Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hướng đi của nhà họ Thôi

Phiên bản Dịch · 1751 chữ

Phỉ Tiềm khẳng định chắc nịch:

“Bây giờ Lạc Dương nguy cơ bốn phía, thứ cho đệ nói thẳng, tổ bị phá há trứng còn nguyên, vùng đất giàu có này sớm muộn gì cũng trở nên loạn lạc…”

“Haha, hiền đệ đừng bi quan đến thế chứ, nói chung là chuyện chính trị cả thôi, dân đen chúng mình có liên quan gì đâu?”

Thôi Hậu vẫn một mực cho rằng thành Lạc Dương có đổi bao nhiêu lá cờ đi nữa, nhưng bầu trời sẽ vĩnh viễn trong xanh như thế, bọn hắn không có tư cách tham dự, cũng chẳng có nhu cầu đó, cơm cứ ăn no, việc cứ làm xong là được.

Những thứ như tam công, quốc phụ, Đổng Trác hay Trương Trác, Viên Ngỗi hay Dương Ngỗi gì đó ngồi lên, cũng xem như hiệu lực cho triều đình, Lạc Dương vẫn là Lạc Dương.

Phỉ Tiềm dậm chân, chỉ thẳng về phía tòa thành:

“Thôi huynh ơi là Thôi huynh, đến giờ phút này, lễ nhạc sụp đổ, trên không kính dưới, binh kiêu tướng thoái, sĩ phu ngoảnh mặt. Huống hồ loại hổ beo chồn sói đều dần dà lộ diện, bọn chúng không thấy máu há có thể thu tay?

Huynh nghe đây, trong cung đang nuôi một con hổ tham vọng, còn bên ngoài Toan Tảo đã tụ tập đám sói hung tàn, đang chầu chực để xâu xé nhau. Ngày trước các phe ngoại thích, hoạn quan, sĩ tộc đặt căn cơ ở Lạc Dương, dù có sa cơ lỡ bước cũng chẳng có đường lui, chỉ còn cách tử chiến, nhưng căn cơ của con hổ trong cung nằm ở Quan Tây!

Bây giờ đàn sói chen chúc xông tới, hổ có dũng mãnh cũng nan địch quần hồ, cố thủ tại Lạc Dương không phải thượng sách, chỉ có thể lui về Trường An chờ thời cơ thích hợp. Nhưng huynh cho rằng một khi hổ dữ lui binh, liệu hắn có sẵn lòng để lại một miếng thịt béo cho đàn sói hay chăng?”

Thôi Hậu càng nghe càng cảm thấy toàn thân rét run, không khỏi rùng mình khiếp sợ.

Phỉ Tiềm âm thầm liếc nhìn Thôi Hậu, tiếp tục nói:

“Huynh không cần tin đệ ngay, cứ nhìn vào thực tế mà xem. Triều đình đã yêu cầu những hai lần cống nạp, chẳng khác nào mổ gà lấy trứng. Huống hồ trên đường tới đây, đệ nghe đồn quân Tây Lương còn đào bới quanh chân núi Bắc Mang để tầm bảo, không chỉ tuyệt đường người sống mà còn dồn người đã chết vào chân tường!

Giả sử huynh là Đổng Trác, có ý định thủ Lạc Dương lâu dài, liệu huynh có hành động đắc tội với toàn bộ nhà giàu quý tộc ở đây không?

Theo đệ phân tích, ngày Đổng Trác lui binh về Trường An, hắn sẽ hạ lệnh cưỡng ép toàn bộ người trong thành phải di dân theo, như vậy kể cả quân Tây Lương có càn rỡ cỡ nào, những quý tộc mất đi đất tổ cũng phải cúi đầu dưới mái hiên!”

“Cái gì, dời…dời đô?”

Giả thuyết của Phỉ Tiềm làm Thôi Hậu sốc thật sự, dù sao bây giờ toàn bộ của cải nhà họ Thôi đều ném vào mảnh kinh doanh ở Lạc Dương, một khi triều đình dời đô, chẳng khác nào vung rìu chặt đứt gốc rễ gia tộc, liền xem như có thể đại nạn không chết, cũng chẳng còn cơ may ngóc đầu dậy nổi.

