Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tiệc tam nhã

Phiên bản Dịch · 1621 chữ

Nếu ai đã từng làm trong môi trường văn phòng như Phỉ Tiềm sẽ hiểu, việc kéo bè kết cánh là một vấn nạn cực kì phiền toái, từ tổng giám đốc cho đến nhân viên đều rất ghét phải đối mặt với vấn đề này. Mặt tốt của nó là sẽ làm công ty trở nên phát triển hơn, nhưng khuyết điểm là trong quá trình cạnh tranh, các phe phái có thể sẽ bất chấp để hạ bệ phe kia, bao gồm bán đứng công ty cho đối thủ.

Tình huống của Lưu Biểu cũng tệ như vậy đấy, sĩ tộc bản địa ở Kinh Châu và sĩ tộc từ nơi khác đến bắt đầu có dấu hiệu giương nanh vuốt ra, dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ có một trận tranh đoạt quyền lực khốc liệt. Khói lửa máu tanh trên chiến trường luôn làm người ta rơi lệ, nhưng đấu tranh chính trị không những khiến người rơi lệ mà còn khiến người bất lực.

Có một điều khiến Phỉ Tiềm để ý, mỗi khi hắn hành lễ chào hỏi với một ai, chủ tịch Lưu Biểu sẽ rất nhiệt tình giới thiệu, nhưng việc hắn chỉ bày mưu mà không tham gia việc khác thì Lưu Biểu im luôn, vậy là sao? Cố vấn chủ tịch với trợ lý chủ tịch là hai việc khác nhau có được không? Một bên có thể nắm đầu các quan, một bên chẳng có tí quyền hành gì hết, vì sao Lưu Biểu lại cố ý dấu?

Rõ ràng Lưu Biểu không hề muốn đề cập đến, hoặc cơ bản hắn không quan tâm, chỉ vui vẻ vỗ tay gọi người hầu đem ba ly rượu tam nhã lên. Trong lịch sử Lưu Biểu cũng là một kẻ mê rượu, nổi tiếng nhất là chế tạo ra bình rượu tam nhã, bình lớn gọi là bá nhã, bình vừa gọi là trung nhã, bình nhỏ gọi là quý nhã.

Động tác của người hầu rất nhanh, chỉ một lúc sau họ đã khiêng ba bình rượu lên giữa sân. Không nghe lầm đâu, là khiêng đấy! Phỉ Tiềm vừa nhìn thấy đã lập tức choáng váng mặt mày, các ngươi giỡn với ta hả? Thứ này mà là bình? Rõ ràng đây là ba vạc rượu!

Lưu Biểu thân làm chủ nhân phải đứng dậy trước, hạ lệnh người hầu đổ đầy quý nhã. Phỉ Tiềm liền thấy một người hầu cầm một bình Kim Tương đổ vào, vạc rượu không đầy, thêm bình thứ hai cũng không đầy, phải rót đến nửa bình thứ ba mới xem như đổ đầy.

Phỉ Tiềm chết lặng nhìn vạc rượu, lòng thầm nghĩ có lẽ hôm nay hắn phải lết về nhà chứ không đi bình thường được, chỉ riêng quý nhã đã nhiều rượu như vậy, thêm hai vạc kia thì ai mà uống nổi? Ngươi thấy bia nồng độ cồn thấp không, ngươi có thể uống hết một thùng mà không say không?

Rượu vừa đổ đầy, người hầu lập tức múc rượu từ quý nhã ra từng bát để chia cho mọi người xung quanh. Lưu Biểu nói với Y Tịch:

“Bá Cơ, lần này ngươi bắt đầu nhé?”

Y Tịch cười gật đầu, đứng ở giữa sân cầm muôi rượu bỏ vào trong vạc rượu quý nhã, chiếc môi sau khi chạm đến đáy chỉ còn thấy được chuôi nằm vắt vẻo bên miệng vạc. Y Tịch nhìn Phỉ Tiềm một chút, tựa như cố ý giải thích cho Phỉ Tiềm về quy củ của Lưu Biểu khi uống rượu tam nhã.

Đầu tiên tất cả mọi người đều uống một bát rượu, sau đó người chủ trì sẽ xoay muôi rượu, chờ đến khi cán muôi dừng lại và chỉ về hướng người nào, người đó phải hát, múa hoặc làm thơ phú. Quý nhã cần một người trong bàn tiệc khen ngợi, trung nhã cần hai người, bá nhã cần ba người khen ngợi mới xem như vượt qua thử thách, như vậy tất cả mọi người đều phải uống, tiếp theo người đó sẽ đi đến vạc rượu để châm thêm rượu vào vạc rồi chuyển động muôi rượu nhằm lựa chọn người tiếp theo.

Ngược lại nếu người được chỉ định không thể làm được yêu cầu, hoặc không đủ người khen ngợi sẽ phải uống hết số bát rượu bằng với số người trong bàn tiệc, sau đó cũng tiếp tục tùy ý châm thêm rượu vào vạc rồi chuyển động muôi để chọn người tiếp theo. Cứ thế mà suy ra, uống cạn rượu trong quý nhã lại tiếp tục uống tới trung nhã, sau đó lại đến bá nhã mới kết thúc bữa tiệc.

Tất nhiên còn một cách là tất cả người tham gia buổi tiệc đều xỉn quắc cần câu, nhưng đề phòng gian lận nên Lưu Biểu đã làm một cây xiên gỗ đâm vào người bất tỉnh, không có phản ứng mới tính là say.

