Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách Duy Nhất

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Chương 228: Cách Duy Nhất

Lưu đội trưởng có chút kinh hãi, lúc nãy tinh thần anh ta hơi căng thẳng quá nên không phát hiện ra được Dương Gian đã đi đến bên cạnh.

- Dương, Dương Gian, cậu đến rồi à?

Giờ phút này Dương Gian nhìn chằm chằm vào người cảnh sát tên là Trương Nguyên đang ở ngay trước mặt hắn.

Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một con quỷ.

Hắn đã gặp mặt với con quỷ này rồi, chẳng qua lúc đó thân phận nó sử dụng là người khác chứ không phải Trương Nguyên.

Lúc này Trương Nguyên lại mở miệng nói, sắc mặt của hắn ta vẫn rất bình thường, căn bản không thể nào nhìn ra được điều gì khác thường nếu không chứng kiến ngay từ đầu.

- Đội trưởng, vụ án ngày hôm nay tôi còn chưa xử lý xong, cho nên tôi xin phép đi trước.

Mặc dù câu trả lời của hắn ta nghe rất tự nhiên, nhưng không thể che giấu nối sự máy móc trong cách trả lời.

Lời cảnh cáo lúc trước của Lưu đội trưởng thì Dương Gian cũng đã nghe qua rồi.

Nếu chỉ hỏi một vấn đề nhưng dùng nhiều cách thức để hỏi hắn ta thì hắn ta sẽ cho ra một câu trả lời giống nhau.

Vì vậy ở trong những cuộc trò chuyện bình thường rất khó để phát hiện ra điểm bất thường của hắn ta, bởi vì sẽ không có ai hỏi đi hỏi lại một chuyện đến hai lần cả, có hỏi lại thì người ta cũng chỉ nhắc lại câu hỏi trước mà thôi, không thể nào phát hiện ra.

Lưu đội trưởng không trả lời câu nói vừa nãy của Trương Nguyên, anh ta hỏi thăm Dương Gian.

- Có cách gì đối phó hay không?

Dương Gian nói:

- Muốn đối phó với nó thì không hề khó, nhưng cách đó cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không thể nào trị được phần gốc, không thể nào giải quyết triệt để chuyện này được.

Giờ phút này sắc mặt Lưu đội trưởng đột nhiên biến sắc.

- Hắn ta muốn bỏ chạy.

Trương Nguyên đã chạy đến cửa, khoảng cách gần trong gang tấc.

Chỉ còn một chút xíu nữa là chạm đến mấy người canh cửa.

Đám người Lưu đội trưởng còn có dũng khí khi đối tượng mà họ đối mặt là tội phạm, cho dù là tội phạm nguy hiểm nhất cũng vậy, dù sao vẫn là con người. Nhưng hiện tại không có một ai có dũng khi để đi đối mặt với nhân vật đặc thù này, bởi vì bọn họ và nó không phải cùng một cấp bậc.

Con mắt của Dương Gian lại khẽ híp lại, hắn đứng yên trước cửa phòng hồ sơ, không hề nhưc nhích, cách thức đối phó với con quỷ này cũng khá đơn giản. Từ lần gặp gỡ trước kia hắn cũng đã vạch trần ra bộ mặt thật của nó, hiện tại hắn chỉ cần làm như vậy là được.

Dương Gian hỏi:

- Cậu tên gì vậy?

Hắn ta nói:

- Tên tôi là Trương Nguyên.

Nó trả lời rất tự nhiên, thậm chí trên mặt còn mang theo một nụ cười.

Dương Gian nói:

- Cậu không cần phải nói dối, mọi người đều đã biết cậu không phải là Trương Nguyên, cậu chính là quỷ.

Thân phận bị nhìn thấu, thân phận ngụy trang đã bị vạch trần!

Ngay lập tức, nụ cười trên mặt của Trương Nguyên trở nên cứng đờ, sau đó khôi phục thành khuôn mặt không có tý cảm xúc nào, tiếp đến sắc mặt của hắn ta bắt đầu tái nhợt dần dần, thân thể cũng bị đơ một chút... Đồng thời cả người của nó nhanh chóng biến mất.

Giống như một bức tranh bằng bút chì vậy, bị người ta dùng tẩy xóa xóa vài cái là lập tức biến mất.

Chỉ trong giây lát, một con người trưởng thành cứ như thế biến mất khỏi thế giới này, không để lại chút dấu vết nào.

- Không, không thấy gì nữa?

Những người cảnh sát canh gác ở xung quanh trợn tròn cả hai mắt khi chứng kiến lấy cảnh này, dường như có một loại quan niệm, một loại thường thức nào đó của bọn họ đã bị phá vỡ.

Đây chính là chuyện linh dị đã lan truyền khắp thành phố hay sao?

