Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc rượu đầy sóng gió

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Vài vò rượu đã vơi đầy, đồ ăn cũng lên được kha khá món, Đổng Trác tằng hắng một cái, phất tay ra hiệu ca múa lui ra, yến tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía hắn. Đổng Trác nhìn Lý Nho khẽ gật đầu, sau đó đứng lên trầm giọng tuyên bố:

“Ta có vài lời, mong bá quan văn võ lắng nghe. Thiên Tử là chủ nhân của giang sơn này, cũng là người đứng đầu muôn dân trăm họ, nếu không uy nghiêm thì không thể kế thừa đại thống. Nay thiếu đế quá nhu nhược, còn Trần Lưu Vương thông minh hiếu học, vì vậy ta muốn phế thiếu đế, lập Trần Lưu Vương làm hoàng đế, chư vị thấy sao?”

Nhất thời toàn bộ yến tiệc bùng nổ, tiếng thì thầm vang vọng khắp nơi. Rất nhiều quan viên nghe Đổng Trác nói xong đều quay đầu lại nhìn Vương Doãn, Viên Ngỗi trước. Kết quả họ phát hiện hai kẻ đứng đầu phái Thanh Lưu đều biến thành tượng bồ tát, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không nhúc nhích cũng chẳng phản đối. Đây là ý gì? Có vài người không nghĩ ra vì sao, cũng có một số người lờ mờ nhận ra gì đó nên cũng im lặng theo. Kỳ thật đối với sĩ tộc thế gia, để Lưu Biện làm Hoàng Đế hay để Lưu Hiệp làm Hoàng Đế cũng chẳng khác gì nhau cả. Tóm lại hoàng đế nào cũng cần sĩ tộc hỗ trợ quản lý chính phủ mới có thể thi hành chính lệnh đến toàn dân. Trước đó họ lựa chọn Lưu Biện là vì phái Thanh Lưu cùng ngoại thích liên minh cạo chết hoạn quan, cho nên Lưu Biện là con của Hà thái hậu, người đại diện cho nhà họ Hà trong hậu cung lên ngôi. Lưu Biện đúng là yếu đuối, nhưng hoàng đế yếu đuối mới dễ khống chế đúng không? Hiện giờ Đổng Trác muốn đổi thành Lưu Hiệp hả? Tốt thôi, hoàng đế còn nhỏ sẽ có nhiều nơi cần bọn họ góp sức, đại tướng quân Hà Tiến chết rồi, ngoại thích tiêu biểu là nhà họ Hà cũng tiêu đời, Lưu Biện cũng không thể cho bọn họ quá nhiều lợi ích. Đổng Trác muốn lập Lưu Hiệp, kỳ thật nguyên nhân là gì Vương Doãn, Viên Ngỗi cũng đoán được, đơn giản Lưu Hiệp được Đổng thái hậu nuôi lớn từ nhỏ, trong họ thái hậu có chữ Đổng, ít nhiều cũng có thể lôi kéo quan hệ. Về phần Trần Lưu Vương Lưu Hiệp thông minh hơn Hán Thiếu Đế Lưu Biện chỉ toàn là viện cớ. Ha ha, người ngồi lên ngai vàng thực tế chẳng liên quan gì đến việc thông minh hay không, trong lịch sử có phải ai làm vua cũng thông minh hơn người đâu? Đám Vương Doãn Viên Ngỗi im lặng cũng cho thấy thái độ của mình, chúng ta không phản đối, nhưng Đổng Trác ngươi đột nhiên nói trước mặt mọi người, một là không hề bàn trước với chúng ta, hai là công bố quá tùy tiện, những quan viên chúng ta đều cảm thấy không vui. Trong mắt Vương Doãn, Viên Ngỗi, Đổng Trác nâng đỡ Lưu Hiệp hay Lưu Tam Lưu Tú cũng chỉ là tái diễn trò mèo của ngoại thích, nhà họ Hà rớt đài, nhà họ Đổng tỏa sáng là chuyện bình thường. Chỉ có điều họ vừa mới xô ngã nhà họ Hà, bây giờ lại lòi ra ngoại thích như Đổng Trác, khó tránh khỏi có chút khó chịu. Huống chi lần này đuổi giết hoạn quan quá khốc liệt, dẫn đến bây giờ tìm một người trong cung có thể phối hợp với phái Thanh Lưu cũng không có. Nếu Đổng Trác thành công trở thành ngoại thích thế hệ mới, xem chừng một tay thâu tóm hết quyền hành, thời kì tăm tối của sĩ tộc Thanh Lưu sẽ trở lại. Đây mới chính là vấn đề Vương Doãn, Viên Ngỗi lo lắng. Hoàng đế ai làm cũng được, miễn sau họ Lưu thôi. Nếu không phải trăm họ đã quen với việc hoàng gia mang họ Lưu, ngay cả Viên Ngỗi, Vương Doãn đều muốn thử ngồi lên ngai vàng.

