Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 - Chương 12: Nanh Bạc

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

VVương Hủ rất ngạc nhiên, bèn hỏi:

"Này, chẳng lẽ có loài quỷ biết cưỡi xe đạp đi thi dưới ánh nắng mặt trời sao?"

Miêu Gia đáp:

"Những gì ta nói chỉ là trên lý thuyết, có lẽ ngươi là người đầu tiên trong giới săn quỷ có năng lực 'nhập vào cơ thể' cũng không biết chừng."

"Gì cơ? Năng lực này chưa từng xuất hiện bao giờ?"

Miêu Gia ăn nốt đoạn kem, sau đó châm một điếu thuốc rồi nói:

"Ta giải thích cho ngươi lý thuyết về khả năng 'nhập vào cơ thể' thì ngươi sẽ hiểu nguyên nhân."

"Đầu tiên, ta ví dụ nếu ngươi là quỷ, vì ngươi đã chết nên linh hồn với thể xác ở thế gian mất đi mối liên hệ nào đó. Khi ngươi nhập vào cơ thể một số người có tinh thần bạc nhược hoặc người già, người sắp chết... tục gọi là ma nhập."

"Nhưng người sống là một chuyện khác! Vì linh hồn với thể xác của ngươi vẫn là một thể thống nhất nên linh hồn gần như có thêm một cái khuôn đúc. Ví dụ ngươi có khuôn đúc hình vuông, vậy chỉ cần còn sống thì linh hồn chỉ có thể là hình vuông. Trong khi đó, người khác lại có hình dạng khuôn đúc khác với ngươi, mặc kệ là người có ý chí yếu ớt cũng không ngoại lệ, chắc chắn linh hồn của ngươi không thể nhập vào được. Ngươi đã hiểu được đến đây chưa?"

Vương Hủ gật gù, Miêu Gia lại nói tiếp:

"Người sống không thể làm linh hồn rời khỏi thân thể. Hiện tượng này thường xuất hiện khi gần chết hoặc thông qua một số nghi thức tương ứng. Một khi linh hồn của ngươi thoát ra ngoài, chỉ cần cơ thể chưa tử vong hoàn toàn, linh hồn vẫn mang hình dạng cố định và không thể nhập vào cơ thể của người khác. Đến lúc quan hệ này bị mất đi, linh hồn mới chính thức trở thành "vô hình"! Cần phải nói thêm, phải là loài ác quỷ mang oán khí rất nặng mới có thể nhập vào cơ thể người khác, không phải ai cũng có khả năng ấy."

"Nếu nói vậy thì ta là người đầu tiên không chết mà vẫn nhập vào cơ thể của người khác! Không ngờ ta lại lợi hại đến vậy! Oa ha ha ha!"

Trong bụng Vương Hủ nở hoa. Chẳng biết tại sao trong đầu hắn xuất hiện tình huống nhập vào cơ thể của Thượng Linh Tuyết, sau đó còn trải qua rất nhiều chuyện.

"Nói thế cũng không phải, thường thì một số nhân vật mang cấp bậc Ma Vương trong truyền thuyết đều có khả năng này. Ví dụ như Hades, thậm chí có khả năng "đoạt xá". Dù sao đi nữa, ta chưa từng thấy tận mắt nên không thể kết luận điều gì."

Miêu Gia tạt một chậu nước lạnh rất đúng lúc.

"Ta thấy ngươi đọc manga nhiều quá rồi. Không phải chúng ta luôn tin Phật Giáo và Đạo Giáo sao? Chuyện trong thần thoại Hy Lạp không nên kể đến làm gì."

"À, đúng rồi. Có phải hôm nay ngươi quay cóp bài của một người tên là Tề Băng hay không?"

Miêu Gia đột ngột thay đổi chủ đề.

Vương Hủ đáp:

"Phải, người này quá kinh khủng. Chỉ với một giờ mà hắn đã làm xong bài thi. Coi bộ ta phải nhờ vào hắn trong buổi thi chiều."

"Hừm, nếu Nhị thiếu gia nhà họ Tề đã chen chân vào chuyện này thì nhiệm vụ của ngươi quả thật rất nhẹ nhàng."

Miêu Gia cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Nhị thiếu gia nhà họ Tề? Ngươi quen hắn ư?"

