Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu nhân như quỷ, cực kỳ khó chơi

Phiên bản Dịch · 1893 chữ

Ba ngày sau, ở nha môn của Bắc Trấn Phủ ti.

Lâm Lưu tròng lên người bộ Phi ngư phục màu đỏ đậm và lê cái thân hình mập mạp tới đây từ sớm để điểm mão.

*Điểm mão: Ngày xưa, theo lệ các quan làm việc từ gìờ Mão, do trưởng quan điểm danh, gọi là điểm mão.

Gã ngồi trên bục, liếc mắt nhìn một đám tổng kỳ, tiểu kỳ phía dưới.

Cộc cộc cộc.

Lâm Lưu gõ những ngón tay mập ú như củ cải vào mặt bàn, không nói một lời.

Gã cố ý để nhóm người này đợi khoảng nửa nén hương, sau khi khoe khoang vẻ uy nghiêm của Bách hộ cho đã đời, lúc này gã mới bắt đầu điểm danh.

- Hứa Hiến!

- Triệu Như Tùng!

- Chu Bình!

- …

So với Nam Trấn Phủ ti mỗi ngày sửa sang lại công văn, giám thị các động thái của quan viên lớn nhỏ trong triều, công việc cần làm của Bắc Trấn Phủ ti phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều.

Tuần tra châu phủ, quét sạch tà ma, vây bắt dư nghiệt, điều tra dị thường…

Đại đa số bộ hạ đều bị điều ra ngoài, làm những công việc nguy hiểm.

Chỉ có một bộ phận nhỏ nhân tài có thể ở lại Thiên kinh, phối hợp tác chiến với Hắc Long đài.

Chuyện nào tốt chuyện nào xấu, đương nhiên không cần phải nói.

Chờ đến khi đồng liêu ai nấy rời đi hết, Hứa Tổng kỳ - Hứa Hiến mặc bộ Đấu ngưu phục màu lam đậm mới tiến đến trước mặt Lâm Lưu.

Y nở một nụ cười nịnh nọt lấy lòng:

- Bách hộ đại nhân, hôm nay rảnh rỗi, hay là chúng ta tới Tam Vị Lâu ở phường Hoài Nhân uống rượu đi? Tiểu nhân đã chuẩn bị riêng cho ngài một bàn tiệc rượu, kính xin đại nhân nể mặt!

Từ trước đến nay, Bắc Trấn Phủ ti đều thay phiên bốc thăm để giao công việc.

Những tổng kỳ, tiểu kỳ rảnh rỗi không cần phải trực ở nha môn.

Họ có thể mang theo thủ hạ là đề kỵ tuần tra 36 tòa phường, hoặc là tìm một chỗ giết thời gian.

Nếu không có đại sự gì xảy ra thì công việc rất an nhàn.

Trông vị Lâm Bách hộ tâm khoan thể béo này như thể chưa tỉnh ngủ, hai mắt đều có quầng thâm, gã ngáp một cái rồi hỏi:

- Cái tên họ Kỷ nhà quê không biết điều kia ngủm rồi hả?

Hứa Hiến chần chờ một chút rồi đáp một cách không chắc chắn:

- Dạ, chắc là hắn chết rồi. Tiểu nhân nhờ Tào Bang La Liệt ra tay. Tiểu tử kia khó khăn lắm mới đạt tới mức ngoại luyện, hắn trúng một chiêu Thiết Sa Chưởng mười thành công lực của La Liệt thì ắt hẳn không sống sót được.

Lâm Lưu khẽ gật đầu, vừa lòng nói:

- Vậy thì tốt. Vị trí Bách hộ của Kỷ Thành Tổ, Lam đại quản gia bên kia đã giục ta vài lần rồi. Vốn là chuyện tốt với cả đôi bên, không ngờ tiểu tử Kỷ Uyên kia không chịu buông tay, còn nhiều lần làm ta mất mặt, ép ta phải ra tay tàn nhẫn!

- Để cho an toàn, tí nữa ngươi tới nhà hắn ngó một phát, xem có tang sự hay không. Nếu hắn chết thật, ta cũng kịp thời bẩm báo để lĩnh tiền trợ cấp.

Hứa Hiến cố nén cơn rùng mình. Y thầm mắng Lâm lột da thật là đồ tham lam, ngay cả chút tiền trợ cấp của đề kỵ hi sinh vì nhiệm vụ cũng muốn bỏ túi.

