Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1170 chữ

Từ giờ trở đi, hôm nay xem như là ngày đầu tiên.

Chu Nghị Cường, Hoàng Bàng đến thư viện.

Ban đầu định cúp tiết cùng nhau, Tiêu Trạch và Đào Nhiên căng da đầu tiếp tục học môn tiếp theo.

Còn tôi quyết định đến phòng tự học với Tôn Hoa Văn để hỏi thăm tin tức.

【 học sinh ở phòng tự học có thể không bình thường 】

Trước khi tiến vào phòng tự học, Tôn Hoa Văn nhắc nhở tôi một câu.

Trong phòng tự học vô cùng náo nhiệt, mọi người nói chuyện rôm rả, thậm chí còn có người mang theo cả hạt dưa với đậu phòng đến, giống như là đang mở tiệc trà vậy.

Tất cả mọi người trong này, bao gồm cả tôi, đều chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Bảy ngày mà thôi, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả” Một bạn nam đeo một cặp kính dày nói.

“Không đơn giản như vậy đâu” Một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ giỏi tiếng anh nói.

Tôn Hoa Văn cũng tham gia vào cuộc thảo luận: “Bây giờ có ba thứ uy hiếp chúng ta, đó là: giáo viên, người kiểm tra phòng và hội học sinh”

“Rõ ràng là còn những mối đe dọa không xác định nữa” Một bạn nam đội mũ lưỡi trai màu xanh, nói: “Tôi tên Đường Chấn”

Chúng tôi giới thiệu với nhau một chút về bản thân.

Bạn nam đeo mắt kính tên Lý Vận, còn bạn nữ tên Cao Điềm Điềm.

“Vấn đề bây giờ là, thư viện, phòng tự học và ký túc xá đều an toàn, nhưng vì sao chúng ta phải chạy trốn tới thư viện, phòng tự học hay ký túc xá? Chúng ta đang trốn cái gì?” Tôn Hoa Văn không hổ là Tôn Hoa Văn, một câu đã chọc đúng vấn đề.

Lý Vận hít sâu một hơi: “Tôi nhớ ra rồi!”

“Cậu nhớ ra cái gì ?” Tôi hỏi.

“Cái bạn học đã ch.ết rồi ấy. Lúc nãy ở trên đường, tôi vừa nhìn thấy cậu ta, nhưng rõ ràng cậu ta đã ch.ết trên lớp rồi mà”

Tôn Hoa Văn lập tức hỏi: “Vậy cậu ta có tấn công người khác không?”

Lý Vận lắc đầu.

Chúng tôi lâm vào im lặng.

Người đã ch.ết xuất hiện một cách hoàn hảo, không tổn hao một chút nào, mục đích cuối cùng của họ là gì?

Lúc này, có một người đi vào phòng tự học, sau khi nhìn thấy hắn, tôi sợ tới mức lạnh sống lưng.

Là bạn nam lướt Douyin của tiết trước!

Sao hắn lại ở đây?

Tôi thấy cậu ta ngồi xuống một chỗ trống, giống như một người bình thường, nói chuyện cười đùa với những học sinh khác.

Tôi nhìn về phía Tôn Hoa Văn, Tôn Hoa Văn đang nhíu mày, rõ ràng cũng chú ý tới người kia.

【 học sinh ở phòng tự học có thể không bình thường 】

Những từ này vang lên trong đầu tôi.

Trong lòng loáng thoáng đưa ra một kết luận: Người chết sẽ không uy hiếp tới người sống?

Nhưng sự tồn tại của họ tuyệt đối không phải là không có ý nghĩa.

Vậy họ xuất hiện xung quanh chúng tôi là có mục đích gì?

“Tôi có một kết luận không chắc chắn lắm” Đường Chấn nói, “Người ch.ết sẽ không trực tiếp gi.ết người, vậy thì có khả năng bọn họ sẽ thông qua một cách nào đó để gián tiếp g.iết người”

“Tôi đồng ý với Đường Chấn” Tôn Hoa Văn gật đầu.

