Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải Quyết Hậu Quả (2)

Phiên bản Dịch · 1212 chữ

Người dịch: Whistle

Dựa theo lệ cũ, sau khi đánh xong một trận chiến, lúc này nên tới bái phỏng chủ soái là Bá tước Pierce trước, nhưng kết quả là mọi người lại chạy đi vơ vét chiến lợi phẩm.

Tức giận cũng chẳng có tác dụng gì, quý tộc đất phong có quyền tự chủ rất cao. Nếu như Pierce không phải là Tổng đốc tỉnh Đông Nam do vương quốc bổ nhiệm thì tất cả mọi người đều đã mặc xác ông ta rồi.

Đúng là gia tộc Dalton đại quý tộc lớn nhất trong tỉnh, nhưng những quý tộc khác cũng không phải dễ trêu. Chỉ cần là gia tộc có chút nội tình thì sẽ có một chút thủ đoạn cuối cùng.

Vào lúc bình thường thì mọi người còn sẽ nể mặt của lão đại một chút, nhưng sau lần bị hố này, ông ta phải biểu thị gì đó?

Pierce vô cùng rõ ràng, nếu như không xử lý tốt chuyện ngày hôm nay, nếu như không thể cho mọi người một câu trả lời hài lòng, sợ là cuộc sống sau này của gia tộc Dalton gia sẽ không dễ chịu lắm.

“Truyền lệnh xuống, mời đại biểu của tất cả các gia tộc vào trong cứ điểm nghị sự.” Bá tước Pierce trầm thấp nói.

Co được dãn được là phẩm đức tốt đẹp của một quý tộc. Làm sai không đáng sợ, đáng sợ là lại tiếp tục mắc thêm lỗi lầm. Bá tước Pierce có thể kiểm soát được tỉnh Đông Nam trong một thời gian dài như vậy thì đương nhiên không phải là hạng người bình thường.

Hai lần toan tính sai lầm trước đó là tin tức không đồng đều, đoán sai thực lực của các phe. Sai lầm giống như vậy, Pierce sẽ không tiếp tục phạm thêm lần thứ ba, thực tế cũng không cho phép ông ta có thể phạm thêm lần thứ ba.

......

Quý tộc là loại người chú trọng thể diện, trong tình huống bình thường, khi nhận được lời mời thì mỗi người đều sẽ cẩn thận ăn mặc sửa soạn một phen, nhưng lần này thì ngoại lệ.

Hudson mặc một bộ nhung trang bước vào trong cứ điểm, ngay cả vết máu trên mặt cũng chưa được lau sạch.

Ngoại trừ một vài quý tộc cá biệt đến chậm một bước, không kịp tham gia đại chiến, những quý tộc còn lại đều ăn mặc giống như hắn.

Rõ ràng là bọn họ đang dùng hành động thực tế này để thể hiện sự bất mãn với Bá tước Pierce. Nhất là những thành viên liên minh tham chiến đầu tiên, trong lòng đều đang kiềm nén một cơn giận.

Bởi vì Bá tước Pierce chần chờ nên mới khiến cho mọi người tổn thất nặng nề. Nếu như ông ta không có một câu trả lời thỏa đáng, chuyện này chắc chắn phải bẩm lên vương đô.

Đương nhiên, trong số những người tức giận này lại không bao gồm Hudson, lý trí nói cho hắn biết tức giận là không giải quyết được vấn đề. Sở dĩ hắn lựa chọn đứng chung chiến tuyến với mọi người đơn thuần chỉ vì hoà đồng.

Nhìn xem đám Kỵ binh xếp hàng nghênh tiếp, Hudson nhận ra được đây là đang dùng vũ lực uy hiếp, đang cảnh cáo bọn hắn đừng có làm quá.

Chẳng qua loại trò vặt này lại chẳng hề ảnh hưởng gì tới Hudson. Hiện giờ hắn đang nhìn đám Kỵ binh này với con mắt thèm khát, hận không thể chiếm thành của mình.

