Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1 - Chương 3: Bị bắt

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

Vương Hủ nhanh chóng khôi phục ý thức. Tuy vùng ngoại thành vắng vẻ và ít người đi đường nhưng kỹ năng chạy như bay rồi ngã nhào ra đường không phải là thứ người dân quanh đó dễ dàng nhìn thấy mỗi ngày. Vì vậy, xung quanh nhanh chóng tụ tập được rất nhiều quần chúng, có người gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người ngồi lê đôi mách nhìn cảnh tượng bi thảm của Vương Hủ, có người tới hỏi hắn có phải đang đóng phim hay không, thậm chí còn hỏi có cần diễn viên quần chúng hay không nữa. Tất nhiên, không ai trong số họ nhìn thấy "đại quân cương thi" đang chậm rãi đến gần.

Vương Hủ thử hoạt động mới phát hiện mình chỉ đổ máu hơi nhiều, xương vẫn ổn mặc dù bầm dập khắp người. Do đó, hắn tự đứng lên, chen lấn thoát khỏi dòng người và cắp đít bỏ chạy.

Hắn chạy trốn theo hướng Miêu Gia vừa lái xe rời khỏi. Miệng vết thương trên chân phải bắt đầu chảy máu và để lại một vài dấu vết trên đường. Đôi khi có người lái xe trên đường giảm tốc độ để nhìn cho rõ mặt mũi đầy máu của hắn.

Ước chừng chạy được một cây số, Vương Hủ dừng lại ở ven đường rồi ngồi thở hổn hển. Hồn ma đã bị cắt đuôi từ lâu. Hắn cho rằng nguyên nhân là do bọn chúng không thể rời khỏi nghĩa địa quá xa.

“Để quên bao đồ trong nhà rồi. Giờ ngoại trừ một cuộn sách trúc và một bộ quần áo dính đầy máu thì trên người không còn đồng bạc nào cả. Lấy tạo hình bây giờ, chắc chắn không thể đi quá giang. Ở đây không có nhiều xe taxi nên cũng không xong. Đấy là chưa nói người ta sẽ xua đuổi mình.”

Hắn nhìn lại địa chỉ trên danh thiếp: Lầu hai, số 13 đường Đông Phương, thành phố S.

Vương Hủ nắm rất rõ đường xá xung quanh nhà trọ. Sau khi ước tính khoảng cách, hắn nhận ra mình không phải đi bộ quá xa, khoảng chừng mười đến mười lăm cây số mà thôi. Nếu không xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì chỉ cần ba giờ là đến nơi.

Càng đi sâu vào trung tâm thành phố lại càng náo nhiệt, người đi đường và xe cộ trở nên đông đúc. Lúc này là sáu hoặc bảy giờ tối nên có cả biển người ở trung tâm thành phố S, chưa kể xe cộ qua lại như mắc cửi.

Sau khi công việc một ngày chấm dứt, cuộc sống về đêm bắt đầu. Không ai để ý trong biển người có một gã trai dính đầy bùn đen trên người. Vương Hủ cảm thấy cách lăn qua lăn lại trên mặt đất rất sáng suốt. Bụi đất bẩn thỉu có thể che dấu vết máu trên người hắn.

Mặc dù trong đầu Vương Hủ nghĩ vậy nhưng sự thật là hình tượng của hắn từ một nhân vật khả nghi dính đầy máu trên người đã biến thành tên ăn mày trong mắt người khác.

Đến tận bây giờ, Vương Hủ vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn nhòm ngó bốn phía với ánh mắt cảnh giác. Nếu trong đám người đột ngột nhảy ra một nhân huynh ba phần giống người bảy phần giống quỷ, Vương Hủ sẽ không ngạc nhiên. Thay vào đó, hắn lập tức đập cuốn sách trúc rách nát lên đầu kẻ nọ. Miêu Gia đã nói đây là "thử thách" của hắn nên dọc đường ắt hẳn sẽ có yêu ma quỷ quái. Đối với điều này, Vương Hủ một mực tin tưởng.

Theo hắn, hai lần đối mặt với Miêu Gia là hai lần hắn gặp phải thiệt thòi lớn. Giờ hễ là chuyện có liên quan đến người này thì chắc chắn đều phát triển theo hướng xấu nhất.

Vương Hủ vừa đi vừa đề phòng, nhưng cũng có lúc bị mất tập trung. Ví dụ như cô gái xinh đẹp đang thử quần áo trong tiệm thời trang ở đối diện. Chậc! Chậc! Dáng người không tệ, bộ đồ đang thử không tệ, món đồ màu tím nàng vừa chọn cũng không tệ, còn món đồ trước đó nữa... Không đúng, vì sao mình nhìn thấy nàng hoài vậy?