Đến lúc đó đừng nói thế gia hạng hai, nhà họ Thôi chỉ còn biết quơ bèo gạt tép để kéo dài hơi tàn mà thôi, có khi còn tệ hơn cả dân đen…

Bỗng nhiên Thôi Hậu sững người rồi vui vẻ quay sang nhìn Phỉ Tiềm:

“Haha, ta nói này, hiền đệ cất công đến đây, không đơn giản chỉ tìm ta tâm sự chuyện chính trị, mà còn nghĩ ra được diệu kế đúng chứ? Hôm nay ta thay mặt cha làm chủ, chỉ cần đệ mở miệng, toàn bộ nhà họ Thôi sẽ đáp lời.”

Không thể không nói, thiên phú kinh doanh của nhà họ Thôi rất cao, dòng máu con buôn trong người Thôi Hậu đã giúp hắn trui rèn nên trực giác nhạy bén, nhưng câu trả lời tiếp theo của Phỉ Tiềm làm Thôi Hậu cứng họng:

“Không giấu gì Thôi huynh, bây giờ kết cục đã định, cũng như tên đã lên dây, vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi…”

Nói trắng ra, một trăm lính tư nhân đi theo Phỉ Tiềm cộng với đám người nhà họ Thôi, giỏi lắm tụ hợp được hơn ngàn quân, nhiêu đó chẳng đáng cho thiết kỵ Tây Lương nhét nổi kẽ răng.

Huống chi Thôi Hậu chịu ngồi nghe Phỉ Tiềm văng nước bọt là do cả hai có quan hệ tình cảm thân thiết, hắn cũng biết rất nhiều chuyện tốt về Phỉ Tiềm nên mới sẵn lòng làm tới bước này, tuy nhiên đám sĩ tộc còn lại chưa chắc đã thế, ai sẽ chịu nghe Phỉ Tiềm mà cuốn gói rời khỏi thủ đô?

“Hừm, chuyện đã tới nước này, ta cũng mấy thế gia xung quanh cũng có chút giao tình…Thế này đi, ta sẽ cho người liên hệ, thêm vào mối quan hệ từ nhà họ Phỉ của đệ, trong ngoài tương trợ lẫn nhau, chẳng lẽ một chút hy vọng cũng không có?”

Thôi Hậu siết chặt nắm đấm, im lặng chờ đợi Phỉ Tiềm đưa ra ý kiến.

“Đa tạ Thôi huynh, nếu chúng ta giải quyết được ba vấn đề, không những tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn có cơ may trở mình.

Thứ nhất, cần phải tranh thủ đủ thời gian.

Thứ hai, các thế gia phải đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lui.

Thứ ba, ít nhất phải chống đỡ được một lần tiến công của quân Tây Lương.”

Phỉ Tiềm nói tới đều là vấn đề cơ bản nhất, nhưng đây cũng là những vấn đề rất khó để thực hiện.

Dựa theo thực lực hiện tại, cả Phỉ Tiềm lẫn Thôi Hậu cũng chẳng làm được gì.

Thôi Hậu trầm mặc thật lâu, cuối cùng đứng lên chắp tay hành lễ với Phỉ Tiềm, thanh âm chợt trở nên trầm thấp:

“Hiền đệ, nhà họ Thôi không thể rơi vào tuyệt lộ trong tay huynh, nếu đệ có kế sách, xin hãy chỉ giáo cho ta!”

Phỉ Tiềm đỡ Thôi Hậu, bùi ngùi bảo:

“Đệ cũng chỉ có thể gặp một bước đi một bước... Thượng sách không có nhưng vẫn còn trung sách. Một là huynh có thể tạo mối quan hệ với người trong thành, tranh thủ dời sang Trường An để chiếm tiên cơ, hai là nhân lúc Hà Đông còn dễ di chuyển, tranh thủ tiến về phía bắc để hội họp với lệnh huynh.”

