Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc cho sự khởi đầu.

Tiểu thuyết gốc · 2858 chữ

Thời kỳ Taisho, có nhiều tin đồn về việc loài quỷ ăn thịt người đang ẩn nấp trong rừng. Vì thế, người dân trong các làng lân cận khu vực đó không bao giờ dám ra ngoài vào ban đêm. Thế nhưng đâu ai có thể ngờ rằng quỷ thật sự có thật mà ngày càng phát triển nhanh chóng. Để chống lại số phận nghiệt ngã ấy, con người đã vùng dậy chống lại lũ quỷ đồng thời lập nên Diệt Quỷ Đoàn để đấu tranh tới cùng vì nhân loại.

Tại căn cứ của Bộ Diệt Quỷ Đoàn, trung tâm ngôi nhà sàn gỗ tại sảnh lớn có ba người, một người đàn ông ở giữa hai bên là hai cô gái nhỏ đang seiza (tư thế ngồi quỳ) hướng về phía bảy người đang quỳ gối cung kính, người đàn ông đối diện mở miệng:

“Đã được nửa năm trôi qua rồi, các kiếm sĩ đáng mến của ta. Mọi người thế nào rồi?”

“Tất cả đều ổn, thưa Oyakata-sama.” Tất cả đồng thanh đáp.

“Sức khoẻ của người mới là quan trọng nhất, thưa Oyakata-sama.” Một trong bảy người đại diện nói.

Đúng vậy, người đàn ông có làn da sáng, mái tóc đen ngang vai và trên khuôn mặt đã bị thối rữa do lời nguyền ngồi ở giữa trước mặt mọi người không ai khác chính là Ubuyashiki Kagaya - thủ lĩnh thứ 97 của Diệt Quỷ Đội.

“Ừ, ta sẽ chú ý chính mình. Cám ơn sự nhắc nhở của cậu, Tengen-kun” Kagaya bày tỏ thái độ cảm ơn một cách chân thành đối với Uzui Tengen - Âm trụ, người đã lên tiếng thay các trụ.

“Bây giờ quay trở lại vấn đề chính của cuộc họp hôm nay. Mọi việc có vẻ đã yên ắng hơn trước đây. Thế nhưng thực lực của Kibutsuji (Lũ Quỷ) vẫn đang tăng lên từng ngày.” Kagaya nói với giọng điệu lo lắng rồi lại tiếp tục.

“Tha thứ cho ta, nhưng trong khoảng thời gian kế tiếp ta sẽ giao cho mọi người nhiều nhiệm vụ hơn. Ta mong mọi người sẽ hỗ trợ và giúp đỡ lẫn nhau để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất mà không một ai phải chết.”

“Tuân lệnh, thưa Oyakata-sama.” Lại một lần nữa, các trụ cúi đầu thể hiện sự cung kính. Nhưng bất chợt Shinazugawa Sanemi - Phong Trụ lên tiếng.

“Thứ lỗi cho thần về sự bất kính này nhưng thần có một việc muốn hỏi?”

“Ừm?” Kagaya gật đầu.

“Tại sao lại có một tên Giáp mà không phải là Trụ lại có mặt ở đây ạ? Chuyện gì đã xảy ra với Viêm trụ Rengoku Shinjuro-dono? Ông ấy sao lại không có mặt trong buổi họp này?” Sanemi hỏi bằng giọng nói mang theo sự tức giận vì sự thiếu kỷ cương của Viêm trụ.

Vừa dứt lời thì các Trụ đồng loại nhìn qua một thiếu niên đang seiza trên mặt sân sỏi đá như chứng minh sự bền bỉ và chịu khó của cậu. Thiếu niên có vẻ ngoài cao lớn, mái tóc màu vàng sáng cùng những vệt màu đỏ, cặp chân mày đen và đôi mắt màu vàng kim. Từ ánh mắt có thể thấy được một sự nhiệt huyết đang bùng cháy trong cậu ấy.

