Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa Nhau

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Trên đời này có người thích sống nhàn hạ, cũng có người thích phiêu lưu mạo hiểm. Tào Tháo chính là loại thứ hai, giống như chuyện cứu phế đế bây giờ, người bình thường gặp áp lực sẽ hốt hoảng, lo lắng chỗ này chỗ kia không tốt, còn Tào Tháo càng gặp áp lực càng tỉnh táo, thậm chí hưởng thụ sự kích thích của áp lực.

Gã về đến nhà, ăn chút mứt bánh rồi quay vào phòng, đuổi hết tất cả người hầu ra ngoài để mình yên tĩnh suy nghĩ. Sắc trời dần sụp tối, Tào Tháo cũng chẳng thèm đốt nến, đôi mắt gian hùng ánh lên giữa bóng tối, cứ như có một ngọn lửa đang đốt cháy nội tâm gã. Trong thời gian làm hiệu úy Tây Viên, Tào Tháo cũng đã lôi kéo được một vài binh sĩ, lần hành động này gã cố tình tuyển chọn một số người để tham gia. Tuy không nhiều nhưng đây là những kẻ không sợ chết, hoặc từng chịu ân huệ của Tào Tháo, hoặc chịu ân huệ từ nhà họ Tào, lúc lâm trận sẽ không phản bội. Huống hồ Tào Tháo giơ cao lá cờ chính nghĩa và dụ dỗ rằng sau khi chuyện thành công sẽ phong thưởng hậu hĩnh cũng làm cho quân dưới trướng tràn đầy dũng khí, làm gì có ai đi lính mà không muốn mình vinh hoa phú quý?

Nhưng tóm lại lời hứa vu vơ về tương lai vẫn không bằng vài đồng trong thực tế, Tào Tháo biết rõ điểm này, bởi vậy mấy ngày nay gã đem toàn bộ đồ trong nhà đổi hết ra tiền, đưa trước cho tất cả những kẻ cùng tham dự. Người thành đại sự sao có thể keo kiệt? Đám lính ôm bạc trắng trong người, lại thêm mấy lời ngon ngọt do Tào Tháo hứa hẹn, đều thề thốt chết cũng không lùi bước.

Những người lớn tuổi phục vụ nhà họ Tào lâu năm đã được Tào Tháo sắp xếp phái hết ra ngoài thành làm việc, khi có biến loạn, họ sẽ có cơ hội bỏ trốn, hoặc sẽ tiếp tục quay về phục vụ Tào Tháo. Chuyện này cứ phó mặc cho ý trời vậy. Dù sao Tào Tháo không có khả năng thông báo kế hoạch cho tất cả người hầu trong nhà, bỏ công sức an bài đường lui cho họ đã rất không tệ rồi. Còn những kẻ mới vừa đến Tào phủ làm công, haha, người làm đại sự sao có thể để ý mấy việc nhỏ nhặt? Đêm mùa thu rét hơn bình thường, nhưng Tào Tháo lại cảm thấy ngọn lửa dã tâm thiêu đốt trong ngực, làm gã không ngủ được. Khi trời gần sáng, gã tỉ mỉ sắp xếp từng chút một, cân nhắc thiệt hơn rồi nằm lăn ra giường, chỉ chốt lát sau đã ngủ say sưa.

Tối ngày hôm sau, thời gian đã điểm, khói bếp lượn lờ bốc lên trên từng nhà. Viên Thuật mắt đen như gấu trúc, nhìn đĩa thịt bò hắn tự chuẩn bị cho mình, dù không có tâm trạng những vẫn cố gắng nhai nuốt thêm vài miệng, vì chẳng biết đến khi nào mới có thể ăn lại thịt. Chỗ này là một tiểu viện khá cũ nát ở phía nam tòa thành.

Kế bên hướng nam Lạc Dương là sông Lạc Thủy, bởi vậy hàng hóa tập hợp hết ở đây, rất nhiều tiếng ồn áo hò hét, hầu như dân ở đây đều là người nghèo khổ. Trong sân bắt đầu có thêm người ra vào, một vài kẻ giắt vũ khí vào trong áo vải, bọn họ im lặng đứng thành từng hàng chờ Viên Thuật hạ lệnh. Đây là tốp lính tư nhân do Viên Thuật bỏ tiền nuôi, kẻ lão làng nhất đã làm việc cho hắn hơn một năm, còn tân binh đã gia nhập được sáu tháng. Những tài sản do quận Nam Dương cung phụng hằng năm đều được Viên Thuật tiêu hết vào đám người này.

