Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật nhỏ của Lữ Bố

Phiên bản Dịch · 1768 chữ

Lại nói về Lữ Bố, ở một nơi nào đó gần núi Bắc Mang và hướng tây bắc thành Lạc Dương, âm thanh huyên náo ầm ĩ làm hắn giật mình, hắn vội vàng vừa chạy ra vừa hét to:

“Mẹ kiếp, bọn bây làm cái quái gì thế?”

Lữ Bố nổi khùng, giơ tay nhấc bổng hai binh sĩ đang đánh nhau túi bụi, đồng thời quát lớn kêu cả đám ngừng tay.

Kỷ luật trong quân rất nghiêm khắc, cũng may mấy người này còn biết nặng nhẹ, mặc dù mang theo vũ khí nhưng không hề rút ra, chỉ dùng nắm đấm để hỏi thăm sức khỏe đối phương, không lâu sau xung quanh đều im lặng.

Một số lính tham gia đánh nhau đều là người lâu năm thuộc biên chế quân Tịnh Châu, nhìn thấy Lữ Bố vội vàng quỳ xuống xưng tội, sau đó nói rõ nguyên nhân.

Số là toàn bộ quân Tịnh Châu sau khi theo Lữ Bố gia nhập phe Đổng Trác liền bị chia nhỏ thành rất nhiều nhóm, Trương Liêu mang đi một đội, Cao Thuận mang đi một đội, chỉ còn lại mấy trăm kị binh vào sinh ra tử ở lại doanh trại Lữ Bố.

Trước đó Lữ Bố đắm chìm trong vinh hoa phú quý, ăn chơi nhảy múa cho thỏa thời gian chinh chiến khổ cực năm xưa, chẳng hề để ý đến việc này, thế nay sau khi có một khoảng thời gian để bản thân dừng lại và suy nghĩ đến tương lai, bất chợt phát hiện mọi chuyện đã trễ mất.

Về sau từng quân đoàn Tây Lương nối đuôi nhau tiến về thủ đô, thanh thế hùng hậu, còn quân Tịnh Châu vốn dĩ đã không đông mà còn bị chia nhỏ, thành ra tiếng nói càng lúc càng nhỏ.

Lần này bọn họ gây gổ với lính Tây Lương, từ chửi nhau biến thành đánh nhau, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, khi cùng quân đoàn Tây Lương hạ trại dọc theo dãy Mạch Kim thuộc núi Bắc Mang, lính Tịnh Châu toàn bị bắt đi làm chân chạy, chuyện tốt thì không có phần, nhiều lúc chả hiểu kiểu gì.

Tất nhiên lính Tịnh Châu là lính canh phòng biên cương nên đều thuộc dạng chính quy, lúc bắt đầu còn tưởng rằng hai bên thay nhau làm chân chạy nên cũng không thèm ý kiến, dè đâu càng về sau càng phát hiện, con em nó cả đám suốt ngày toàn bị gọi đi hỗ trợ.

Cơn tức trong lòng chưa có chỗ xả, hôm nay mấy thằng lính bên quân Tây Lương lại tìm tới cửa, há mồm ra đòi người theo phụ việc vặt, không chỉ có như thế còn nói chuyện khó nghe, cứ như lính Tịnh Châu là con hầu gái, còn bọn chúng là con vua không bằng.

Đã thế ông đây không nhịn nữa, trực tiếp đấm luôn.

Lữ Bố càng nghe đám đệ tử kể càng nổi điên, quay sang dòm lính Tây Lương như muốn ăn thịt người:

“Bọn bây cút về cho ta, nói với tướng lĩnh bên đó, từ hôm nay trở đi, chuyện vặt đừng hòng kêu bên ta làm nữa, nghe rõ chưa?”

Hắn hét lên làm đám lính Tây Lương sợ vỡ mật, thi nhau chạy trối chết... Lữ Bố quay đầu lại chửi luôn đám lính Tịnh Châu vừa đánh nhau:

“Còn bọn bây nữa, lũ vô dụng khốn khiếp, đã đánh nhau thì cũng thôi đi, lại còn mẹ nó đánh không thắng được người ta, cút xuống chỗ pháp quan, mỗi người lãnh ba roi!”