Đối với ánh mắt của các trụ cậu thanh niên ấy không sợ hãi, trái lại còn rất khâm phục bởi vì khí thế của bọn họ rất kinh khủng, nhất là cô gái mặc áo xanh cùng với chàng trai to lớn trên trán có một làn sẹo ngang mặc áo màu nâu. Dù sao họ cũng không để tâm đến cậu nên không bộc lộ ra hết như thanh niên mặt đầy sẹo đang gắt gỏng với cậu.

‘Thật đáng khâm phục.’ Cậu nhìn mọi người rồi điềm tĩnh trả lời. “Hiện tại, cha…”

Nhưng cậu ấy chưa kịp trả lời đã bị Sanemi ngắt ngang.

“NÀY! Mày nghĩ bản thân mày có xứng đáng không khi tham gia buổi họp của các trụ hả? Cút ra ngoài ngay!”

“Sanemi!” Kagaya lắc đầu nhìn về phía Phong trụ.

“ Đừng khắt khe như thế. Chính ta đã cho gọi Kyojuro-san đến để nghe cậu ấy giải thích về việc này đấy.” Giọng nói của Kagaya như thể gió xuân làm dịu đi sự tức giận của Sanemi.

“Vâng, thưa Oyakata-sama.” Sanemi cúi đầu nói.

“Và giờ để cho mọi người bớt đi sự lo lắng. Kyojuro-san, cậu có thể nói tiếp.” Kagaya nhìn qua Kyojuro, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Mọi chuyện đại khái là từ khi vợ của ông ấy mất, Shinjuro đã không còn ý chí chiến đấu nữa. Ông ấy luôn luôn say xỉn kể cả khi làm nhiệm vụ và gần đây nhất ông ấy tự nhốt mình trong phòng của chính mình rồi ngưng làm nhiệm vụ.

Sau khi nghe hết toàn bộ câu truyện, các trụ đều thở dài tiếc nuối cho một đời Trụ tài giỏi – là chỗ dựa tinh thần của cả đội. Lúc này bỗng dưng có người bật khóc, nói:

“Thật đáng tiếc, Shinjuro-dono là một Trụ thâm niên…” Thanh niên cao to đang khóc đó là Himejima Gyoumei – Nham Trụ

“Haizz, ông ấy sẽ là gương xấu cho các kiếm sĩ khác mất. Tốt nhất nên cho ông ấy nghỉ hưu sớm.” Tengen thở dài.

“Chúng ta không đủ Trụ cột. Nhưng giờ lại lòi ra một tên bợm rượu, nên gì để giải quyết thế nào đây?” Sanemi nhìn các trụ hỏi.

Bất chợt một giọng nói đầy nhiệt huyết, hào hứng nói to.

“KHÔNG SAO CẢ! Nếu tôi có thể thành một Trụ thì có thể cha sẽ lại có động lực ngay!”

Kyojurou vừa dứt lời bầu không khí bỗng trở lại im ắng hẳn. Mọi ánh mắt đều hướng về cậu.

"..." Thủy Trụ Tomioka Giyuu và Trùng Trụ Kochou Shinobu đầy ngạc nhiên với điều chàng trai kia mới nói.

“Thật là…Ý tưởng hay đấy Kyojuro-kun.” Một cô gái thốt lên.

“Ha ha… Hể? Cô nói gì thế Inomai? Ý tưởng thật hào nhoáng?” Tengen bối rối nhìn cô gái ấy.

Inomai - người thiếu nữ sở hữu nhan sắc tuyệt trần với gương mặt sắc sảo đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến bất cứ ai cũng không dám tới gần, cũng chăm chú lắng nghe bởi vì Shinjuro cũng giúp đỡ cô rất nhiều khi mới chính thức làm thợ săn quỷ, ông không khác gì là người thầy thứ hai của cô vậy.

Vốn dĩ cô định lên tiếng đáp Sanemi thì thanh niên Rengoku Kyojurou hô to như thế, làm cô thốt lên ngạc nhiên.