Nghe Đường Chấn nói, cả người tôi nổi hết cả da gà.

【 Người ch.ết thích gián tiếp g.i.ết người 】

“Hôm nay là ngày đầu tiên, người bình thường trong phòng tự học chiếm đa số, nhưng càng về sau, việc giao tiếp trong phòng tự học càng không có ý nghĩa, đến cuối cùng, tôi nghĩ phần lớn người trong phòng tự học không còn tin tưởng được nữa” Cao Điềm Điềm kiến nghị nói, “Không bằng chúng ta đưa ra vài câu hỏi, để lần sau gặp mặt thì hỏi nhau, nếu có ai không trả lời được, người đó chính quỷ, vậy ngưng hẳn việc giao lưu, được không?”

“Cậu có chắc là người đã ch.ết thì không còn kí ức không?” Tôi hỏi ngược lại.

“Mày đi tìm hiểu ông nội kia đi.” Tôn Hoa Văn cho tôi một ánh mắt.

Rõ ràng, ông nội kia là ám chỉ bạn nam lướt douyin trong tiết trước.

Bảo tôi đi tìm hiểu người chết á? Tôi không muốn!

“Tao sợ”

“Không sao đâu, đây là phòng tự học mà”

Cũng đúng.

【 Phòng tự học an toàn 】

Tôi lấy hết can đảm, đi đến trước mặt bạn nam đó.

“Người…. người anh em, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

“Có chuyện gì? Cậu hỏi đi” Tên này nhìn qua thì không thấy có gì bất thường cả.

Tôi yên tâm không ít, hỏi tiếp: “Tiết trước cậu học môn gì vậy?”

“Vật lý”

“À, cảm ơn cậu”

“Không có gì, hẹn gặp lại”

Thôi đi, tôi không muốn gặp lại cậu xíu nào.

Tôi trở lại chỗ ngồi, kể lại tình huống cho bọn Tôn Hoa Văn.

Bây giờ hẳn là có thể chắc chắn, kí ức của người ch.ết bị hỗn loạn.

Vì thế, Cao Điềm Điềm đưa ra cho chúng tôi ba câu hỏi.

Một là: Món lẩu Oden của căn tin số 3 không tệ nha, các cậu thích ăn cái gì?

Tôi trả lời là: Củ cải trắng.

Tôn Hoa Văn trả lời là: Coca.

Cao Điềm Điềm trả lời là: Hoa hồng.

Đường Chấn trả lời là: Bóng rổ.

Lý Vận trả lời là: Căn tin số 3 không có lẩu Oden.

Hai là: Gần đây các cậu xem phim gì?

Tôi trả lời là: Cậu có mang giấy ăn không?

Tôn Hoa Văn trả lời là: Trong trường học không có quạ đen.

Cao Điềm Điềm trả lời là: 《 Hamlet 》.

Đường Chấn trả lời là: Tôi rất thích ăn bông cải xanh.

Lý Vận trả lời là: Thôi đi, bớt giả vờ thanh lịch lại.

Ba là: Ban đêm, mấy giờ các cậu đi ngủ?

Tôi trả lời là: Tôi không thể ngủ vào ban đêm.

Tôn Hoa Văn trả lời là: Khi nào đèn tắt thì ngủ.

Cao Điềm Điềm trả lời là: Gần đây tôi đang dưỡng sinh.

Đường Chấn trả lời là: Mọi người vẫn ngủ được à?

Lý Vận trả lời là: 11 giờ rưỡi đêm.

Nhìn thời gian, đã sắp hết một tiếng, mọi người trong phòng tự học đã lục tục chuẩn bị rời đi.

“Chỗ này không được ở lâu, chư vị bảo trọng”

Tôi với Tôn Hoa Văn rời khỏi phòng tự học.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.