Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện

3885 chữ

Chương 8: Nói chuyện

“HERAKLES SLYTHERIN!”

“Tổ tiên của con ơi, con không có bị điếc, ngài không cần phải hét lên như thế, con sẽ sợ.” Harry làm bộ sợ hãi lùi về sau, nhưng vẻ mặt thì đầy ý cười.

“Rồi rồi, tôi bị cậu trêu chọc cũng không phải ngày một ngày hai, cũng quen rồi.” Nhìn bản mặt cười như thực hiện thành công trò đùa dai mà Stephen còn căm tức hơn nữa “Cậu nghiêm túc được chưa hả? Thật mất mặt mà. Cậu Slytherin cao quý, chẳng lẻ cậu đến đây chỉ để cười tôi thôi sao?”

“Cha mẹ ơi, con có lỗi với hai người. Con bị tổ tiên chối bỏ rồi.” Harry vờ khóc, trang đáng thương nhìn về phía James và Lily “Con đâu có làm gì sai đâu? Tại sao ngài lại phủ định con như vậy?”

Stephen thề, anh phải khắc chế lắm mới không phóng pháp thuật vào cậu nhóc trước mắt nếu như anh còn sống. Cuối cùng, anh đành kìm nén cơn tức giận lại, nếu không ai biết tên này sẽ hành hạ tinh thần của anh đến mức nào nữa. Harry nhìn thấy Stephen đã bình ổn cảm xúc thì cũng nghiêm túc lên. “Cuối cùng bình tĩnh rồi! Tớ nhớ có người nói khi tớ tỉnh dậy phải đến đánh thức người đó đấy. Vậy mà bây giờ còn bị la ngay vào ngày sinh nhật của mình nữa. Buồn quá đi!!!”

Stephen hóa đá, Lily lại tiếp tục khóc “Ôi con trai của mẹ, mẹ có lỗi với con, sinh nhật con mà mẹ không có gì cho con cả, mẹ xin lỗi con…(tỉnh lược hơn 500 chữ)…” bên cạnh James cũng không kìm được nước mắt.

“Cha mẹ còn nhiều năm để mừng sinh mật con mà, đừng khóc, không con sẽ buồn đấy.” Harry khuyên nhủ, “Giờ con chỉ mới lên sáu thôi, còn rất nhiều thời gian để cha mẹ tặng quà cho con, không chỉ vào ngày sinh nhật mà còn giáng sinh, giao thừa, năm mới và nhiều ngày khác nữa. Con mới là người không thể tặng quà cho người thân của mình.” Đến câu cuối Harry gần như là thì thầm.

“Không sao con trai, nhìn con lớn là món quà lớn nhất của cha mẹ. Con nói đúng, nên Lily à, em đừng khóc nữa. Em xem, con chúng ta còn nhỏ mà đã hiểu chuyện rồi.” James an ủi Lily.

“Hừ!” Stephen cười lạnh, “Một tên 27 tuổi giả trang làm thằng nhóc 6 tuổi hiểu chuyện là việc thường.”

“Chẳng lẽ ý cậu là tớ không thương cha mẹ? Một đứa con không thể nói vậy với cha mẹ?” Harry bĩu môi “Ba ba mà nghe sẽ khóc, Slytherin của cậu đâu, Stephen?”

“Slytherin?” Hầu hết các bức ảnh đưa mắt về tổ tiên của mình.

“Các ngươi nhìn cái gì?” Bức ảnh bên cạnh Stephen nói “Peverell và Slytherin vốn dĩ là người thân, Potter chính là hậu duệ của Peverell. Chỉ vì thời cuộc nên ta mới vào Gryffindor. Chúng ta vốn là Slytherin.”

Hầu hết các bức ảnh cứng hết cả người, im ắng bao trùm căn phòng.

Một vị đột nhiên nhớ ra vấn đề nào đó, thốt lên “Không phải gia tộc chúng ta là bạch phù thủy sao?” làm sao lại có quan hệ với Slytherin được?