Khóe mắt Viên Ngỗi liếc nhìn Vương Doãn, phát hiện Vương Doãn cũng đang liếc lão, hai người đều thầm mắng đối phương là hồ ly tinh, rồi tiếp tục rũ mắt xuống, đóng vai tượng bồ tát. Nhà họ Vương và nhà họ Viên là hai lá cờ đầu của giới sĩ tộc, thủ lĩnh không tỏ thái độ, tự nhiên những gia tộc nhỏ lẻ bên dưới cũng lựa chọn im lặng. Trong lúc nhất thời, buổi tiệc chỉ còn lại âm thanh thì thầm khắp nơi, nhưng không hề có một ai đứng ra bày tỏ quan điểm. Phái Thanh Lưu không lên tiếng, Đinh Nguyên trở nên gấp gáp, làm vậy tức là sao? Hèn gì thằng mập Tây Lương không thèm trả lời thư của lão phu, thì ra hắn dự định ăn mảnh một mình! Đinh Nguyên nghĩ thầm, ta là người đầu tiên hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia có được không? Ta là người thứ nhất đến Lạc Dương cần vương có được không? Ta là kẻ có thái độ kiên quyết nhất cơ mà? Nếu không phải lúc ấy đại tướng quân Hà Tiến bị Hà thái hậu rỉ tai quay cho như quay dế, làm gì đến lượt tên mập Đổng Trác huơ tay múa chân? Hồi đầu Đinh Nguyên còn tưởng rằng Đổng Trác đề ra ý tưởng phế đế, sĩ tộc Thanh Lưu sẽ tức giận đứng lên chỉ trích, không ngờ đám đọc sách ngày thường rất thích phun nước bọt đột nhiên câm như hến, đây không phải ngầm thừa nhận Đổng Trác được phép làm như thế hả? Vậy nếu như để Đổng Trác làm xong chuyện đó, trở thành ngoại thích lớn nhất toàn triều, vậy Đinh Nguyên ta còn cặn để húp không? Nguyện vọng kiếm được nền móng cho con cháu cứ như vậy tan thành bọt biển, còn bản thân phải quay về cái đất nghèo Tịnh Châu chó ăn đá gà ăn sỏi để trấn thủ biên cương tiếp sao? Tuyệt đối không được! Thế là Đinh Nguyên trong cơn tức giận, trực tiếp đứng lên lộn cái bàn, hất đổ toàn bộ rượu và đồ ăn. Hắn chỉ thẳng mặt Đổng Trác lớn tiếng chửi:

“Còn khuya mới có chuyện đó! Mày là thằng thô lỗ ở cái xó nào chui ra mà dám lớn tiến đòi thay đổi hoàng đế? Thiên tử là con trưởng của tiên đế, được chiếu chỉ sắc phong, một tướng quân mà dám làm càn sao? Mày muốn soán vị phải không?”

Thằng Đổng Trác thất phu, trước hết ta chụp cái mũ phản tặc cho ngươi, tính một mình làm ngoại thích, không chia chút canh nào cho nhà nghèo à! Đổng Trác giật mình, hắn bất ngờ khi thấy Đinh Nguyên lại là kẻ đầu tiên đứng ra phản đối, sau đó nghe Đinh Nguyên nói lại nổi giận muốn hộc máu. Con mẹ nó lão tử muốn soán ngôi hồi nào, có thấy lão tử đang bàn bạc với mọi người hay không? Nếu ta muốn soán ngôi thì thương lượng cái rắm, trực tiếp dẫn quân công thành không nhanh hơn à? Trong lòng Đổng Trác thật ra rất đồng tình với Đinh Nguyên, cùng là kẻ trấn thủ biên cương, ăn gió nằm sương bao năm, hắn cũng hiểu Đinh Nguyên vô cùng vất vả, vì vậy xem như một nửa huynh đệ, lúc trước Lý Nho đề nghị bắt Đinh Nguyên giao ra binh quyền, Đổng Trác lập tức từ chối, lấy lý do kẻ đồng cảnh ngộ để bác bỏ. Kết quả hôm nay người khác không có nhảy ra, ngược lại thằng cha mình xem là nửa huynh đệ lại chơi mình một dao, còn chụp thẳng cái mũ phản tặc cho mình. Mà thằng cha này ngu hết cỡ thợ mộc, có thấy phản tặc nào đem rượu ra cùng người khác thảo luận chưa? Hoàng gia đâu phải lần đầu thay đổi hoàng đế nửa chừng, ngươi có học lịch sử không, có biết Xương Ấp Vương Lưu Hạ, Hán Chất Đế Lưu Toản chết thế nào không? Đáng lẽ Đinh Nguyên ngươi trấn thủ biên cương giống ta, cũng phải hiểu và đứng bên lập trường của ta mới đúng, làm sao hiện tại lại nhảy ra hô hào phản đối? Á à, hóa ra ngươi tính làm cách mạng, tìm sĩ tộc Quan Đông nương tựa đúng không? Chứ sao ngươi lại là kẻ nhảy ra đòi gạt giò ta? Đổng Trác càng nghĩ càng nổi trận lôi đình! Dưới cơn nóng giận, lại thêm thời gian dài sống ở Tây Lương đã chi phối hành vi của hắn. Ở Tây Lương, hễ có mâu thuẫn không giải quyết được là phải cùng nhau đánh một trận, ai mạnh hơn thì người đó đúng, nếu đánh xong mà vẫn còn mâu thuẫn thì vác dao ra chém nhau như giang hồ thôn, ai còn sống thì nghe người đó, dù sao người chết cũng đâu có bật dậy tranh luận với ngươi đúng không? Đổng Trác trực tiếp rút kiếm ra, chạy thẳng đến chỗ Đinh Nguyên. Thích ý kiến phải không, tốt thôi, đánh với ta một ván, ai thắng thì nghe người đó!

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.