Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt quán nhà họ Tuân

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Nếu đi thẳng một đường men theo sông Dĩnh, qua khỏi Tương Thành và chạy tới hướng đông nam chính là Dương Địch, trị sở của quận Dĩnh Xuyên. Càng đến gần Dương Địch sẽ càng thấy mật độ dân dày đặc, đặc biệt là những thư sinh mặc áo lụa tụ tập lại đi vào trong thành. Phỉ Tiềm hỏi thăm một người gần đó mới biết rằng Tuân Sảng của nhà họ Tuân đang mở thư quán trong gia tộc để giảng bài. Hóa ra đó là lớp học cộng đồng trong thời kì Đông Hán a!

Phỉ Tiềm lập tức hứng thú, hạ lệnh tăng tốc chạy tới Dương Địch. Tuân Sảng là một nhân vật rất trâu bò thời Đông Hán. Hắn xuất thân từ nhà họ Tuân ở Dĩnh Xuyên, một thế gia nổi tiếng hàng đầu Đông Hán. Tuân Sảng cũng là cháu đời thứ mười hai của nhà triết học Tuân Tử.

Từ nhỏ Tuân Sảng đã rất chăm học, năm mười hai tuổi đọc hiểu được cả Xuân Thu, Luận Ngữ, chuyện này làm Phỉ Tiềm thật sự giật mình, người cổ đại cũng thông minh không kém người hiện đại nha. Nếu tính theo kiếp trước, mười hai tuổi chỉ mới là học sinh lớp sáu. Nghe nói lúc đó danh thần nhà hán là Đỗ Kiều nhìn thấy lão đã khen rằng:

“Kẻ này có thể làm thầy thiên hạ.”

Đây là một lời nhận xét rất cao, ý bảo nếu nói riêng về Xuân Thu và Luận Ngữ, Tuân Sảng đã đạt được thành tựu vượt hơn người khác và có thể làm thầy dạy cho thiên hạ. Sau đó Tuân Sảng cũng không vì nổi tiếng mà lười biếng, mà càng chú tâm nghiên cứu kinh sách. Quận Dĩnh Xuyên có câu “Tuân thị bát long, Từ Minh vô song” (nhà họ Tuân có 8 người con giỏi như rồng, Tuân Sảng tự Từ Minh là giỏi nhất). Phỉ Tiềm thầm nghĩ, dám tự xưng là bát long ắt hẳn phải có gì đó hơn người.

Cũng may thời Hán chưa có khái niệm gắn chặt hình ảnh thiên tử với loài rồng, nếu không kẻ nào dám gọi mình là rồng chắc chắn có ý đồ tạo phản. Tuân Sảng cũng là nhân vật đứng đầu học phái nho gia, lão cực kì đề cao hiếu đạo, quy định rằng khi cha mẹ qua đời con cái phải để tang ba năm; sau đó hắn cũng bày ra tôn ti nam nữ, lúc ấy triều đình vẫn có rất nhiều kẻ phản đối, nhưng Tuân Sảng nhạy cảm chính trị hơn Thái Ung rất nhiều, vừa đưa tấu chương lên xong lập tức xin từ quan ẩn cư, nên kết cục của hắn cũng khá hơn Thái Ung rất nhiều.

Trong thời gian ẩn cư, Tuân Sảng không quên quảng cáo bản thân nên càng ẩn cư lại càng nổi tiếng, đồng thời do rảnh rỗi nên lão viết ra rất nhiều sách, được người đời gọi là đại nho. Bởi vậy vừa có tin Tuân Sảng muốn công khai giảng bài cho mọi người, hầu như tất cả bình dân đến quý tộc đều chạy đến, làm Dương Địch náo nhiệt vô cùng.

Nhà họ Tuân là gia tộc lớn ở Dĩnh Xuyên, vẫn bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh náo nhiệt như vậy, ngay từ đình ngoài thanh đã cho người sắp xếp điểm tiếp đón, sĩ tử các nơi đến có thể đến đăng ký trước, sau đó dựa theo đẳng cấp, nhà họ Tuân sẽ an bài chỗ ở cho họ. Tất nhiên ai không thích cách sắp xếp của nhà họ có thể vào trong thành tự tìm chỗ nghỉ chân. Phỉ Tiềm cũng cảm thấy mình không có gì để lên mặt với người ta, thế là xếp hàng cùng các sĩ tử phổ thông chờ đăng ký.

Sau khi báo danh Phỉ Tiềm của nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, đệ tử nhà họ Tuân viết vào giấy đăng ký rồi đưa cho hắn một tấm bảng gỗ. Phỉ Tiềm cầm nghịch một chút, tấm bảng gỗ có điêu khắc vài hình thù kì lạ ở xung quanh mép, chính giữa khắc một chữ “Tuân” theo lối chữ Triện, mặt sau tấm bảng viết “phòng 27 chữ bính, biệt quán nhà họ Tuân”, phía dưới cùng mới viết tên Phỉ Tiềm và lai lịch của hắn. Phỉ Tiềm chậc lười, không ngờ người cổ đại đã có thể sắp xếp quy trình đến trình độ này, tấm bảng gỗ chẳng khác gì thẻ phòng trong khách sạn cả.