Đám lính Tịnh Châu cười hề hề, chắp tay với Lữ Bố rồi tự xách mông đi nhận phạt, bọn họ biết Lữ Bố làm qua loa vậy để có cái trả lời với bên kia, ăn roi xong là chuyện cũng xong, kể cả bên Tây Lương chạy qua kiếm chuyện, Lữ Bố cũng sẽ ra mặt vì bọn họ.

Lữ Bố chán nản quay về trướng, sút tung cả ghế.

Đây con em nó đúng là chó cắn áo rách!

Lúc đầu Lữ Bố thấy không vui khi bị điều tới núi Bắc Mang đóng quân, đã thế còn lòi ra thằng cha Hồ Chấn bên phía Tây Lương, động một tí là mồm mép như đàn bà, suốt ngày nói hết cái này tới cái kia, dè bỉu quân Tịnh Châu không ra hồn, thực sự để cho người khác phiền lòng.

Một thuộc hạ thân tín của Lữ Bố là Ngụy Tục tất tả chạy tới, thấy Lữ Bố vào trướng cũng đi vào hành lễ, sau đó nói bản thân quản lý đám lính chưa nghiêm, mong được Lữ Bố tha thứ.

Ngụy Tục người được chính tay Lữ Bố tài bồi sau khi nhận chức Kỵ Đô Úy, quan hệ khá thân thiết, lần này được điều đến đóng quân ở Mạch Kim, Lữ Bố quyết định mang Ngụy Tục theo để hỗ trợ.

Hắn thở dài rồi lắc đầu:

“Ta không trách ngươi, mau bảo đám đệ tử tranh thủ đêm nay nghỉ sớm, ngày mai nhổ trại sớm hơn dự kiến cỡ hai tiếng!”

Chuyện cũng đã xảy ra, đánh nhau thì cũng đánh rồi, vậy cứ dứt khoát lật mặt với Hồ Chấn, dù sao hắn chẳng ưa gì thằng cha này.

Ngụy Tục gật đầu, không hề thắc mắc mà chỉ lĩnh mệnh rồi ra ngoài.

Lữ Bố tiếp tục ngẩn người, hắn bắt đầu phát hiện, kế hoạch nương nhờ Đổng Trác trên thực tế không hề tốt đẹp như hắn tưởng tượng.

Lúc trước Lữ Bố dưới cơn nóng giận giết Đinh Nguyên, chọn đầu quân cho Đổng Trác, tuy nguyên nhân là do Đinh Nguyên giở trò lừa gạt, coi mình như súc vật, nhưng cũng không phủ nhận lúc ấy củ cà rốt Đổng Trác đưa ra thật sự quá mê người, quan to lộc hậu, lại còn danh vọng các thứ…

Lữ Bố còn tưởng rằng đi theo Đổng Trác sẽ được cho phép dẫn quân ra phía bắc đánh nhau với Khương Hồ, Tiên Ti, bảo vệ dân lành, ít nhiều gì cũng khác với Đinh Nguyên, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện trong mắt Đổng Trác, cái tên Lữ Bố cũng chỉ là một tướng quân như bao người khác.

Cuộc sống ở Trung Nguyên sao mà mệt mỏi, chẳng bằng lúc trước, đi thẳng về Tịnh Châu còn hơn.

Giờ thì thôi, chẳng những đủ thứ chuyện xảy ra, mà còn phải đến đóng quân ở Mạch Kim, lại gặp phải thể loại như Hồ Chấn nữa chứ.

Thật ra tâm lý của Hồ Chấn, Lữ Bố hiểu lắm chứ, chả khác gì mình ngày xưa cả.

Nói gì thì Hồ Chấn đã theo chân Đổng Trác lăn lộn trong khói lửa chiến tranh nhiều năm trời, kết quả đến bây giờ vẫn còn mang chức quan quèn, thậm chí danh hào còn chẳng có, trong lòng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bất mãn.

