Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 767 chữ

Mãi mới đến giờ tan học, tôi vội vã chạy tới toilet.

Sau này uống ít nước đi mới được.

Giải quyết xong, trong lúc tôi đang rửa tay, buồng bên cạnh bỗng phát ra một giọng nói: “Anh bạn, có mang giấy không?”

【 Đừng nói chuyện với người trong toilet bên cạnh 】

Tôi không để ý đến hắn, định rời đi

Lúc này giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Có cần thiết phải tuân thủ quy tắc không? Có lẽ người muốn cậu ch.ết chính là người đã đặt ra quy tắc đấy. Chăm chăm tuân thủ quy tắc mà hắn ta đặt ra chỉ có một đường ch.ết thôi. Tuân thủ quy tắc cũng ch.ết, mà không tuân thủ quy tắc cũng ch.ết, nói chung chỉ là vấn đề thời gian!”

Tôi dừng chân một lát, không nghe thấy giọng nói kia nữa.

Tuân thủ quy tắc…… Cũng sẽ ch.ết à……

Đột nhiên, trong đầu tôi thoáng hiện lên một quy tắc.

【 Đừng dễ tin tưởng người khác 】

Người khác ở đây, là chỉ ai?

Nếu ngoài tôi ra tất cả đều là “người khác”, vậy thì, người đặt ra quy tắc cũng là người khác.

Những quy tắc soi đèn dẫn lối đến một con đường, vậy con đường này dẫn đến thiên đường hay địa ngục?

Lời của tên trong toilet có thật không?

Trong nháy mắt này, tôi như chìm trong sương mù.

Nếu nói chuyện với người trong toilet bên cạnh sẽ xảy ra chuyện gì?

Tôi vô cùng tò mò, mà cũng sợ tò mò hại chết mèo.

Hôm nay cũng muộn rồi, mai tôi lại đến phòng tự học hỏi xem, có lẽ sẽ có người biết.

Mơ mơ màng màng ăn xong cơm tối, tôi quay lại ký túc xá.

Ở trên đường, tôi thấy có người đang cho mèo ăn.

Vì không muốn trở thành người thấy được chó nên mới cho mèo ăn.

Tôi không dám nhìn kỹ, chỉ là liếc sơ qua một cái, liền rời đi.

Con mèo trắng kia phát ra âm thanh kỳ lạ “keng keng”, sau đó ăn luôn hai chân người kia.

Người kia chắc cũng không sống được bao lâu nữa .

Một đàn kền kền từ đâu bay tới lượn lờ trên không, chờ đợi một bữa ăn no nê sau khi người kia tắt thở.

Sau khi vào cổng ký túc xá, tôi vừa mới bò lên tới tầng 5 đã thấy bóng dáng một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen.

Vóc dáng hắn ta cao đến dọa người, bước đi vô cùng quỷ dị, mấu chốt nhất là, hắn ta đội mũ đỏ!!!

Má nó, xui vê lờ!

Chắc chắn sự may mắn hôm nay đã dùng hết cho buổi sáng rồi.

【 Nếu trong hành lang ký túc xá thấy một người đội mũ đỏ, hãy lập tức liên hệ với quản lý ký túc xá để xin giúp đỡ, trong lúc đó không được quay đầu lại 】

Tôi vừa lăn vừa bò vọt xuống dưới, gõ vang cửa sổ phòng quản lý kí túc xá.

“Cứu! Dì ơi, cứu cháu! Cháu nhìn thấy người đội mũ đỏ!”

Nói đến đây, tôi rõ ràng cảm thấy lưỡi mình bị thắt lại.

Tôi có cảm giác, người đội mũ đỏ đó vô cùng khủng bố.

Thậm chí còn đáng sợ hơn cả hội học sinh.

Tôi sợ nó sẽ quấn lấy tôi.

“Đêm nay cậu đừng về ký túc xá nữa, cứ ngủ trong phòng trực của tôi.”

“Một…… Một mình?”

“Hay để tôi tìm vài con quỷ tới ngủ với cậu?”

“Không không!” Tôi vội vàng từ chối.

“Phòng trực không nằm trong phạm vi kiểm tra phòng, cậu không có việc gì thì đừng mở cửa, bởi vì không bảo đảm người đội mũ đỏ có đang đứng ở ngoài cửa, chờ cậu mở cửa hay không. Buổi tối trước khi đi ngủ phải nhớ kỹ phòng trực tuyệt đối an toàn, như thế nào cũng không được rời khỏi phòng trực, nếu thấy chúng nó, cứ tự nói với mình tất cả đều là ảo giác.”

“Chúng nó” trong miệng quản lý ký túc xá là thứ gì nữa?

Tôi có dự cảm rằng đêm nay sẽ rất khó khăn đây.

Sau khi tắt đèn, tôi sẽ phải ở một mình trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp này, nói không chừng còn có người đội mũ đỏ đứng bên ngoài đợi tôi……

Nghĩ đến đây, hai chân tôi bủn rủn vì sợ.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.