“Đồ ngu!!!” Stephen lạnh nhạt nói “Một lũ các người đã bao giờ sử dụng nghệ thuật hắc ám chưa? Có thấy mệt mỏi hoặc đau đớn từng cơn, chấn động linh hồn… không?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vị lúc nãy hỏi mới bâng quơ trả lời “Hình như… không có.” giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Ngày xưa tổ tiên của chúng ta, Ignotus Peverell đã trở thành bạn của tử thần. Nên nhớ, là bạn, không phải chủ nhân. Tử thần tuyệt đối không hề có chủ nhân, đừng tin vào những câu chuyện trong sách. Tử thần đưa ba món bảo bối cho ba anh em, cuối cùng đều rơi vào tay tổ tiên. Hòn đá phục sinh, là anh trai giữa của ngài đưa cho trước khi tự sát để gặp người yêu nơi suối vàng. Còn cây đũa phép cơm nguội, để trả thù cho người anh cả bị sát hại, ngài ấy đi tìm, trả thù, rồi đem cây đũa phép về. Nhờ có chiếc áo tàng hình, chẳng ai phát hiện ra cây đũa ở chỗ của ngài. Ngài ấy vốn dĩ định chôn cây đũa phép vào nấm mộ với anh trai thì tử thần xuất hiện. Từ đó, dù có chôn cây đũa phép thì nó cũng tự động bay về túi áo chùng của ngài. Cũng từ khi ấy, tử thần ở lại thường xuyên bầu bạn với ngài.” Stephen lắc lắc đầu, nhẹ nhàng kể ra “Cho đến khi ngài ấy chết đi, tử thần cũng biến mất. Nhưng các bào bối lại được truyền hoàn toàn cho đời sau. Đến lúc ông nội ta nhận được ba món bảo bối, lúc ấy bà nội ta sinh ra một trai một gái. Đến khi người con gái đó xuất giá thì ông nội đã trao hòn đá phục sinh cho đứa con gái để làm quà. Người con gái ấy chính là cưới một vũ xà yêu, cũng là bộ tộc Slytherin lúc bây giờ. Còn người con trai còn lại, cũng chính là cha ta, giữ hai món bảo bối. Vì một lần lầm lỡ, cả giới phù thủy và sinh vật pháp thuật nhận ra rằng gia tộc Peverell đang giữ hai trong ba món, vậy thì cũng có khả năng cây đũa ở chỗ đó. Vì thế, nhà ta bị truy đuổi, mẹ ta sau khi sinh ta không lâu, thì bị phù thủy giết chết. Cha ta nhờ cây đũa phép cơm nguội mới đánh bại được tên phù thủy ấy. Từ đó tin đồn trở thành sự thật, hai cha con ta bị đuổi bắt ráo riết hơn nữa. Rồi khi cảm nhận được nguy hiểm, cha ta giao tấm áo choàng cho ta, nói “Con chạy đi, đổi họ đổi tên của mình, sáng lập một gia tộc mới. Đừng để bất kì một ai biết con là một Peverell còn sót lại.” Sau đó đánh ngất ta đi, tiếp tục chạy trốn. Đến khi ta tỉnh lại, thì cha ta đã chết ở một nơi không xa. Để che dấu tung tích, đến gia tộc Slytherin cũng không biết ta chính là Peverell, chỉ biết gia tộc Potter nổi danh do một đứa bé tám tuổi gầy dựng, không biết nổi lên khi nào nhưng đã không thể phá hoại được, đè đầu được nữa. Cho đến khi ta sắp rời nhân gian, ta mới đưa tấm áo tàng hình ra, giao lại cho con trai ta.” Stephen dừng lại, trừng một lũ hậu đại ngu ngốc, mới chốt lại “Chúng ta là thể chất cân bằng, hắc hay bạch chúng ta đều có thể sử dụng.”

(PHKB: mọi người có thấy ta phịa kinh khủng hông vậy kà??? Thật ra ta đọc thì cô Rowling, cứ xem là cô đi nha, có nói là Slytherin là hậu duệ của người anh thứ hai còn Potter là hậu duệ của người em út đúng không? Nhưng mình xem lại thì thấy người anh thứ hai vì người yêu chết sớm mới nguyện tử thần cho hòn đá phục sinh để nhìn người yêu rồi sau đó vì ko thể cứu sống lại mới tự tử. Nên người anh thứ hai đâu có hậu đại đâu, vì thế con nhỏ này cứ phịa. Nhưng nếu có sai sót thì mọi người nói để ta sửa nha!!! Cảm ơn trước!!!)

“Vậy Stephen à,” Suy nghĩ một lát, Harry cười như không cười “Cậu thật can đảm đấy, dám tỏ tình với cháu trai của mình.”

“Hả???” Mọi người bất ngờ.

“À… ừm… Đâu có vấn đề gì đâu. Nếu ngay từ đầu tớ đã không muốn nhận thân thích thì cậu và tớ chỉ là bạn học thôi.” Stephen không ngần ngại trả lời.