“Woa!! Được cả Inomai công nhận luôn à? Nhưng mà Rengoku Kyojurou này… MÀY CHO RẰNG LÀM TRỤ CỘT LÀ DỄ À? MÀY LẤY ĐÂU RA TỰ TIN ĐÓ THẾ?” Sanemi tức giận, gắt giọng nói tiếp. “Còn Inomai, cô nghĩ sao lại công nhận ý tưởng của một thằng gà mờ như nó vậy hả?”

“Đủ rồi Sanemi.” Kagaya hơi cao giọng nhìn Sanemi nói.

“Xin thứ lỗi cho thần, thưa Oyakata-sama. Thần đã quá nóng nảy.” Sanemi lại cuối đầu yên tĩnh.

“Kyojuro, nếu như Inomai đã đồng tình với ý kiến của ngươi thì ta chắc ngươi đã biết những điều kiện để trở thành một trụ cột nhỉ? Ở đây chúng ta có một nhiệm vụ đó là có một con quỷ ở gần thủ đô và nó có khả năng cao là một trong số Thập nhị Quỷ Nguyệt. Ta muốn giao nhiệm vụ này cho ngươi. Ngươi làm được chứ?” Kagaya nhìn chăm chú Kyojurou.

“Xin thứ lỗi cho lời nói của thần, thưa Oyakata-sama. Nhưng nếu đây là một trong số Thập nhị Quỷ Nguyệt thì chúng thần mới là người phải đi làm nhiệm vụ này.” Shinobu bỗng dưng lên tiếng.

“Đúng vậy, nhưng ta không thể giao phó một nhiệm vụ nằm ngoài tầm kiểm soát của mỗi người. Hơn nữa nhiệm vụ lần này nằm trong địa phận của Shinjuro.” Kagaya giải thích, rồi lại nhìn Kyojurou.

“ Nếu ngươi nghĩ mình có thể thành một Trụ thì đừng nói suông, hãy làm nó bằng hành động của ngươi, khi đó chính ta cũng như mọi người khác sẽ chấp nhận ngươi. Hãy cho ta thấy sức mạnh cùng lòng nhiệt huyết của người, Kyojurou.”

“THẦN ĐÃ HIỂU!” Kyojuro vui vẻ đáp ứng, rồi nhanh chóng đứng dậy hướng về phía thủ đô mà tăng tốc.

Nhìn theo bóng lưng của Rengoku Kyojurou, Himejima quay người lại về phía Kagaya hỏi.

“Oyakata-sama, người đã nhìn thấy một tương lai nơi hắn tiêu diệt một trong Thập nhị Quỷ Nguyệt hay… chỉ là linh tính?”

“Không hẳn là linh tính mà việc này giống thông tin mật hơn. Rengoku Kyojurou, người sẽ thay đổi vận mệnh của Diệt Quỷ đội.” Kagaya cười cười, nhưng rồi lại nghiêm giọng nói tiếp. “Inomai, ta có việc muốn nhờ ngươi đây, thật có lỗi khi ngươi vừa mới kết thúc nhiệm vụ hai ngày trước mà giờ lại giao tiếp cho người một cái nhiệm vụ khác.”

“Không có gì thưa Oyakata-sama, đó là nghĩa vụ của thần.” Inomai tiến ra khỏi đội ngũ, quỳ trước Kagaya thành thật đáp.

“Ừ. Lui xuống chuẩn bị đi, nhiệm vụ lần này là rà soát xung quanh thủ đô cùng quét sạch tàn dư quỷ, tiện thể chiếu cố cho tổ đội của Kyojurou.”

“Vâng thần đã hiểu! Thần lập tức chuẩn bị khởi hành.” Inomai cầm lấy hai thanh kiếm của mình liền đứng dậy rời đi nhanh chóng.

“Được rồi các kiếm sĩ của ta, cuộc họp hôm nay kết thúc. Hẹn gặp lại mọi người vào thời gian gần nhất.” Nói rồi Kagaya đứng dậy, hai đứa trẻ kế bên đi lại dìu tay ông bước vào trong nhà.