Lữ Bố hiểu cho Hồ Chấn, nhưng Hồ Chấn muốn đem lửa giận đốt lên đầu mình, Lữ Bố đương nhiên không phải ăn chay.

Và thế là Lữ Bố cực kì chướng mắt Hồ Chấn, lần này nếu không phải Lý Nho ra lệnh, Lữ Bố căn bản không thèm đếm xỉa đến Hồ Chấn chứ đừng nói cùng nhau hành động.

Nhắc đến Lý Nho, chẳng hiểu sao lòng Lữ Bố lại cảm thấy bất an, vị thư sinh mỏng cơm đó sao lại có ánh mắt sắc bén đến vậy, có lẽ đây không phải hạng người dễ sống chung.

Dù sao hiện tại Lữ Bố có một bí mật nho nhỏ, muốn để cho người khác phát hiện…

Trước kia Lữ Bố liên tục đảm nhận nhiệm vụ hộ vệ cho Đổng Trác, nhưng kể từ ngày hôm ấy, mọi chuyện bắt đầu trở nên thay đổi…

Thật sự người đó rất giống…năm đó núp ở nhà đối diện nhìn mình thì phải, nhưng mà giống thật nha!

Thời điểm đó Tiên Ti đánh vào phía nam, rất nhiều người bỏ đi tị nạn, người đó cũng tay xách nách mang theo gia đình chạy trốn, sau đó không hề gặp nhau nữa…

Lữ Bố len lén đi hỏi thăm xung quanh, hóa ra người đó đúng là người Tịnh Châu!

Đây quả thực là ý trời mà!

Nói không chừng người ta thật sự sống trong cái nhà kia, chẳng qua lang thang đến tận Lạc Dương rồi mới ổn định cuộc sống…

Lữ Bố nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

Bỗng nhiên từ cửa doanh truyền đến một tiếng động lớn, cắt đứt suy nghĩ của Lữ Bố, hóa ra là Hồ Chấn dẫn theo mấy tên lính tìm đến gây sự.

Hồ Chẩn gặp được Lữ Bố, cũng không nói hai lời, liền lên mặt ra lệnh Lữ Bố phải đem mấy tên lính Tịnh Châu vừa đánh nhau giao ra.

Lữ Bố thản nhiên đáp:

“Giao người hả? À ừ, mấy đứa không biết quy củ ấy mà, ta bảo pháp quan đem đi phạt rồi. Hồ tướng quân còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì cứ như vậy nhé.”

Nói xong liền quay người muốn đi.

Hồ Chấn tức muốn nổ phổi, con hàng này khinh mình ra mặt, vội bước lên tính kéo Lữ Bố, lại bị Lữ Bố túm lấy cổ tay.

Lữ Bố vừa dùng sức bóp thật mạnh vừa nói:

“Chẳng lẽ Hồ tướng quân còn chưa vừa ý chuyện gì?”

Hồ Chẩn liều mạng vùng vẫy mấy lần, làm thế nào cũng không giãy ra được, chỉ cảm thấy cổ tay mình càng ngày càng đau nhức, giống như bị vặn làm đôi, hắn cắn răng ráng chịu đựng, nghiến răng trả lời:

“Không…có…gì. Lữ tướng quân…cứ tự nhiên…”

Lữ Bố buông tay, thuận thế đẩy Hồ Chấn lùi lại vài bước, sau đó phất tay như đuổi chó rồi nghênh ngang bước vào trong doanh.

Một tiếng ầm vang lên, cửa doanh đóng lại, đem Hồ Chấn và đám lính Tây Lương ngăn bên ngoài.

Hồ Chẩn xoa cổ tay của mình, gương mặt tím bầm, nhìn trừng trừng vào cửa doanh cả ngày rồi nhổ nước bọt, hùng hổ quay về.

“Giỏi cho Lữ Phụng Tiên, thằng Hán lai khốn kiếp! Cứ chờ đó, rồi sẽ có một ngày ông đây giẫm nát ngươi!”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.