“Cậu thật giỏi.” Thấy việc trêu chọc bị thất bại, Harry nghiêm túc. Sau đó cậu hỏi “Là Gryffindor hay Slytherin thì có quan trọng sao?” giọng điệu nghi ngờ rõ ràng.

“Ai cũng biết Gryffindor và Slytherin không đội trời chung, đương nhiên là quan trọng rồi. Trong Hogwarts một lịch sử nói vậy mà, thậm chí ngài Slytherin còn cãi nhau một trận với ngài Gryffindor rồi bỏ đi.” Một bức ảnh nói.

“Stephen, rốt cuộc là chuyện gì?” Ma áp của Harry bao quanh toàn bộ căn phòng, tập trung nhất ở bức ảnh của Stephen. Hầu hết các bức ảnh đều không chịu nổi áp suất pháp thuật này. Nhìn thấy vậy Stephen vội nói “Heri, bình tĩnh. Mọi người không chịu nổi!”

Harry nhìn cha mẹ mình đang khó thở, vội thu toàn bộ áp suất về. “Stephen, câu trả lời của cậu.” Harry gằn từng tiếng.

“À đúng là có cãi nhau, Viện trưởng chỉ tạm rời khỏi thôi, vài tiếng sau là quay về mà. Do lũ ‘gièm pha’ Gryffindor và Slytherin kết hợp cho hàng ngàn sinh vật có cả bạch lẫn hắc đến tấn công Hogwarts, cũng nói rằng nếu không thấy xác của Hiệu trưởng và Viện trưởng thì họ sẽ không dừng tấn công. Hiệu trưởng muốn chống hết bọn sinh vật trước rồi mới truy tìm bọn người đó, nhưng Viện trưởng lại nói chia nhau đối phó nếu không ai biết trong lúc chiến đấu tại Hogwarts thì bọn họ lại kiếm thêm được ‘thứ’ giúp đỡ nên hai người họ tranh cãi, cuối cùng chỉ có Viện trưởng và tớ đi tìm đám ‘gièm pha’ đó, còn lại tiếp tục ở Hogwarts đối phó với đám sinh vật cùng với mọi người trong hội đồng quản trị trường học.”

“Sau đó thì…” Harry nhăn mặt.

“Tớ và Viện trưởng kết hợp tiêu diệt được đám người đáng chết đó, nhưng ma pháp sinh vật quá đông, nên bọn họ đành phải khởi động trận pháp sau cùng của Hogwarts làm nổ tan xác hết đám sinh vật đó.”

“Mà Heri à, cậu là hậu đại của tớ, có muốn kế thừa trang viên Potter không?” Stephen hỏi “Nói đến mới nhớ, Samuel là ai? Khế ước cái giá là gì?”

“Là tử địch. Lát tớ sẽ kế thừa. Giờ tớ phải làm việc này trước đã.” Harry nói xong xoay người muốn ra khỏi.

“Khoan Harry,” Lily lên tiếng “Rốt cuộc con có thân phận gì?”

“Stephen, phiền cậu giải thích cho tớ.” Harry nói rồi đi khỏi phòng.

Bên ngoài cửa, Harry thở dài. Chỉ mong… Mà thôi, cậu phải nhanh chóng đi tách mảnh hồn này ra khỏi cơ thể mới có thể kế thừa được, nếu giờ mà làm thì mảnh hồn sẽ bị triệt tiêu, linh hồn của Samuel sẽ không đầy đủ, kí ức cũng sẽ không trở lại. Nghĩ là làm, Harry lập tức kiếm một căn phòng trống, giờ mà xuống tầng hầm biết có phá vỡ Griphook tách linh hồn không chứ.

Bên trong phòng ảnh, Stephen không đợi hai vợ chồng nói gì đã hỏi “Sao các ngươi chết sớm như vậy? Ai là kẻ thù của Heri?”

“Ai là Heri?” James bỡ ngỡ, bên cạnh Lily nghĩ một lát rồi trả lời “Chúng tôi sống trong chiến tranh, một bên là tử thần thực tử với lí tưởng thuần chủng là cao quý, máu lai và máu bùn không xứng để sống, Muggle nên bị tiêu diệt hoàn toàn. Tử thần thực tử đều là những quý tộc lâu đời, bọn họ tôn thờ Voldemort, người đã đề xướng khôi phục pháp thuật hắc ám, là vị Chúa tể Hắc ám đời thứ hai. Bên còn lại là Hội phượng hoàng với mục tiêu bảo vệ Muggle, máu bùn và phủ thủy, người dẫn đầu là Albus Dumbledore, người đã từng đánh bại Chúa tể hắc ám đời thứ nhất Gellert Grindelwald.”