Tham tiền người chết, gã không sợ Kỷ Cửu Lang sau khi chết hóa thành lệ quỷ đến đòi mạng sao.

- Rõ, tiểu nhân sẽ tới phường Thái An hỏi thăm tin tức ạ. Phải rồi, Bách hộ đại nhân, tiểu nhân nghe nói danh sách công tác bên ngoài năm nay đang được quyết định…

- Ngài cũng biết, nhà tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, thật sự không có cách rời kinh.

Hứa Hiến gập eo, nói năng cẩn thận từng li từng tí.

- À, chuyện đó hả, Thiên hộ đại nhân cùng Lục chỉ huy sứ còn đang thảo luận. Hơn nữa, chỉ cần ngươi nguyện ý dùng bạc thì không sợ sẽ bị điều đi.

Lâm Lưu chà xát ngón tay, ý tứ rõ ràng.

Muốn được việc, phải thêm tiền!

- Tiểu nhân… trước đây đã hiếu kính Bách hộ đại nhân ba trăm lượng bạc.

Khuôn mặt Hứa Hiến lộ vẻ khó xử.

Y chỉ là một Tổng kỳ nho nhỏ, có thể tích cóp được bao nhiêu tiền chứ?

Dù mấy năm nay y đã vớt được chút mỡ béo bở, nhưng hiện giờ chỗ tiền đấy cũng sắp bị lòng tham không đáy của Lâm Lưu ép khô rồi.

“Lâm Lưu đúng là đồ chó chết, cứ ỷ vào sự che chở của Dương Thiên hộ mà ăn hối lộ một cách trắng trợn!”

Đáy mắt Hứa Hiến lóe lên một tia giận dữ rồi chớp mắt biến thành lo lắng.

Từ sau khi Thánh nhân không lên triều, bên ngoài phủ Đại Danh, yêu nghiệt hoành hành, quỷ quái bộc phát.

Lại còn cả dư nghiệt giang hồ, bàng môn ngoại đạo diệt mãi không hết, nhiều lần kết phe cánh chống đối triều đình.

Nhân thủ bị thiệt hại của Bắc Trấn Phủ ti càng ngày càng nhiều.

Đặc biệt là tổng kỳ, tiểu kỳ cùng đề kỵ, họ toàn là pháo hôi.

Mỗi lần đến cuối năm, bên trên lập ra danh sách ra ngoài công tác, mọi người đều thấp thỏm bất an, chạy quan hệ khắp nơi. Ai nấy đều sợ vận khí không tốt, có tên trong danh sách và bị điều đi.

- Ba trăm lượng bạc có thể làm được gì? Cũng chỉ đủ mời Thiên hộ đại nhân uống hoa tửu một đêm mà thôi!

Bản mặt to béo của Lâm Lưu nháy mắt lạnh xuống, gã nổi giận đùng đùng nói:

- Sao? Hứa Hiến ngươi cảm thấy ta lấy tiền không làm việc sao? Vậy được thôi, chuyện điều đi này ta mặc kệ, ngươi tìm người khác lo liệu đi!

Hứa Hiến nhịn xuống câu chửi tục “xxx mẹ ngươi, trả tiền lại cho ta”, y cười gượng đáp:

- Bách hộ đại nhân bớt giận, tiểu nhân dưới tình thế cấp bách nhất thời nói lỡ lời. Cho dù Kỷ Uyên không chết, tiểu nhân cũng có chín phương pháp khiến hắn chết, chín cách! Chờ khi tiểu nhân làm xong chuyện này sẽ dâng lên hai trăm lượng bạc hiếu kính đại nhân để bồi tội.

Lâm Lưu hừ hừ hai tiếng, không kiên nhẫn nói:

- Đi đi, Lam đại quản gia nguyện ý bỏ ra 2500 lượng lấy một chức Bách hộ của Bắc Trấn Phủ ti, sau khi xong việc, không thiếu lợi ích của ngươi đâu. Nhớ kỹ, phải làm cho sạch sẽ xinh đẹp, đừng lưu lại bất luận nhược điểm nào. Tiểu tử Kỷ Uyên kia có một nhị thúc làm việc ở Nam Trấn Phủ ti, chúng ta không thể để y mượn cớ, làm to chuyện.

Hứa Hiến gật đầu lia lịa, còn về hai chữ “lợi ích”, y coi như không nghe được.

