbledore ngây dại, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời “Là những bọn nhỏ kiêu ngạo, nhưng lại cực kì không được tự nhiên…”

“Chứ không phải âm hiểm giả dối sao?” Voldemort cắt ngang, nói thẳng “Không phải bởi vì như vậy, ngài mới nghi ngờ Tom Marvolo Riddle. Để cậu ta trở thành một Voldemort tàn độc như ngày nay phần lớn là nhờ công của ngài đó.”

Nói vậy, trong lòng Voldemort đại nhân của chúng ta cũng không dễ chịu mấy. Hắn đã tu bổ linh hồn, cũng tiếp thu kí ức ngàn năm trước. Hắn không còn là Voldemort tàn bạo như năm nào nữa, nhưng hắn cũng không hối hận vì những việc hắn đã làm. Ít nhất, mục tiêu ban đầu của hắn là vượt qua Dumbledore, kẻ chỉ biết nghi ngờ hắn dù hắn có chứng minh hắn thật sự là một học trò ngoan ngoãn. Rồi theo thời gian, càng lớn mạnh dã tâm hắn lại càng sợ hãi mất đi mọi thứ, mà cái chết chính là rào cản lớn nhất, nên hắn không ngần ngại chia cắt linh hồn để bất tử. Điều duy nhất mà hắn hối hận, là hắn đã đi sai con đường. Làm Horcruxes, chính là đẩy hắn vào con đường địa ngục. Nghĩ đến đây, hắn cũng phải cảm ơn người ngồi bên cạnh.

“Trò…” Lần đầu tiên Dumbledore thật sự cứng họng.

“Vì Hogwarts, xin ngài hãy tìm hiểu lại và đừng nghi ngờ nhà rắn một lần nào nữa. Ngài hãy đối xử bình đẳng giữa bốn nhà đi. Nhà sáng lập vì muốn có một môi trường hòa bình bảo vệ phù thủy nhỏ mới tạo ra Hogwarts, đừng để những suy nghĩ phiến diện của ngài đưa Hogwarts vào thế diệt vong.” Voldemort đứng dậy, mạnh miệng nói rồi nhanh chóng rời khỏi phòng Hiệu trưởng.

“Samuel vẫn còn rất đau lòng khi thấy Hogwarts trong tưởng tượng của cậu lại rách nát đến mức này.” Harry cũng đứng lên, cười cười xin lỗi Dumbledore. Sau đó, cậu nghiêm túc lên “Hiệu trưởng, vẫn còn thời gian, ngài nên đi tìm hiểu theo lời Samuel đi. Đừng để sự việc đã xảy ra mới biết hối hận là gì.” Dứt lời, Harry cúi chào rồi rời đi.

Chỉ còn một mình Dumbledore, ông ngã người ra sau, mệt mỏi nhu nhu cái trán của bản thân. Sau đó, ông đứng dậy, đến giá sách của mình, lấy một chiếc hộp nhỏ ra, đem đặt trên bàn. Ông trìu mến nhìn chiếc hộp, nhất là khi ông thò tay vào hộp, lôi một bức ảnh ra. Dumbledore gần như là mệt mỏi, yếu đuối mà nỉ non “Gellert, ta rốt cuộc đã làm đúng hay sai? Ta có nên tin tưởng hai nhóc ấy, tin tưởng Slytherin một lần hay không?…”

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.