“Vâng, thưa Oyakata-sama” Mọi người cúi đầu đáp lại rồi sau đó từng người rời đi.

Chỉ riêng Ubuyashiki Kagaya, ông ra hiệu cho 2 đứa trẻ đang dìu mình dừng lại ở một góc, dõi theo hướng Inomai rời đi. Một lúc sau một nét buồn bã xuất hiện trên gương mặt mỏi mệt của ông.

“Và để thuận theo vận mệnh ấy, phải có sự kết thúc của một sự khởi đầu... Inomai, chính ngươi là một phần trong cái vận mệnh ấy.”

Tại một mái nhà tranh đơn sơ.

“Đến lúc rồi, cám ơn Giyuu-kun.” Inomai sau khi chuẩn bị, chậm rãi đứng lên hướng về vị thiếu niên trước mặt nói một tiếng rồi đi về giá treo đồ, cánh tay đưa lên khoác lấy cái áo khoác haori màu xanh da trời có đường viền và một ít hoạ tiết trắng. Tay kia cầm lấy 2 thanh katana đeo lên hông xong liền hướng về phía cửa mà đi.

“Vâng, hãy cẩn thận, Inomai-san.” Chàng trai gật đầu đứng dậy khoác lên mình chiếc áo haori hai màu nửa trái đỏ còn nửa phải là sọc caro lục vàng rồi đi theo sau người con gái kia. Vị thiếu niên này không ai khác chính là Tomioka Giyuu – vị Thuỷ trụ của đội Sát Quỷ và cũng là một trong bảy trụ lúc bấy giờ.

Còn về người con gái tên Inomai kia, cô chính là Băng trụ - một trong những đứa trẻ đáng thương bởi số phận được Urokodaki Sakonji nhận nuôi khi ông đang làm nhiệm vụ khi còn làm Thuỷ trụ.

Cô được ông dạy dỗ cẩn thận cùng huấn luyện một cách nghiêm khắc về mọi thứ xung quanh, nhất là về quỷ. Cùng học tập lẫn tu luyện cùng cô là hai đứa trẻ kiêm đồng bạn được Sakonji thu nhận dạy bảo lấy: Sabito và Tomioka Giyuu để cả ba trở thành những thợ săn quỷ tài ba. Trong ba người thì Inomai là người rất tài năng nhất vì cô đã tự lãnh ngộ được Hơi thở của Băng, còn Sabito lại là người có lực chiến mạnh nhất trong ba người.

Trong kì Sát Hạch năm đó, Sabito và Inomai đã dùng năng lực của mình để cứu giúp tất cả những thí sinh còn lại đang bị quỷ bắt giết. Khi đó Giyuu cũng tham gia hỗ trợ nhưng bất chợt bị một con quỷ đánh lén khiến anh bị thương và ngất đi, lúc đó Sabito phải nhờ một cậu bé khác giúp đỡ Giyuu chạy đến vạch đích rồi hướng tới chỗ tiếng kêu cứu. Khi Giyuu tỉnh lại thì kì tuyển chọn đã kết thúc và Sabito đã chết.

Sau chuyện ấy, Giyuu luôn cảm buồn và luôn tự trách bản thân yếu đuối. Khi làm trụ cột anh luôn cố gắng giữ khoảng cách của mình với các trụ cột khác vì bản thân cảm thấy mình không xứng đáng.

Inomai thì lại khác, mặc dù cô cũng tự trách nhưng cô lấy cái chết của Sabito như là một động lực giúp cô cố gắng từng ngày để trở nên mạnh mẽ để cứu vớt con người khỏi loài quỷ, đó cũng là ước nguyện mà Sabito lúc còn sống hay nói cho mọi người. Đến khi trở thành trụ cột, cô được xem là một trụ mạnh nhất nhì Diệt Quỷ đội.