Ban đầu hắn muốn ở cùng với Phúc thúc, nhưng đệ tử nhà họ Tuân bảo phòng ốc chỉ dành cho một người, không thể mang theo người hầu nên Phỉ Tiềm đành để Phúc thúc đi theo Trương Chiêu tự tìm chỗ ngủ lại. Hiện giờ Dương Địch đang có sự kiện nên rất nhiều người trong thành lấy phòng mình ra chào mời khách hành hương nhằm kiếm thêm thu nhập, vì vậy không lo phải ngủ lang ngoài đường. Phía Trương Chiêu cũng cần phải đi giao thứ, nên trước hết họ hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt rồi chia tay nhau. Phỉ Tiềm leo lên một chiếc xe ngựa do nhà họ Tuân chuyên chuẩn bị cho sĩ tử và tiến vào trong thành.

Xe ngựa chạy thẳng về phía đông, không lâu sau liền ngừng lại. Phỉ Tiềm xuống xe sau đó xem xét xung quanh, cảm giác đầu tiên là nhà họ Tuân bề thế vô cùng. Trước mắt hắn là một tòa nhà ba tầng, xây bốn trụ đá chống xung quanh mái như kiểu đền thờ, chính giữa có treo tấm bảng “Dĩnh Xuyên Tuân Thị”, nét chữ đoan trang chính khí, tỏa ra phong cách bất phàm. Trước cửa tòa nhà có con cháu nhà họ Tuân đứng tiếp đón khách phương xa, sau khi kiểm tra tấm bảng gỗ liền dắt Phỉ Tiềm đến một quảng trường cực kì rộng.

Phỉ Tiềm âm thầm đếm, xung quanh hắn ít nhất có hơn trăm người, nhưng tự giác tạo khoảng cách vô cùng thành thạo, chẳng hề chen lấn xô đẩy. Khi vị con em nhà họ Tuân dẫn đường Phỉ Tiềm đến một nơi ở trong quảng trường, hắn phát hiện trước mặt có thêm hai người, một kẻ trạc tuổi mình và một kẻ lớn tuổi hơn một chút. Vị đệ tử nhà họ Tuân chắp tay bảo:

“Hiện giờ nghỉ chân ở phòng 27 chữ bính đã đến đầy đủ người, mời ba vị đứng đợi nơi đây, ta sẽ báo cáo quản sự một tiếng, chốc nữa sẽ có người đến dẫn mọi người về phòng.”

Phỉ Tiềm thầm nghĩ trong lòng, hóa ra phòng 27 là phòng ở ghép, chẳng biết hai kẻ đó có tật xấu khi ngủ như đánh rắm hay mộng du không nữa…Hắn lắc đầu rồi chắp tay chào hỏi:

“Tại hạ là Phỉ Tiềm tự Tử Uyên, gia tộc tọa lạc ở Hà Lạc, xin chào hai vị huynh đài.”

Người lớn tưởi có vẻ bị bắt đứng chờ hồi lâu nên lúc đáp lễ rất gấp gáp, chỉ nói “ta là Ứng Du tự Tử Cẩn ở Nhữ Nam” rồi tiếp tục im lặng. Thì ra tên này sống ở Nhữ Nam, mà Nhữ Nam lại cách Dĩnh Xuyên khá xa, trông bộ dáng mệt mỏi bụi bặm đoán chừng hắn chịu khổ không ít. Chàng trai trạc tuổi Phỉ Tiềm trông khá phóng khoáng, hắn cũng chắp tay hành lễ rồi bảo:

“Ta là Tảo Chi tự Tử Kính, người ở Trường Xã, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Phỉ Tiềm cảm thấy cậu ta rất thú vị, tuổi này mà còn nghịch cọng cỏ? Có điều mọi người đều có sở thích của riêng mình, đây lại là lần đầu tiên gặp mặt, Phỉ Tiềm cũng không tiện bình luận, chỉ gật đầu rồi đứng bên cạnh chờ. Chỉ vài phút sau một người hầu trong nhà họ Tuân đã chạy tới hành lễ với ba người Phỉ Tiềm rồi dẫn họ vào trong biệt quán. Nơi đây là chỗ nhà họ Tuân chuyên xây dựng để tiếp đón người bên ngoài tới chơi, chia ra năm cấp bậc là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu. Phỉ Tiềm ở phòng chữ Bính tức là loại phòng tầm trung. Phòng chữ Giáp dùng để tiếp đón những vị khách có danh tiếng lớn ở đế quốc, cấp bậc thuộc cỡ Thái Ung, nhưng nhân vật tầm cỡ Thái Ung sẽ không dễ ghé thăm, bởi vậy hầu hết gian phòng đều bị bỏ không; Phòng chữ Ất dành cho người thuộc danh gia vọng tộc hoặc quan lại chức cao, ví dụ như Tào Tháo, Viên Thiệu; Phòng chữ Bính dành cho những gia tộc nhỏ, lần này Phỉ Tiềm báo danh nhà họ Phỉ ở Hà Lạc nên mới được xếp vào phòng này.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.