Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò đùa của số phận

Tiểu thuyết gốc · 13258 chữ

Sáng hôm sau,

Đám trẻ còn đang say giấc thì bất ngờ cánh cửa nhà tre bị bật mạnh ra khiến bọn chúng tỉnh giấc. Hoa bước vào, vẻ mặt khó chịu quát

-HÃN!!!

-Có chuyện gì vậy cô chủ? – Hãn giật mình thức dậy, quay khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ nhìn ra cửa, ngáp một cái, nói

Hoa không nói không rằng đột nhiên trưng cái mặt hung thần ác sát, nộ khí ngùn ngụt khiến Hãn giật mình thiếu chút nữa là hét toáng cả lên, toàn thân bắt đầu cảm thấy lành lạnh. Thấy Hoa đưa tay lên, hắn đã vội đưa 2 tay lên đỡ

-Cô chủ tha mạng

Hắn nhắm mắt chờ đợi đòn đánh đầu tiên của Hoa, nhưng cô bé chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên 2 má của Hãn, nhéo một cái nói

-Ngươi làm tốt lắm!! Cái tên cô hồn kia sáng nay đã rời đi rồi

Tên cô hồn mà Hoa nói còn có thể là ai khác ngoài Lê Ngang. Hoa kể lại, sau đêm làm lễ, cả họ Lê náo loạn cả lên, tên Lê Ngang đó cũng nhận không ít chỉ trích từ trưởng bối, nghe cả đêm không hết mà cũng không dám cãi lại. Cả tộc trưởng họ Lê, sau khi chứng kiến mấy hiện tượng đó cũng dần tin thần không ủng hộ, cộng thêm sức ép từ các trưởng lão khiến ông không khỏi nghĩ đến việc hủy hôn nhưng mọi thứ đã an bài xong mà đòi hủy đám cưới thì họ Lê khó làm vì sẽ bị bẽ mặt trước họ Công

Mọi thứ bắt đầu rơi vào bế tắc, họ Công thì không có dấu hiệu gì là muốn hủy hôn bởi người đi hỏi cưới là người họ Lê cơ mà. Bên hỏi cưới đòi hủy hôn ngay phút 89 thì quá bằng cái tát vào mặt Công Lĩnh, và nói luôn là “sĩ khả sát bất khả nhục”, người Việt cổ không có cái khái niệm nhẫn nhịn chịu nhục đâu.

Hai bên cứ chậm chừ, không khí bắt đầu căng thẳng nhưng Công Ma thì như mở cờ trong bụng. Cơ hội đến rồi lão ngay lập tức bám lấy, đứng giữ 2 tộc nói

-Các tộc trưởng, các trưởng lão, xin nghe Công Ma tôi nói vài lời

-Bồ Chính Công Ma cứ nói – Lê Ngạc lên tiếng

-Các vị cũng thấy, trong buổi lễ cầu phúc lại có dị tượng bất thường, thần linh không ủng hộ nên tôi nghĩ, hôn sự này nên hủy bỏ

-Hủy là hủy thế nào? Chúng ta đã sắp xếp mọi thứ sao có thể nói hủy là hủy – Trưởng lão A chất vấn

-Xin trưởng lão nguôi giận. Công Ma tôi chỉ vì muốn tốt cho cả hai 2 tộc, nếu gả về họ Lê, thần linh trách phạt, cả hai tộc đều không tránh khỏi liên đới. Còn nếu không gả, hai tộc tương tranh chỉ vì một đám cưới nhà tôi thì quả thực không đáng. Xin trưởng lão hiểu cho. – Công Ma cúi đầu

Vị trưởng lão kia có phần không vừa lòng như những gì Công Ma nói không phải không có lý. Lão chỉ dậm cây gậy chống trên tay, hưm một tiếng. Lúc này họ Lê cũng đã có người lên tiếng

-Nếu Bồ Chính Công Ma đã có lời như vậy, họ Lê chúng tôi cũng không gượng ép. Chúng tôi đồng ý hủy hôn ước.

Lời vừa nói xong, tất cả người họ Công đều tỏ ra khó chịutrong đình đứng phắt dậy, không nói một lời liền đi ra ngoài. Họ Lê cũng không quan tâm. Trời đã tối, Công Ma là chủ nhà liền sai người dưới chuẩn bị nơi nghỉ ngơi. Sáng ngày hôm sau, cả hai tộc Công Lê từ sớm đã lên đường trở về, đến mức Công Ma còn không kịp nói tạm biệt. Còn về Hoa thì khỏi nói, đêm qua mừng đến mức không thể ngủ nổi. Sáng nay đã chạy đến chỗ này thông báo đám cưới của cô đã bị hủy, cô thậm chí còn cao hứng tả lại khuôn mặt thất vọng của tên họ Lê đó, nhìn mà mắc cười đến mỏi cả miệng

-Nếu chuyện đã xong, con xin phép – Hãn không rảnh nghe Hoa kể chuyện, mới lên tiếng

-Khoan đã, ngươi đã có công hiến kế cứu ta, kế này rất hay, sau này không cần lo thua vì thách đấu nữa nên ta sẽ thưởng cho ngưoi. Một con lợn, thấy sao? – Hoa nói rồi chỉ ra bên ngoài, có 1 con lợn đang bị cột bên ngoài

-Thế thì con xin nhận, cơ mà con cũng muốn nhắc cô, cách này còn có 1 điểm duy nhất, là “chỉ dùng một lần”

-Chỉ dùng 1 lần? Tức là lần sao không dùng đươc lần sau?

-Đúng vậy, thử nghĩ cô chủ cứ dùng đi dùng lại cách này, thế nào cũng sẽ có kẻ nhận ra điều bất thường thôi

-Thế ta phải làm sao?

-Xin lỗi cô chủ, nợ của con với cô đã trả xong rồi, sau này, chuyện của cô xin hãy tự lo liệu, chúng con còn tiếc mạng lắm. Và con cũng nghĩ, Bồ Chính sẽ thận trọng hơn khi tìm chồng cho cô, ít nhất không phải hạng biến thái như Lê Ngang…Vậy nên, con xin phép…chúng mày, lấy lợn rồi té gấp thôi – Hãn cúi sâu người, lễ phép

Bọn trẻ nghe có lợn ăn liền tỉnh ngủ, đứng vội dậy theo Hãn, nhưng vừa bước ra khỏi cửa Hãn đã nghe thấy tiếng Hoa quát

-Đứng lại!!!

Cả bọn đang hí hửng liền khựng lại, Hãn quay mặt lại nói:

-Dạ, cô có gì chỉ dạy?

Hoa bước vội đến trước mặt Hãn nói

-Ngươi nhất định phải nghĩ cách giúp ta

-Cô chủ ơi, con chỉ muốn làm người thường, đừng kéo con vào việc phải thí mạng, lấy chồng là việc tốt sao cô lại từ chối cơ chứ – Hãn thở dài nói lại

-Ta mặc kệ, ngươi phải nghĩ cách cho ta

-Thế thì lên núi làm tư tế cũng là cách hay đấy

-Dẹp

-Tìm đại một người cô thích rồi lấy làm chồng

-Cái khác đi

-Giết luôn kẻ nào muốn hòi cưới, tới kẻ nào giết kẻ đó

-Cái khác

-Bà cô ơi, cách nào cũng không chịu thì thà cô đi nói thẳng với Bồ Chính là không muốn lấy chồng không phải tốt hơn à??

-Làm như cha ta đồng ý ấy.

-Thế thì con chịu thua…tạm biệt - Hãn nói, rồi quay người bỏ đi

-Nghĩ cách giúp ta đi – Hoa chồm lên, lấy tay khoác lấy cổ Hãn kéo lại

Bị bất ngờ, Hãn ngã đổ xuống đất. Hoa càng kẹp chặt khiến hắn bắt đầu cảm thấy nghẹt thở. Con nhà giàu nuôi lồng kính mà lực tay khỏe thế.

-Cứu tao chúng mày

-Không được đến, đứa nào cản cô chủ tao đánh đứa đó, biết điều thì dắt lợn phắn đê – Hầu gái của Hoa nói, tay cầm một cây gậy.

-Xin lỗi mày nhưng bọn tao không cứu được. – Bọn trẻ nhìn nhau rồi thông cảm nói với Hãn

Chúng hợp sức bế con lợn chạy đi mất, Hãn nói theo

-Mẹ tụi mày, cái lũ thấy ăn quên bạn.

-Đã bảo là nghĩ cách giúp ta đi, ta chưa muốn lấy chồng

-Á, nhẹ tay thôi, tôi nghĩ làm sao được, mà sao Bồ Chính cứ phải gả cô đi bằng được cơ chứ?

-Ta làm sao mà biết - Hoa càng kẹp chặt

Hoa kẹp chặt khiến Hãn bắt đầu thấy khó thở, con gái cổ đại ai cũng thế này à? Hắn lấy tay vỗ vào bắp tay Hoa, cố nói

-Tôi sắp chết ngạt rồi,

-Thế có chịu giúp ta không?

-Ặc,..Có…có, bỏ ra đi

Chỉ chờ lời này, Hoa từ từ nới lỏng tay, Hãn vội thoát ra, thở mạnh như thể sắp có kẻ sắp cướp đi không khí hắn thở vậy.

-Ngươi nói rồi đấy nhé

-Chưa thấy ai vô lý như cô – Hãn lẩm bẩm

-Ngươi nói gì? – Hoa trừng mắt

-À không,…tôi chỉ đang hỏi tại sao Bồ Chính cứ đòi gả cô đi mà thôi?

-Ta cũng không có hiểu, thường ngày cha chiều ta nhất, cũng thương ta nhất, thế mà không hiểu vì sao lại nỡ đồng ý gã ta cho tên biến thái Lê Ngang?

-Lúc đầu tôi nghĩ đó là để kết thân với các tộc khác. Họ Lê là một tộc lớn, thế lực hùng mạnh, là lựa chọn sáng giá nhất, tuy nhiên, từ khi thấy thái độ của Bồ Chính với cô gần đây thì suy nghĩ đó của tôi là sai mất rồi.

….

Cả hai đều rời vào im lặng, Hãn suy nghĩ một chút rồi chợt lên tiếng

-Cô chủ, tôi là thường dân không hiểu quy tắc của quý tộc. Sau này…ờm, cứ coi là tôi thối mồm đi, khi Bồ Chính chết…- Hãn thấy Hoa lườm, liền thay đổi cách nói – ý tôi là, chẳng may về trời, thì chức Bồ Chính mới sẽ được tộc trưởng bổ nhiệm hay cô chủ sẽ được lên làm Bồ Chính

-Theo quy tắc trong tộc, khi đó, ta sẽ thay cha làm Bồ Chính

“Bẹp”, Hãn đập tay vào nhau, nói

-Thế thì tôi nghĩ ra rồi, lý do chính là cô chủ

-Là ta ư?