Mặc dù đã nghe nói đến nó từ trước rồi, có điều đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tận mắt.

Lưu đội trưởng nói:

- Có phải giải quyết xong rồi phải không?

Giọng nói anh ta vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc chưa thế bình phục lại kip. Chính mắt anh ta nhìn thấy một người sống sờ sờ ở trước mặt đột nhiên biết mất, sự biến mất này chỉ vì một câu nói của Dương Gian, giống như thần chú vậy, chỉ một câu nói làm một người biến mất, đến hiện tại anh ta vẫn chưa thế tỉnh táo lại kịp.

Dương Gian chợt mở miệng nói:

- Lưu đội trưởng, anh đừng đùa vậy chứ, giải quyết thứ đó đâu phải dễ dàng như vậy đâu. Mặc dù không có nguy hiểm như những đồng loại khác của nó nhưng nó lại là một con lệ quỷ khá đặc biệt. Nếu tôi đoán không sai, hiện tại nó cũng không có biến mất, nó chỉ thay đổi thành một phương thức tồn tại khác, giống như từ thể rắn qua thể khí vậy, nó chỉ thay đổi cách thức sinh tồn, chúng ta mới không thấy được nó nữa, có lẽ hiện tại nó đang đứng sau lưng chúng ta cũng nên.

Những người khác nghe hắn nói như vậy thì đều đồng loạt xuất hiện một cảm giác tóc gáy dựng đứng, sau đó quay đầu ra phía sau để nhìn một chút.

Đằng sau là hành lang, bên cạnh hành lang là cửa sổ.

Nhưng trên những tấm kiếng đó đang chiếu hình dạng mỗi người trong phòng, nếu tinh mắt thì chỉ cần nhìn qua thôi là đã có thể thấy ra số lượng bóng dáng ở bên trong tấm gường đã nhiều hơn một cái so với bên ngoài.

Bóng dáng này đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát, dáng người hơi gầy gò. Hiện tại bóng người này đang đưa lưng về phía bọn họ, đang chậm rãi đi về phía cầu thang.

Không nhìn thì thôi, một khi quay đầu bọn họ lại kinh hãi phát hiện được cảnh tượng kinh khủng như vậy. Bởi vì hiện tại trên tầng năm của tòa nhà không có một người nào hành động, toàn bộ đều đứng yên tại chỗ, không một ai vượt qua sợi dây cảnh báo, cũng chẳng có ai đang đi về phía cầu thang hết. Cho nên có thế nói bóng người đang bước đi ở bên trong tấm kính kia không tồn tại ở thế giới thực.

Có điều vì sao trong hiện thực không có nhưng nó lại soi được trong kính, hơn nữa sao mọi người chỉ có thể thấy nó ở trong kính mà không thấy thể thấy ngoài đời.

Dương Gian nói:

- Con quỷ này không tồn tại trong thế giới thực, nó chỉ tồn tại ở trong tấm gương, tấm kính có thể bắt được hình dạng của con quỷ này và chúng ta nhìn qua kính cho nên mới có thể nhìn thấy được nó. Hiện tại có lẽ nó phải sử dụng một cách thức đặc biệt nào đó thì mới có thể đi ra khỏi tấm gương, mặc dù đến giờ nó còn chưa có tạo ra thương tổn chết người nào. Nhưng nếu nó rời khỏi tâm gương lại nảy sinh ra một mục đích nào đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- Trước mắt, chuyện ở chỗ này cũng đã được giải quyết, hiện tại tôi muốn bám sát theo nó, Lưu đội trưởng anh cứ theo đó mà làm.

Dường như Lưu đội trưởng đột nhiên nhớ đến cái gì đó.

- Vậy còn chuyện của Trương Nguyên thì sao?

Hắn vẫn còn có một thủ hạ bị nhốt trong tấm gương nữa.

Dương Gian nói:

- Không thể khóa chặt được vị trí của con quỷ sẽ không có cách nào cứu người được. Chỉ có con quỷ này mới có thể đi vào bên trong tấm gương, đây chính là cách duy nhất. Hi vọng Lưu đội trưởng nên chuẩn bị tâm lý từ trước, bởi vì cơ hội cứu người ra ngoài không hề lớn. Chuyện này cũng không phải là do tôi không ra sức hay gì đó mà có cứu được người hay không còn phải xem sắc mặt của nó như thế nào đã, mong Lưu đội trưởng có thể thông cảm cho tôi.

Nói xong, hắn lập tức đuổi theo con quỷ kia, hiện tại, nhờ có tấm kính mà mọi người có thể nhìn thấy nó đang đi về phía tầng 4. Một khi bị con quỷ này trở về bên trong tấm gương, rất khó để cứu người ra ngoài.

Bạn đang đọc Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch) của Phật tiền hiến hoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 1528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.