“Ara ara, anh sao thế Giyuu-san? Lo lắng cho Inomai-san à? Đừng bận tâm quá, cô ấy mạnh hơn bất kì một ai trong số chúng ta đấy.” Shinobu đột nhiên đứng kế bên Giyuu nhàn nhạt hỏi thăm, nhìn về hướng Inomai đã không còn bóng dáng nơi cuối con đường.

“Ừ. Nhưng không biết tại sao lại có cảm giác không an tâm…” Giyuu trả lời bằng giọng hơi rung bởi vì lần này anh có cảm giác y như lần ở kì Sát Hạch.

“Thôi nào, lạc quan lên, anh phải tin tưởng Inomai-san chứ?” Mặc dù Shinobu nói thế nhưng quả thật cảm giác của Giyuu không sai. Vào giây phút Inomai tiếp nhận nhiệm vụ lần này ai cũng có cảm giác như thế, ngay cả cô cũng thế. Cảm giác khó chịu này giống như lần Kochou Kanae - chị gái cô hi sinh trong lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng.

‘Inomai-san, đừng có xảy ra chuyện gì…’ Shinobu âm thầm cầu mong, thở dài một cái rồi quay người rời đi. Sau khi Shinobu rời đi một hồi, Giyuu lúc này mới thu hồi ánh mắt, rời đi tiếp tục thi hành nhiệm vụ của mình.

Tại thủ đô, dưới cơn mưa nặng hạt tầm tã khiến người dân ai nấy chạy về nhà mình thì ở một góc hẻm tối ít người để ý đến đã có một trận kịch chiến diễn ra.

Keng!

Một thiếu nữ mình toàn vết thương đang quỳ gối một tay chống kiếm dưới đất mà thoi thóp, cơ thể dần hóa thành tượng băng vô cùng tinh xảo đến từng đường nét. Từng giọt máu hòa theo dòng nước lạnh mà nhuộm đỏ cả khu đất bị hàn khí trên người nàng tỏa ra, tạo thành những mảng sương băng mỏng đỏ vô cùng mỹ lệ nhưng tang thương.

Lúc này nhìn nàng vô cùng tái nhợt, cơ thể trắng bệch không tí sức sống nào không ngừng tỏa ra sương lạnh làm nhiệt độ trên người nàng đã thấp còn thấp hơn, mái tóc đen tuyền nay chỉ toàn là hơi sương nhuộm cho thành một màu trắng. Xung quanh cô lúc này có hai cái xác không đầu với cơ thể toàn là vết kiếm chém cùng một gả có hình dáng kỳ quái đang dẫm trên lên một cái đầu của ai đó mà cười lạnh với cô.

‘Bộp bộp bộp’

“Ta phải công nhận ngươi là một trong những Trụ khó chịu nhất mà ta từng chiến đấu. Chỉ với vài thế kiếm cùng bí kỹ của mình đã có thể giết chết hai tên Hạ Huyền và ‘hành hạ’ một Thượng Huyền như ta suốt mấy tiếng.” Tên Thượng quỷ vỗ tay mà nở một nụ cười đểu mà khen thưởng cô gái đã bị đóng băng kia. Nếu có ai thuộc Diệt Quỷ đội mà ở đây chứng kiến sẽ biết tượng băng này là ai, đó chính là Băng Trụ Inomai.

“Dù là vết thương chẳng đáng là đâu nhưng một đánh ba thế này rất là giỏi đấy. Tuổi còn trẻ thế mà đã như vậy rồi. Nếu để ngươi có thời gian phát triển chắc chắn sẽ là mối nguy hại đến đám quỷ bọn ta. Vì vậy…” Hắn thu lại bộ dáng rồi dẫm nát cái đầu của con Hạ huyền rồi từng bước lại gần bức tượng băng kia rồi búng nhẹ một cái.

“Tạm biệt.” Vừa dứt lời, tại nơi tên quỷ búng vô số vết nứt lan tỏa khắp thân thể Inomai rồi ‘bùm’ một tiếng hóa thành vô số mảnh vụn băng.

Bạn đang đọc Re:Strike sáng tác bởi TeamTerror
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamTerror
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.