Lily tạm ngừng, James nói tiếp thay vợ “Chúng tôi là người của Hội phượng hoàng, hơn nữa chúng tôi lại là quý tộc lâu đời duy nhất theo phe Dumbledore, Lily lại là phù thủy Muggle nên hoàn cảnh của chúng tôi còn nguy hiểm hơn, thường là mục tiêu của bọn chúng. Rồi ngày nọ, cụ Dumbledore đến, nói với chúng tôi Harry là một trong hai đứa trẻ trong lời tiên tri sẽ đánh bại Voldemort, bảo chúng tôi cẩn thận trốn đi. Biệt thự Potter lại đang bảo dưỡng, sửa chữa trận pháp đã 6 năm rồi, 4 năm nữa chúng tôi mới trở về được. Nên theo cụ Dumbledore chúng tôi đã lập Bùa Trung Thành. Tôi đã sai lầm khi tin nhầm người, để hắn ta đem vị trí nhà chúng tôi cho Voldemort. Đêm Halloween đó, hắn đến, giết chết tôi và Lily, có vẻ hắn không giết được Harry. Trước khi chết Lily đã hiến tế mạng sống của mình để cứu Harry, không biết nó có hiệu lực với Voldemort không?”

“Voldemort là ai? Dumbledore có vai trò gì trong chiến tranh? Muggle ở đâu?” Stephen nhíu mày.

“Voldemort là hậu duệ của Gaunt, tự xưng mình là hậu duệ của Salazar Slytherin. Dumbledore được mệnh danh là bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại. Muggle giờ không biết gì về thế giới phù thủy cả, trừ những học sinh Muggle hoặc máu lai do Muggle nuôi dạy.” Lily nói.

“Nói như vậy, Voldemort là tử địch của Heri, theo một nghĩa nào đó thì hắn ta đúng là hậu duệ của Viện trưởng thật, dù sao hắn là Samuel Slytherin mà. Còn Dumbledore, hừ, ai xứng đáng làm bạch phù thủy hơn Godric Gryffindor chứ.” Stephen tổng kết “Một vấn đề cuối cùng, quan hệ của Slytherin và Gryffindor ở Hogwarts thế nào?”

“Nói sao nhỉ…” Lily ngập ngừng “Xem như chiến tranh luôn đi. Nhà Gryffindor chứa hầu hết phù thủy Muggle nên là cái gai trong mắt Voldemort, hắn ta có suy nghĩ muốn loại bỏ nhà Gryffindor, tuy nhiên Hiệu trưởng Dumbledore lại bảo vệ chúng tôi nên…”

“Ngươi nói cái gì?” Stephen cắt đứt lời nói của Lily “Quy tắc đầu tiên của Hogwarts là tuyệt đối không để chiến tranh xen vào Hogwarts. Được lắm, hai tên đó… Mà mình lo chi cho nhiều nhỉ, giờ mình đã là bức ảnh rồi, để hai tên đó cho Heri xử lí đi. Hơn nữa tôi nghe cô dùng từ máu bùn, chắc cô nghĩ tôi là một Slytherin nên sẽ chê bai cô chứ gì. Thật ra ngàn năm trước chỉ dạy học để bảo vệ bản thân khỏi Giáo đình thôi, không quan tâm dòng máu lắm. Không biết quý tộc từ khi nào lại tự kỉ về huyết thống của mình nhỉ?”

“Mà hồi nãy cô có nói gì ta? A là Voldemort muốn xóa bỏ Gryffindor. Haha tên đó chết chắc rồi.” Stephen cười.

“Con xin lỗi thưa ngài” Lily mạnh bạo cắt ngang tiếng cười của Stephen, “Về Harry…”

“À, cậu ấy giờ là Harry Potter, nhưng cũng là Herakles Slytherin.” Stephen nói “Hai người bình tĩnh, chuyện là như thế này, ta cũng không biết nhiều, nhưng ta sẽ nói tất cả những gì mà ta biết.”