"À, ta từng gặp hắn vài lần. Luận về lai lịch, hắn vào nghề sớm hơn ta mười năm. Lúc ta vào nghề thì hắn đã rất nổi tiếng rồi."

Nghe xong, Vương Hủ liền choáng váng. Thằng oắt Tề Băng nhìn sao cũng không quá hai mươi tuổi, ấy thể mà lại vào nghề sớm hơn Miêu Gia tới mười năm. Chẳng lẽ hắn có thể bắt quỷ trong bụng mẹ hay sao?

Hiểu được những nghi ngờ của hắn, Miêu Gia giải thích:

"Ta biết suy nghĩ trong đầu ngươi, đúng là Nhị thiếu gia nhà họ Tề bắt đầu làm nghề này lúc ba tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước. Người này vốn là kỳ tài mà trong trăm năm nhà họ Tề mới sản sinh được. Từ nhỏ, hắn luôn nỗ lực vì một vị trí trong Thập Điện Diêm Vương, so với lý tưởng của loại trạch nam như ngươi thì cách biệt như trời với vực."

Vương Hủ nổi giận:

"Hừ, gì mà cách biệt như trời với vực? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy hình dạng của mình vào lúc này à? Vậy mà chế giễu ta."

"Ồ, ngươi nói ta đấy hả? Thật ra sáu năm trước ta vốn là một học sinh tốt nghiệp đại học y khoa loại ưu, vào nghề vỏn vẹn một năm đã lấy được danh xưng Miêu Gia. Lúc đó, ta nào có ngờ được giới săn quỷ coi là một thiên tài mới nổi."

Vương Hủ tiếp tục nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt khinh bỉ vô bờ bến:

"Bộ dạng của ngươi chắc đã phụ kỳ vọng của nhiều người."

Có lẽ do che đậy điều gì, Miêu Gia làm lơ với nhận xét của Vương Hủ:

"Nhị thiếu gia nhà họ Tề rất giỏi, danh hiệu là Nanh Bạc. Lúc mười tuổi, hắn có cơ hội nhận được danh xưng Đào Mộc của thành phố T, nhưng vì cảm thấy lý lịch cá nhân chưa đủ nên từ chối. Thực lực và sự độ lượng của hắn tuyệt không dưới kẻ hèn này. Hôm nay, hắn đã đến trường Tường Dực, ta và ngươi có phim hay để xem rồi."

"Xem phim hay thì xem phim hay! Dù sao đã bỏ tiền ra, ta phải đi hưởng thụ cuộc sống đại học mới được."

Vương Hủ vươn vai đứng dậy:

"Đến trưa ngươi phải lái xe đưa ta đi. Ta không muốn cưỡi xe đạp chạy long nhong dưới nắng noi nữa."

Cuộc thi tiếp theo bắt đầu vào lúc hai giờ chiều. Lúc đến nơi, hắn không khác một thân cây bị sấy khô là bao.

Hơn bốn trăm người vào buổi sáng giờ chỉ còn lại một nửa. Nhiều người vào trường rồi mới biết mình không có tư cách tham gia cuộc thi buổi chiều, đành phải hậm hực ra về.

Sau một đợt thay đổi phòng thi, Vương Hủ không nhìn thấy Thượng Linh Tuyết và giáo sư Trương nữa. May mà Vương Hủ được thi cùng phòng với Tề Băng, đã vậy còn được ngồi ngay trên người ta. Nếu cuộc thi lần này không điểm cao nhất thì cũng chẳng kém bao nhiêu.

Suốt mấy tiếng nghỉ trưa, Vương Hủ thử nhập vào nhiều người khác nhau nhưng kết quả mang về là thất bại hoàn toàn. Từ gã ăn mày bên đường, kẻ say quắc cần câu hay một lão già giống giáo sư Trương... hắn đều thử tuốt. Khổ nỗi đối phương chỉ biết hắn có ánh mắt sắc lẹm chứ chẳng gặp phải bất cứ tác dụng nào. Bấy giờ, Vương Hủ mới hiểu chỉ khi tinh thần và trạng thái đạt mức cao nhất, cộng với may mắn mới có thể thành công. Điều đó khiến hắn buồn bực mãi không thôi.