-Đúng vậy, cô nói sau này cô sẽ trở thành Bồ Chính mới, nhưng cha cô lại nhất quyết gả cô đi vậy thì chỉ có thể giải thích là Bồ Chính không tin tưởng cô

-Sao cha ta lại không tin tưởng ta chứ? - Hoa đá Hãn một cái

-Nghe tôi nói hết đã, tôi hỏi cô chủ, cô có biết nhiệm vụ Bồ Chính là làm gì không?

-Tất nhiên là cai quản vùng đất được cha ta để lại rồi – Hoa ưỡn ngực nói

-Chung chung quá, cụ thể là những gì?

-Nói thật, ta cũng không biết – Hoa nói rồi cười trừ

-Chính là như thế, cô không hiểu nhiệm vụ của mình. Ở cái thì này, xung đột giữa các bộ tộc thì gay gắt, thiên tai như nạn đói, dịch bệnh,… thì có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cô không biết xử lý sẽ gây ra rối loạn

-Ta… - Hoa ấp úng

-Cô không biết việc của Bồ Chính vì từ nhỏ cô đã được nuông chiều, không phải đụng tay vào việc gì, cơm ăn ba bữa, quần áo toàn là gấm lụa, căn bản không hiểu cha cô phải gánh vác những gì? Chính vì thế, cha cô không an tâm giao phó lại tất cả cho cô. Cô còn quá non nớt để giải quyết các vấn đề chính trị, đặc biệt trong cái thời kỳ đấu đá liên tục này. Những người như cô sẽ là mồi ngon cho lũ hổ đói xung quanh mà thôi…

Hãn nói liên hồi mà không để ý thấy mặt Hoa đang phụng phịu. Hắn nói mà không biết giảm tránh những từ nhạy cảm, khiến cô cảm thấy không thoải mái

-Vậy nên, tôi đoán, Bồ Chính muốn gả cô đi chính là muốn cô có thể tiếp tục sống đầy đủ cả đời ở một gia tộc giàu có khác mà không cần lo nghĩ - Hắn kết luận,

-Hoàn toàn chính xác

Một giọng đàn ông bất ngờ xuất hiện từ phía sau khiến mọi người trong căn nhà giật mình. Hoa nhìn ra ngoài liền cất tiếng

-Cha, sao cha lại ở đây?

Người vừa cất tiếng chính là Bồ Chính, ông đến cùng với hai hộ vệ và thầy bà. Thầy bà đã kể hết mọi việc cho ông biết, người cứu ông khỏi rắc rối hôm qua chính là đám trẻ của Hãn. Đám cưới hôm qua khiến ông phát rầu đến chán nản, những tưởng không thể ngăn cản thì từ đâu lại xuất hiện một đám nhóc đến phá khiến ông không hiểu chuyện gì từ đầu đến cuối. Nhưng điều đó không ngờ lại khiến đám cưới này bị hủy vào phút chót, sáng nay tiễn tộc trưởng 2 tộc đi về khiến ông phải nén vui mừng, cố gắng tạo cái bản mặt nuối tiếc mà tiễn 2 tộc

Sau đó, ông liền lập tức đi tìm đám trẻ và biết được chúng đang ở chỗ này.

-Đây chính là đứa trẻ mà bà đã nói sao?

-Chính là đứa trẻ này.

-Ừm, quả nhiên rất thông minh – Bồ Chính tán thưởng

Hãn thấy Bồ Chính vội đi ra ngoài cùng Hoa để tiếp đón. Đứng trước mặt Bồ Chính, Hãn quỳ xuống rồi nói

-Bồ Chính tha tội, chuyện của nhà ngài con đáng ra không nên xen vào

-Không sao, ngươi cứu con ta một lần ta còn chưa trả ơn mà – Bồ Chính nói rồi lấy tay xoa đầu con gái mình

-Đúng như thầy bà đã nói, tư chất ngươi rất thông minh, là người ngoài nhưng lại hiểu dụng ý của ta. Nếu không phải vì gia cảnh không tương xứng ta cũng rất muốn gả con gái ta cho ngươi đấy, hahaha

-Chaaa- Hoa véo Công Ma một cái, xấu hổ

-Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Hãn, ta muốn ngươi trở thành hầu cận của con gái ta, giúp đỡ nó sau này, có đồng ý không? – Bồ Chính nói tiếp

-Con chỉ là một người bình thường, không xứng nhận trọng trách cao như vậy

-Không cần khiêm tốn, ngươi rất có năng lực, một nhân tài như vậy không thể lãng phí. Con gái ta cũng không cần lo lắng nữa.

-Ý cha là… con không cần lấy chồng nữa? – Hoa hỏi lại

-Đúng vậy, nhưng chỉ khi Hãn đồng ý thôi

-Ngươi còn không nhanh nhận lời, phải để ta đánh thì mới chịu à? – Hoa nói với Hãn

Nhưng trái với mong muốn của cô bé, Hãn thẳng thừng từ chối.

-Cảm tạ Bồ Chính khen ngợi, chuyện của cô chủ cũng là bất đắc dĩ, nhưng con chỉ muốn làm một nông dân bình thường, sau này cũng chỉ muốn là nông dân, sống vô lo đến hết đời mà thôi.

-Kể cả khi việc đó có thể cho người đổi đời sao? Chỉ cần ngươi đồng ý, cả nhà người muốn bao nhiêu đất đai, trâu bò trên đất này, thậm chí là vàng bạc, ta đều có thể cho.

Hãn nghe về số vật chất đó cũng không mềm lòng. Cuộc sống của hắn như vậy là quá đủ. Hắn đâu phải là đứa trẻ so với thân xác này. Khái niệm nhân sinh hắn cũng đã hiểu qua. Lợi ích càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, mất mát cũng phải tương ứng. Hắn lại không thích sự mất mát, và thứ dễ tổn thương nhất với hắn chính là gia đình.

-Trẻ con nhỏ tuổi thường dễ dụ, nhưng ngươi nghe lợi ích lớn lại không mềm lòng, rất có bản lĩnh khiến ta càng muốn ngươi giúp sức. Mềm không được thì rắn vậy, ta có thể khiến cả nhà người bị đuổi ra khỏi nơi này, đồng thời, ta nghĩ… ngươi cũng tiếc mạng mình lắm – Bồ Chính đột ngột rút kiếm kề lên cổ Hãn, khuôn mặt biểu lộ sự đe dọa

Nhìn lưỡi gươm bén ngót, sắc lạnh đặt trên cổ mình. Hãn cũng có chút hoảng sợ nhưng sự bình tĩnh thì không dễ mất như vậy. Nên nhớ hắn kiếp trước từng một mình liều mạng chạy đi sửa hệ thống lò phản ứng hạt nhân còn những kẻ khác thì vắt chân lên cổ mà chạy khi còi báo động yêu cầu di tản khẩn cấp vang loạn cả một khu thì nhiêu đây bõ bèn gì. Hắn đáp

-Trong trường hợp đó, con sẽ đồng ý, nhưng xin Bồ Chính suy nghĩ cẩn thận. Con còn nhỏ tuổi không thích quyền lực nhưng sau này lớn lên, nhiệt huyết tuổi trẻ ngông cuồng có thể khiến con thay đổi, lúc đó con gái này sẽ gặp bất lợi đó ạ

Cả hai người cùng đối mắt nhìn nhau, Hoa và thầy bà đứng cạnh khuyên can nhưng dường như Bồ Chính không quan tâm, chỉ nhìn Hãn, khuôn mặt vẫn biểu hiện sự hăm dọa. Chợt, khuôn mặt Bồ Chính dãn ra, từ từ thu lưỡi gươm lại, nói

-Ánh mắt được lắm. Mạnh mẽ nhưng trầm lặng, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ con hiện cũng đã 12

-Ừm, vậy tức là còn 3 năm nữa ngươi sẽ thành niên. Ta hi vọng sau này ngươi có thể thay đổi quyết định, con gái ta đúng như ngươi nói chỉ là mồi ngon cho các thế lực khác, ta khó yên tâm được

-Cô chủ nhân hậu – Hãn nói, tay còn sờ nên cổ còn đỏ vết vừa bị siết chặt - tương lai làm Bồ Chính sẽ được người người quý mến, lúc đó còn sợ không có người giúp sức sao?

-Ta cũng hi vọng vậy, nhưng ta muốn nó sẽ trưởng thành hơn, nó bây giờ đã lớn nhưng vẫn nhìn cuộc sống thật đơn giản

-Cha…con gái lớn lên sẽ kế nghiệp cha thật tốt – Hoa nói

-Thay vì hi vọng cô chủ trưởng thành, chi bằng từ bây giờ cho cô tự mình giải quyết một số công việc đơn giản để tích lũy kinh nghiệm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

-Ý rất hay, cứ quyết định vậy đi, hahaha

-Nếu không còn gì khác, con xin phép đi trước ạ - Hãn xin phép rời đi

-Khoan đã, ngươi có công, ta ban thưởng cho nhà ngươi một cặp trâu tốt. Khi nào về nhớ nói cha ngươi đến chỗ ta lấy trâu đấy.

-Dạ, vậy con xin tạ ơn Bồ Chính – Hãn nghe vậy mừng rỡ nói

-Khoan đi đã, để ta đi với con… Bồ Chính, tôi xin đi trước – Thầy bà lên tiếng

-À vâng, xin thứ cho tôi không tiễn được

Hãn dìu thầy bà đi cùng với mình. Hai người đi trước, Bồ Chính nhìn theo, tự lẩm bẩm “Đứa trẻ này, đáng tiếc quá”.

-Cha nói gì vậy? – Hoa hỏi

-À không có gì, chúng ta về thôi

-Dạ - Hoa đáp

Trong lúc đó, Hãn mời thầy bà đến chỗ của đám trẻ, lần này được thưởng 1 con lợn to, kiểu gì đám trẻ cũng ở ngoài bãi biển làm thịt. Thầy bà vui vẻ đồng ý, trên đường đi còn tán gẫu một hồi. Câu chuyện của hai người chủ yếu giải thích về mấy trò mà Hãn làm tối qua. Từ việc làm sao có thể biến lửa thành nhiều màu sắc hay nhựa cây hóa đỏ bằng các khoáng vật cho đến làm sao để tạo ra âm thanh ghê rợn như ác quỷ bằng còi Aztect.

-Ta muốn hỏi, làm sao tay cháu bị lửa đốt mà không sao?

-Vì đó không phải là lửa bà ạ.

-Không phải lửa thì nó có thể là gì chứ?

