Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gặp lại

Phiên bản Dịch · 2294 chữ

Danis há miệng, trong vô thức phun ra một từ Entis:

“quán trọ.”

Không khí tựa hồ đọng lại trong nháy mắt. Danis nhìn làn da màu nâu sậm của người đánh xe, mái tóc rối bời tàn tạ, đường nét khuôn mặt tương đối hiền hoà, biểu cảm mờ mịt. Danis vô thanh thở hắt ra, tự nhận xui xẻo, xách hành lý đi đến một đầu khác của đường phố.

“chết tiệt! Dĩ nhiên gặp phải một người đánh xe không hiểu tiếng Entis! Đón khách ở gần bến tàu, không phải là nên biết mấy từ ngữ của bắc đại lục sao? nơi này qua lại nhiều người Entis, người Ruen và người Fusak như vậy!” Danis vừa nói thầm, vừa nhìn quanh phía trước, tìm kiếm người đi đường bề ngoài trông như là đến từ bắc đại lục hoặc là người có huyết thống tương tự, để thuận lợi vào quán trọ, lấp đầy bụng.

Theo hắn biết, tại cảng Behrens, có khá nhiều di dân từ Entis, người Ruen, người Fusak và người Finnebot cũng có một chút. Chỉ cần có thể gặp được một hai người, trò chuyện không thành vấn đề.

Nhưng mà, Danis cảm thấy rằng, hết thảy những điều này dựa trên một điều kiện tiên quyết, đó là trong quá trình tìm kiếm, bản thân hắn không có bị cảm nắng ngất đi.

“thời tiết chết tiệt này!” Danis ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng toát cùng với mặt trời đỏ rực, nhấc tay lau mồ hôi trán, biểu cảm hơi có điểm vặn vẹo, nguyền rủa nói.

Mắng thì mắng, nhưng Danis kỳ thực rất rõ ràng, nhiệt độ như thế tại mùa này của nam đại lục là vừa phải, thậm chí có chút hơi thấp. Chính mình sở dĩ nóng đến mức này là bởi vì đeo ‘thái dương trâm ngực’. Nhưng mà, dưới tình trạng mới tới nơi này, còn chưa có thăm dò rõ ràng tình huống, hắn không dám gỡ trâm ngực xuống bỏ vào rương hành lý. Nếu như không cẩn thận làm mất vật này, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng của Gehrman Sparrow.

Nào, đến mấy người bắc đại lục đi nào, bất cứ một người nào đều tốt. Ta là một đại hải tặc nắm giữ nhiều ngôn ngữ mà.... miệng Danis không ngừng tụng niệm, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bia thêm đá cùng núi băng trên biển.

Đang lẩm bẩm, hắn đột nhiên nâng tay xoa xoa đôi mắt.

Hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một kẻ gốc bắc đại lục!

Hơn nữa, đại khái tựa hồ khả năng vẫn là một người quen!

Góc xéo phía trước Danis, đầu phố được ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng, một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc ngắn màu vàng, mái chẻ ba bảy, đang đứng tựa tường, thổi một chiếc kèn Harmonica màu trắng bạc.

Đối phương có đôi mắt xanh biếc, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai cái khuy trên cùng không cài, bên ngoài là áo gile đen, bên dưới là quần dài màu sẫm. người này mang một chiếc găng tay lẻ loi trơ trọi, đó chính là thợ săn mạnh nhất biển Mê Vụ, Anderson Hood!

Trùng hợp như vậy sao? tên này thế mà chạy đến Tây Balam... trong lòng Danis vui mừng, chỉ cảm thấy tựa như chính mình vừa chộp được tấm ván nổi giữa biển người, không thèm quan tâm đến biểu hiện của Anderson trên tàu ‘hoàng kim mộng tưởng’ nữa, trực tiếp kề sát qua, dùng giọng điệu tiêu chuẩn của thợ săn chào hỏi:

“làm sao? không làm thợ săn kho báu nữa, mà chuyển sang biểu diễn ở đầu đường à?”

Danis có chú ý tới, trước mặt Anderson đặt một chiếc mũ phớt lộn ngược, bên trong chứa hai mươi, ba mươi tiền xu đồng thau, một ít là “koper” Entis, phần lớn là “Delise” bản địa.

“delise” trong tiếng Entis mang ý nghĩa là “tiền đồng”.

Anderson ngừng thổi, liếc Danis một chút nói:

“đây không phải cái mũ của ta.

Ta chỉ là trùng hợp đi qua nơi này, nhìn thấy một chiếc mũ như vậy rơi trên mặt đất mà không ai phát hiện ra. trong lòng có chút cảm thán, liền cầm chiếc kèn Harmonica ra, tuỳ tiện thổi một chút, ai biết, thế mà không ít người nghe, rồi bỏ chút tiền vào bên trong.

loại hải tặc thô lỗ như ngươi đại khái là không thể hiểu được mị lực của âm nhạc, điều này là không có giới hạn. Ta cho ngươi biết, thuyền trưởng của các ngươi đặc biệt thích...”

