Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự động tâm

Phiên bản Dịch · 2728 chữ

Bạch Trì Công nghe thấy lời của Bạch Tùng, lộ ra vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Tên xui xẻo gì, lại phải để võ sĩ của đấu trường tới dạy dỗ?”

“Ba tới xem là biết, chính là một tên bỏ đi, người này là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, lừa Linh Nhi, con thay Linh Nhi dạy dỗ anh ta một trận.” Bạch Tùng nói, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện bên kia.

Bạch Trì Công theo tầm mắt của Bạch Tùng nhìn sang phía Lâm Thanh Diện, lúc ánh mắt rơi vào trên người Lâm Thanh Diện, toàn bộ người đều cứng đờ.

Đây không phải là chủ nhân mới của nhà họ Lâm sao!

Lúc này những võ sĩ vây ở trước mặt Lâm Thanh Diện đã lao về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng không khách khí với những người này, vừa rồi anh hỏi tại sao những người này lại ra tay với anh, có điều những võ sĩ này cũng không định giải thích với Lâm Thanh Diện.

Nếu đã như vậy, Lâm Thanh Diện cũng chỉ có thể thu thập đám người này trước rồi hỏi rõ sau.

Bạch Trì Công trơ mắt nhìn những võ sĩ kia xông về phía Lâm Thanh Diện, cả người bị dọa sợ hồn vía cũng bay mất.

Bạch Tùng hướng về phía Bạch Trì Công cười nói: “Ba, thật không biết người này nghĩ như thế nào, lại có gan lừa gạt Linh Nhi, hôm nay võ sĩ nhà chúng ta sẽ cho anh ta biết, chọc Linh nhi không vui, sẽ là kết cục thế nào.”

Bạch Trì Công một lúc lâu mới phản ứng được, sau khi ông ta nghe thấy lời của Bạch Tùng, trong lòng lập tức nổi lên cơn giận ngút trời, nếu đây là chuyện của Chung Linh Nhi, vậy hãy để người của thương hội Thiên Nguyên giải quyết, mày chạy lên khoe khoang cái gì, đây rõ ràng không phải là đang tìm phiền phức cho nhà họ Bạch sao!

Vị bên kia là chủ nhân mới của nhà họ Lâm đó, người ta muốn làm gì, cũng không tới phiên Bạch Tùng quan tâm.

Bạch Trì Công còn muốn giới thiệu Lâm Thanh Diện cho Bạch Tùng làm bạn cơ, bây giờ hay rồi, Bạch Tùng trực tiếp để những võ sĩ nhà họ Bạch đi dạy dỗ Lâm Thanh Diện, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự bị đánh xảy ra vấn đề gì đó, nhà họ Bạch nhà ông ta chỉ sợ cũng không cần tồn tại nữa.

“Cái tên nghịch tử này, ai bảo con xen vào việc của người khác chứ! Con biết vị kia là ai không! Con lại để võ sĩ đánh anh ta, ba thấy con thật là không muốn sống nữa!”

Bạch Trì Công trực tiếp đạp một cước vào người Bạch Tùng, không chút lưu tình.

Bạch Tùng bất thình lình bị cho một cước trực tiếp ngã ra đất, mặt đầy ngơ ngác nhìn ba mình, không biết tại sao ông ấy phải nổi giận như vậy.

“Ba, người kia chỉ là một tên bỏ đi, ba sao vậy?” Bạch Tùng mở miệng hỏi một câu.

“Mẹ nó ba thấy con mới là đồ bỏ đi! Mau để những võ sĩ kia dừng lại cho ba, hôm nay nếu anh ta xảy ra chuyện gì, ta chặt đứt chân con!” Bạch Trì Công thở hổn hển nói.

Đáng tiếc lúc ông ta nói lời này đã muộn rồi, những võ sĩ kia đã bắt đầu xuất thủ với Lâm Thanh Diện.

Chỉ thấy thân thủ Lâm Thanh Diện lúc ẩn lúc hiện, chiêu thức tinh tế, những võ sĩ kia căn bản cũng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, chỉ sau vài nhịp thở, những võ sĩ kia đã bị Lâm Thanh Diện hạ gục trên đất.

