Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn ngày gặp lại

Phiên bản Dịch · 1431 chữ

Dáng vẻ Lý Nho rất thoải mái, còn mỉm cười nhè nhẹ. Đầu Đổng Trác đầy dấu chấm hỏi, tại sao con rể mình lại nói vậy, Viên Thiệu bỏ trốn mà là chuyện tốt hả? Lý Nho giải thích:

“Đây không phải Viên Thiệu coi thường nhạc phụ, mà là hắn đang có xích mích với nhà họ Viên, bây giờ nhạc phụ chỉ cần phái người đi dò hỏi Viên Ngồi, đại sự có thể thành rồi. Viên Thiệu để lại nghi trượng nhưng không bỏ hổ phù và quan ấn, chứng tỏ kẻ này vẫn quyến luyến quyền lực, chỉ cần hứa hẹn chút chỗ tốt, mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.”

Quan viên thời cổ đại cực kì rườm rà, mỗi lần xuất hành phải có thứ để thể hiện thân phận của mình, còn quan ấn và lệnh bài/hổ phù dùng để phát ra mệnh lệnh bằng công văn. Viên Thiệu chỉ bỏ lại mỗi nghi trượng, còn hổ phù và quan ấn vẫn giữ trong người, nói rõ lòng hắn vẫn coi trọng cái mũ quan của mình. Như vậy việc bỏ lại nghi trượng cũng chỉ nhằm thể hiện thái độ. Thế tóm lại Viên Thiệu thể hiện thái độ gì? Ngẫm lại trước đó Viên Thiệu có phản đối việc Đổng Trác phế đế. Từ đó Lý Nho suy ra Viên Ngỗi chẳng hề phản đối việc này, nhà họ Viên cũng vui vẻ chấp nhận, coi như ván đã đóng thuyền. Bởi vì nếu như Viên Ngỗi phản đối phế đế, như vậy Viên Ngỗi công khai phản đối mới đúng, làm gì để cho Viên Thiệu bỏ trốn, giảm đi khả năng khống chế tám hiệu úy Tây Viên. Hành động của Viên Thiệu đang nói cho Lý Nho biết, Viên Ngỗi âm thầm đồng ý phế đế, còn Viên Thiệu thì không, cho nên hắn không thể ở lại nhà họ Viên, cũng chẳng thể gặp mặt Đổng Trác, cách duy nhất chỉ có bỏ trốn. Lý Nho lắc đầu nhìn vị nhạc phụ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đành tiếp tục giải thích:

“Con nghe đồn Viên Thiệu tuy là con cả nhưng lại do chi thứ sinh ra, nên không được Viên Ngỗi coi trọng.”

Lúc này Đổng Trác mới ồ một tiếng, làm mình tưởng Viên Thiệu có danh con cả sẽ đại diện cho nhà họ Viên, biết thế mình gửi thư gọi Viên Thuật cho rồi. Lý Nho mỉm cười:

“Nhà họ Viên bất hòa là chuyện quá tốt còn gì, nhạc phụ cứ dựa vào đó để chia rẽ họ.”

Đổng Trác gật đầu:

“Có lý, chuyện này Văn Ưu cứ tự nhiên.”

