Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết gà dọa khỉ

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Mặc dù thế gia trong đế quốc cũng phân chia đẳng cấp, ví dụ như nhà họ Viên ở Nhữ Nam, nhà họ Vương ở Thái Nguyên hoặc nhà họ Dương ở Hoằng Nông là ba gia tộc lớn nhất nước, nhưng ba nhà đều không quyền che thiên hạ đến mức có thể nói một là một, nói hai là hai với những thế gia còn lại.

Từng có lời bình “trăm năm một vương triều, ngàn năm một gia tộc.” Ngoại trừ những sĩ tộc có nguồn gốc từ thời Xuân Thu Chiến Quốc xa xưa, những gia tộc tính cho đến thời kỳ Hán Mạt mà chưa tồn tại hơn trăm năm sẽ không hề có tiếng nói, lực ảnh hưởng vô cùng kém.

Từ khi thời kỳ Hán Mạt bắt đầu, các địa chủ quý tộc tăng cường sát nhập đất đai, thôn tính các thế lực yếu hơn, sau đó tự phong cho mình làm sĩ tộc, khống chế kinh tế, văn hóa rồi dần dà tác động lên cả chính trị đế quốc. Lâu dần thế gia trở thành phe đối lập của vương triều, có những gia tộc thành công bước lên con đường làm quan, nhưng cũng có những gia tộc lại đầu tư vào ruộng đất.

Chính vì thế gia tộc đứng đầu như nhà họ Viên có đôi khi cũng cần cân bằng lợi ích chung, không thể lôi địa vị ra để chèn ép, bằng không sẽ bị các đối thủ cạnh tranh lợi dụng sơ hở để bắt thóp.

Bởi vậy Viên Tằng phải khổ tâm lếch thân già đến khuyên răn Viên Thuật. Thằng cháu mình chẳng hề có một chút biểu hiện nào cho việc cân nhắc đến lợi ích chung cả. Trong quan niệm của Viên Thuật, sĩ tộc Nam Dương là những thế gia hạng hai, kẻ yếu thì phải nghe lời kẻ mạnh đúng không? Thêm vào đó hắn nhận được tình báo mới, liên quân Quan Đông bắt đầu tập kết gần Hà Lạc, mà bản thân còn bị vướng ở đây.

“Cái đám trọc phú khốn kiếp! Làm ta tức chết mà! Bây giờ sắp đánh nhau, lương thảo quan trọng nhất. Đã không chịu ủng hộ đại quân thì cũng thôi đi, ta đâu có cưỡng ép, vậy mà xúi đường bá phụ đến dạy đời ta! Đúng là lũ sâu bọ!”

Diêm Tượng im lặng chẳng biết nói sao cho tốt, chuyện này dính líu đến cả trưởng lão Viên Tằng, mình không thể vì vỗ mông ngựa mà hùa theo Viên Thuật chỉ trích bậc cha chú của hắn được. Viên Thuật lại hỏi Diêm Tượng:

“Tử Vật, bây giờ lương thảo của chúng ta có thể duy trì được bao lâu?”

Diêm Tượng là chủ bạ nên chuyện này chẳng làm khó gì hắn cả:

“Nếu dựa theo số binh sĩ hiện tại, lương thảo đủ cung cấp trong nửa năm, nhưng nếu chúa công muốn chiêu mộ thêm, vậy thì…”

Diêm Tượng khéo léo nhắc nhở Viên Thuật, Nam Dương đang bao cơm cho cả Viên Thuật lẫn Tôn Kiên nên chỉ có thể cung cấp trong nửa năm, nhưng dựa theo yêu cầu chiêu mộ mới nhất, thời gian duy trì sẽ bị giảm xuống. Huống hồ quân Tôn Kiên cũng đang chuẩn bị chiến tranh, Viên Thuật phải ứng trước lương thảo cho hắn, thậm chí về sau phải liên tục duy trì. Thêm vào đó quân Viên Thuật cũng không phải hít không khí mà sống, nói nửa năm là còn hơi lý tưởng hóa đấy.

Viên Thuật âm thầm suy tính, quân Giang Đông của Tôn Kiên đông gần chục ngàn người, trước mắt hắn cũng chỉ có hơn mười ngàn, có rất nhiều chênh lệch với phe Đổng Trác. Về sau còn phải tranh giành địa bàn với chính sĩ tộc Quan Đông, chút xíu binh lực đó chẳng đủ để nhét kẽ răng. Nhưng bây giờ nhà họ Hòa đang dẫn đầu nhóm địa chủ phản đối mộ binh, làm Viên Thuật cực kì lúng túng.

Chưa kể khi nãy Viên Tằng bắt Viên Thuật học hỏi ai không bắt, lại kêu hắn đi học theo Viên Thiệu! Cuộc đời này Viên Thuật căm thù nhất chính là có người đi so sánh hắn với Viên Thiệu! Cho nên khúc cuối Viên Thuật mới mất bình tĩnh, đập phá đồ đạc lung tung.

