Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Thiên Hạ

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Ngày đầu tiên nhà họ Tuân tổ chức giảng bài Quách Gia không thèm tới, nghe đâu hắn cho rằng bài giảng và cả người giảng đều quá bình thường không đáng nghe, phải đợi đến ngày mai nhân vật chính Tuân Sảng lên đài hắn mới xuất hiện. Có vẻ như ông chú cao gầy Quách Lãm khá quen thuộc với Quách Gia, những điều này đều do hắn kể.

Phỉ Tiềm bay sạch hứng thú, hôm nay không thấy được Quách Gia thì cũng chẳng có gì đáng nói, cứ đợi mai rồi tính tiếp, thế là một bên đối phó dăm ba câu với ba người nhà họ Quách, một bên suy nghĩ viển vông.

Đất Dĩnh Xuyên có danh nhân nào để mình đi gặp nhỉ? Nhà họ Tuân thì thôi đi, người ta danh vọng lớn quá, trai nghèo không với tới. Nhà họ Trần cũng không ổn, Trần Quần nghe đâu là gia chủ tương lai, mình tuổi gì sánh vai? Nhà họ Chung thì sao nhỉ, theo Phỉ Tiềm biết gia chủ Chung Do là Hoàng Môn Thị Lang, một tên lang quan tôm tép đòi gặp mệnh quan triều đình, kể chuyện cười hả… nhà họ Hàn có Hàn Phức đang làm Ký Châu mục, thuộc dạng chư hầu một phương, người nhà họ Hàn đã đưa một số con em đến ký châu, người lưu lại Dĩnh Xuyên rất ít.

Hiện giờ còn ai nhỉ? Quách Gia trong miệng nhà họ Quách nghe thế nào cũng giống một thanh niên phá làng phá xóm, những người khác Phỉ Tiềm không quen biết. Nhà họ Đỗ, nhà họ Triệu và nhà họ Tân đều giống nhau, đang có người đương nhiệm chức quan triều đình, nhưng hắn chẳng biết ba nhà này có người nào nổi danh ở đời sau hết.

À đúng rồi, theo như hắn biết thì Dĩnh Xuyên còn có một người nổi tiếng nữa là Từ Thứ? Bất quá hiện giờ thằng cha này thích múa kiếm, chuyên vác kiếm đi làm hiệp khách. Thôi bỏ, cứ về nằm nghỉ trước rồi đợi ngày mai gặp con nghiện cờ bạc Quách Gia xem sao. Trong lúc Phỉ Tiềm định cáo từ, ông chú cao gầy đột nhiên hỏi:

“Tử Uyên, cậu có quen Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu, Viên Bản Sơ không?”

Phỉ Tiềm gật đầu, ở Lạc Dương ai không biết đồng chí này, chỉ có điều Viên Thiệu chưa chắc đã biết đến hắn. Ba người nhà họ Quách lập tức vui vẻ, giọng ông chú cao gầy chợt lớn hơn một chút:

“Cậu có quen Viên Bản Sơ? Thật tốt quá rồi! Chẳng hay có thể phiền cậu miêu tả về người này một chút được không?”

Chưa kịp đợi Phỉ Tiềm giải thích, chỉ thấy bên cạnh đã có một người chen vào:

“Hả? Ai là người quen của Viên Bản Sơ?”

Tên này vội vàng chắp tay với mọi người rồi mau chóng bu lại. Quách Lãm cũng mau chóng giới thiệu:

“Đây là Phỉ Tiềm tự Tử Uyên ở Hà Lạc, đệ tử của Thái Thị Trung, có chút quan hệ với Viên Bản Sơ.”

Cha mẹ ơi, ta chỉ nói là có biết Viên Bản Sơ, sao từ miệng ngươi lại thành có quan hệ? Phỉ Tiềm bực bội nhưng không tiện phủi sạch, dù sao chính miệng mình đã nói là có biết Viên Thiệu. Kẻ vừa đến ngạc nhiên nhìn Phỉ Tiềm rồi chào hỏi:

“Thất lễ, thất lễ, thì ra đây là học trò của Thái Thị Trung. Tại hạ là Tân Tì, tự Tá Trị, hân hạnh được gặp huynh đài.”

Phỉ Tiềm chắp tay chào Tân Tì, Tân Tì lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm về Viên Thiệu. Tốt thôi, thích nghe thì ta kể, dù sao đồng chí này không chỉ Thái Ung biết mà đầu đường ngõ hẻm cũng đồn thổi ầm lên.

“Lúc đó Viên Bản Sơ bảo thiên hạ anh hùng há chỉ có mình Đổng Công rồi treo tiết trượng ở cửa đông, xông thẳng ra khỏi Lạc Dương!”

Phỉ Tiềm thêm thắt vài đoạn, sau đó kể việc Viên Thiệu từ chối lời chiêu mộ của Đổng Trác một cách sinh động nhất có thể.

“Hay cho Viên Bản Sơ! Sẵn lòng vì thiên hạ mà dứt áo từ quan!”