“Heri là con nuôi của ngài Salazar Slytherin, được nhận nuôi lúc 5 tuổi, đổi tên thành Herakles Slytherin, về trước 5 tuổi thì ta không rõ lắm. Sau vài tháng vì ngài Gryffindor rủ ngài Slytherin đi mạo hiểm, hơn một năm sau thì hai người kết thành bạn đời, thậm chí hai người còn có hậu đại, chính là Samuel Slytherin. Sau khi Samuel biết nói thì đều do Heri chủ yếu chăm sóc, lâu ngày sinh thành tình yêu. Cho đến khi cả gia đình bị tấn công đủ hướng, Samuel bị thoi thóp mạng, Heri dùng khế ước bạch pháp thuật của Potter mà cậu ấy đã đọc để giữ lại được mạng sống cho Samuel. Tuy vậy họ chỉ sống cùng trong ba ngày. Sau ba ngày, họ chết đi và sẽ được tái sinh theo nhiều hoàn cảnh khác nhau và phải hoàn thành khế ước, nếu không người thi triển, cũng tức là Heri sẽ chịu hình phạt khế ước rất nghiêm trọng.”

“Là hình phạt gì?” James hỏi.

“Chưa ai phải nếm trải hình phạt cả, chỉ có người thi triển mới biết được hình phạt của mình. Đây mới là điều mà ta đau đầu. Samuel là một tên rất cố chấp.” Stephen than thở.

“Họ tái sinh theo hoàn cảnh nào?” Người lên tiếng là Lily

“Là tử địch, lúc nãy Heri đã nói rồi. Nên ta mới phiền nè.”

“Tử địch? Vậy cậu Samuel là… Ôi Merlin nội khố, ngài đùa con phải không” James la lớn (Merlin (hắt xì): ta có làm gì đâu mà chửi ta, do con nhỏ kia sắp xếp, liên quan gì ta. PHKB: ngài nói hay quá a, ta là nv ẩn danh, đương nhiên cậu ta không biết rồi. Chửi ngài là điều đương nhiên. Merlin:tên đáng ghét, xem ta nguyền rủa ngươi. PHKB: Ối Merlin độc ác, ta còn lâu mới để cho ngươi ểm bùa ta, ráng nghe chửi thêm đi nha muahahahahaha)

“Vậy khế ước yêu cầu điều gì?” Rõ ràng Lily bình tĩnh hơn James nhiều.

“Hai người họ phải yêu nhau bằng tình cảm của bản thân mà không phải bằng kí ức và thân phận kiếp trước.” Stephen nặng nề nói.

“Tên Merlin đáng chết (Merlin: lại chửi ta!!!!), tên đó chẳng biết gì cả. Còn Harry…à không…cũng không phải…aaaaaaaaaaaaa bực mình quá, đồ bít tất Merlin (Merlin: lôi tất ta làm gì? Thật bực mình, con nhỏ đó trốn đi đâu rồi. PHKB cười trộm trong lòng :cho ngài tìm đến đuối luôn haha!!!)

“James, bình tĩnh lại” “Lily, là con anh đó. Lily à, anh không biết phải đối mặt với con mình ra sao cả? Anh không biết phải làm gì cả?” “Ừ em biết mà.”

“Vậy hai người nghĩ sao?” Stephen hỏi

Khoảng trời im lặng. Cuối cùng Lily lên tiếng “Tôi không quan tâm Harry từng là ai, tôi chỉ biết bây giờ thằng bé là con tôi, và thằng bé cần được tự do làm điều mà nó muốn chứ không phải bị bó buộc bởi cái chết của chúng tôi.”

Bên cạnh James cũng lên tiếng “Điều duy nhất mà tôi quan tâm chính là hạnh phúc của Harry, cái tình thân mà chúng tôi không thể trao cho Harry sẽ được người xứng với Harry trao cho thằng bé. Tôi tôn trọng quyết định của Harry, vì tôi yêu thằng bé, cả Lily cũng vậy. Chúng tôi muốn thấy nụ cười của thằng bé.”

“Cậu có cha mẹ yêu cậu hết mực đó Heri, đúng không?” Stephen nhìn về phía cửa.

“Tớ không ngờ cậu lại biết tớ ở bên ngoài.” Harry nói, sắc mặt tối lại, có vẻ không khỏe.

“Cậu làm gì mà đẩy tình trạng bản thân đến mức này, không có bao lâu cả?” Stephen nhăn mày.