Phỉ Tiềm vừa nghe xong lập tức cảm giác một sự ác ý trong trò chơi này. Mấu chốt không phải vạc rượu lớn hay nhỏ, mà mỗi vòng đều được phép châm rượu tùy thích, lỡ như có kẻ giở trò, uống đến xây xẩm mặt mày cũng không uống hết rượu trong ba vạc. Huống hồ còn phải biểu diễn và được người ta khen ngợi, đây là một quy tắc rất dễ hố người a…. Thảm nhất là giả say còn bị lấy xiên gỗ đám, gỗ không sạch sẽ coi như nhiễm trùng hay uốn ván thì chỉ có khóc không ra nước mắt.

Y Tịch nhìn Phỉ Tiềm mỉm cười đầy thâm ý, nâng chén rượu của mình và cao giọng hô:

“Mời mọi người nâng ly.”

Tất cả người trong buổi tiệc gồm cả Lưu Biểu đều cùng nhau giơ cao chén rượu hô vang. Phỉ Tiềm cũng chỉ đành cười khổ cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch giống mọi người. Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung vào muôi rượu chỗ Y Tịch, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng dùng lực, chiếc muôi lập tức xoay tròn.

Amen, Mô phật, không phải tôi, không phải tôi… Phỉ Tiềm không ngừng cầu nguyện, nhưng chiếc cán muôi lướt tới hướng hắn thì bỗng chậm dần. Chắc các phương thần linh từ đông sang tây cũng rủ lòng đáp lại lời kêu gọi, nên cuối cùng cán muôi vượt qua Phỉ Tiềm và dừng lại ở chỗ Vương Uy. Tên này cũng nghiêm túc bưng chén rượu lên:

“Mạt tướng văn không hay võ không giỏi nên không đành đoạn bêu xấu, chỉ dám mượn chút rượu này chúc mừng chúa công có được người tài, cũng xem như ra mắt biệt giá!”

Vương Uy nói xong cũng uống cạn chén trước mặt Lưu Biểu và Phỉ Tiềm, sau đó đối mặt với từng người và uống cạn, sau đó giơ bầu rượu của mình lên và hỏi:

“Muốn đầy hay không?”

“Đầy!”

“Đổ đầy!”

“Haha Vương tướng quân cứ sảng khoái rót đầy!”

Ngoại trừ Phỉ Tiềm, tất cả vỗ tay kêu gọi rót đầy chén rượu. Vương Uy cũng cười to bảo:

“Mỗ nghe theo chư vị!”

Sau đó Vương Uy tiếp tục đổ đầy quý nhã. Phỉ Tiềm cảm thấy da đầu tê dại, em gái đám tửu quỷ này không cần mạng nữa hả? Vương Uy lại cầm muôi rượu xoay tròn, một vòng rồi lại hai vòng, cuối cùng cán muôi chỉ về phía Phỉ Tiềm. Tốt rồi, các ngươi đang tính dằn mặt ta đúng không? Lúc đầu Y Tịch là quan văn nên lực tay không khống chế tốt mới lỡ quay trúng Vương Uy. Hiện giờ người quay là võ tướng, hắn muốn chỉ ai thì có gì khó?

Trong đầu Phỉ Tiềm lại nhảy số thật nhanh, hắn bưng ly rượu lên, thản nhiên nhận lấy vô số ánh mắt rơi trên người, nhẹ nhàng bảo:

“Tiềm bất tài, xin hiến một bài thơ trợ hứng, mong chư vị chớ chê cười.

Từ nguồn cội xa xưa

Sách Khổng truyền vua Lỗ

Đơn độc nhập Hán Dương

Nói cười tông tặc bại

Trong ngực có giang sơn

Tim chứa đầy nhân nghĩa

Tung hoành cùng thiên hạ

Quyết chí định Kinh Tương.”

Phỉ Tiềm ngâm thơ xong, đầu tiên mọi người im lặng, chợt Bàng Quý bật dậy thốt lên:

“Chao ôi, thơ hay!”

Sau đó mọi người ồn ào hưởng ứng như ong vỡ tổ. Khà khà, anh đây làm thơ để vuốt mông ngựa Lưu Biểu, ai dám bảo không hay? Trong thơ cũng có đầy đủ lý lẽ, Lưu Biểu là hậu duệ của Lỗ Cung Vương Lưu Dư, lại nghe nói hắn từng thu thập được sách của Khổng Tử. Lúc mới đến Kinh Châu, hắn thực sự đã đơn thương độc mã chạy vào nghi thành gặp gỡ nhà họ Khoái bàn việc lớn.

Phỉ Tiềm đã từng xài thử chiêu này, những lúc hắn vuốt mông ngựa lãnh đạo, không có một thằng ngu chạy ra phản đối cả, cổ đại hay hiện đại đều là như thế, cho nên phản ứng của mọi người đã được Phỉ Tiềm lường trước.

Lưu Biểu liên tục khoát tay ra vẻ khiêm tốn:

“Tử Uyên quá khen, haha, quá khen rồi…”

Phỉ Tiềm cầm muôi rượu rót đầy cho tất cả người trong buổi tiệc, sau đó bựng rượu lên và bảo:

“Mời mọi người cạn chén!”

Tiếp theo hắn cũng làm giống Vương Uy, giơ bầu rượu lên hỏi:

“Rót đầy hay không?”

“Đầy! Đầy! Đầy!”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.