Vương Hủ như bị sét đánh. Bấy giờ, hắn nhận ra mình đã đi qua con đường này ba lần mà không có gì thay đổi.

Tại sao mình phải đi con đường này liên tục ba lần?

Hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn. Trong đầu lập tức có một giải thích vừa đơn giản vừa chính xác, đó là quỷ dẫn đường!

Hiện tượng quỷ dẫn đường thường xảy ra vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ đi lòng vòng rồi về lại một chỗ. Hiện tượng này tồn tại trong hiện thật và có rất nhiều người từng trải qua. Về sau, có một nhà khoa học giải thích: Vì bản năng hành động của sinh vật là một vòng tròn nên khi bịt mắt hoặc di chuyển trong vô thức, chúng ta sẽ tự động đi theo một vòng tròn. Cho dù bản thân muốn đi theo đường thẳng thì cũng dần dần chệch hướng.

Nếu là trước kia, chắc chắn Vương Hủ sẽ tin tưởng những giải thích của khoa học, thậm chí hắn còn cố gắng nhớ kỹ để về sau khoe khoang ở một nơi nào đó. Nhưng bây giờ, nếu Vương Hủ nghe khoa học giải thích như vậy thì đoán chừng sẽ nói:

“Ông đây mà nghe những lời ngụy biện của các ngươi thì e rằng đã chết được mười lần rồi!”

Vì vậy, Vương Hủ bèn tin vào bản thân và dùng cách tự mình nghĩ ra để trốn thoát. Thật ra, phương pháp của hắn rất đơn giản, chỉ cần bám đuôi... à không, nói đúng hơn chính là “đi theo” cô gái vừa mua sắm xong ở đằng kia. Nếu bản thân bị quỷ dẫn đường thì không thể có chuyện người đi đường cũng bị như vậy. Mình cứ đi theo người khác là thoát khỏi vòng tuần hoàn quái dị này.

Vương Hủ rất hài lòng đối với biện pháp vừa nảy ra trong đầu. Thế là hắn vừa cười ngây ngô đi theo cô gái, vừa cố gắng ghi nhớ hình dạng kiến trúc ở bốn phía để xác định mình không đi vòng lần nữa.

Có lẽ người đọc muốn hỏi: Vì sao trên đường nhiều người như vậy mà Vương Hủ lại chọn theo dõi một cô gái hết lần này đến lần khác?

Trên thực tế, không bao lâu nữa có người sẽ hỏi hắn vấn đề trên. Câu trả lời trong lòng Vương Hủ là cô gái trước mắt rất thon thả, mỏng manh và yếu ớt. Có lẽ nàng không nguy hiểm gì cho lắm. Hắn tự tin mình có thể chế ngự được nàng. Lỡ nàng là quỷ, mình ôm trước đập sau, ôm xong đập tiếp, tiễn nàng về tới Tây Thiên. A di đà phật!

Nếu bây giờ có một nhà khoa học ở đây thì gã sẽ lập tức bắt đầu nghiên cứu bản năng sinh vật qua hành động của Vương Hủ để những học thuyết phân tích trở nên hợp lý hơn nữa.

Nói tóm lại, Vương Hủ đi theo cô gái một lúc và thoát khỏi phạm vi bị quỷ dẫn đường. Đến khi hắn định thay đổi phương hướng để tiếp tục mục đích của mình thì bị một đám người mặc âu phục phẳng phiu, cao to vạm vỡ, đeo kính râm vây lại.

Vương Hủ giật mình không thôi, đang định chạy trốn thì phát hiện xung quanh đều kín lối.

Hắn đứng yên nghĩ ngợi nửa ngày, không nhớ mình đã gia nhập xã hội đen khi nào mà mafia muốn giết người diệt khẩu, bèn hỏi thăm:

“Mấy vị... có cần gì không?”

Một người đàn ông mặc âu phục trả lời Vương Hủ bằng giọng nói lạnh lùng. Xem ra đây là kẻ cầm đầu đám người.

“Ngươi làm gì thì trong lòng tự biết rõ.”

“Mấy vị đại ca, ta không phải là người ngoài hành tinh đâu. Mấy vị đừng nhọc công nữa.” (1)

Dám chừng mấy đại ca áo đen đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp nên đều tỏ ra thờ ơ khi Vương Hủ nói nhảm. Một tên trong bọn bỗng bẻ khớp ngón tay răng rắc như đang chuẩn bị đánh nhau.

“Giả bộ cũng vô dụng thôi. Ngươi đã theo dõi bọn ta suốt mấy con phố rồi. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lần này giọng nói rất dịu dàng. Thì ra cô gái đã xuất hiện sau lưng đám người mặc âu phục từ lúc nào.

Bấy giờ, nàng đang chỉ vào Vương Hủ để hỏi tội.

“À, thì ra là vậy! Vừa rồi chỉ tiện đường thôi mà...”