-Ừm, nói ra thì khó hiểu, thực ra thì con tạo ra nó từ bùn đất ngoài khu mộ đó ạ

-Ta không hiểu – Thầy bà sững người

-Nói đơn giản thế này, đất ngoài mộ có khả năng phát sáng vào ban đêm, khi bà bới đất gần một ngôi mộ, đến tối bà sẽ thấy chúng phát ra ánh sáng xanh

-Ừm, ngẫm lại thì ta cũng từng thấy thứ ánh sáng này, ta đã nghĩ là linh hồn kẻ đó hiển linh. Nhưng các cháu dám đi vào khu mộ, không thấy sợ hả?

-Đi vào ban ngày sao phải sợ ạ? Hơn nữa, người chết không đáng sợ, người sống mới đáng sợ.

Thầy bà nghe Hãn nói, chợt rơi vào trầm tư.

-Con nói đúng, người sống mới đáng sợ. Cháu cũng rất đáng sợ đấy.

-Dạ??- Hãn không hiểu, đáp lại

-Cháu có nhớ lần đến nhà ta nhờ cầu phúc cho đám cưới cô chủ không?

-Dạ có – Hãn bối rối

-Ừm, lúc đó cháu có nói vài lời không hay về thần linh. Ta không biết nó là dũng cảm hay ngu ngốc nhưng nếu cẳng may những lời nói đó mà đến tai tư tế khác thì thứ chờ cháu là giàn thiêu đấy

Hãn bỗng lạnh cả người. Đúng là cái miệng hại cái thân. Lúc đó hắn vì bức xúc do sự mê tín thái quá của người thời này mà quên mất hậu quả. Ở thời hiện đại, chỉ trích tôn giáo tuy vẫn là cấm kỵ nhưng nặng nhất là vào tù vài năm thôi còn ở thời này, chỉ 1 lời bất kính với thần thì chắc chắn chết không êm ái, xác không toàn thây.

-Dạ, hôm đó là con lỡ lời, con không có ý xúc phạm

-Không sao, ta không trách cháu, trái lại, những lời đó vô tình đã mở ra điều mà mấy lâu nay ta chôn giấu, càng giấu càng khiến lòng ta nặng hơn

Khuôn mặt già nua của bà dần nhăn lại, dường như bực tức với hiện thực. Hãn nhìn thầy bà không hiểu. Chậm một chút, bà nói tiếp

-Ta đã tự hỏi thần linh tạo ra chúng ta có mục đích gì? Coi chúng ta là con cháu hay là trò chơi trong tay họ? Bệnh dịch, nạn đói, thiên tai, chiến tranh, người chết vô số nhưng thần ở đâu? Ta đã được dạy rằng, thần không hiểu ngôn ngữ phàm nhân, chỉ có thể thông qua các tư tế. Và thế là ta quyết tâm trở thành tư tế, những mong có thể giúp người cầu khấn sự giúp đỡ của thần nhưng kết quả...– Thầy bà nói trầm xuống như nén nỗi đau - Trong đầu ta vẫn còn nhớ cảnh ta bất lực ôm một đứa bé mặc bệnh dịch trên tay, ra sức cầu khấn và rồi kết quả là thấy đứa bé đó từ từ đau đớn mà chết…Ta bấy lâu nay đã tự đánh lừa mình, cho rằng đức hạnh ta chưa đủ để các thần lắng nghe.

-Người ta chỉ biết thần linh đứng trên tất cả nhưng không ai biết chắc thần linh từ đâu mà tới? Chúng ta không biết bởi…chúng ta mới là người tạo ra thần linh. Thần linh sinh ra từ nỗi sợ hãi của con người. Bước trên cõi đời đầy sợ hãi, thần linh là thứ chúng ta bám vào để có thể vượt qua được những bất công, là lời giải thích cho những thứ con người chưa biết, và cuối cùng, thần linh là một lý tưởng, một ước muốn…một lý ước muốn bao giờ thực hiện được.– Hãn nói

Thầy cười nhẹ, rồi cất tiếng

-Cháu nói đúng, là chúng ta đang tự huyễn hoặc bản thân, chúng ta đang sợ hãi, và chỉ có thần linh mới xoa dịu được

-Quan điểm của cháu rất rõ ràng, ta phải dựa vào thần nhưng cũng cần tự đứng vững mà không cần đến thần

-Haha, càng nói cháu càng làm ta mơ hồ, gì mà phải dựa vào thần rồi lại không cần đến thần. Đó là đạo lý gì chứ?

-Có một câu thế này “Hành sự do người, thành sự do trời”. Có nhiều việc dù đã suy tính cẩn thận nhưng vẫn nằm ngoài tính toán của chúng ta. Chúng ta ngoài hành động thực tế vẫn cần sự nâng đỡ niềm tinh thần bên trong. Vậy nên dù ta không tin thần nhưng vẫn cần có thần. Trong thời đại con người bất lực này, con người dễ rơi vào tuyệt vọng và thần linh là cột đỡ duy nhất của họ, mất đi thần cũng chính là lúc cuộc sống của họ rơi vào hôn loạn, các giá trị đạo đức cũng vì thế mà mất đi.

Thầy bà gật đầu, Hãn nói tiếp

-Lúc này, họ chưa sẵn sàng, cho tới khi thế gian có thể tìm thấy sức mạnh của chính mình,

-Sức mạnh của chúng ta ư? Đó là gì? – Thầy bà hỏi lại

-Sức mạnh của chúng ta nằm ở đây – Hãn chỉ ngón tay lên đầu

Thầy bà dường như đã hiểu ra, rốt cục nhắm mắt lại cười nhẹ.

-Hãn này, cháu có ước mơ khi trưởng thành không?

-Cháu chưa nghĩ đến nhưng một cuộc sống bình yên, không ganh đua cũng là một lựa chọn tốt.

-Thế sao? – Thầy bà nói

Đang trò chuyện, bỗng Hãn hứng mũi lên, hít hít một hồi như phát hiện điều gì. Thì ra bọn họ đã đi đến chỗ của lũ trẻ. Chúng không ra biển mà tập trung ở một bãi đất trống. Con lợn đã treo sẵn lên đống lửa nướng, xung quang còn cắm mấy cành cây xiên cá.

Thấy bọn chúng đang chuẩn bị rất ồn ào. Hãn chạy vội lại, trước hết là tìm lũ bạn tính sổ. Thầy bà nhìn theo Hãn, thở dài một tiếng rồi mỉm cười: “Hãn à, ta mong cháu có thể sống cuộc sống mà cháu muốn, đường của tương lai khó đoán trước, chỉ mong cháu không đi nhầm đường”

-------------------

Hãn cùng lũ trẻ và thầy bà ở bãi đất trống mở tiệc rất vui vẻ. Lần đầu tiên chúng được ăn lợn nướng nguyên con thế này, chỉ tiếc là không để dành được mang về. Hãn nhớ trong nhà hắn không có vật nuôi nên cha mẹ ít khi được ăn thịt chỉ có thể ăn cá hay các loại hải sản dễ bắt. Trên đường về cùng lũ trẻ, hắn có suy nghĩ để làm sao có vật nuôi. Trâu thì có một cặp rồi nhưng vẫn cần thêm một số loại khác để thỉnh thoảng có được miếng thịt tươi

Nhà hắn nhỏ lại gần như sát vách hàng xóm nên khó có chỗ để, mà khoan nói đến chuyện chuồng trại, hắn cần nghĩ xem nên có cách nào để có vật nuôi đã.

-Khó đây – Hãn thở dài

-Mày lại nghĩ cái gì vậy? – Trâu đứng cạnh hỏi

-Tao đang nghĩ làm thế nào để có con gà, con lợn trong nhà – Hãn nói, tay còn tiện xoa đầu Trứng đang đi bên cạnh

Cô bé Trứng nhìn Hãn cười tít mắt, trên tay còn cầm con trâu gỗ Hãn thắng lần trước. Mải suy nghĩ, hắn không nhận ra mình sắp về đến nhà

-Mày đứng có nghĩ nhiều quá, chúng ta còn quá nhỏ, chưa lo nổi đâu – Trâu nói rồi chào tạm biệt,

Con bé Trứng cũng đã đến nhà, nhà của Hãn thì chỉ cách đó vài bước. Hắn từ từ bước về nhà nhưng vừa đến trước cửa đã thấy cha mẹ hắn đang quỳ lạy. Hắn chỉ biết cười ngại, có lẽ cha mẹ hắn bị cái tiếng kêu từ còi Aztect hôm qua dọa rồi.

Hắn bước vào trong nhà thì thấy cha mẹ hắn đang quỳ lạy trước một thanh gươm. Thanh gươm này sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chuôi gươm của nó không làm bằng ngà voi được nạm vàng tinh xảo, ngoài ra còn có các loại đá quý, ngọc trai được đính cẩn thận trên đó. Vỏ kiếm được làm bằng gỗ, hắn không biết là gỗ gì nhưng có màu đen được khảm vàng và bạc và có mùi thơm nữa. Giá trị của thứ này không đùa được đâu, đây là thứ không tầm thường nhưng lại xuất hiện trong một căn nhà vô cùng bình thường như nhà hắn

Thấy Hãn bất ngờ xuất hiện, vợ chồng ông Đá vội lấy khăn phủ che lấy thanh gươm. Ông Đá đứng dậy cản Hãn lại trong khi bà Xá vội dấu thanh gươm đi

-Cha mẹ, thanh gươm đó ở đâu vậy? Nó đẹp quá, cho con xem thử được không?

-Gươm gì? Con bây giờ mới về hả?

-Dạ - Hãn nói nhưng vẫn cố lén nhìn về hướng mẹ hắn đang cất thanh gươm đi

Ông Đá thấy vậy liền chắn người Hãn nói

-Con bị phạt, đi xuống nhà phụ ta thổi lò nhanh

-Ể, con đã xin phép rồi mà – Hãn than – sao bây giờ lại phạt?

-Con chỉ xin ta là tối qua đi chơi với bạn không về chứ không nói là đến chiều nay con mới về. Nhà bao việc mà con trốn đi cả nửa ngày thế có đáng phạt không?

Hãn cảm thấy uất ức nhưng có cãi cũng không được. Tính về nhà ngủ thêm một chút chờ bữa tối, ai ngờ lại bị ông già giao việc. Hắn đành lủi thủi đi xuống lò rèn.

-Mình có nên nói cho nó biết không? – Bà Xá bỗng xuất hiện phía sau hỏi chồng

-Không, tôi nghĩ đến đời của tôi là được rồi. Tôi không muốn con chúng ta phải sống thấp thỏm đến hết đời.