“ngừng!” Trán Danis giật một cái, ngăn lại lời nói của Anderson không biết sẽ chạy theo hướng nào, chuyển hỏi, “tại sao ngươi lại chạy đến nơi này?”

Anderson cầm kèn harmonica, chăm chú nghĩ:

“đây là một câu hỏi tốt?

Ta cũng không biết làm sao lại tới tây Balam, trong hai tháng vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không nhớ nổi.”

Danis vốn định nói là đừng đùa, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Anderson khiến hắn không tự chủ được có chút tin tưởng, cân nhắc hỏi:

“cái gì cũng không nhớ nổi sao?”

Anderson cất kỹ chiếc kèn harmonica trằng bạc kia, khom lưng cầm lên chiếc mũ phớt chứa không ít tiền xu, phủi phủi bụi đất nói:

“ký ức cuối cùng của ta dừng lại ở việc sau khi rời khỏi Gehrman Sparrow tại Baiam, ta tựa hồ có dự định đi một nơi gặp một người, kết quả tỉnh lại sau giấc ngủ liền thấy bản thân đang tại tây Balam...

Ha ha, không cần để ý những chuyện này, còn sống liền tốt rồi, à, gần trưa rồi, đi, đi tìm một chỗ ăn cơm, ta nghe nói chân giò heo Behrnes này đặc biệt nổi tiếng.”

Trong khi nói chuyện, Anderson đem chiếc mũ dạ, bao gồm cả tiền bên trong ném cho kẻ lang thang sát vách bên cạnh.

Danis vừa nóng, lại đói mệt, nghe vậy tinh thần phấn chấn nói:

“ngươi hiểu tiếng Dutan ở đây sao?”

Anderson lập tức kêu a lên một tiếng:

“ngươi chẳng lẽ chưa nghe nói qua, ta là thợ săn kho báu nhiều lần trải qua mạo hiểm tại tây Balam”

Đúng nhỉ, ta trước đó vẫn còn muốn tìm đối phương hỏi thăm tình báo... thế cục bên này hỗn loạn, nguy hiểm không ít. Nếu có thể kéo theo Anderson, khẳng định là sẽ an toàn không ít. Hơn nữa, còn có thêm một phiên dịch! không thể nói là thuê, ta nhưng mà không thanh toán nổi thù lao cho hắn... Danis lộ ra một chút nụ cười:

“vậy ta yên tâm rồi, đi thôi.”

Danis xách hành lý, cùng Anderson, vòng tới đường cái bên cạnh, tìm tiệm cơm gần đó đi vào.

Nghe thấy nhân viên phục vụ bô bô tiếng thổ dân, nhìn thấy thực đơn tràn ngập từ ngữ không hiểu, Danis trở nên đau đầu, vội vàng nói với Anderson:

“ngươi đến xem.”

Danis vừa nói vừa đem thực đơn đưa cho thợ săn mạnh nhất trên biển Mê Vụ đang đứng đối diện.

Anderson không có giơ tay ra nhận, vẻ mặt bình thường đáp lại:

“ta cũng không đọc hiểu.”

“.... ngươi không phải là nói là mình biết tiếng Dutan sao?” Danis ngạc nhiên bật thốt lên.

Anderson xoè tay nói:

“ta không có nói như vậy.

Nhiều lần đến tây Balam tìm kiếm kho báu thì có liên quan gì với việc biết tiếng Dutan?”

“ngươi không biết tiếng Dutan, làm thế nào mà đọc hiểu được chữ viết bên trong thần miếu cổ đại và bên trong di tích thành bảo? Làm sao tìm kiếm kho báu?” biểu cảm của Danis lại một lần nữa vặn vẹo, tốc độ nói trong vô thức trở nên nhanh hơn.

Anderson cầm lên ly nước phục vụ vừa đặt ra, ừng ực uống một ngụm nói:

“các vấn đề có thể dùng từ điển giải quyết thì đều không phải là vấn đề.

Vả lại, không biết tiếng Dutan thì không thể trao đổi được với người ở nam đại lục sao?”

Nói xong, Anderson nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, dùng tiếng Entis nói:

“hai chân giò heo đặc sản.”

Người phục vụ kia không hề nghi ngờ với một vẻ mặt mờ mịt, không ngừng giơ tay chỉ hướng thực đơn.

Anderson tuyệt không vội vàng xao động, không chút hoang mang dùng tay phải nhấn vào chóp mũi, mô phỏng ra tiếng kêu ụt ịt của heo.

Người phục vụ đầu tiên là sững sờ, chợt lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, sau đó, Anderson vừa chỉ vào chân của chính mình, vừa chỉ ô biểu tượng phía trên thực đơn, dùng hai ngón tay biểu thị số lượng.