Lần này, Tề Băng còn kinh khủng hơn buổi sáng. Hắn chỉ cần bốn mươi phút để nộp bài, còn Vương Hủ thì theo sát phía sau. Cũng không biết giám thị sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy đáp án hoàn toàn chính xác và giống nhau của hai người.

Cả hai rời khỏi phòng thi. Tề Băng, vốn đang đi ở phía trước, bỗng ngừng lại nói với Vương Hủ:

"Ngươi là Quỷ Cốc Tử phải không?"

Vương Hủ ngẩn người, nhớ ra người trong giới săn quỷ phải dùng danh hiệu để xưng hô với nhau, bèn trả lời:

"Đúng vậy, ta có cần gọi ngươi một tiếng Nanh Bạc hay không?"

Tề Băng đẩy cặp kính cận trên sống mũi, khuôn mặt vẫn không hề có bất cứ biểu cảm nào:

"Chúng ta nên xưng hô với nhau bằng tên thật trong trường để tránh những hiểu lầm không đáng có. Giờ hãy tìm chỗ nào đó nói chuyện đi đã."

Vương Hủ nhún vai thay cho lời đồng ý. Vì vậy, hai người liền tới một quán cà phê trong trường học. Khi thấy giá cả đắt đỏ trên menu, Vương Hủ suýt bỏ chạy ra ngoài. Đến khi Tề Băng nói một câu "ta mời khách" với khuôn mặt như lá bài, hắn mới chịu ngồi xuống.

"Ngươi là đệ tử của Miêu Gia?"

Tề Băng mở miệng trước. "Không phải, ta chỉ là một người làm công trong văn phòng thám tử chứ không quen biết hắn. Thật đấy!"

Dáng vẻ của Vương Hủ như muốn biểu lộ thù hằn khổ sở, không giống nói dối cho lắm.

Tề Băng cảm thấy kỳ quái, không ai không biết sự kiện Quỷ Cốc Tử vừa vào nghề đã tàn sát bách quỷ, nghe đâu Miêu Gia cầu xin Ngũ Quan Vương mới có thể đè nén chuyện này xuống. Vậy mà hắn ta dám nói không quen biết Miêu Gia.

Mặc dù nghi ngờ là vậy nhưng khuôn mặt Tề Băng vẫn cứ đóng băng:

"Ngươi hiểu bao nhiêu đối với chuyện lần này."

"À, đơn giản là hai mươi năm trước có một đôi nam nữ nảy sinh gút mắc với nhau trong chuyện tình cảm, về sau dẫn đến tình trạng mày chết tao sống. Giờ không biết tại sao nhảy ra dọa người."

Vương Hủ trả lời bằng câu miêu tả duy nhất về nhiệm vụ của Miêu Gia.

Nghe xong, Tề Băng khiếp sợ tột đỉnh.

Thằng oắt này quá trâu bò à nha! Trong trường học này ít nhất có tới sáu, bảy chỗ oán khí ngất trời. Trước khi điều tra rõ ràng, hắn còn chẳng dám kết luận điều gì. Đấy là chưa nói ba tháng trước có năm học sinh chết tại đây cùng một lúc, một trong số đó là người săn quỷ nổi tiếng. Trong chuyện này chắc chắn có nhiều bí ẩn rất lớn, thế mà gã ta chỉ cần một câu để khái quát, giọng điệu giống như coi oan hồn là giấy. Chẳng biết là do hắn tự tin hay không biết sống chết là gì.

"À, đây là số di động của ta, có cơ hội hãy cùng trao đổi tin tức để làm việc thuận lợi hơn. Kỳ thi vừa rồi chắc không có vấn đề gì, về sau chúng ta là bạn học rồi."

Tề Băng biết Vương Hủ quay bài của mình nên mới nói một câu kinh điển của thể loại anh hùng. Đại ý là: Ta biết ngươi quay bài của ta nên cố ý cho ngươi xem đấy!

Hai người trao đổi thêm vài tin tức khác rồi rời khỏi quán cà phê. Vì Tề Băng luôn treo khuôn mặt như lá bài nên Vương Hủ chưa biết được chỗ không ổn. Đều tại Miêu Gia lo Vương Hủ không dám đến trường mới không kể tường tận. Điều đó khiến Vương Hủ chịu nhiều đau khổ về sau.

Bạn đang đọc Quỷ Hô Bắt Quỷ của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhqqqt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 420

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.