-------------------------

3 năm sau

Thời gian dần trôi qua thật nhanh, Hãn cũng không ngờ mình đã ở nơi này hơn 3 năm rồi. Cuộc sống ở đây tuy thiếu thốn nhưng lại là cuộc sống mà hắn mơ ước. Sáng ra đồng, tối về ngủ, cuộc sống có vất vả nhưng hắn được sống tự do, lại có được tình thương của cha mẹ, thứ mà hắn ở kiếp trước đã mất đi từ lâu.

Lúa đã chín vàng, đến lúc thu hoạch được rồi. Đây cũng là lúc làng của hắn nhộn nhịp nhất. Hắn cũng được tính là trưởng thành, 15 tuổi tuy chỉ là thiếu niên nhưng ở thời cổ đại người ta đã chuẩn bị lấy vợ, lấy chồng đến nơi rồi. Sau khi gặt lúa xong làng lại mở hội nữa, có nhiều thứ để xem, để chơi nên đám trẻ rất háo hức mong chờ.

Hãn đang cùng Sóc đi trên đường đến khu đất cạnh cánh đồng. Trên tay hắn cầm một lưỡi liềm kì dị. Lưỡi liềm cong dài khoảng 8 gang tay, gắn nằm ngang tay cầm là một cây tre khô cứng dài hơn 1m (https://www.pinterest.com/pin/485685141059890843/). Thấy lưỡi liềm này có hơi dị dị, Sóc không chịu được mới hỏi

-Cái này…là gì?

-Nhìn mà không biết à còn hỏi?

-Làm như tao biết ấy? Đi gặt lúa mà mày mang cái của nợ gì đây?

-Tao xin trân trọng nói cho mày biết. Đây là cái liềm tao mới nghĩ ra, lần này thằng mặt khỉ Cóc kia đừng hòng có cửa thắng với tao.

-Liềm này trông lạ đấy, nhưng nếu mày đã khẳng định thì không cần nói nữa – Sóc tin tưởng – Cơ mà lần này mấy đứa con trai trong làng có vẻ hăng máu lắm, nghe nói lần này nếu ai thắng thì tối nay có thể đi cùng với Lan ở xóm trên đấy

-Con Lan ấy hả? Nghe hấp dẫn đây – Hãn háo hức nói

Đến thời điểm này Hãn đã có thể biết nhiều hơn về người trong làng. Làng của hắn như đã nói có đến mấy ngàn người, đây phải gọi là siêu làng mới đúng. Trong đó phân ra nhiều khu và xóm, ngày trước còn nhỏ hắn chỉ dám loanh quanh ở khu của hắn nên người hắn biết lúc đó chỉ có lũ trẻ. Sau này lớn hơn thì có đi ra các khu khác và biết được nhiều bạn hơn. Nói đến Lan thì ai cũng biết, đặc biệt là đám con trai.

Con bé Lan bằng tuổi Hãn, ngày trước thì không có gì đặc biệt nhưng gần đây thì lại khác. Con bé này dường như lớn trước tuôi. Xinh đẹp hơn, đặc biệt là khuôn mặt mũm mĩm, thân hình thì miễn chê nên rất được đám con trai chú ý. Hãn cũng nằm trong số đó, nhưng cũng phải nói rõ, chỉ có thân thể tên Hãn này có phản ứng chứ linh hồn Trần Khôi thì xin kiếu, hắn vẫn còn bị ràng buộc bởi những quy tắc hiện đại, đặc biệt là không “đớp” gái dưới 18 tuổi

-Còn phải nói sao, “công thủ” đẹp quá mà, mấy đứa bọn tao nhìn nó đi qua mà nuốt nước bọt ừng ực. – Sóc nói, nhắm mắt hổi tưởng.

-Mày nói đúng, hehehe….”Bốp”…Á – Hãn kêu lên khi chân mình bị vật gì đó đá phải

-Hãn…anh là đồ đáng ghét, giữa ban ngày mà dám nói cơ thể người khác với cái giọng như vậy

Ở phía sau, Trứng đã xuất hiện từ lúc nào. Cô bé mặt phụng phịu dường như rất tức giận nhìn Hãn. Hắn vì đau quá mà cúi người xoa vết vừa bị Trứng đá phải. Trứng bây giờ cũng được 12 tuổi rồi và độ đáng yêu chỉ có tăng chứ không giảm. Từ lúc hắn đến thời đại này, ngoài lũ bạn trong xóm thì Trứng là người chơi thân nhất với Hãn. Gần như lúc nào cũng có mặt con bé này mỗi khi đi chơi.

Mà lại nói, con bé hồi nhỏ tính tình hoạt bát đáng yêu mà gần đây học được ở đâu cái thói đanh đá, nhiều lúc đánh hắn mà hắn chẳng biết vì lý do gì. Hãn cũng không giận, nghĩ là khó ở trong người thôi. Thấy cô bé còn giận, Hãn mới nói

-Anh đâu có nói, là thằng Sóc nói mà, sao không đánh nó mà lại đánh anh?

-Hưm- Trứng không nói, chỉ giận dỗi quay mặt đi không nhìn Hãn - Ế, cái này là gì vậy?

-À, là cái liềm thằng Hãn mới làm…đầu thằng này cái gì cũng nghĩ ra được

-Cái này dùng thế nào?

Một giọng nói trong trẻo khác lại vang lên cạnh đó. Cả 3 quay đầu nhìn lại thì thấy Hoa và người hầu đang tiến lại. Từ chuyện lần trước, Bồ Chính bắt đầu cho Hoa giải quyết một vài sự vụ nhỏ Đối với một cô nhóc mà nói thì làm việc nhỏ liên quan đến quản lý cũng là việc khó rồi nhưng Hoa rất xông xáo, giải quyết đều hợp tình và dần có cảm tình của các trưởng làng.

Trong làng, việc lớn thì ít, việc nhỏ thì nhiều, kể từ vụ phá cái đám cưới lần trước, Hãn gặp Hoa ít hẳn do cô thường đến các làng khác nhau để giải quyết công việc được giao. Bồ Chính còn cắt cử vệ sĩ và đóng cả xe ngựa để tiện cho cô di chuyển.

-Cô chủ…hôm nay không có việc gì sao? – Hãn hơi ngập ngừng, lên tiếng

-Ngươi nói vậy là ý gì? Ngươi mong ta có nhiều việc sao? – Hoa lườm Hãn nói

-Dạ không,..ý con là sao cô chủ lại rảnh đến chỗ này?

-Hôm nay là lúc thu hoạch, ta đến giám sát thôi – Hoa nói rồi chuyển để tài – Ngươi nói đi, cái liềm này dùng thế nào?

-Rất đơn giản, chỉ cần đặt một tay vào thanh ngang đầu cuối cây gậy, tay còn lại thì bám chắc vào thanh ngang trên này, và…Hayaa

Hãn hướng dẫn cách đặt tay và làm thử. Lưỡi liềm sắc như dao cạo cắt ngang những ngọn cỏ cao bằng nửa ống chân bên dưới, chỉ cần một lần hái đã cắt được một mảng cỏ tương đối (https://youtu.be/gsfIHiBB6xE). Đám trẻ đứng nhìn tỏ ra rất thích thú

-Thứ này rất dễ dùng lại không hề tốn sức so với việc phải cúi người gặt lúa, hiệu quả lại cao hơn – Hãn nói

-Tuyệt quá – Trứng reo lên

Tên Sóc từ từ lại gần Hãn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc nói:

-Hãn, tao với mày có phải bạn thân không?

-Tự dưng mày bị làm sao vậy?

-Cuộc thi gặt lúa lần này mày nhường tao đi, cho tao mượn cây liềm của mày – Sóc nói, bám chặt lấy Hãn, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc

-Mượn cây liềm thôi mà mày có cần cố đến vậy không?…Đứng xa tao ra, mặt mày ở gần thấy tởm quá

-Thế là mày cho tao mượn đi

-Đếu, cuộc thi này tao không nhường được – Hãn từ chối

-Đi mà, tao muốn Lan làm vợ tao sau này, xin mày đấy, sau này bảo gì tao cũng làm?

Xin không được, Sóc liền bám lấy chân Hãn cầu xin. Hoa đứng ở đó không hiểu mới hỏi

-Cái liềm này thì liên quan gì đến con Lan chứ?

Trứng đứng cạnh giải thích vì thấy Hãn đang bận gỡ Sóc ra khỏi người. Hoa nghe xong, nét mặt có vẻ không vui, liền giật lấy cây liềm trong tay Hãn

-Ta tịch thu cây liềm này

-Cô chủ, đừng vô lý thế chứ, không có liềm tôi thu hoạch kiểu gì? – Hãn nói

-Không quan tâm – Hoa nói rồi quay người bỏ đi

Hãn định ngăn lại thì cô hầu gái của Hoa đã chắn đường, làm ra cái khuôn mặt kiểu: “Đứng mơ mà qua nhé”. Hắn không lạ gì thân thủ của người này, hắn và cô bé này cùng một tay ông Lĩnh đào tạo mà, cũng đã từng đấu thử và lần đầu kết quả là hắn thua trắng d*i. Sau này thì có cải thiện hơn nhưng đánh cũng khá chật vật

Biết không thể lấy lại cây liềm, hắn tiu ngỉu ngồi phệt xuống đất, Sóc thấy vậy cùng không nài nỉ nữa. Hãn đành quay trở lại nhà để lấy cây liềm cũ. Cha mẹ hắn đã ở sẵn ngoài đồng, đang chờ hắn đến nên phải nhanh chân.

Đến khi quay lại cánh đồng, vừa kịp lúc đám trẻ đang tụ họp lại. Cóc đứng ở trên một cái gò đất cao, lớn tiến đắc ý nói

-Lần này ta thắng chắc rồi, chúng mày đừng mơ mộng nữa

Vừa dứt lời là bên dưới lũ trẻ đã nhao nhao lên cãi lại

-Vừa nói gì hả thằng mặt khỉ?....Có tin bọn tao thịt mày không?....Tối nay, người được đi với Lan là tao…

Không khí có vẻ rất sôi nổi. Những người lớn ở gần đó cũng chỉ tay cười. Vào mỗi cuộc thi gặt lúa, lũ trẻ sẽ nhờ một người già làm trọng tài. Lần này, Hãn không tham gia, bởi vì hắn thừa biết mình không thể thắng mất kỳ ai trong đám đó về tốc độ, thế nên hắn mới làm ra cái liềm mới mà giờ thì mất rồi

Thấy Hãn đang một mình lủi thủi tách khỏi nhóm, Sóc mới gọi lại

-Ê Hãn, không tham gia hả?