Tất nhiên ai cũng mang họ Viên, nhưng không hề hòa hợp êm ấm như tưởng tượng. Khoảng thời gian trước chẳng biết thằng bỏ mợ nào ở Dĩnh Xuyên tuyên bố rằng Viên Thiệu là hình mẫu của anh hùng thiên hạ. Chỉ trong tích tắc, danh vọng Viên Thiệu lên như diều gặp bão, lại thêm sự kiện phát đi lời hiệu triệu chống Đổng Trác, Viên Thiệu là người đầu tiên hưởng ứng, càng làm nhiều hào kiệt hướng mắt dõi theo.

Tình Huống chết bằm này làm cho chi nhánh Nam Dương của nhà họ Viên ban đầu trăm phần trăm ủng hộ Viên Thuật, nhưng bây giờ lại quay xe hết, cố tỏ ra bản thân trung lập, tiếng bàn tán khắp mọi nơi làm Viên Thuật cực kì khó chịu. Viên Thuật nghĩ ngợi hồi lâu, ra lệnh người hầu gọi Dương Hoằng đến để bàn bạc.

Chức vụ của Viên Thuật là Hậu tướng quân, tất nhiên cũng mở phủ tướng quân, do đó Dương Hoằng đảm nhiệm công việc trưởng sử phủ tướng quân, trong khoảng thời gian này cũng nghiên cứu quân sự đến đau cả đầu.

Có điều Viên Thuật đã cho mời, Dương Hoằng cũng phải gác lại bận rộn, bước vào sảnh hành lễ với Viên Thuật. Viên Thuật cũng bảo Dương Hoằng ngồi, không khách sáo mà nói thẳng:

“Tử Vật, kể lại mọi chuyện cho Tử Sung nghe đi.”

Diêm Tượng liền đem chuyện Viên Tằng răn dạy Viên Thuật về hành động tăng cường chiêu mộ binh lính cho Dương Hoằng biết. Dương Hoằng nghe xong, cũng cảm thấy rất khó xử, trưởng lão Viên Tằng năm nay hơn bảy mươi, đánh không được, chửi không được. Hiện giờ lão nhảy ra phản đối, khiến mọi người rất khó xử lý. Viên Thuật cũng hiểu nên hắn nói thêm:

“Đường bá phụ và gia chủ Hòa Hợp có quan hệ rất thân thiết, chắc hẳn việc này có liên quan đến nhà họ Hòa, thực làm ta căm tức. Tử Sung có kế sách gì chăng?”

Dương Hoằng cũng đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện, bất qua nhà họ Hòa là một gia tộc khó chơi nhà! Nhà họ Hòa có xây doanh trại ở Tây Bình, nuôi kha khá lính tư nhân, muốn ra tay làm thịt nhà họ Hòa cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức. Tuy nhiên Dương Hoằng vẫn nghĩ được biện pháp:

“Bẩm chúa công, hiện nay quân đội chưa vững chân, tùy ý đánh nhà họ Hòa sẽ tổn thương rất nặng, bất lợi cho đại cục, chi bằng chúng ta phá thế của họ.”

“Ồ, Thuật nguyện lắng tai nghe!”

“Bây giờ việc chính trị của đế quốc không gì quan trọng hơn chiến dịch chống Đổng Trác. Đây là thế của thiên hạ, người làm trái sẽ bị trừng trị. Gần đây ta nghe đồn nhà họ La ở Côn Dương có qua lại với Đổng Trác, ngài nên cho Kỷ tướng quân đến đó điều tra một phen.”

Dương Hoằng không có nói hết lời, nhưng ý hắn tất cả mọi người đều hiểu, để Kỷ Linh dẫn quân đến Côn Dương làm thịt nhà họ La, vừa kiếm thêm lương vừa có tác dụng giết gà dọa khỉ. Hắn chọn Côn Dương là vì mảnh đất này nằm gần Dĩnh Xuyên, có một vài gia tộc bản địa nhưng đều thuộc thế gia hạng ba, không có danh tiếng quá vang dội. Về địa lý, phía đông Côn Dương là Vũ Dương, còn phía đông nam Vũ Dương là Tây Bình, ra tay với Côn Dương sẽ uy hiếp nhà họ Hòa, nhưng đồng thời không ép họ đến mức cá chết lưới rách.

Kể từ đó, Viên Thuật không phải nhiều lời, kẻ nào dám chống lại hắn tự biết hậu quả. Đừng tưởng đao nhà họ Viên thuộc loại cùn nát. Huống hồ Viên Thuật đã có tính chính danh, chẳng ai dám xen vào nửa câu. Về phần nhà họ La có thật sự mờ ám với Đổng Trác không, haha, ai thèm quan tâm? Mấu chốt là từ Lỗ Dương đến Côn Dương rất gần, quân đội vừa ra tay liền có thể bắt hết cả đám.

Diêm Tượng ngồi im lặng một bên, dù thầm thương cảm cho nhà họ La đột nhiên gặp tai bay vạ gió, nhưng nhà họ La đúng là dê tế thần tuyệt vời, vừa là gia tộc mới chuyển tới Nam Dương, lại không có gốc rễ gì hết, cuối cùng vẫn thở dài gật đầu.

“Tốt lắm!”

Viên Thuật lập tức vui mừng, sai người gọi Kỷ Linh đến phủ…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.