Trong cuộc chiến lúc sáng, đám Kỵ binh tinh nhuệ đại sát tứ phương trên chiến trường này để lại cho hắn ấn tượng phi thường khắc sâu.

Theo cái nhìn của Hudson, đây mới là trình độ mà quân chính quy nên có. Đám tư quân mà những trung tiểu quý tộc kia mang ra tới, ngoại trừ một chút ít hộ vệ ra, số còn lại đều là một đám ô hợp.

Sâu thẳm trong lòng, Hudson đã quyết định: nếu như tương lai mà có cơ hội thì mình cũng phải nắm giữ một đội kỵ binh tinh nhuệ như vậy.

........

“Hoan nghênh các vị đến với cứ điểm Ethel!”

Một giọng nói cởi mở vang lên, nhưng cả đám đều không cảm thấy ấm áp. Một đám quý tộc đều ngồi vững vững trên lưng ngựa mặt đối mặt với Bá tước Pierce, ai cũng không muốn mình là người cúi đầu trước, cảnh tượng trông rất lúng túng.

Dám đối chọi với cả lão đại, chuyện này quả thực làm cho Hudson mở rộng tầm mắt. Rõ ràng là địa vị của quý tộc trên thế giới này còn cao hơn trong tưởng tượng của hắn.

Cho dù là người cầm quân chính đại quyền, có xuất thân ghê gớm như Bá tước Pierce cũng không làm gì được một đám quý tộc lãnh chúa dưới trướng.

“Thực sự rất xin lỗi Tổng đốc các hạ. Trên người còn chúng tôi còn đang mặc giáp, xin thứ cho hành động vô lễ này của chúng tôi!”

Người mở miệng là Tử tước Aurane. Nhưng trên mặt y ngoài dáng vẻ mặt như muốn ăn đòn ra thì không hề nhìn thấy một chút thành ý xin lỗi nào.

Illya · Aurane là một vị quý tộc tham chiến lúc giữa chừng nên không bị hố, nhưng chuyện này lại không trở ngại y dùng nó để làm cái cớ tranh thủ quyền lợi.

Hiện giờ đám trung tiểu quý tộc biểu hiện đoàn kết như vậy, trên bản chất cũng chỉ vì thay mình tranh thủ quyền lợi. Về phần đòi lại công đạo cho người chết trận, cái đó chẳng qua là lý do bề ngoài mà thôi.

Thế giới của quý tộc rất tàn khốc, thứ dùng để quyết định lợi ích thuộc về chính là thực lực. Về mặt bản chất thì trong ván cờ này, trung tiểu quý tộc và đại quý tộc là không bình đẳng.

Nếu như muốn kiếm một chén canh thì chỉ có thể liên hợp lại.

Liên minh là phe bị hố thảm nhất trong cuộc chiến lần này, theo lý mà nói bọn họ nên là người ồn ào nhất mới phải, nhưng vì bị giới hạn bởi thực lực, cho nên bọn họ chỉ có thể đi theo phất cờ hò reo.

Từ vẻ mặt âm trầm của Kỵ sĩ Chels liền có thể thấy được, trong lòng ông ta tràn đầy không cam lòng. Có vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Mặc dù Đại kỵ sĩ không tệ, nhưng chỉ không tệ đối với tiểu quý tộc mà thôi. Thực lực của gia tộc ông ta không mạnh lắm, không dám đắc tội trực diện với Bá tước Pierce, nên chỉ đành chắp tay nhường lại quyền chủ đạo cho người khác.

Đối với Hudson mà nói, đây hiển nhiên không phải là chuyện tốt. Liên minh không thể lấy được đủ quyền nói chuyện thì cũng có nghĩa là sau này sẽ rất bị động.

Bạn đang đọc Quốc Vương (Bản Dịch) của Tân Hải Nguyệt 1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.