-Chúng mày thi đi, lần này tao không vào - Hãn trả lời rồi bước đến ruộng nhà hắn

Thiếu mợ chợ vẫn đông, trong khi Hãn đang còng lưng gặt lúa bằng cây liềm cũ thì đám trẻ bắt đầu thi đấu, khiến một mảng cánh đồng bên đó vô vùng náo nhiệt. Nhiều người cũng tận dụng thời gian nghỉ mà đến xem giải trí, tiếng hò reo cổ vũ cũng bắt đầu lớn hơn

--------

Tại không khu ruộng của Bồ Chính

Hoa sau khi tịch thu cây liềm của Hãn thì không về nhà mà đến một khu ruộng nhà mình, cô xem xét một lúc lưỡi liềm, rồi làm lại động tác của Hãn. Mới đầu làm không giống khiến lưỡi liềm bị kẹt. Những người xung quanh thấy cô chủ gặt lúa thì ái ngại muốn khuyên ngăn nhưng Hoa từ chối

Cuối cùng, sau 2-3 lượt, cuối cùng Hoa cũng làm được. Lưỡi liềm cắt qua thân lúa rất nhẹ nhàng, từng câu lúa đổ rạp xuống khiến cô rất thích thú. Những người xung quanh cũng bắt đâu tò mò về thứ cô đang cầm, nó khác so với dụng cụ họ đang cầm. Lưỡi liềm của họ cong như trăng khuyết còn của Hoa thì thuôn dài và chỉ hơi cong

Tuy nhiên, hiệu quả lại thấy rõ. Dù tốc độ của cô chỉ bằng một người gặt lúa bình thường nhưng vấn đề là, từ nhỏ đến giờ, Hoa chưa từng sắn tay gặt lúa, căn bản không thuần thục việc này và cũng không biết nó khó cỡ nào, đặc biệt là những cơn đau lưng nhưng chỉ với một thứ dụng cụ kỳ lạ, cô đã có thể làm được giống như một người đã quen tay ngay trong lần đầu.

Hoa cũng cảm thấy bất ngờ, cô cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, trái lại nhìn những cây lúa đổ gục cô lại càng hăng sức hơn, gặt luôn 1 sào ruộng rồi cuối cùng phải dùng vì tay đã có dấu hiệu bị phồng rộp

Cô ngồi bệt xuống đất thở dốc nói với người hầu

-Công việc gặt lúa này kể ra cũng vui thật chứ - Hoa cười, thở dốc

-Cô chủ, để em làm cho, cô cứ nghỉ ngơi đi

-Không không, ta muốn làm tiếp, đợi ta nghĩ xong sẽ gặt hết khoảnh ruộng này – Hoa tự tin nói

-Hoa, con có sao không?

Bồ Chính từ đâu vội đi đến chỗ Hoa, ông cũng đang trông coi việc thu hoạch, nghe người hầu nói Hoa tự tay xuống đồng, nghĩ là có chuyện mới chạy đến, con gái của ông thì ông là người hiểu rõ nhất, nó chưa từng đi gặt lúa, rất dễ tự làm mình bị thương. Khi đến nơi đã thấy Hoa nghỉ ngơi cạnh bờ ruộng rồi

-Cha, cha đến thật đúng lúc, con có thứ này hay lắm

-Con gái, con không sao chứ - Bồ Chính lo lắng hỏi

-Dạ không, cha nhìn này – Hoa đưa cây liềm của Hãn ra trước mặt Bồ Chính

-Cái này là cái gì?

-Đây là cái liềm, nhờ nó mà con đã gặt xong 1 sào lúa đấy

-Cái này là cái liêm ư? Con gặt được một sào lúa? –

Bồ Chính bị bất ngờ, hỏi lại rồi nhìn về khoảnh ruộng phía sau Hoa. Có vẻ lời Hoa nói là thật. Ông đưa cây liềm lên gần mắt quan sát. Chợt mắt ông dừng lại ở lưỡi liềm, lấy ngón tay búng mạnh vào mặt lưỡi khiến tiếng kim loại ngân vang

-Lưỡi liềm này làm bằng sắt gì mà có vẻ cứng chắc vậy? – Bồ Chính hỏi

-Con…không biết

-Con lấy thứ này ở đâu?

-Dạ…từ chỗ của Hãn

-Hãn? Là đứa bé lần trước đó hả?- Bồ Chính hỏi lại

Hoa gật đầu. Ông nói Hoa làm thử động tác gặt lúa cho mình xem. Cô bé liền làm lại, quả nhiên thứ này khiến Bồ Chính rất chú ý. Ngay lập tức Bồ Chính ra lệnh cho ông Lĩnh đang đứng phía sau

-Ông Lĩnh, gọi đứa học trò của ông lại đây, ta muốn gặp nó

-Dạ - Ông Lĩnh tuân lệnh rời đi.

-------------------

Hãn lúc này đang gặt lúa ngoài đồng. Lưng hắn trở nên đau cứng, khó cử động mỗi khi đứng thẳng người dậy nghỉ. Cứ mỗi lần như thế hắn lại thầm mắng chửi. Hắn chợt thấy ông Lĩnh đang bước đi trên bờ ruộng tiến lại khoảnh nhà hắn. Hãn liền gọi cha, rồi chạy đến chào hỏi

-Hãn, Bồ Chính muốn gặp mày, đi theo tao

Ông Lĩnh lên tiếng trước khi Hãn kịp mở lời khiến hắn có sửng sờ một lúc. Khi không Bồ Chính tìm mình có việc gì chứ? Nhưng không có thời gian nghĩ, Hãn đành theo ông Lĩnh. Công Ma hiện giờ đang gặt lúa thử bằng cây liềm của Hãn.

Lần đầu tiên, Hãn thấy Bồ Chính ở trần đi gặt, cảnh này hiếm thấy nha, mọi khi hắn chỉ nhìn bồ chính mặc chiếc áo lụa chứ không nghĩ Bồ Chính có cơ thể rắn chắc, và cường tráng đến vậy, làn da ngăm càng làm các thớ cơ trên người đậm hơn. Thấy Hãn đang nhìn, Bồ Chính liền dừng lại, đi đến chỗ Hãn mà không mặc áo lại

-Hãn, nói cho ta biết, là ngươi làm ra cây liềm này à?

-Dạ đúng

-Vậy ngươi đã rèn lưỡi của nó?

-Cũng đúng luôn, con là con trai thợ rèn mà

-Lưỡi liềm này không tầm thường, làm bằng sắt nhưng âm thanh trong và ngân rõ, hơn nữa, dù mảnh mai nhưng vô cùng cứng chắc, sắc bén. Đến thanh kiếm của ta cũng không có được những đặc điểm đó. Ngươi đã rèn thế nào vậy?

-Dạ, đây là phương pháp bí mật con đã nghĩ ra – Hãn trả lời luôn

Khi nghe xong câu hỏi, Hãn trong lòng chỉ lắc đầu. Người Việt mới chỉ là sơ kỳ đồ sắt nên họ căn bản không biết đến thép. Lý do sắt không thay thế đồng vào thời kỳ đầu dù trữ lượng nhiều hơn là vì luyện sắt rất khó, mà chất lượng thì toàn sắt non, cũng mềm như đồng, không đem lại lợi thế nào để chuyển hoàn toàn sang đồ sắt

Hãn học nghề với cha, để ý thấy người Việt luyện sắt rất tốn công, họ chỉ cho quặng sắt và than vào lò rồi nung đến khi sắt chảy ra, không có sơ chế gì cả, họ thậm chí còn để nguyên một tảng quặng vào lò rồi thổi làm hắn lúc đầu thổi muốn thấy bà cố nội mà quặng vẫn không chảy ra. Sau khi chảy ra rồi thì “xương nhiều cháo ít”, thành phẩm vẫn bị trộn lẫn với xỉ, khi đập để lấy sắt thì chỉ được một mẩu, trung bình phải 4-5kg quặng mới có thể được 1 lạng sắt, đây là tỷ lệ lý tưởng nhất rồi.

Các đống xỉ cha hắn vứt vào 1 góc, lâu dần thành cả một đống lớn rồi, hắn kiểm tra thử thì thấy vẫn còn cả đống sắt dư. Thế là hắn thuyết phục cha hắn nấu lại đống xỉ, đồng thời tích cực thu nhặt các vỏ xò trắng, giã nát rồi đem trộn với xỉ nấu lại. Những việc rèn đúc hắn chưa làm bao giờ nhưng ở thời kỳ của hắn, phong trào phục cổ trên thế giới là top trending, truyền hình thì chiếu ầm ầm khiến hắn cũng biết được một hai các kỹ thuật cổ

Đống xỉ ngược lại được nấu dễ hơn quặng, khi có thêm bột vỏ sò thì lại càng dễ. Cứ lần lượt hắn cho từng miếng xỉ vào lò nấu, đồng thời vận hết sức để ép ống thổi đẩy khí vào lò cho tăng nhiệt độ, trong khi đó thì cha hắn kiếm một cái que chọc vào phần bụng dưới của lò, tạo thành 1 lỗ hổng. Hãn đã nhờ cha làm như vậy để rút xỉ, khi vừa rút cây ra đã thấy một dòng dung nham đỏ đậm chảy ồ ạt ra khỏi lò, chúng ngay khi vừa chảy ra ngoài đã dần cứng lại. Với kinh nghiệm của mình, ông Đá biết đó chính là xỉ.

Đợi cho đống xỉ chảy hết, ông lại bịt lỗ lại rồi tiếp tục nấu thêm. Đứa con trai của ông đã nói, trong đống xỉ này toàn là sắt. Ông cũng biết là thế nhưng không biết có cách nào tách xỉ được cho đến khi Hãn gợi ý dùng vỏ sò. Lúc đầu ông cũng bán tín bán nghi nhưng thấy Hãn nài nỉ lại đang đúng lúc rảnh, thằng con lại muốn luyện rèn đúc, ông cũng muốn thử đồng thời truyền nghề thêm cho hắn

Sau khi phá lò, kết quả thu được càng khiến ông bất ngờ, khi ông mới chỉ dùng một ít trong số đống xỉ thải đã thu được hơn 10 kg sắt luyện. Trước mắt ông là một khối kim loại nóng đỏ, nó lớn gấp chục lần thành quả những lần luyện lò trước của ông.

Ông Đá cùng Hãn cùng nhau khiêng khối kim loại lên chiếc đe gỗ rồi lấy búa đập. Trong quá trình đó, cục sắt từ từ mất nhiệt mà nguội dần và cũng tách ra thành từng mảnh trong lúc đập búa. Ông Đá cũng nhân lúc này chỉ cho Hãn cách phân biệt các loại sắt.

-Con nhìn này, thứ có ánh kim đen này là sắt, chúng khá mềm, thứ màu xám này cũng là sắt nhưng chúng giòn hơn, đổi lại thì cứng như đá vậy. Còn cái đống đen xì kia là xỉ, không dùng được.