Tin tức Viên Thiệu từ quan bỏ trốn như một cơn gió mùa thổi khắp hang cùng ngỏ hẻm Lạc Dương, làm đám nhiều chuyện mừng rỡ vì có cái ngồi lê đôi mách. Nhà họ Viên là thủ lĩnh phái Thanh Lưu, mọi hành động đều để người ta chú ý, nhờ vậy mà thị trường bán rượu Lạc Dương trở nên sôi động, từ sĩ tộc cho tới bình dân hôm đó đều ghé làm vài hũ rượu để nói cho sướng mồm. Thế rồi tin đồn đã lan đến hang ổ nhà quý anh Tào Tháo, đầu tiên gã sửng sốt, sau đó lập tức phi thẳng ra chuồng ngựa rồi điên cuồng chạy tới cửa phía đông. Bên ngoài thành ồn ào náo nhiệt, dòng người vội vã cười nói lướt qua, nhưng trong lòng Tào Tháo lại tiêu điều như lá mùa thu, ánh mắt gã đảo khắp nơi nhưng bóng dáng quen thuộc của bạn thân đã biến mất. Tào Tháo biết rõ Viên Thiệu đã sớm đi xa, nhưng gã vẫn ôm một chút hi vọng, thúc ngựa chạy hơn 3km mới chán nản kéo cương, đi dọc theo con đường với cõi lòng đầy tâm sự. Viên Bản sơ ơi là Viên Bản sơ, ngươi cứ như vậy mà đi, không một câu từ biệt? Chẳng lẽ Lạc Dương rộng lớn đã không chứa nổi ngươi rồi sao? Con cả con thứ tranh giành tài sản ở sĩ tộc không hiếm, chuyện thường ngày ở huyện mà thôi, Tào Tháo may mắn là con một nên né được vấn đề này, gã chơi với họ từ nhỏ nên biết rõ câu chuyện phức tạp đằng sau nó, nhưng không ngờ mâu thuẫn lại lớn đến mức ép Viên Thiệu phải bỏ nhà ra đi. Từ sau sự kiện chính biến hoàng cung của đại tướng quân Hà Tiến, Viên Thiệu chấp nhận thỏa hiệp với gia tộc, nhẫn nhịn để bảo vệ mũ quan, gã lập tức trở nên xa cách, kể cả mấy lần tình cờ chạm mặt Viên Thiệu ngoài đường cũng cố tình giả ngơ. Hiện giờ xem ra tình hình tệ hơn gã nghĩ rất nhiều, nếu không Viên Thiệu cũng không cần phải từ quan trốn đi. Tào Tháo thẫn thờ cưỡi ngựa đi lung tung trên đường, bất tri bất giác đi tới một khu rừng nhỏ trước cửa đông, bỗng nhìn hắn nhìn thấy khu rừng này có chút quen mắt nên nhảy xuống, chậm rãi dắt ngựa đi tới. Khu rừng không rộng lắm, Tào Tháo đi khoảng ba mươi bước đã đến một bãi đất trống, đột nhiên gã trông thấy chính giữa có một hòn đá màu đen rất to, đôi mắt gã trợn lên vì hoảng hốt. Bóng nắng lao xao, từng tia sáng nhảy tinh nghịch trên những tán lá, chợt có một cơn gió thổi qua làm chúng rung lên xào xạt. Lá khô rơi rụng đầy đất, chứng tỏ nơi này rất ít khi có người lui đến. Hóa ra bọn gã đã lâu lắm chưa về thăm lại nơi đây. Tào Tháo buộc ngựa bên một gốc cây, ngồi xổm xuống dưới tản đá màu đen rồi nhấc nó lên, gã nhớ hồi còn nhỏ cả ba gồng hết sức mới làm nổi, bây giờ chỉ cần nhúc nhích tay một tí là xong. Đúng vậy, đây là chỗ gã cùng Viên Thiệu, Viên Thuật hồi nhỏ thường tới, từng vui vẻ chơi đùa với nhau, tập võ, bày trò luyện binh, rồi chém gió về giang sơn Đại Hán. Tào Tháo lờ mờ nhớ lại ba bóng hình non trẻ ngây thơ cười giỡn, giơ cao kiếm gỗ lập lời thề cả đời làm huynh đệ tốt, cùng nhau giúp đỡ đế quốc. Lúc học bài binh bố trận, họ đã cầm cục đá này làm quân đội, xây lâu đài cát rồi cãi nhau đỏ cả mặt. Khi đó ba người bọn họ trộm tiền trong nhà mua rượu thịt, giấu mọi người uống say đến bất tỉnh, sau đó quay về bị trưởng bối trong nhà đánh cho sưng cả mông, mấy ngày liền không xuống giường được. Rồi họ còn bày trò phá hôn lễ, che mặt chạy đi cướp cô dâu rồi ném giữa đường, sau đó nhìn trộm quả phụ xinh đẹp tắm rửa, vừa mới hì hục leo lên tường đã bị một tiếng gào to dọa đến hồn phi phách tán.

Tào Tháo nhìn ngắm hòn đá, khóe môi chậm rãi nở nụ cười rồi lại buồn bã. Đây là khoảng thời gian vui sướng nhất đời gã, người ta nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan, nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn. Hồi nhỏ không cần phải hiểu quá nhiều, khi trưởng thành lại bị ép cho phải hiểu ra vấn đề, gia tài và gia tộc là thứ bào mòn tình cảm nhanh nhất. Ít nhất lúc nhỏ chỗ trống trải tĩnh lặng như thế lại được ba đứa nhóc con coi là địa điểm bí mật, bây giờ lớn rồi, ai cũng phải tự làm chỗ bí mật cho riêng mình thôi.

“Bản Sơ huynh, Tháo xin lỗi, lần này phải chia tay thật rồi, chỉ mong ngày sau ngươi và ta gặp lại có thể cùng nhau say sưa thống khoái một trận.”

Tào Tháo thở dài, đáng tiếc gã không biết Viên Thiệu muốn đi, nếu không ít nhất cũng phải chuẩn bị một bữa thịt rượu ra trò. Gã im lặng thật lâu, vuốt ve mặt ngoài tảng đá, chợt phát hiện trên mặt đá có khắc bốn chữ: hẹn ngày gặp lại…

Vị gian hùng đình đám thời Tam Quốc đã khóc như mưa, gã ghì chặt tảng đá nấc lên:

“Bản Sơ, hẹn gặp lại huynh…”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.