Tay cấp trên này của y này có tiếng tham tài và keo kiệt, cục đá cũng có thể ép ra hai lạng mỡ.

“Mẹ nó đen thật, phải đi theo cái tên chó chết như vậy!”

Hứa Hiến khom người rời khỏi nha môn, sau đó y thẳng lưng lại, gọi bảy tám tên đề kỵ thân tín rồi đi thẳng đến phường Thái An.

“Kỷ cửu lang ơi, ngươi đừng trách ta, đạo lý ‘thất phu vô tội hoài bích có tội' đã có từ xưa rồi! Chức Bách hộ là một khối thịt mỡ lớn như vậy, ngươi chỉ là một tên nhà quê không nơi nương tựa thì không giữ được đâu!”

*

Phường Thái An, ngõ nhỏ cửa nam.

Kỷ Uyên không ra khỏi cửa, ở lì trong nhà ba ngày liền.

Đồ ăn thức uống hàng ngày đều do một tiệm ăn bên ngoài ngõ nhỏ đưa tới tận cửa, có cơm có thịt, ngày ngày ăn tới chán chê.

Nhìn qua cứ tưởng như cuộc sống hắn dư dả lắm, nhưng thực tế túi tiền hắn không ngừng teo lại, gần như thấy đáy.

Trong khoảng thời gian này nhị thúc đã hai lần tới thăm hắn.

Một là xem hắn có vấn đề gì về thân thể không, hai là tiện thể mang theo thuốc bổ mua ở Thiên Kim đường.

“Lấy xương hổ và nhung hươu to cỡ bàn tay mài thành một gói bột phấn rồi nấu thành cao dán, thế mà bán những ba lượng bạc… Nếu thế đạo này an ổn hơn một chút, mình còn luyện võ làm gì, cứ trực tiếp học y luôn.”

Kỷ Uyên bóc ra miếng cao dán cuối cùng, dùng nước trong lau đi dấu vết.

Hắn cởi trần nửa người trên, ngồi ở bên cạnh giếng nước.

Đường cong cơ bắp hắn cân đối chắc khỏe, ẩn chứa khí lực khủng bố.

“Phải mất ba ngày mới có thể hoàn toàn nắm giữ được cơ thể mạnh mẽ do [Cương cân thiết cốt] mang lại.”

Kỷ Uyên hơi dùng sức, da dẻ gân cốt nhấp nhô linh hoạt, khí huyết sung mãn phóng ra, sấy khô hơi nước bên ngoài cơ thể.

Mệnh số thêm thân, thức, do đó mang đến sự cải thiện rất lớn.

Tuy rằng là thay đổi trong nháy mắt, một lần là xong, nhưng hắn cũng cần làm quen dần với những biến hóa.

Nếu không sẽ giống như con trẻ vung chùy sắt, có thể tự làm mình bị thương.

“Như vậy, mình vẫn dựa vào sự nỗ lực và chăm chỉ của bản thân để đột phá tới ngoại luyện đại viên mãn.”

Kỷ Uyên phủ thêm một kiện trung y màu xanh nhạt, hắn vấn mái tóc dài rối tung lại bằng trâm gỗ.

“Đã năm ngày trôi qua rồi mà họ Lâm không có tìm tới cửa. Xem ra gã chắc chắn mình không sống nổi. Thôi cũng tốt, mình cứ tới nha môn điểm danh trước, xử lý mấy tên tiểu nhân, sau đó lại tới giảng võ đường, đánh một cái đường ra!”

Kỷ Uyên chưa bao giờ là hạng người do dự không quyết đoán, hắn biết rõ khi nào nên cứng, khi nào nên mềm.

Cái tên lợn béo Lâm Lưu kia, trong thời gian ngắn hắn không thể giết gã được.

Nhưng những kẻ tiếp tay cho giặc, giúp gã mưu hại mình thì hắn tuyệt đối không thể tùy tiện buông tha.

Trừ ác phải trừ tận gốc, đánh rắn phải đánh dập đầu.

Đạo lý này, Kỷ Uyên đời trước đã thông suốt.

Rầm rầm! Rầm rầm rầm!

“Cửu lang có ở nhà không?”

Tiếng gõ cửa dồn dập mãnh liệt xen lẫn tiếng kêu gọi hỗn loạn, chấn động đến nỗi bên ngoài ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.