Vương Hủ đang ngụy biện thì gã đại ca cầm đầu ra hiệu cho đám người bước đến, còn hắn nói rành mạch từng chữ một:

“Chúng ta đều là bảo vệ có bằng cấp quốc tế. Nãy giờ ngươi theo dõi và đi qua đi lại rất nhiều lần. Ta thấy tốt nhất ngươi nên giải thích hợp lý, nếu không ta phải đưa ngươi đến đồn cảnh sát.

Thật ra vị đại ca này không thần bí gì cho lắm. Tuy hắn là bảo vệ nhưng đã đi theo tiểu thư từ nhỏ đến lớn. Vì bảo vệ tiểu thư với cảm giác chú bác đối với con cháu nên hắn rất cẩn thận và tỉ mỉ. Hành vi theo dõi của Vương Hủ đã lọt vào tầm mắt của hắn từ lâu rồi.

Dưới "khí phách" của đối phương, Vương Hủ bèn tìm lấy một nguyên nhân giải thích thật sự hợp lý. Tuy nhiên, hắn cho rằng nguyên nhân hợp lý nhất là sự thật.

“Ta bị quỷ dẫn đường...”

Vì vậy, hai mươi phút sau, Vương Hủ xuất hiện tại phòng thẩm vấn trong đồn cảnh sát. Thật đáng buồn, xung quanh nơi hắn bị bắt không có bất cứ đồn cảnh sát nào, mà đồn cảnh sát gần nhất lại là đồn cảnh sát thành phố.

Thường thì tình huống trên cùng lắm bị cho là lưu manh rồi giam tầm vài ngày. Dù sao hắn vẫn chưa làm việc gì nên tội, có muốn tố cáo thì không có bằng chứng, chỉ hỏi vài câu rồi giam vài ngày là qua chuyện. Song, người tiễn Vương Hủ đến đây có chút địa vị nên không thể hỏi mấy câu là xong được.

Đấy là chưa nói kết quả của mấy câu hỏi đó không được tốt cho lắm. Vấn đề này chưa được giải quyết xong lại đến vấn đề khác xuất hiện.

Đầu tiên, cảnh sát làm nhiệm vụ thẩm vấn hỏi Vương Hủ nguyên nhân theo dõi người khác. Vì không có cách nào phủ nhận sự thật rằng mình theo dõi người ta nên hắn đành nói mấy câu kiểu như nữ quỷ tiễn hắn đến Tây Thiên.

Vương Hủ cho rằng nếu mình giả vờ điên khùng thì chắc không sao nữa. Khổ nỗi bên cạnh người thẩm vấn còn có thêm một nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép, thế là nàng liền mắng hắn là lưu manh...

Những lời này lập tức trở thành dây kích nổ, một vòng thẩm vấn mới lập tức được triển khai. Có thể thấy tay cảnh sát trước mắt rất am hiểu kỹ xảo thẩm vấn. Trong lúc bị tra hỏi, Vương Hủ phải ngồi trên ghế. Tay cảnh sát vòng qua vòng lại, đi tới đi lui khắp nơi, sau đó đặt câu hỏi khi đang ở sau lưng để dễ tạo áp lực. Đây là cách làm trong sách giáo khoa tâm lý học. Lúc người khác ở sau lưng bạn, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy bị theo dõi, từ đó dẫn đến tâm lý "nói dối bị vạch trần".

Trong tình cảnh tạo áp lực như vậy, Vương Hủ chỉ đành cắn răng cam nhận yếu thế.

Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn để lộ thêm một vấn đề mới.

Nó không nằm trong lời nói vì Vương Hủ không có gì để nói. Tất cả là do tay cảnh sát đang thẩm vấn nhận thấy vết máu bên dưới lớp quần áo dơ dáy của hắn.

“Tốt nhất ngươi nên nói cho bằng hết. Đối với ngươi, mạnh miệng không có gì tốt đâu. Nói mau! Đây là máu của ai?”

“Đó là máu của ta. Ngươi xem, trên trán, bên cổ, trên người và bắp chân của ta đều có vết thương.”

“Hừm.”

Nghe xong, tay cảnh sát gật đầu.

Vương Hủ thở ra một hơi.

Tuy nhiên, câu kế tiếp lại khiến hắn muốn sặc khí:

“Hình như ngươi vẫn chưa thành thật.”

Bạn đang đọc Quỷ Hô Bắt Quỷ của Tam Thiên Lưỡng Giác (Ba Ngày Ngủ Hai)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhqqqt
Phiên bản Dịch
Ghi chú (1): Vì câu nói của người mặc âu phục rất giống bọn mặc đồ đen trong Men in black I, một bộ phim điện ảnh hài hước do hãng Colombia sản xuất năm 1997.
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 655

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.