Gương mặt hắn âm trầm, đến giờ này tại sao Tào A Man còn chưa xuất hiện? Đừng nói với ta là tên chết nhát đó sợ quá nên trốn luôn rồi chứ? Thằng con hoạn quan khốn kiếp, giờ phải làm sao đây? Tên đã lên dây, chẳng lẽ bắt hắn rút về? Nhưng vào lúc này có một hộ vệ bước vào phòng, đưa một phong thư lên cho Viên Thuật. Nội dung thư ghi là “ta đã tới, cứ theo kế hoạch hành động, ký tên: A Man”. Viên Thuật xem xong thư liền muốn chửi ầm lên, động em gái ngươi ấy, đã hẹn gặp mặt ở đây, sau đó viết vài chữ bảo ngươi đã đến? Đã đến thì người đâu, ngươi chơi ta hả? Ngay cả mặt còn không thấy mà kêu ta cứ theo kế hoạch hành động!

Mà thôi vậy cũng tốt. Viên Thuật "Hừ" một tiếng, vốn dĩ còn lo cùng Tào Tháo đánh cung nam, lỡ gã phát hiện mình không chịu ra sức lại khó giải thích. Hiện giờ Tào Tháo không chịu đến, tức là không phát hiện ra Viên Thuật hắn có sơ hở gì. Theo bản năng Viên Thuật muốn tìm nến để đốt thư đi, nhưng chợt hắn nghĩ lại, đảo mắt rồi ném thư dưới bàn sau đó đi ra khỏi cửa phòng.

Toàn bộ lính tư nhân đều hướng mắt về phía Viên Thuật, hắn chẳng nói gì cả, mà chỉnh ngay ngắn mũ quan, sau đó chắp tay cúi đầu thật sâu với mọi người xung quanh, đám lính cũng vội vàng hành lễ với Viên Thuật. Tiếp theo hắn đứng lên, phất tay ra hiệu xuất phát, đám lính gật đầu rồi tản ra khắp các con hẻm nhỏ, còn Viên Thuật đứng giữa vòng vây của đám hộ vệ đi tới phía trước. Đám lính đánh thuê được giao nhiệm vụ cướp cổng nam để đảm bảo đường lui cho Viên Thuật.

Hắn đang bận tìm Trương Tiêu, sau khi gặp được Trương Tiêu, Viên Thuật mới có đủ nhân lực để đánh vào cung nam. Mặc dù Viên Thuật biết rõ chuyện đánh cung nam chỉ là diễn trò mà thôi, bản thân Trương Tiêu cũng bị đem ra làm tốt thí để thu hút truy binh, nhưng diễn trò nên diễn cho đạt phải không?

Ở trong một nhà dân cách đó không xa, Tào Tháo ghé đầu vào cửa sổ híp mắt nhìn Viên Thuật và đám hộ vệ xa dần. Chậc chậc, lần này Viên Công Lộ nhìn không giống đang cố ý lừa gạt ta mà thật sự muốn tấn công cung nam sao? Cho đến giờ phút này, Tào Tháo nhìn thấy Viên Thuật hô hào triệu tập người và lập tức hành động, gã mới giảm bớt hoài nghi. Dù Viên Thuật có đưa ra lý do hợp lí cỡ nào, Tào Tháo vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Đây là xúi người khác đi cướp hoàng đế chứ không phải đơn giản như ăn một bữa cơm, kể cả người bị cướp có là hoàng đế đã bị phế bỏ đi chăng nữa.

Chưa kể xét về lực lượng giữa Tào Tháo và Viên Thuật, ngoại trừ gã có tay trong ở hoàng cung ra, lính tư nhân nhà họ Tào nuôi còn xa mới bằng được nhà họ Viên. Nếu gã cùng Viên Thuật đồng hành, lỡ như Viên Thuật trở mặt, Tào Tháo sẽ không trở tay kịp, vì vậy gã nhất định phải đề phòng. Trước giờ ai cũng biết Viên Thuật ghét Tào Tháo ra mặt, thế nên cứ để thằng cha này đi thu hút quân Tây Lương, còn mình đem người đi vào cung Vĩnh An cứu phế đế ra ngoài. À, còn an nguy của Viên Thuật…. Tào Tháo nhếch mép nhìn Viên Thuật đằng xa:

“Công Lộ, lần này coi như ta và ngươi hòa nhau.”

Nói xong Tào Tháo ra hiệu cho thuộc hạ leo qua tường, xông thẳng đến cung Vĩnh An.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.