-Vậy sắt này mềm, sắt này cứng thì dùng thế nào ạ? – Hãn hồn nhiên hỏi lại

-Sắt này thì làm dụng cụ… - Ông Đá chỉ vào khối kim loại có màu ánh kim – Còn sắt này để lại, sau này rèn nhiều chúng sẽ mềm ra – Ông Đá chỉ tay vào đống kim loại xám

-Con thấy sắt này chẳng hơn gì đồng, chúng cũng mềm nhưng dai, còn đống này thì cứng hơn nhiều nhưng dễ vỡ. Chi bằng chúng ta rèn chung chúng lại chẳng phải là sẽ có thứ vừa dai vừa cứng sao?

Ông Đá nghe lời của Hãn, liền đưa một ngón tay lên cằm suy nghĩ, lời của Hãn như đang gợi ý cho ông , lát sau ông liền nói

-Cũng đúng nhỉ, ta chưa từng thử bao giờ.

Trong lòng cảm thấy hưng phấn, ông Đá bắt đầu chạy đi kiếm dụng cụ, Hãn thì cười khẩy, hắn vừa thành công bày cho cha mình một cách chế tạo thép phổ biến, gọi là pattern welding, bằng cách xếp lớp miếng sắt non và sắt gang đan xen nhau rồi rèn chung lại, thành phẩm sẽ được là thép không đồng nhất. Đây là phương pháp tạo thép phổ biến để đáp ứng nhu cầu về rèn nông cụ, vũ khí bằng thép của người cổ đại do chưa biết cách tạo ra thép đồng nhất số lượng lớn, có chất lượng tốt hơn. Theo hắn biết, cách tạo ra thép đồng nhất duy nhất vào lúc này là của người Ấn và được họ giữ bí mật. Hắn không biết kỹ thuật pattern welding đã xuất hiện chưa nhưng hắn chắc chắn người Việt chưa có, dựa vào thái độ của cha hắn là biết rồi.

Hai cha con mất cả canh giờ hì hục trong lò rèn, cuối cùng cũng tạo một lưỡi dao rựa to bản dài khoảng 2 gang tay. Cha hắn nung nóng một lần nữa rồi nhúng vào thùng nước, khi rút ra cây dao còn nghi ngút khói hơi nước.

Không đợi được, ông Đá liền muốn thử sản phẩm của mình. Ông ra ngoài chọn cái cây có vẻ cứng cáp rồi chặt nhiều nhát vào thân cây. Chỉ thấy con dao cắm sâu vào thân cây, lưỡi dao không hề hấn gì. Nếu là đồ đồng hay hợp kim đồng sắt chắc chắn sẽ xuất hiện vài vết nứt mẻ. Chưa cảm thấy thỏa mãn, Ông liền kiếm luôn một cục đá rồi chặt thử. Kết quả cục đá vỡ nát mà lưỡi dao gần như không biến đổi, chỉ bị nứt một miếng nhỏ.

Tâm trạng ông liền cao hứng, bất giác mở miệng cười, thứ này tốt hơn rất rất nhiều so với những thứ ông tạo ra. Độ bền của nó hoàn toàn vượt trội. Hãn nhìn cha, thấy ông cao hứng hắn cũng vui lây, mặc dù thành quả có chưa được như hắn mong muốn, nhưng đó cũng được coi là có thành tựu rồi. Hắn theo cha học rèn đến tận bây giờ, cũng đã nắm được cơ bản và có thể rèn một số dụng cụ. Nhờ có gợi ý của Hãn mà công việc của cha hắn cũng đỡ vất vả hơn, ông có thể chế thêm nhiều thép và thay thế những dụng cụ bằng gỗ và đồng của mình.

Quay trở lại với Bồ Chính, ông rất tán thưởng thứ này, muốn Hãn làm cho ông khoảng 20 chiếc như vậy.

-Cái này rất khó nói, quặng sắt bây giờ cũng khó tìm,…

Thấy Hãn lưỡng lự, Công Ma liền nói

-Yên tâm, ta chưa bao giờ nói chuyện suông với ai bao giờ cả, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ cho nhà ngươi thêm một cặp trâu khỏe và vài con gà, thấy thế nào?

-Thế con xin tuân mệnh – Hãn hí hững nhận lời

Lần trước có 1 cặp, nay thêm một cặp nữa vậy là quá hời rồi, hơn nữa 4 con là đủ cho kế hoạch sắp tới của hắn, cụ thể như thế nào thì nói sau. Hôm nay cơ hội từ trên trời ban xuống này không nhận thì đúng là có tội với thần Tài. Hoa ở phía sau thấy bản mặt hí hửng của Hãn, chỉ “Xí” một tiếng. Hắn cũng không quan tâm, liền nói lại

-Vậy Bồ Chính cho con xin lại cây liềm

-Ừm, - Bồ Chính gật đầu, đưa cây liềm cho Hãn

-Không được – Hoa ngăn lại

-Sao lại không được? – Hãn hỏi lại

-Ngươi lại định dùng nó để tham gia cái cuộc thi gặt lúa đó chứ gì?

-Cuộc thi gặt lúa gì? – Bồ Chính không hiểu hỏi lại

-Con dùng vào việc gì cũng đâu liên quan đến cô chủ đâu, đúng không? – Hãn nói lại

Hoa tức dậm chân một cái rồi bỏ đi. Hãn thấy thế liền có chút đắc ý, trước khi đi còn nói

-Bồ Chính yên tâm, việc ngài nhờ nhà chúng con sẽ hoàn thành, hí hí.

Hắn cầm cây liềm của mình trở về khoảnh ruộng. Đúng ra dự định là giật giải cuộc thi kia nhưng về đến nơi thì đã kết thúc rồi, lại là cái thằng mặt khỉ Cóc đạt giải. Hắn đành lủi thủi về chỗ ruộng nhà tiếp tục gặt vậy. “Làm thế nào ấy nhỉ…à đúng rồi”, hắn lầm bẩm, toàn thân bắt đầu vào tư thế, hắn vung cây liềm trên tay, lưỡi liềm nhẹ nhàng cắt ngang thân lúa khiến chúng đổ rạp xuống. Nhưng nghĩ vung một lần phải gom lúa lại thì chậm quá, hắn mới nhờ mẹ gom hộ lúa lại vì một lần hắn vung bằng sức gặt của 2 người rồi.

Bà Xá thấy con có dụng cụ gặt lạ lại hiệu quả hơn nên cũng đồng ý. Hắn càng làm càng thuần thục, các động tác như một hệ thống tự động làm việc. Khi đã quen tay hắn càng làm tốc độ hơn đến mức mẹ hắn gần như không kịp thời gian gom lúa lại. Đồng thời, hắn cũng không cảm thấy mệt và đau lưng vì cử động chỉ là xoay hông nhẹ một cái là được, bất quá vùng cơ hông có hơi căng chút nhưng thế còn hơn là còng cả lưng

Cách gặt của Hãn cũng dần thu hút sự chú ý của mọi ngoài, mấy người ở khoảnh bên cạnh cũng dừng việc mà xem Hãn làm việc. Sau già nửa giờ hắn đã dọn dẹp xong một sào ruộng, điều mà một người lớn làm nông nhiều năm cũng không làm nổi. Cóc đứng bên bờ ruộng cảm thấy nhẹ nhõm khi Hãn không tham gia, bằng không cái giải nhất chưa đến lượt hắn. Chỉ trong ngày hôm đó, khoảnh ruộng nhà hắn đã thu hoạch xong hơn 1 nửa, trong khi các nhà khác chỉ mới 1/3

Hãn cũng chuyển lời của Bồ Chính đến cha. Nghe đến phần thưởng mà khiến ông quên hết cả mệt mỏi, chạy một mạch về nhà, định đốt lò làm luôn, tý nữa thì để 2 mẹ con hắn ở lại thu dọn lúa và đồ dùng.

---------

Hơn một tuần sau

Lúa ngoài đồng đã gặt xong, sau khi thu hoạch cần dập lúa để bông gạo rơi ra, sau đó phơi khô và giã để tách vỏ trấu. Công việc tách vỏ trấu, người cổ đại làm rất thủ công. Mỗi ngày đều chỉ chế biến đủ số thóc cần dùng trong ngày. Mẹ hắn từ sáng đã múc một cái âu lớn thóc đem ra ngoài sân để cho vào cái chày giã tách vỏ. Việc này tốn sức mà kết quả không cao nhưng mẹ hắn đã quen rồi,

Cha hắn thì không thể phụ mẹ được vì ông đang bận rèn lưỡi liềm theo kiểu của Hãn. Mà có phải 20 cái đâu, bây giờ đã là 50 cái rồi và còn tăng nữa, tất cả đều hẹn đến vụ sau phải có, tiền công lại càng hậu hơn so với cái việc sửa chữa kim khí. Cái nghề rèn của cha hắn vốn không ổn định giờ lại có quá nhiều việc nên thành ra bận hẳn. Phải làm không ngơi nghỉ cho kịp thời gian.

Hãn thì phải phân thân ra mà giúp cả hai người. Sáng giúp mẹ, chiều giúp cha khiến hắn không có thời gian mà nghĩ chuyện chơi bời, hắn có than không? có, có muốn từ bỏ không? đếu, ai bảo đây là cuộc sống mà hắn muốn cơ chứ.

Lấy một thanh sắt đang nóng đỏ ra ngoài rồi đặt lên chiếc đe cạnh đó, ông Đá nói với Hãn

-Hãn này, ngày mai cha mẹ có việc đi xa phải 5-7 ngày mới về, con ở nhà tự lo nhé

-Cha mẹ định đi đâu? – Hãn nói, rồi dùng sức nâng chiếc búa nện xuống thanh sắt

-À, chúng ta đi thăm một người họ hàng xa

-Họ hàng xa? Sao con chưa nghe đến bao giờ vậy?

-Thì bây giờ nghe chứ sao. Tóm lại, chúng ta sẽ đi vắng vài ngài

-Thế còn công việc người ta nhờ thì sao?

-Con nên tỏ ra là người nối nghề của ta rồi chứ, chiếc này là chiếc thứ 5, sau vài ngày chẳng lẽ không rèn nổi 1-2 chiếc

-Nhưng mà… - Hãn định nói lại thì bị cắt ngang

-Không nói nữa, quyết định như vậy đi

Không nói được, Hãn đành thở dài cho qua chuyện nhưng hắn đâu biết rằng cha mẹ hắn đang nhìn hắn với ánh mắt rất lạ, họ đang cố che dấu bí mật gì đó với Hãn,

-Sau chuyện này, con sẽ không phải lo gì nữa – Ông Đá lẩm bẩm

-Cha nói gì cơ? – Hãn ngước mắt lên hỏi

-À không có gì, ta làm tiếp thôi – Ông Đá nói

----

Sáng sớm hôm sau, cha mẹ Hãn đã thu dọn đồ dùng từ sớm để lên đường. Khuôn mặt ai cũng có vẻ nặng nề nghiêm trọng nhưng lúc đó Hãn còn đang ngái ngủ nên không nhìn rõ. Cha mẹ ngoài mang theo lương thực thì chỉ mang ít quần áo, hắn cũng thấy tò mò, đi thăm họ hàng xa sao lại có vẻ như “tay không bắt giặc” thế? Cũng không nghĩ nhiều mà tạm biệt hai người rồi trốn trong nhà làm biếng, ngủ đến gần trưa mới dậy

Cha mẹ Hãn đến trưa thì đã đi được 1 đoạn khá dài, họ ngồi tạm dưới 1 gốc cây bên đường nghỉ ngơi.

