Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

màn thứ tư

Phiên bản Dịch · 2145 chữ

Trên quảng trường Phục Sinh trải đầy vết cháy cùng vết nứt, hoàn cảnh đột nhiên biến đổi, sự âm trầm cùng lạnh lẽo tăng lên, ngay cả những tia sét trắng bạc cũng không xua tan được cảm giác này.

Daly Simone nhạy bén phát giác được có một sinh vật thần bí đang xuyên qua linh giới đến nơi này, trong lòng trào ra một chút dự cảm không tốt, tựa hồ như nhìn thấy Ince Zangwill dựa vào một chút biến hoá ngoài ý muốn mà trốn thoát, chẳng biết đã đi đâu.

Thân thể nàng khó mà kìm lại được cảm giác lạnh buốt, tựa như lúc vừa mới trở thành người phi phàm.

Khi ấy, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, nàng mới 19 tuổi đã mất đi người thân, uống nhầm ma dược, trở thành ‘người nhặt xác’, bị đặt vào tiểu đổi ‘kẻ gác đêm’.

Sự ảnh hưởng của ma dược cộng với chuyện mất đi người thân khiến nàng bắt đầu thích sự âm lãnh, không cưỡng lại được mà đến gần xác chết, luôn luôn lang thang ở trong nghĩa trang, ngủ trước những ngôi mộ.

Điều này khiến cho nàng có vẻ quái dị, làm cho người khác theo bản năng tránh xa nàng, khiến cho không chỉ nhiệt độ cơ thể nàng giảm xuống, mà linh hồn cũng tựa hồ như đang chậm rãi đóng băng, trở nên lạnh lẽo.

Nàng sợ hãi loại cảm giác này, vẫn luôn hi vọng chính mình là một người sống, vậy nên theo bản năng lợi dụng sự ham muốn của đàn ông với khuôn mặt và cơ thể nàng, ngủ với rất nhiều đàn ông, dựa vào sự ấm áp của thân thể để đối kháng lại với linh hồn đang trở nên lạnh lẽo.

Trải qua khoảng thời gian mê ly sa đoạ như vậy, nàng bỗng gặp một người đàn ông. Người này luôn luôn dịu dàng lắng nghe nàng nói chuyện, luôn bảo vệ ở bên cạnh, trầm ổn giúp đỡ nàng. Người này khi đối mặt với chuyện nam nữ thì sẽ ngượng ngùng, luôn với thái độ thành khẩn khoan dung những khuyết điểm của đồng đội, tay chân luôn luống cuống mỗi khi bị nàng trêu đùa, luôn nén những đau đớn cùng bi thương ở tận đáy lòng đến mức sớm bị hói đầu, khi gặp nguy hiểm thì luôn là người đầu tiên chống đỡ phía trước mọi người.

Daly bắt đầu thay đổi, bắt đầu trang điểm khiến cho mình trông trưởng thành hơn, lại không đến gần những người đàn ông khác, chỉ còn lại những lời nói vui đùa để cho người khác thấy rằng mình không có thay đổi quá lớn.

Tuy nhiên, nàng chưa kịp, chưa kịp chứng kiến người đàn ông kia thành thạo việc đóng vai tiêu hoá ma dược, tấn thăng lên danh sách 6, chưa kịp trông thấy người này xoè bàn tay ra với nàng, mời nàng nhảy một điệu nhảy mở màn, nàng không kịp tham dự một trận chiến cuối cùng của người kia, chưa kịp nói ra tình cảm trong lòng với người kia.

Lần trước, ta đã bỏ lỡ, chẳng kịp làm chút gì cả. hôm nay, ta sẽ không như vậy… thần sắc Daly trở nên đau thương, khoé miệng vểnh lên một chút, dịu dàng, ngọt ngào.

Nàng nhắm chặt đôi mắt, chợt rút ra một chai kim loại ở trong túi ngầm, bật nắp ừng ực uống hết chất lỏng trong chai.

Mắt kẻ màu lam cùng má đỏ của nàng trở nên xinh đẹp hơn, ngay cả làn da đều trở nên trong suốt hơn mấy phần. mái tóc vấn lên cao của nàng bỗng bung ra, khiến cho chiếc mũ trùm bật ra khỏi đầu.

“hỡi linh hồn ngao du trong hư không, sinh vật thượng giới khiến cho người khác e ngại, kẻ bất ngờ đến thăm nơi đây.” Daly dùng tiếng Hermes cổ ngắn gọn hữu lực nhanh chóng tụng niệm, “ta, ta nhân danh ta, ký kết khế ước cùng ngài, khẩn cầu ngài rời khỏi nơi này!”