“asuk riujan blagn...” người hầu vừa nói khẩu âm tiếng Dutan, vừa gật đầu liên tục, biểu thị chính mình đã hiểu. Mà Danis ở bên cạnh nhìn đến thẫn thờ.

Anderson một phen khoa tay múa chân, xen lẫn một chút từ Dutan đơn giản, rốt cuộc hoàn thành việc gọi món ăn, quay đầu cười nói với Danis:

“rõ chưa? Trên thế giới này, ngôn ngữ chân chính thông dụng chính là ngôn ngữ cơ thể!”

Danis biểu cảm ngây dại nhìn xem, khoé miệng giật một cái coi như đáp lại.

....

Xe ngựa lái ra khu tây, tại chỗ hướng nam của ngã ba, rất nhanh liền tới một căn cứ quân sự.

Có giấy thông hành của thượng tá Calvin cùng sĩ quan cấp uý dẫn dắt, Klein thuận lợi tiến vào, đi tới một quảng trường được đất đắp lên và xếp thành, ở nơi đó đang đứng một quái vật khổng lồ kết hợp giữa màu lam sẫm cùng thuần trắng.

Chiếc máy bay này dài mấy chục mét, khoang phía trên lộ ra khung xương hợp kim, từng chiếc kiên cố mà nhẹ nhàng, nhiều chỗ nối với nhau, chống đỡ túi khí làm từ vải chống nước, phía dưới là nòng súng máy, nòng ném bom cùng nòng đại bác.

Lúc này, tiếng ông ông của động cơ đốt bằng máy hơi nước còn chưa vang lên, cánh chèo tương ứng cũng chưa quay tròn, hết thảy mọi thứ có vẻ vô cùng an tĩnh.

Klein đem giấy tờ chứng minh thân phận giao cho sĩ quan canh giữ ở mạn bên cầu thang, sau khi được cho phép, liền xách rương hành lý, từng bước đi lên máy bay.

Nơi này tựa như khoang thuyền, chia làm ba tầng. Phía trên cùng được trang bị máy móc phức tạp cùng nhà kho cất giữ hàng hoá. ở giữa là đại sảnh có thể tổ chức tiệc buffet cùng vũ hội. xung quanh đại sảnh là hai đường đi thông đến tầng trên và tầng dưới. hai bên đường đi là các phòng nghỉ. Về tầng dưới cùng kia, có phòng súng máy, phòng chứa đạn dược, chỗ đặt đại bác cùng với các gian phòng của binh sĩ.

Đi qua từng binh sĩ đang cầm súng trường đang canh gác, Klein dựa theo thông tin mà vị sĩ quan vừa rồi mô tả, tìm đến gian phòng tương ứng, đem hành lý đặt lên một chiếc ghế sofa bên cạnh.

Sau đó, Klein cầm lên một cốc nước đặt trên bàn, đi đến phía trước cửa, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Thật ra, mặc dù Klein biết mỗi chỗ một ít, nhưng cũng chỉ là một chút, cho nên cũng không rõ ràng nguyên lý thiết kế của máy bay kiểu mới nhất này, không rõ ràng rốt cuộc có thể bay cao bao nhiêu, ở giữa không trung xóc nảy như thế nào.

Điều này khiến hắn có chút thấp thỏm. trước chuyến đi này, hắn cũng đã lên phía trên sương xám xem bói một lần, đạt được gợi ý là chính mình có thể tương đối thuận lợi đạt được mục tiêu.

Tương tự như dây an toàn, ngành hàng không thế giới này cũng có không ít năm lịch sử, kinh nghiệm về các phương diện tương đối đầy đủ... Klein đang muốn thu hồi ánh mắt quan sát bên ngoài, thưởng thức trang trí bên trong căn phòng cùng với ánh nến trong chụp thuỷ tinh cứng, bỗng nhiên trông thấy có một đám người tới gần máy bay mang số hiệu 1345 này.

Những người này có nam có nữ, cơ bản đều khoác áo khoác mỏng màu đen, mang găng tay màu đỏ, chỉ có một vị xách các cặp da lớn nhỏ, trùm áo choàng thông linh sư thần bí, má đỏ, mắt được kẻ màu xanh da trời, chính là Dali Simone.

Mà phía sau vị quý cô này, chính là Leonard Mitchell tóc đen mắt xanh.

Dưới trạng thái người khác đều không phát giác chút nào, bước chân Leonard có chút thả chậm lại, ngay sau đó, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng thứ hai của máy bay.

Bên trong tròng mắt của Leonard phản chiếu hình ảnh Dwayne Dantes với thái dương hoa râm, mắt xanh thâm thuý, mặc vest đeo nơ.

Vị phú ông này đứng sau một cửa sổ, lộ ra nụ cười ấm áp, giơ ly trong tay lên.

---------------------

định làm thêm một chương mà tối nay mất điện, sắp hết pin rồi....

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.