-Em đưa nó cho ta – Ông Đá nói với vợ mình

Bà Xá ấy ra từ trong đống hành lý thứ gì dài được gói trong vải bọc đưa cho chồng. Ông Đá thấy vợ đưa ra liền quỳ xuống, nâng hai tay đón lấy cẩn thận và cung kính. Khấu đầu trước vật đó vài cái rồi mở ra. Đó là thanh gươm lần trước Hãn nhìn thấy

-Gươm quý nên quay về với chủ của nó. Họ Cao của ta đến đời này chỉ còn lại ta, ta không muốn con mình phải sống trong lo sợ nữa

Ông Đá trầm ngâm nhìn ngắm thanh gươm. Cảnh tượng những ngày khủng khiếp đó lại hiện về một lần nữa. Ông vốn là hậu duệ quý tộc nhưng theo thời gian, tai họa như mưa ập xuống đầu khiến gia tộc tiêu vong. Ông chính là hậu nhân trực hệ của Cao Lỗ, tùy tướng của An Dương Vương.

Cao Lỗ được người Âu Lạc tôn làm “Thạch Thần” nhưng con cháu của ông thì phân tán khắp nơi không ai biết tung tích, chỉ nghe có 1 nhánh đã vào Cửu Chân sống ẩn dật. Tuy có nhiều dị bản về cái chết của tổ phụ nhưng ông Đá được cha mình kể lại, thực ra Cao Lỗ luôn tháp tùng An Dương Vương khi chạy trốn quân Triệu Đà. Đến khi biết mình không thể thoát, vua mới đem gươm của mình cho Cao Lỗ kèm theo lời thề

-Hãy trao cho kẻ xứng đáng, có gươm của ta sẽ thay ta hiệu triệu Âu Lạc, phục hồi giang sơn.

Sau vua kêu gọi nhóm binh sĩ cuối cùng mở đường máu cho Cao Lỗ chạy. Cao Lỗ tuy thoát nhưng vẫn bị một vết thương chí tử trên cổ. Sau Cao Lỗ chết, thanh gươm từ đó thất lạc, nhưng có nhiều tin đồn con của ông là Cao Ban cất giấu, và cũng từ đó, tai họa lại giáng xuống đầu họ Cao. Các tướng còn sống của vua cùng các tù trưởng thế lực sau khi Âu Lạc mất đều muốn có thanh gươm này, ai cũng nói vì phục hồi giang sơn nhưng tổ tiên hoàn toàn phủ nhận, không chỉ thế mà đến cả họ Triệu, hay bây giờ là họ Hạng nước Sở cũng đều thèm muốn. Đất Giao đối với phương Bắc là đất nghịch, chừng nào gươm vua còn tồn tại thì mầm mống nổi loạn vẫn còn. Bên thì muốn sở hữu để trở thành vua, bên thì muốn tiêu hủy để mảnh đất này không còn hi vọng tái khởi.

Các thế hệ họ Cao đều biết cả hai đều chẳng phải dạng tốt lành gì, để gươm báu của vua vào tay chúng thì khác gì “giao trứng cho ác”. Hơn mười mấy đời đều phải dùng máu và nước mắt để giữ gìn thanh gươm này, mỗi đời đều chứng kiến người thân mình mất mạng mà bất lực. Họ bị bủa vây bởi các thế lực để rồi bị săn lùng.

Đất tổ của họ Cao cũng chẳng còn người họ Cao nữa, nghe mà nghẹn đắng. Gia tộc ly dạt nhưng ở đây vẫn còn 1 người nữa, đó chính là “ông Đá. Cái tên của ông tuy bình dân, không nên là tên của quý tộc nhưng đó là do cha ông đặt để khiến ông ghi nhớ mình là hậu duệ của “Thạch thần” Cao Lỗ, phải có trách nhiệm bảo vệ ý chí của gia tộc. Các thế hệ trước luôn làm theo di nguyện tổ tiên là giữ lòng trung, thế nhưng, ông Đá đã quá mệt mỏi vì phải trốn chạy, họ Cao này ông không muốn nữa, ước mọng của ông là muốn gia đình mình được tự do. Âu Lạc đã mất được trăm năm rồi, con cháu của Lạc tướng, Lạc hầu mấy ai còn mặn mà với nước cũ.

Hai người ngồi ở đó, không biết được rằng, đã có một kẻ nhìn thấy họ ở một góc xa. Người này để lộ một nụ cười nham hiểm rồi từ từ ẩn mất.

-------

4 ngày sau,

Khi Hãn đang ở trong lò rèn làm tiếp công việc còn đang dang dở thì hắn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Ông Đá không biết từ đâu về, trên người toàn là máu, tay cầm một thanh gươm được chạm khắc tinh xảo, nhưng dính đầy các vệt máu khô

Ông đi những bước chân chậm chạp nặng nề, người ông có nhiều vết thương to nhỏ khác nhau máu đọng lại trên mỗi bước chân, nhiều người muốn đỡ ông nhưng đều bị ông đẩy ra, chĩa gươm đe dọa khiến mọi người hoảng sợ. Hãn ngơ ngác không hiểu, chỉ có thể chạy lại đỡ cha thì bị ông chỉ gươm vào mặt

-Cha, là con, Hãn đây

-Hãn…sao? – Ông Đá nghe xong liền thều thào rồi từ từ hạ gươm xuống

-Cha ơi, cha bị sao vậy, mẹ con đâu?

-Hãn…chạy khỏi đây, nhanh lên– Ông Đá thều thào

Máu mất nhiều khiến ông nói xong thì gục xuống ngất đi, tay vẫn nắm chặt một thanh gươm. Mọi người cùng nhau giúp đưa ông Đá vào nhà, đặt lên giường rồi mời thầy bà đến. Thấy tình trạng nguy kịch thầy bà cũng vội vàng

-Mau mang nước nóng vào đây…Chú Củ về lấy gói thuốc trị thương cho ta…Mọi người mau ra ngoài hết, để không gian cho người bệnh – Thầy bà ra lệnh

Hãn là con, muốn ở lại giúp nhưng thầy bà từ chối, nói lúc này không thích hợp nên khuyên hắn ta ngoài, chỉ cho chú Củ và vài người lớn khác ở lại. Hãn ngồi bên ngoài, hai tay ôm lấy đầu lo lắng

Thầy bà ở bên trong, thấy ông Đá thương thế rất nặng, trước hết phải rửa vết thương rồi đắp thuốc lên. Ánh mắt bà đột nhiên dừng ở tay của ông, ông Đá đang nắm chặt một thanh gươm trong tay. Một người đàn ông đang cố gỡ nó ra nhưng không thể vì ông nắm quá chặt

Thầy bà bước đến nói người này đứng qua một bên rồi hạ người xuống xem xét. Một thanh gươm quý, đẹp đẽ, ánh bạc của thép rất trong, lưỡi gươm bén ngón, hơi cong, phần chuôi bằng ngà voi và sống gươm được chạm khắc tinh xảo, gắn nhiều đá quý và vàng bạc, dù bị nhiều vết mẻ, trầy xước nhưng nhiêu đó không thể làm nó trở lên xấu xí. Bà dùng nước nóng rửa đi dấu máu gần ở phần thành gươm gần chuôi, vết máu trôi đi để lộ ra hình chạm khắc một con rồng cuộn mình mạnh mẽ. Thầy bà liền giật mình hoảng hốt, vội đứng dậy.

-Có chuyện gì vậy thưa bà?

-À, không có gì, các chú giúp ta rửa vết thương, ta đi rồi sẽ trở lại ngay

Bà suy nghĩ một lúc rồi đi ra ngoài tìm Hãn. Chưa kịp để thằng bé mở lời, bà đã kéo nó ra một chỗ vắng

-Hãn, cháu nói cho bà biết, cha mẹ cháu có bao giờ kể về người thân hay ông bà của mình với cháu chưa?

-Dạ chưa ạ? – Hãn lắc đầu

-Thế còn thanh gươm trong tay cha cháu, cháu đã thấy bao giờ chưa?

-Bà ơi, rốt cuộc có chuyện gì thế ạ? – Hãn lo lắng hỏi

-Cháu cứ trả lời ta trước đi – Thầy bà đáp lại

-Thanh gươm đó cháu đã từng thấy bố mẹ quỳ lạy nó – Hãn nhớ lại

Thầy bà sững sờ, hít một hơi lạnh. Khuôn mặt dần trở nên nghiêm trọng. Hãn không chịu được liền nói

-Liệu cha cháu có bị làm sao không?

Thầy bà trấn an hắn đừng quá bi quan, rồi nói quay lại chỗ ông Đá để chữa trị để hắn yên tâm. Nhưng trong tâm trí bà vẫn chưa hết bàng hoàng. Thanh gươm đó bà không thể nhầm được, cả cái đất này không có thứ gì sánh được với nó. Đối với người Âu Lạc, đó là thánh vật - gươm của An Dương Vương, kẻ nào sở hữu đều có tư cách xưng vua. Bà tu đạo ở núi Tản và cũng đã nghe qua đủ thứ chuyện lịch sử từ ngày trước. Câu chuyện của An Dương Vương lại càng rõ ràng, thậm chí gươm của ông còn được mô tả tỉ mỉ trên một tấm da. Không khó để thầy bà nhận ra ngay từ lần đầu

Gươm của vua xuất hiện thì sóng gió sẽ tới, các Lạc tướng tù trưởng sẽ vì tranh giành bất chấp đạo lý. Cái danh hiệu “vua” có sự mê hoặc rất lớn, Tây Vu Vương cũng là vua chỉ là người cai quản một vùng tự trị nhỏ bé, nhưng danh hiệu vua khi có gươm báu thì lại khác. Có trong tay sẽ có tư cách làm chủ cả một vùng không chỉ Giao Chỉ, Cửu Chân, mà còn là vùng Nam Cương của dân Choang - nơi phát tích của vua Thục Phán. Sức mạnh của thanh gươm không phải chỉ có biểu tượng mà còn là tôn giáo. Phải biết muốn xưng vua phải có sự ủng hộ của các tư tế, nhưng các tư tế sau khi Âu Lạc mất đã không còn quan tâm sự đời nữa, muốn họ ủng hộ phải có tín vật của vua Thục Phán cũng tức là thanh gươm này. Với ảnh hưởng của các tư tế, cộng với sự mong chờ của dân Âu Lạc muốn phục hồi đất cũ, thực lực kẻ sở hữu sẽ tăng vọt thừa sức áp đảo các gia tộc khác. Như thế thì ai chẳng ham

Các gia tộc vốn đã không hòa thuận, trời mưa thuận gió hòa thì yên phận, gặp một chút biến cố, thiên tai thì quay ra đánh nhau, đó là chuyện thường ở đây. Đất Giao Châu nhiều năm nay không có thiên tai, cũng không có nhiều biến cố nên xung đột cũng ít lại. Nhưng nếu nghe gươm của vua xuất hiện, ắt các Lạc tướng sẽ rèn giáo, mài gươm xoèn xoẹt.