Đám người Ngụy Vân Hiên thấy Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự chỉ là một tên bỏ đi, sao có thể có trình độ cao như vậy, kết hợp với phản ứng của Bạch Trì Công, bọn họ lập tức ý thức được, Lâm Thanh Diện tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

“Cái đó, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc, đi trước đây.” Ngụy Vân Hiên nói một câu, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi mấy người còn lại phản ứng kịp, cũng đều vội vàng nói mình có chuyện, chạy mất tiêu.

Bạch Tùng trợn tròn mắt, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ thành ra như vậy.

Bạch Trì Công không có tâm tư để ý Bạch Tùng, vội vàng chạy về phía Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lúc này đang muốn từ trong miệng những võ sĩ kia hỏi coi rốt cuộc là ai bảo bọn họ tới, Bạch Trì Công đã chạy tới trước mặt anh, mặt đầy áy náy mở miệng nói: “Ông chủ Lâm, thật là xin lỗi, để cậu bị dọa rồi, chuyện này đều là tôi sai, tôi không quản tốt con trai tôi, nó cũng là nhất thời lỗ mãng, mới có thể bảo những võ sĩ này động thủ với cậu.”

“Con trai ông?” Lâm Thanh Diện thấy Bạch Trì Công xuất hiện ở đây, cũng hơi kinh ngạc, lúc này anh chú ý tới hai người Bạch Tùng và Chung Linh Nhi ở xa xa, suy nghĩ một chút, đã hiểu là chuyện gì.

Anh đi về phía Bạch Tùng, lạnh giọng hỏi: “Là cậu bảo những người này ra tay với tôi?”

Bạch Trì Công đi theo, mặt đầy tức giận nói: “Nói thật, vị này chính là chủ nhân mới của nhà họ Lâm, ta cầu cậu ấy còn không kịp đây, con lại tìm cậu ấy gây phiền phức, con quả thực là ép nhà họ Bạch ta vào đường chết mà!”

Lúc Bạch Tùng nghe Bạch Trì Công nói Lâm Thanh Diện là chủ nhân mới của nhà họ Lâm, đầu như bị sét đánh trúng, bên tai đều bắt đầu vang lên tiếng ong ong.

“Ba... Ba, chắc không phải ba lầm rồi chứ, anh ta, anh ta sao có thể là chủ nhân mới của nhà họ Lâm được?”

Bạch Trì Công lại đá một cước vào người Bạch Tùng, mắng: “Ta hôm nay mới gặp cậu ấy ở nhà họ Lâm, con cho rằng ta sẽ nhận nhầm sao!”

Bạch Tùng nuốt nước miếng, nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong nháy mắt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau đó vội vàng bò về phía Lâm Thanh Diện, quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện.

“Tôi có mắt không biết thái sơn, không biết thân phận anh, tôi đáng chết, xin anh khoan hồng độ lượng tha cho tôi một lần, sau này tôi không dám nữa.” Bạch Tùng nói, rồi cho mấy bạt tai thẳng vào mặt mình, trong lòng cũng hận mình quá não tàn, sao chỉ dựa vào mấy câu nói của Ngụy Vân hiên đã cho rằng Lâm Thanh Diện là một tên bỏ đi.

Nếu thật là tên bỏ đi, sao có thể tiếp xúc với lớp người như Chung Linh Nhi.

Bạch Trì Công cũng ở bên cạnh giải thích: “Ông chủ Lâm, con trai tôi thật sự không biết thân phận của anh, nó cũng là xen vào việc của người khác, cái này, rõ ràng là chuyện của anh và cô Chung, đầu óc nó thật sự là vào nước mới đi quản chuyện của anh, từ nay về sau tôi nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ nó, xin ông chủ Lâm niệm tình bao năm nay nhà họ Bạch tôi luôn nghe theo nhà họ Lâm, bỏ qua cho đứa con nghịch tử này của tôi.”

Lâm Thanh Diện vẫn không nói gì, Chung Linh Nhi đã thở dài, tiến lên một bước, mở miệng nói: “Là tôi bảo anh ta tìm người dạy dỗ anh, chuyện này không liên quan tới bọn họ, chẳng qua là trong lòng tôi không phục, muốn phát tiết một chút mà thôi, anh đừng làm khó bọn họ nữa.”

