Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Văn

Tiểu thuyết gốc · 1166 chữ

Lại nói đến, từ khi linh hồn bị ma tâm kìm hãm Tuấn cảm giác bản thân mình như rơi vào khoảng không vô tận vậy.

-“Lạnh quá.”

Linh hồn Tuấn chập chờn trong không gian tối tăm, dường như nó có thể tắt bất cứ lúc nào. Khi Ám Ma thâm nhập vào thức hải cậu, một cảm giác giác đau đớn kéo đến khiến khuân mặt Tuấn vặn vẹo nhưng dù vậy mắt cậu vẫn không thể nào có thể mở ra được.

-“Mình cứ như vậy mà chết sao.”

-“Bố, mẹ . Con không thể đi ăn cùng hai người nữa rồi.”

-“Mập mạp với Minh sau này sẽ không còn ai gánh hai đứa mày nữa rồi.”

-“Sư phụ, hai chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.”

-“Thật lạnh.”

Ngay khi linh hồn Tuấn sắp tan biến thì bỗng nhiên một ánh sáng nhỏ le lói xuất hiện trong không gian tối tăm, ánh sáng dập dờn dập dờn rồi bỗng nhiên bùng cháy lên thành một ngọn lửa lan tỏa ra khắp không gian xung quanh.

-“Ấm quá.”

-“Thật ấm quá.”

-“Bà ơi, lúc nào bánh chưng chín vậy bà.”

Được ngọn lửa bao phủ Tuấn cảm thấy thật ấm áp, nó khiến cậu nhớ lại ngày còn nhỏ cùng bà thức đêm trông bánh chưng, thật vui vẻ thật ấm áp.

Tuấn cảm thấy ngọn lửa thật gần gũi, thật hiền hòa còn Ám Ma bên ngoài thì lại trái ngược lại hoàn toàn. Sau khi bị đẩy trở lại ma tâm thì hắn phát hiện cơ thể mới của mình không thể cử động được nữa. Ma khí bên trong ma tâm hoàn toàn không thể điều động được, điều này khiến cho hắn trở nên hoảng sợ hắn không thể nghĩ ra được trên thế giới này còn có thứ gì có thể ngăn cản được ma khí của hắn.

Ám Ma còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì điều kỳ lạ hơn lại xuất hiện, trên cơ thể của Tuấn bắt đầu lan tràn đầy những hoa văn màu đỏ kì dị. Nhìn thấy những hoa văn này Ám Ma cảm thấy nó hơi có chút quen mắt, rồi bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó linh hồn hắn bắt đầu trở nên run rẩy.

-“Không thể nào, tại sao nó lại có thể xuất hiện ở nơi này chứ.”

Hắn rốt cuộc nhớ lại bản thân mình đã từng gặp cái hoa văn này ở đâu rồi, đó là ngay khi hắn vừa mới đột phá đến Đại Thiên cảnh lúc đấy hắn tâm huyết dâng trào một mình đi vào Vạn Ma Uyên. Đoạn đường đi vào rất nhẹ nhõm, làm hắn càng trở nên cuồng vọng hơn hắn cảm thấy bây bây giờ bản thân đã có thể vô địch thế gian rồi. Ngay lúc hắn còn đang tự đắc thì một cánh cổng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, do bản thân đang cao hứng nên hắn cũng không buồn suy xét gì cả cứ như vậy mà bước đi vào. Đi qua cánh cổng đó, một tế đàn to lớn xuất hiện trước mắt hắn xung quang tế đàn được nạm vào những thiên tài địa bảo như Băng Tâm Châu, Huyền Kim Châu, Thiên Minh Chân Kim….Nhìn những bảo vật đang bày ra trước mắt, Ám Ma trở nên vô cùng kích động. Phải biết rằng, bất kể một món đồ nào ở trên này đều là báu vật vô giá chỉ cần có một viên xuất hiện tại Ma Giới thì chắc chắn sẽ dẫn đến vô số người cướp đoạt gây nên một hồi gió tanh mưa máu.

-“Có những bảo vật này, không đến 100 năm ta sẽ đột phá đến Đại Thiên cảnh đỉnh phong.”

Nghĩ đến cảnh tượng bản thân có thể ngang hàng nói chuyện với các ma quân suốt ngày tỏ ra cao cao tại thượng kia làm cho hô hấp của Ám Ma trở nên gấp gáp, đôi chân không tự chủ được bước nhanh về phía tế đàn. Nhưng mới đi được mấy bước thì Ám Ma đột nhiên dừng lại, khuân mặt của hắn trở nên tái nhợt chân tay run lẩy bẩy mồ chảy xuống làm ướt đẫm áo. Hắn từ từ lùi lại vài bước rồi ngồi phệt xuống đất, miệng thở hổn hển.

Nhưng không đợi Ám Ma hoàn hồn lại, một trận cuồng phong ập đến cuốn hắn bay ra khỏi không gian này, điều cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy là một tòa tháp cao với đầy các phù văn bao quanh nằm sừng sững phía trên tế đàn.

Sau khi Ám Ma bị đẩy bay ra bên ngoài, cánh cửa ban đầu từ từ biến mất. Nằm trên mặt đất, khuân mặt hắn vẫn còn trắng bệch nghĩ đến vừa rồi cơ thể hắn không tự chủ được mà run rẩy lên. Vội vàng từ dưới đất đứng dậy, Ám Ma dùng hết tốc lực của bản thân để chạy ra khỏi Vạn Ma Uyên, lúc đi hắn còn không thèm quay đầu lại nhìn.

Đáp xuống một nơi hoang vắng các Vạn Ma Uyên mấy nghìn kilomet, Ám Ma mới nhẹ thở ra một hơi. Lúc ban nãy khi sắp đến gần tế đàn thì bỗng nhiên hắn cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, dưới cái nhìn đó Ám Ma cảm thấy bản thân như một con sâu kiến tùy tiện một hơi thở của chủ nhân ánh mắt cũng đủ để hắn mất mạng. Cái cảm giác đó dù là khi hắn đối mặt với các Ma Quân kia cũng không cảm nhận được, sự sợ hãi đến sâu từ linh hồn nó làm cho hắn không sinh ra được nửa điểm phản kháng. Sự áp bách đó làm hắn cảm thấy như đang đối mặt với cả thiên địa này vậy.

Sau khi quay về, Ám Ma đã tìm kiếm lai lịch của cái chỗ bí ẩn đó rất lâu mà vẫn không có kết quả. Nhưng mới đây, sau khi gϊếŧ chết chưởng môn Thánh Linh Tông thì hắn vô tình thấy được một quyển thư tịch trong nạp giới chỉ của lão. Đọc xong nội dung bên trong thì hắn mới biết được, cái chỗ mà trước kia hắn từng đến chính là Thánh Linh Thần Địa, đó là nơi cư ngụ của một vị thần đã đến Trái Đất vào hàng tỉ năm trước.

Nên bây giờ, khi nhìn thấy những phù văn lan tràn trên người của Tuấn giống hệt với những phù văn bao quanh tòa tháp Ám Ma mới trở nên sợ hãi như vậy. Phải biết rằng những phù văn đó không phải thứ bình thường mà nó chính là thần văn, là thần văn, hắn không thể hiểu được tại sao cơ thể của một phàm nhân nhỏ bé lại có thể có thần văn xuất hiện được.

Bạn đang đọc Quỷ Thư Xuất Thế sáng tác bởi lequocbao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lequocbao
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.