Sau lưng của Ince Zangwill lông trắng với tám cái “chân”, một bóng hình được phác hoạ hiện ra, đây là một khối thịt màu máu, phía trên khối thịt này mọc ra vô số con mắt và những cánh tay từ những chủng tộc khác nhau.

Sinh vật này đang muốn bắt lấy thân thể Ince Zangwill, rồi kéo gã vào trong linh giới, thì đột nhiên dừng lại, đem từng con mắt hướng về phía vị trí Daly Simone.

Mặt ngoài làn da của Daly lộ ra một chút vảy đen kịt của loài rắn, ở giữa những chiếc vảy này mọc ra những lông tơ màu trắng.

Hai đầu gối của nàng mềm nhũn ra, đau khổ quỳ xuống, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái thông linh.

Trên thân của Ince Zangwill, chiếc bút lông chim tự động viết:

-Tồn tại bí ẩn hàng lâm trên quảng trường Phục Sinh, sắp mang Ince Zangwill đi, thì nó bị Daly Simone thu hút, thẩm mỹ của nó có khuynh hướng tiếp cận nhân loại, ồ, nó từ bỏ Ince Zangwill, nó quyết định nghe theo lời đề nghị của Daly Simone rời khỏi nơi này.

-Thật là khiến người khác bất ngờ, trong chuyện thông linh này, Ince Zangwill thân là bán thần lại bị đánh bại bởi Daly Simone mới chỉ có danh sách 5. Mặc dù quý cô này uống vào thuốc ‘linh chi hoa’, trả cái giá cực lớn, nhưng cũng không có khả năng thắng được Ince Zangwill có thể miễn cưỡng sử dụng ‘Alesouhod chi bút’.

-Ince Zangwill thật là quá xui xẻo, gặp được chuyện có xác suất gần bằng không!

Giữa những tia chớp, bên trong tròng mắt đen nhánh của Ince Zangwill được những ký hiệu thần bí vây quanh, một ánh sáng huyết hồng sáng lên, lại lắng xuống dưới, cái “tay” cầm bút lông chim của gã lại tiếp tục viết lên trên thân thể mình:

-nlại có một tồn tại bí ẩn bị hấp dẫn đến nơi này, muốn tiến vào thế giới hiện thực…

viết đến đây, chiếc bút lông chim bỗng nhiên dừng một chút, rồi tự hành viết tiếp:

-đến, đến, nó, thần là Rennet Tinecol! Không, Rennet Tinecol đang xua đuổi tất cả những sinh vật linh giới ở xung quanh, thần nhìn Ince Zangwill một lát, rồi thu lại ánh mắt, thần rời khỏi nơi này, thần tiếp tục lượn quanh khu vực này.

-Ince Zangwill quá không may mắn, quá xui xẻo!

Thân thể Ince Zangwill đang nhanh chóng di chuyển đột nhiên dừng một chút, tựa hồ bị đả kích rất lớn.

ầm ầm!

tia sét trắng bạc thô to rơi xuống, nặng nề bổ vào trên thân của “quái vật” tám chân, bổ đến mức Ince Zangwill bị bật tung lên phía trước, phát ra âm thanh gào rít không phải của nhân loại.

bên trong tròng mắt đen nhánh của gã, ánh sáng huyết hồng nổ ra, hoá thành hai chùm sáng khát máu, tàn nhẫn, điên cuồng.

-Ince Zangwill cuối cùng cũng khó mà khống chế cảm xúc được nữa, khó giữ được trạng thái tốt đẹp, mất đi phần lớn lý trí… chiếc bút lông chim có chút tàn phá càng viết càng ảm đạm, dần dần chậm lại.

Trong tiếng gào thét khiến cho người ta nổi da gà, vô tận bóng tối khuếch tán đến, đồng thời kéo cả Daly Simone và Leonard Mitchell vào trong giấc mộng.

Nhưng tiếng sấm rền cùng sét đánh đột ngột phủ xuống, khiến đám người ngủ say bừng tỉnh.

Tám cái chân của Ince Zangwill đạp về sau, lưu lại tàn ảnh tại chỗ, nhanh chóng chạy về phía Daly Simone đang trong trạng thái nửa mất khống chế, gã muốn xé nát ‘kẻ gác đêm’ đã phá huỷ kế hoạch chạy trốn này của chính mình.

ầm ầm ầm!

từng tia sét rực rỡ rơi xuống, cản trở hành động của Ince Zangwill.

ầm ầm ầm!

Ince Zangwill với tám cái chân được bao phủ trong lớp lông vũ màu trắng có nhiều vết cháy đen, liên tục di chuyển, nửa nằm sấp xuống mặt đất, chạy vòng vòng quanhh quảng trường, vừa né tránh sét đánh, vừa tìm cơ hội giết Leonard cùng Daly.