Đi Trường An?

Thôi Hậu không cần suy nghĩ, lập tức phủ quyết.

Dù sao cục diện ngày hôm nay do một tay Đổng Trác gây ra, đã khiến cho thiên hạ khốn khổ còn bắt hắn phải quỳ gối dưới Đổng Trác, chuyện này hắn không làm được.

Mà coi như mình nguyện ý chịu nhục, chưa chắc các thành viên khác trong gia tộc chấp nhận, làm không khéo sẽ khiến gia tộc lục đục nội bộ.

Đi Tây Hà?

Bây giờ cả nhà chuyển hết lên phía Bắc, chưa nói đến việc quen thuộc khí hậu, làm ăn được hay không, hoặc Thôi Quân có đủ sức che chở cho cả nhà không, mà bản thân Thôi Hậu chỉ sợ phải giao lại quyền lực trong nhà cho Thôi Quân, hết cách tranh giành chức vị gia chủ.

Kết quả như vậy làm sao có thể để Thôi Hậu, người đã bỏ bao nhiêu năm tâm huyết với gia tộc chấp nhận được?

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẻ mặt đau khổ hỏi lại:

“À, hiền đệ…Cái này…Ngoài ra còn kế sách nào hay ho không?”

Phỉ Tiềm chỉ mới nói đến Trung sách, ắt hẳn sẽ có kế sách tốt hơn phía sau…

“Vĩnh Nguyên huynh, vì sao nhà họ Thôi không thể trở thành gia tộc kinh doanh bậc nhất đế quốc?”

Phỉ Tiềm đột nhiên hỏi một vấn đề chả liên quan gì sất.

“Ừ, hả? Cái này à…Ta cũng…chắc là do thiếu tiền hoặc thiếu tài chăng?”

Phỉ Tiềm lập tức lắc đầu.

“Hay là gia tộc chưa được lâu đời nhỉ?”

“Haha, cũng đúng một phần, nhưng không phải toàn bộ. Kỳ thật khác biệt lớn nhất giữa nhà họ Thôi và các nhà khác nằm ở danh vọng!

Kẻ không danh vọng chỉ là hạng nhà giàu, có chút danh tiếng sẽ trở thành gia tộc kinh doanh nổi tiếng một vùng, nhưng vang danh thiên hạ, nhà họ Thôi mới trở thành gia tộc kinh doanh bậc nhất đế quốc như nhà họ Điền thời Xuân Thu hay nhà họ Lã thời Tần được!”

Phỉ Tiềm chậm rãi hớp ngụm trà rồi nói tiếp:

“Vĩnh Nguyên huynh, giả sử huynh muốn nhà họ Thôi vang danh thiên hạ, tiểu đệ còn một kế, tuy nhiên sẽ có chút nguy hiểm.”

Sống chết có số, phú quý do trời, anh có can đảm đầu tư đồng thời sẵn lòng tiếp nhận rủi ro, mặc dù có thể sẽ nhiều lần thất bại, nhưng chỉ cần một lần thành công, không chỉ có thể thu hồi chi phí bỏ ra, mà còn kiếm được một khoản khổng lồ.

Đối với tầng lớp thương nhân, rất nhiều người thích làm trò để nổi tiếng, nguyên nhân cũng vì danh vọng, để trên người có thêm hào quang nhân vật chính.

Đến một lúc nào đó, tiền kiếm đủ rồi, rất nhiều ánh mắt sẽ hướng về phía mình, giả như không có nhà quyền quý bảo hộ, như vậy cũng phải đầu tư vào lớp trẻ trong gia tộc, hoặc tự mình bước trên con đường sĩ tộc để tích lũy vinh quang.

Vậy nên Thôi Hậu cực kì khao khát có được danh vọng, hắn thèm khát tới mức thậm chí khiến mình theo bản năng không để ý đến hai chữ nguy hiểm trong lời Phỉ Tiềm, thái độ tha thiết chờ đợi Phỉ Tiềm giải thích kỹ càng…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.