“Tớ… Trường Sinh Linh Giá…” Harry nói

Trong khi James và Lily còn chưa hiểu gì thì Stephen đã bùng nổ “HẮN TA DÁM CẮT XẺ LINH HỒN CỦA MÌNH, ĐƯỢC LẮM. CÒN CẬU, SLYTHERIN KHÔNG BAO GIỜ ĐẶT CƯỢC MẠNG SỐNG CỦA MÌNH, CẬU THÌ LÀM GÌ. LẦN TRƯỚC ĐÃ THẾ, LẦN NÀY CŨNG VẬY. RỐT CUỘC CẬU CÒN MUỐN VÌ TÊN ĐÓ HIẾN DÂNG BAO NHIÊU NỮA.”

“Stephen, một Slytherin khi yêu ai sẽ yêu bằng toàn bộ tấm lòng mình, không ngại mất đi bất cứ thứ gì vì người ấy, cậu cũng hiểu mà” Harry yếu ớt trả lời. “Hơn nữa, hiện tại tớ là một Potter.”

(PHKB: ta xin giải thích lần hai, ta nghĩ nhà Peverell vốn đã chung tình rồi các reader ạ, nếu không thì người anh thứ hai cũng ko chết vì tuyệt vọng ko thể cứu được người yêu. Nên xem như Potter cũng kế thừa sự điên cuồng trong tình yêu của nhà Peverell đi)

“Rồi tớ chịu thua.” Stephen thở dài “Cậu đứng trên trận pháp đi, sau đó làm một ít thứ là xong.”

Harry lôi ra trong lòng một quyển sổ nhỏ, đặt một bên, sau đó tiến gần trận pháp. Khi đã đứng giữa trận pháp, cậu đọc lời chú mà Stephen đã nói. Sau khi dứt lời, trận pháp sáng lên, cậu có thể cảm nhận được mọi thứ về “Potter” đang chạy trong trí óc cậu.

“Cuối cùng cũng xong.” Stephen nói “Vậy ai có thể cho ta biết nô bộc tiểu yêu hiện tại tên gì không?”

“Nô bộc tiểu yêu? Là cái gì?” Mấy bức ảnh đời sau hai mắt nhìn nhau, nghi vấn

“Là Kelly.” Harry trả lời “Hơn nữa Stephen à, tớ giờ là Harry.”

“Kelly!” Stephen hô.

“Vâng thưa ngài, có gì cần sai bảo?” Kelly xuất hiện hỏi.

“Trong tầng hầm có một cái hộp nhỏ đặt trên trận pháp. Ngươi phá hủy trận pháp rồi đem chiếc hộp lên cho ta” Stephen ra lệnh.

Kelly biến mất, chẳng bao lâu sau đã trở lại với chiếc hộp trên tay.

“Dùng xà ngữ, mở ra nó.” Stephen dặn.

[Mở ra] Harry nói. Chiếc hộp lập tức mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

“Nó giúp cậu chống chọi với lời nguyền khi cậu chưa hoàn thành khế ước, cũng ngăn cản một lần Adava Kerdava. Nhưng nó không còn tác dụng khi khế ước thất bại.” Stephen nói.

“Vậy cũng đủ rồi, cảm ơn cậu, Stephen.” Harry chân thành nói “Tớ cũng nên đi, yên tâm, mỗi ngày tớ đều quay trở lại mà, hơn nữa tớ phải ra dáng của một gia chủ chứ.”

“Ừ, vậy mai gặp Harry.” Stephen biết cậu không thể ngăn bạn mình trở về, đành nói.

“Mai gặp” Harry tạm biệt Stephen rồi đi đến chỗ cha mẹ “Con cảm ơn cha mẹ về tất cả. Thưa mọi người con đi.”

“Nếu không thích thì không cần phải trở về đó, Harry.” Lily nói.

“Dumbledore sẽ hoài nghi, mẹ à, con không muốn rước rắc rối.” Harry giải bày.

“Chỉ cần con không gượng ép mình, con trai của ba.” James ôm vợ nói với Harry.

“Vâng, vậy mai con sẽ quay lại, dù sao con cũng có việc mà.” Dứt lời Harry rời khỏi biệt thự.

“Thằng bé sẽ ổn chứ anh?” Lily hỏi chồng mình.

“Harry mạnh mẽ hơn tưởng tượng của hai người nhiều. Cậu có thể khóc nhưng sẽ không bị đánh gục bởi bất cứ khó khăn gì.” Stephen nghiêm túc nói.

“Cho nên chúng tôi tự hào về thằng bé.” Lily nói, “Cảm ơn người đã khuyên nhủ.”

“Hừ” Stephen lùi lại sâu trong ảnh của mình, chừa lại hai vợ chồng nhìn nơi đứa con biến mất. ‘Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi!’

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.