Dần dần, chút lý trí còn sót lại của gã phát hiện ra một vấn đề, đó chính là tần suất rơi xuống của những tia sét đang giảm dần!

Kẻ bí ẩn chế tạo ra những tia sét kia tựa hồ đã sắp chịu đựng đến cực hạn, linh tính sắp tiêu hao hầu như không còn!

Ince Zangwill trong lòng hơi động, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, vừa nhanh chóng chạy, vừa dùng tiếng Fusak cổ trầm thấp nói:

“các người đều phải chết!”

Gã tựa hồ đã quên mất chuyện mình phải trốn khỏi nơi này.

Các người đều phải chết… Leonard Mitchell nghe thấy câu nói này, lại không có chút biện pháp đối phó nào, bởi vì hắn căn bản không dám mở mắt ra, không thể xác định được vị trí của Ince Zangwill, không cách nào dùng linh tính để xác định định đối phương.

Giờ phút này, Leonard tựa hồ quay trở lại thành phố Tingen, về tới công ty bảo an Blackthorn, vể tới cái ngày kịch chiến cùng Mergoce, trở về cái ngày nhỏ bé yếu đuối, điều gì cũng không thể ngăn cản được.

Khi ấy, Leonard rõ ràng muốn giúp đội trưởng cùng Klein, rõ ràng có thể vượt qua nỗi sợ hãi, rõ ràng có lão già trong người giúp đỡ, nhưng lại bởi vì danh sách quá thấp, thực lực không đủ, rất nhanh liền bị đánh ngất đi, không cách nào tham dự phần sau của trận chiến. hắn là càng hận bản thân, càng là ảo não vì sao không cố gắng sớm hơn.

Nhắm chặt trước mắt, ánh sáng lờ mờ, hai tay Leonard gắt gao nắm thành nắm đấm, gấp rút hô nhỏ nói:

“lão già!”

“lão già!”

Lần này, trong đầu của Leonard không có âm thanh vang vọng, không có người giúp đỡ hắn, Pariez Zoroaster vẫn đang ngủ say.

Hơi thở của Leonard trở nên nặng nề hơn, đầu không nhịn được xoay qua trái phải theo ánh sáng chớp nhoáng, sau đó với giọng trầm khàn, âm điệu có chút bối rối hô:

“lão già!”

“lão già!”

“lão già!”

Âm thanh nhỏ dần, biến mất bên trong tiếng sét, đầu Leonard Mitchell rủ xuống một chút, trên mặt tràn đầy dằn vặt cùng đau khổ.

Môi hắn mấp máy một chút, hai tay thả lỏng ra rồi lại nắm chặt lại, cả người ngưng kết trong mấy giây.

Đột nhiên, biểu cảm của Leonard trở nên quả quyết, với khuôn mặt vặn vẹo há miệng ra, dùng tiếng Hermes cổ trầm thấp đọc:

“ ‘Kẻ Khờ’ không thuộc về thời đại này.

Chúa tể thần bí phía trên sương xám.

Chấp chưởng may mắn hoàng hắc chi vương!”

Tiếng cầu nguyện vừa dứt, trong đầu của Leonard liền hiện ra một bóng hình kỳ dị:

Ince Zangwill tựa hồ biến thành nhện, hoặc là tựa hồ như biến thành đống lông sói đang nhanh chóng qua lại, tránh né sét đánh, thỉnh thoảng muốn tập kích bản thân mình hoặc Daly Simone.

Mà khác biệt so với bình thường là, trong hình ảnh này, bóng dáng về Ince Zangwill tương đối mơ hồ, gần như là dùng một vết màu đỏ để thay thế, chỉ có tác dụng để định vị.

Leonard đầu tiên là khẽ giật mình, chợt cười lên, cười đến mức từng giọt nước mắt rơi xuống.

Hắn không chút do dự nâng bàn tay trái lên, đặt chiếc găng tay gần thái dương, sau đó dùng tay phải nắm thật chặt lá bùa ‘kẻ cắp vận mệnh’.

“vận mệnh!”

Từ Hermes cổ thần bí khó hiểu vang lên, Leonard một bên khiến cho ngưng tụ ra một quyển sách trong suốt ở trước cơ thể, trong tiếng ngâm xướng phiêu miểu: “ta đi tới, ta nhìn thấy, ta ghi chép’, lật đến một trang sách, một bên không rời vị trí của quái vật tám “chân” mọc ra lông vũ màu trắng.

Tia sét trắng bạc chợt bộc phát ra, biểu cảm của Leonard trở nên dữ tợn ném ra tấm bùa kia, ầm ĩ hô:

“đi chết đi! Ince Zangwill!”

Một câu này, Leonard đã chờ đợi rất lâu rất lâu, không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần ở trong lòng.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.