Phỉ Tiềm chợt nghe có người sau lưng vỗ tay tán dương làm hắn giật nảy mình. Ở đâu ra nhiều người như vậy? Phỉ Tiềm kinh ngạc nhìn xung quanh đã thấy rất đông thư sinh vây quanh mình, bọn họ tới vào lúc nào thế, tại sao bước đi lại yên lặng như vậy, làm cho hắn cũng không nhận ra.

“Đúng là anh hùng thiên hạ!”

“Haha, kẻ này mai sau tất thành nghiệp lớn!”

Trong lúc nhất thời đám người nhao nhao gật đầu khen ngợi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Phỉ Tiềm có chút buồn bực thầm nghĩ, chẳng lẽ ta nói sai ý, vô tình quảng cáo cho thanh danh của Viên Thiệu sao?

Bỗng nhiên Phỉ Tiềm chợt nhớ hiện tại vẫn là thời gian giảng bài của Tuân Úc, đáng lẽ phải nói về Kinh Dịch, hắn lại lạc đề đi bàn sự tình của Viên Bản Sơ, hình như không đúng lắm thì phải….

Phỉ Tiềm nhân lúc mọi người đang ồn ào bàn tán về Viên Thiệu, lén lút kéo tay Tảo Chi, một bên chào đáp lời với người bên cạnh, một bên tranh thủ chuồn mất. Tuân Úc đang ngồi trên đài chợt nghe người bên dưới ầm ĩ một phen nên cho người hầu đi nghe ngóng thử. Sau đó hắn mỉm cười lắc đầu, chuyện Viên Thiệu trốn khỏi Lạc Dương đã truyền đến Dĩnh Xuyên rồi à? Nghe đâu Viên Thiệu có xích mích với nhà họ Viên, hừm, có cơ hội mình cũng nên gặp mặt thử.

Đợi đến khi Phỉ Tiềm quay lại dãy phòng chữ bính, trong lòng hơi có chút bất an, khi không mình lại trở thành người phát ngôn thay cho Viên Thiệu ở Dĩnh Xuyên, chuyện này không hợp lý tí nào. Vốn dĩ hắn đến để xem có ai có thể chiêu mộ về dưới trướng mình cơ mà? Đúng là cái mác bốn đời tam công thật sự rất oai phong nha. Phỉ Tiềm vừa suy nghĩ vừa thở dài, dựa theo phản ứng của mọi người, Viên Thiệu vừa có tiếng là con cả trong họ, vừa có tiền, có danh vọng lại có địa bàn, đúng là một cục nam châm hút nhân tài đến nườm nượp.

Nếu đổi lại hắn là một kẻ không hề biết gì về lịch sử thời Tam Quốc, nói không chừng cũng sẽ bị Viên Thiệu hấp dẫn. Đến khi Viên Thiệu lên làm minh chủ của liên quân Quan Đông, chỉ cần tùy ý cử động cũng tỏa ra khí thế bá vương một cõi.

Bây giờ làm sao đây? Có khi nào do Phỉ Tiềm vô ý kể chuyện dẫn đến thế lực Viên Thiệu trong tương lai còn lớn hơn so với lịch sử không? Phỉ Tiềm hận không thể tát mình một bạt tai, ai mượn hắn đi nhiều chuyện làm gì chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình vừa nhắc đến Viên Thiệu là rất nhiều người bu lại lắng nghe, hẳn là họ đã sớm có thiện cảm với Viên Thiệu rồi. Chứ gặp những kẻ mà mình không thích, dù hắn có tài giỏi phong hoa tuyết nguyệt cỡ nào cũng chẳng ai hứng thú cả.

Nghĩ thông suốt rồi Phỉ Tiềm không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng những người này có vẻ đã sớm hướng về phía Viên Thiệu, sở dĩ chịu lắng nghe Phỉ Tiềm kể chuyện là để xác nhận lại với trái tim mình mà thôi. Chậc chậc, nhà họ Viên đúng là chiếm trọn thiên thời, Viên Thiệu lại còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi những thanh niên đứng ở đây, nếu xét theo thời hiện đại hẳn cũng được xếp vào dạng hot search trên Weibo.

Trung Quốc thời hiện đại cũng có hội con em nhà giàu là “phú nhị đại”, thuộc thế hệ con cháu của những đại gia, chỉ cần ra chợ mua trái táo hay nói chuyện với một cô gái cũng khiến cả đám trẻ bu vào thả tim sùng bái. Chẳng phải vừa rồi cũng giống như vậy sao? Phỉ Tiềm thấy Tảo Chi cúi đầu, không nhắc gì đến Viên Thiệu nên tò mò hỏi:

“Chẳng hay Tử Kính có chuyện gì phiền não, có thể kể cho ta nghe được không?”

Ai dè đâu Tảo Chi khổ sở ôm đầu bảo:

“Tiểu đệ thật sự rất muốn được diện kiến Viên Bản Sơ, đáng tiếc lần này là ta lén lút đến đây nghe giảng, nếu còn chạy đến Ký Châu, lỡ bị người trong gia tộc bắt được sẽ bị đánh chết…”

Hắn nói làm Phỉ Tiềm nghẹn đến trợn trắng mắt, ngươi nói câu này đừng bảo cha ngươi, ngay cả ta cũng muốn đánh ngươi một trận.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.