Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

viết linh tinh sẽ gặp nguy hiểm

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Phỉ Tiềm ra khỏi Thái phủ, trong lòng vẫn còn hưng phấn, hắn đã đến thời Tam Quốc làm cá muối được một thời gian, cuối cùng mới có ngày trở mình. Mặc dù sư phụ mình là quan văn, nhưng cũng được xem là nhân vật tiếng tăm nhất thời đó, giờ thì tốt rồi, mỗi khi ra đường đều được hào quang của sư phụ hộ thể. Khi Phỉ Tiềm về đến nhà, bỗng nhiên hắn nhớ lại một chuyện làm toàn thân lạnh toát, vừa rồi ở Thái Phủ hắn dung chữ cái latin để giải toán! Lỡ như có người cố tình tìm hiểu ngọn nguồn thì chết. Phỉ Tiềm hận không thể vả vào miệng mình vài cái vì tội thích khoe khoang. Hiện giờ Đổng Trác mới vào kinh, còn đang bận bị xử lý vấn đề chính trị, trước mắt hắn dồn hết tâm trí vào việc lôi kéo những tướng quân trong phe Hà Tiến, tạm thời chưa nhúng tay vào văn hóa. Vì vậy toàn bộ triều đình Đại Hán vẫn yên bình, rất nhiều quan viên chưa nhận được chỉ thị từ cấp trên, nhưng công tác vận hành vẫn chưa xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Kể từ khi nhà Hán đặt nền móng thống trị luôn quan tâm đến tư tưởng trong văn học, việc quản lý vô cùng chặt chẽ. Phỉ Tiềm chỉ biết Tần Thủy Hoàng từng đốt sách chôn nho, nhưng sau khi hắn xuyên không đến đây đã phát hiện nhà Hán làm nhiều chuyện còn khủng khiếp hơn Tần Thủy Hoàng. Lấy ví dụ Tần Thủy Hoàng tuy có đốt sách nhưng chỉ đốt sách trong phạm vi quan lại, gồm sách sử của 6 nước cũ, thi thư có mầm mống phản loạn và sách tà thuật dị đoan, chứ không hề khắc khe với phần tử tri thức hay “chôn sống” họ, chỉ cấm họ không được nghị luận về học thuyết dị đoan trong triều, ngoài ra khi đốt sách cũng có một nhóm thuộc pháp gia cố tình chơi thủ đoạn để diệt đối thủ.

Ngược lại Hán cao tổ Lưu Bang kế thừa đại nghiệp của Tần Thủy Hoàng, hắn nghĩ ra hai tội danh gồm đại nghịch bất đạo và tội ngầm oán hận. Mặc dù ngươi không chính miệng nói ra, nhưng ta biết trong lòng người đang oán hận, vậy tức là có tội! Nhà Tần thống trị trong thời gian khá ngắn, còn nhà Hán có vận quốc hơn bốn trăm năm, phái nho gia một mực chửi Tần Thủy Hoàng tàn bạo, đốt sách chôn nho, vậy ngươi có biết tổng cộng đã chết bao nhiêu người không? Chưa đến 500 người! Vậy mà ở thời Hán, người chết vì lý do sách vở lên đến hơn 1500 người. Trong mắt chính quyền một quốc gia, những kẻ tung tin đồn nhảm ảnh hưởng đến họ chỉ có hai loại: một là do ý đồ xấu nhưng không có gan phản loạn, hai là người có gan phản loạn nhưng lại không có ý đồ xấu, vậy thì loại nào nguy hiểm hơn? Loại đầu tiên có lòng phản trắc lại gan thỏ đế, chỉ cần một ngày cờ đến tay thì phất; loại thứ hai lớn gan nhưng không có lòng soán vị, mạnh đến đâu cũng không gây ra ảnh hưởng bao nhiêu. Cho nên đối với người thống trị đất nước, những kẻ thuộc loại đầu tiên dám viết linh tinh, nói lung tung đều chém không thương tiếc. Điều quan trọng nhất là Đại Hán có tội “nghĩ xấu chính quyền”, nên mỗi khi xử đều xử theo cảm tính, mà chết người ở chỗ thời đại này rất căm ghét tà thuật, hễ gặp là chém lập quyết không một chút xót thương, nếu liên quan đến công chúa hoàng tử nào trong hoàng tộc thì xin chúc mừng, ngươi sẽ bị tru di tam tộc. Phỉ Tiềm sợ hãi nghĩ, lỡ có kẻ nào cho rằng cách giải toán của hắn là bàng môn tả đạo, vậy thì ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, giờ ngọ ba khắc lập tức bị lôi ra chém đầu. Làm sao bây giờ? Hiện tại hắn không thể chạy tới Thái Phủ, làm vậy không hợp lễ nghi, càng khiến người khác sinh nghi. Vì vậy Phỉ Tiềm đành phải chờ đến thời gian đã hẹn trước, sau đó tìm cơ hội giải quyết vấn đề này. Mặt khác hắn cũng muốn chuẩn bị một vài lí do để biện hộ cho bản thân. Nói đến cách giải toán vừa rồi, chữ số Ả Rập hình như không phải của Ả Rập phát minh, đồng thời đến tận nhà Tống mới du nhập vào Trung Quốc, hiện tại đất nước xa nhất được nhà Hán biết đến là Ấn Độ, quốc gia này thời bấy giờ được gọi là gì nhỉ? Thiên Trúc? Không phải, đây là tên gọi xuất phát từ nhà Đường. Phỉ Tiềm đau đầu suy tính, biết thế mình không ra vẻ làm gì, tự dưng đem phiền toái vào người.