Thật ra Lâm Thanh Diện cũng nhận ra chuyện này có liên quan tới Chung Linh Nhi, dù sao cũng là Chung Linh Nhi gọi anh tới, nếu như không có sự cho phép của Chung Linh Nhi, đám Bạch Tùng sao có thể nghĩ tới chuyện đối phó anh.

Anh cũng bất đắc dĩ thở dài theo, từ trong mắt Chung Linh Nhi, anh nhìn ra sự vướng mắc, có lẽ bản thân Chung Linh Nhi cũng không biết mình bây giờ đang làm gì, cô ta chỉ là trút hết tâm tư trong lòng mình ra thôi.

“Mang con trai ông đi đi, sau này đừng phạm sai lầm này nữa.” Lâm Thanh Diện nói.

Bạch Trì Công vội vàng cúi người với Lâm Thanh Diện, ông ta bày tỏ cảm ơn, sau đó dẫn Bạch Tùng rời khỏi nơi này.

Lâm Thanh Diện xoay người nhìn về phía Chung Linh Nhi, Chung Linh Nhi hơi cô đơn cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.

“Nếu như anh cảm thấy tối nay tôi làm không đúng, cũng dạy dỗ tôi đi, dù sao tôi cũng không đánh lại anh.” Chung Linh Nhi mở miệng.

Lâm Thanh Diện cười lên, mở miệng nói: “Tôi làm sao dám đánh cô, nếu thế ba cô còn không đến tìm tôi liều mạng à.”

Chung Linh Nhi thở dài, nói: “Anh không đánh tôi, không phải là bởi vì đau lòng cho tôi, mà là bởi vì sợ ba tôi tìm anh liều mạng, Lâm Thanh Diện, tôi hận anh.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Diện lập tức biến mất, vẻ mặt phức tạp nhìn Chung Linh Nhi, anh dường như cảm giác được, sự ngây thơ hồn nhiên trên người Chung Linh Nhi đang nhanh chóng biến mất, nha đầu này, hình như trở nên không vui rồi.

Một người có thể giữ được ngây thơ là chuyện tốt, nhưng cái giá là, một khi gặp phải tổn thương nào đó, ảnh hưởng mà tổn thương đó tạo ra cho cô ta sẽ gấp mấy lần người bình thường.

Mặc dù Lâm Thanh Diện cũng không có ý muốn tổn thương Chung Linh Nhi, nhưng trong lòng anh biết rõ, Chung Linh Nhi biến thành như vậy, không thoát nổi có liên quan tới anh.

“Tôi đưa cô về.” Do dự hồi lâu, Lâm Thanh Diện cũng không biết phải an ủi Chung Linh Nhi thế nào, chỉ có thể nói một câu như vậy.

Chung Linh Nhi cũng không cự tuyệt, mà là trực tiếp xoay người, đi ra ngoài.

Trên đường, Lâm Thanh Diện đi theo sau Chung Linh Nhi, hai người đều không nói lời nào, cứ an tĩnh như vậy mà đi.

Hồi lâu, Chung Linh Nhi cuối cùng cũng mở miệng: “Lâm Thanh Diện, anh biết không, những ngày ở huyện Yên Vân, là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời này của tôi.”

“Đó là lần đầu tiên tôi ngủ cùng giường với người khác, lần đầu tiên cùng người khác đi dạo trung tâm mua sắm, lần đầu tiên ngồi xe đua của người khác, lần đầu tiên muốn trao cả đời mình cho một người đàn ông, lần đầu tiên...”

Tâm trạng Chung Linh Nhi hơi kích động nói, nói cảm giác trong lòng mình đối với Lâm Thanh Diện ra hết.

Lâm Thanh Diện cứ như vậy yên lặng nghe, trong lòng cũng cảm nhận được tình cảm của Chung Linh Nhi đối với mình, cho đến lúc này, Lâm Thanh Diện mới hiểu được, Chung Linh Nhi cứ dính lấy anh, không phải là vì xem quá nhiều phim truyền hình, cũng không phải là vì nhỏ tuổi không hiểu chuyện.

Đó là bởi vì Chung Linh Nhi thật sự động tâm với mình.