Thái Ung là một nhà văn và nhà nghệ thuật xuất chúng, nhưng xét theo một khía cạnh khác, lão lại vô cùng ngây thơ, chẳng giống ư Đồ Vương Doãn tinh thông chính trị, có lẽ cũng nhờ vậy mà trong đa số lĩnh vực, Thái Ung có được thành tựu rất cao. Dù sao sức lực một người có hạn, nếu ngươi tập trung vào một phương diện, những khía cạnh khác sẽ bị yếu kém đi. Lúc này Thái Ung đang nghiên cứu bài giải của Phỉ Tiềm, miệng lẩm bẩm gì đó, lão hiểu sơ đồ của tên tiểu tử này vẽ, nhưng những kí tự kì lạ kia có nghĩa là gì? Mặc dù mình ra đề không phải khó lắm, nhưng chưa từng có ai tính toán nhanh như hắn, cách giải của Thái Ung còn thô sơ nên khác hẳn Phỉ Tiềm, hắn phải viết hơn mười trang mới giải ra được, còn Phỉ Tiềm chỉ cần hí hoáy viết trong một trang là xong. Mặc dù Thái Ung xem không hiểu, nhưng trực giác nói cho lão biết Phỉ Tiềm chắc chắn có bí ẩn gì đó. Thái Ung rất thích suy luận, đôi khi bởi vì mải nghĩ mà mất ăn mất ngủ, lần này cũng không ngoại lệ, trời đã sụp tối nhưng lão vẫn chẳng hay biết gì. Ngược lại người hầu trong Thái phủ đã quen với tính cách của chủ nhân nơi đây, họ im lặng đốt ngọn đèn mới, có điều muộn như vậy nhưng Thái Ung vẫn tiếp tục suy nghĩ, quản gia sợ Thái Ung nhịn đói sinh bệnh, nhiều lần kêu gọi tuy nhiên lão chẳng có phản ứng gì sất. Quản gia hết cách đành phải nhờ Thái Văn Cơ đến khuyên nhủ chủ nhân. Lúc này Thái Văn Cơ mới trở mặt với nhà họ Vệ được vài ngày. Thái Ung khi còn phục vụ Hán Linh Đế không hề tỏ ra quan tâm đến triều chính, cũng chẳng xã giao với hoạn quan và ngoại thích, cho nên những thư sinh thế hệ mới đều không muốn kết giao với lão, Thái Văn Cơ đến tuổi kết hôn, lão tuyển đông tuyển tây mới chọn được nhà họ Vệ ở Hà Đông. Tổ tiên nhà họ Vệ là Vệ Thanh, công lao to lớn thời Hán Vũ đế, nhờ vậy gia tộc này đã trở thành số một trong nước, thanh danh hiển hách, hiện nay thậm chí con cháu không cần đặt chân vào triều đình cũng có thể can thiệp vào triều chính, cho nên Thái Ung muốn gả Thái Văn Cơ cho Vệ Ninh tự Trọng Đạo, cũng tức là em thứ hai của Vệ Ký. Lão cho rằng Thái Văn Cơ đi theo nhà họ Vệ có thể đảm bảo được phú quý mai sau, bản thân làm cha cũng yên tâm chờ nhắm mắt xuôi tay. Đáng tiếc nhà họ Vệ cũng giống như thế gia sĩ tộc khác, thích nuôi vài thầy đồng trong nhà, Vệ Trọng Đạo thường xuyên sử dụng cửu chuyển kim đan (đan dược luyện chín lần, có màu vàng óng), hay còn gọi là ngũ thạch tán, được làm từ 5 loại đá gồm Thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh và hồng ngọc, ngoài tác dụng mát cơ thể, trị ho lao còn có tác dụng giống như thuốc kích dục. Kết quả Thái Diễm mới gả đi không bao lâu, Vệ Trọng Đạo đã nôn ra máu mà chết. Nhà họ Vệ tất nhiên không cảm thấy con trai mình có lỗi gì, tất cả đều quy chụp hết cho Thái Diễm có số khắc phu, chẳng cần biết cái danh học sĩ của nàng nổi tiếng ra sao. Tính tình Thái Diễm cứng rắn mạnh mẽ, còn khuya mới chấp nhận được, trong cơn tức giận tuyên bố bỏ chồng từ mặt cha mẹ chồng, trực tiếp chạy thẳng về Thái phủ. Thái Ung vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, con gái bảo bối của mình bị người khác xem như cỏ rác, bởi vậy lão cũng lên tiếng tuyệt giao với nhà họ Vệ, đón Thái Diễm về phủ.

Biết cha mình say mê nghiên cứu học vấn, rất ít để ý đến việc chăm sóc cơ thể, Thái Diễm nở nụ cười, cầm một ngọn đèn bước đến phòng Thái Ung.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.