Lâm Thanh Diện đối với chuyện tình cảm vốn phản ứng chậm chạp hơn so với người khác, bây giờ anh có thể cảm nhận được tình cảm của Chung Linh Nhi với mình, cũng đã vô cùng may mắn rồi.

“Nhưng cái người có nhiều lần đầu tiên với tôi như thế, không hề muốn có tôi, anh ta đã có vợ rồi, cho nên tất cả chuyện tôi làm, với anh ta, đều là vô cớ gây sự, đều là không hiểu chuyện.” Chung Linh Nhi nói tiếp.

“Có lúc tôi hận mình tại sao không thể biết anh sớm hơn chút, nói không chừng như thế tôi có thể thuận lý thành chương trở thành người của anh, cũng sẽ không có những phiền phức như bây giờ, nhưng tôi biết đây chỉ là hy vọng xa vời của tôi mà thôi.”

“Mặc dù tôi mới mười chín tuổi, nhưng tôi hiểu chuyện không kém gì anh, tôi biết anh không có cách nào dành ra một vị trí nào trong lòng mình cho tôi, trong lòng anh, chỉ có một mình Hứa Bích Hoài.”

Nói xong, Chung Linh Nhi khóc òa lên.

Lâm Thanh Diện nhất thời không biết làm sao, đối mặt với loại chuyện này, anh thật sự không biết nên xử lý như thế nào.

“Linh Nhi, xin lỗi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Chung Linh Nhi nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, xoay người dùng nắm đấm của mình nện vào người Lâm Thanh Diện, trong miệng còn nói: “Ai cần anh xin lỗi, tôi mới không cần nghe anh nói xin lỗi tôi.”

Lâm Thanh Diện không phản kháng, cứ như vậy để Chung Linh Nhi đập vào ngực mình, có lẽ như vậy có thể khiến lòng cô ta dễ chịu hơn chút.

Một lúc lâu, lực trên tay Chung Linh Nhi càng lúc càng yếu, ngay sau đó, Chung Linh Nhi ôm lấy Lâm Thanh Diện.

Trong lòng Lâm Thanh Diện nhất thời lộp bộp, theo bản năng muốn tránh ra, có điều Chung Linh Nhi ôm rất chặt, Lâm Thanh Diện cũng biết lúc này nếu tránh ra đối với Chung Linh Nhi mà nói là một loại tổn thương, nên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Lâm Thanh Diện, anh ôm tôi một chút có được hay không, tôi biết mình không còn hy vọng, nhưng tôi muốn cảm nhận cái ôm của anh, anh thỏa mãn nguyện vọng này của tôi có được không, chỉ cần anh thỏa mãn nguyện vọng này của tôi, sau này tôi sẽ không quấn anh nữa.” Chung Linh Nhi nói.

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, không nói gì, dùng tay mình ôm Chung Linh Nhi.

Chung Linh Nhi tựa đầu mình vào vai Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Một lúc sau, Chung Linh Nhi mới rời khỏi Lâm Thanh Diện, sau đó lại không nói một lời đi về phía trước.

Không bao lâu, đến biệt thự nhà họ Chung, Lâm Thanh Diện ngừng lại, mở miệng nói: “Linh Nhi, cô vĩnh viễn là cô em gái tốt nhất của tôi, bất kể cô gặp nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ đứng ra ra mặt cho cô, sau này chỉ cần có tôi ở đây, sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp cô.”

Chung Linh Nhi đứng một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu làm một mặt quỷ về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Quỷ đánh ghét, căn bản không ai dám ức hiếp tôi, lời này của anh chẳng khác gì không nói, còn về chuyện làm em gái anh, tôi sẽ suy nghĩ một chút, nếu biểu hiện của anh không tốt, tôi vẫn sẽ quấn lấy anh.”

Nói xong, Chung Linh Nhi lập tức chạy vào trong biệt thự.

Không biết tại sao, nghe thấy Chung Linh Nhi nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện lại thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhún vai một cái, xoay người đi về phía nhà họ Lâm.

Loại chuyện tình cảm này, quả nhiên so với đánh nhau còn phiền phức hơn!

Bạn đang đọc Rể Quý Trời Cho (Dịch) của Quỷ Thượng Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.