Thầy bà nghĩ ngợi, quay trở lại giường của ông Đá. Trong đầu mà liền nghĩ, chuyện này, càng ít người biết càng tốt, thế là bà liền tự tay xoa bóp bàn tay ông Đá để nới lỏng rồi gỡ thanh gươm trên tay ông Đá, bọc kín lại trong một tấm vải, nói chú Củ mang thứ này cất ở trong nhà mình, rồi tập trung chữa trị

Bên ngoài Hãn không thể nghĩ được gì, chỉ có thể ngồi một chỗ

-Tình hình thế nào? Cha mày có làm sao không?

Hãn ngước mắt lên liền thấy đám bạn thân của hắn. Chúng nghe tin cha Hãn trở về nhưng người bê bết máu liền chạy tới hỏi thăm. Nhưng Hãn cũng không có tâm trạng trả lời. Hãn cùng đám trẻ đợi một một hồi lâu thì thầy bà mở cửa bước ra ngoài, hai tay vẫn còn dính máu, trên trán còn đầm đìa mồ hôi

-Không sao rồi, chú Đá đã qua cơn nguy kịch. Nhưng cần chăm sóc cần thận và nghỉ ngơi một thời gian là khỏi và tránh hoạt động mạnh nữa

Nghe vậy, Hãn mới thở phào. Ngay lúc này, một người đàn ông chạy ra nói

-Thầy bà, ông Đá tỉnh rồi, còn luôn miệng gọi thằng Hãn nữa

Việc ông Đá tỉnh dậy là bất ngờ với thầy bà vì một người bình thường mất nhiều máu vậy phải một tuần mới tỉnh, nhưng ông Đá lại khác chứng tỏ ông có điều gì đó quan trọng khiến ý chí của ông trụ vững. Hãn nghe vậy liện chạy thẳng vào trong nhà, thấy ông Đá đang rên rỉ, nhịp thở khó khắn, hắn mới chạy vội lại

-Cha, con đây

-Hãn…Con mau chạy khỏi đây- Ông Đá kích động khiến mết thương đau nhói

-Cha, đừng cử động mạnh

-Không, con phải..khụ…khụ…làm theo lời ta….Bọn chúng sẽ không buông tha cho chúng ta

-Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao cha lại bị thương nặng như vậy? Mẹ con đâu rồi? Bọn chúng là ai ạ?...

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Hãn, ông Đá không biết nên bắt đầu từ đâu, với tính tình của đứa con trai mình, không muốn giải thích cũng khó bắt Hãn làm theo lời mình. Hết cách, biết mình không dấu được nữa, ông Đá mới đành thở dài, ngồi dựa người lên một chút nói

-Hãn, bí mật cha sắp nói cho con sẽ giải đáp tất cả, vốn cha định đem nó xuống mồ nhưng…khụ…khụ - Ông Đá ho mạnh

-Cha, cẩn thận – Hãn nói

Ông Đá mặc cơn đau và ho dữ dội, lấy tay bắt lấy đầu Hãn kéo gần vào mặt mình

-Sau khi con nghe xong, cuộc sống của con sẽ thay đổi nên hãy nghe cho kỹ

Hãn gật đầu. Ông Đá thả lỏng, nằm tựa xuống. Ông thở một hơi dài rồi bắt đầu

-Chuyện xảy ra cách đây đã hơn 100 năm, lúc đó, tổ phụ nhà chúng ta tên là Cao Lỗ…

-Cao Lỗ?! – Hãn giật mình nói

-Con biết à? – Ông Đá hỏi lại

-Ơ…dạ không? Con chỉ lạ là tổ phụ của chúng ta là quý tộc nhưng sao đến đời chúng ta lại là thường dân

Hãn cảm thấy mình hơi lố nên nói né đi. Cái thời đại này không có lớp dạy lịch sử nên những đứa trẻ con như Hãn càng không biết các danh nhân lịch sử, lớn lên nếu may mắn sẽ được kể lại mà biết được 1-2 người. Nhưng hắn có linh hồn của người thế kỷ 21 nên những danh nhân cũng biết 8 phần, Cao Lỗ lại càng không phải xa lạ

-Ừm…Họ Cao chúng ta thành danh từ lúc tổ phụ là phụ tá cho vua. Lúc đó, tổ phụ là kỳ tài chế tác, tạo cho vua thần khí đánh lui giặc nên vua rất tin tưởng. Nhưng…vua anh minh một đời mà chỉ một khắc hồ đồ mắc bẫy giặc dẫn đến cơ đồ tiêu tan…

Ông Đá thao thao kể, Hãn ngồi bên cạnh lắng nghe, hắn đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Câu chuyện mà cha hắn kể hắn chưa từng được nghe qua do cái chết của An Dương Vương và sự tiêu vong của Âu Lạc được ghi chép lại khá sơ sài. Hắn đến giờ mới biết, vua chết được chôn cất ở một nơi bí mật, thanh gươm gia tộc hắn giữ là của vua Thục Phán, là thứ cả người Sở và các tù trưởng đều thèm muốn.

Hãn cũng biết được mình và cha đều là hậu duệ trực hệ của Thạch thần Cao Lỗ. Việc hắn là người họ Cao chính là mối hiểm họa. Cả gia tộc họ Cao tan tác vì cất giữ gươm báu. Cuộc săn đuổi sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi hoặc họ Cao chết đến người cuối cùng hoặc gươm vua được tìm ra.

-Hôm đó chúng ta đã nói dối con, thực ra chúng ta mang gươm đến mộ bí mật của vua…- Ông Đá nghẹn lại, nước măt rưng rưng – Khi chúng ta đến mộ…kẻ thù đã phục sẵn, mẹ của con…chết trong làn tên lạc

Ông Đá vội quay mặt đi, khuôn mặt co rúm lại như kìm nén nỗi đau. Hãn nghe mẹ hắn bị hại chết thì toàn thân vô lực đổ phục xuống thất thần. Cú sốc này quá sức đột ngột, mới vài ngày trước gia đình hắn còn cùng ngồi ăn một bữa cơm, giờ đã nghe tin mẹ hắn mất. Nước mắt đã lăn trên má, rồi bất ngờ hét lên, tiếng khóc thảm thương thu hút sự chú ý của những người bên ngoài. Họ chỉ thấy Hãn nằm trên sàn nhà, lấy bàn tay che mắt lại cốt để che đi dòng nước mắt đang chảy dài

Tất cả chỉ vì một thanh gươm mà hại chết bao nhiêu người. Người mẹ kiếp này của hắn, người cho hắn lại được cảm giác được yêu thương cũng bị tước đi cũng chỉ bởi vì nó, cha Hãn cũng suýt vì nó mà mất mạng. Trong tiếng nấc, hắn nói

-Nếu chỉ vì một thanh gươm đó, sao cha không nộp cho chúng?

-Gươm à? có phải là…– Một người không hiểu lên tiếng

-Đây là chuyện nhà của Hãn, mọi người đi ra ngoài thôi – Thầy bà thấy không ổn liền kéo mọi người ra ngoài.

Ông Đá đợi khi mọi người đã ra ngoài mới trả lời Hãn

-Chúng ta là hậu duệ nhà họ Cao. Giữ gìn thanh gươm của vua là nhiệm vụ và mạng sống…

-Con mặc kệ cái nhiệm vụ chết tiệt ấy, con muốn mẹ của con trở về, huhu – Hãn lớn tiếng.

Thấy đứa con trai đau đớn vì mất mẹ, ông Đá cũng thấy đau lòng

-Ta và mẹ con đều biết giữ nó bên mình là mang họa diệt tộc nhưng vẫn phải làm, ngoài là để giữ lòng trung thành của gia tộc, tìm kiếm người kế thừa xứng đáng vua Thục Phán mà trao lại, cũng là để tránh cho người Âu Lạc tàn sát lẫn nhau. Con nghĩ những Lạc tướng sẽ làm gì khi biết chỗ của gươm vua chứ…

-Và cha vì lý do đó mà cầm thanh gươm chạy thoát thân, bỏ mặc mẹ con sao?…- Hãn nói trong tiếng nấc, giọng có phần phẫn uất

-Ta…xin lỗi… - Ông Đá nghẹn ngào.

Tiếng xin lỗi của ông Đá không làm giảm đi sự đau đớn vì mất mẹ. Đứa trẻ Hãn cùng với linh hồn Trần Khôi đang than khóc. Muốn một cuộc sống bình thường có cha có mẹ khó khăn đến vậy sao? Cái số phận đáng ghét này, cho hắn cuộc sông mới chỉ để hắn tiếp tục nếm trải cái cảm giác bị cướp đi những người quan trọng với hắn, từng người từng người một. Trong tâm chí không chỉ có sự đau buồn mà là niềm phẫn uất

Thầy bà sau khi kéo mọi người ra ngoài đã hé mắt nhìn vào bên trong. Thấy Hãn đang đau đớn cực độ, biết nhà có chuyện buồn, bà thở dài

-Đứa trẻ đáng thương, thế gian này…càng đáng thương hơn

Ta chợt hiểu ra rằng, nỗi đau mới là thứ giúp con người mạnh mẽ. Chim muốn bay phải rơi từ cành cao, phượng hoàng muốn tung hoành ắt phải rơi từ vực sâu vạn trượng. Còn Hãn, nó đã tìm thấy động lực của mình rồi.

“Nhân gian ơi, con chim lửa sắp tung cánh rồi”

Trò đùa của số phận, nên khóc hay cười.

Khóc đi

Khóc cho người đã mất

Khóc cho kẻ đáng thương

Khóc cho sinh mạng thật nhỏ nhoi

Khóc cho thời đại nhiễu nhương này

Cười đi

Cười cho số phận thích trêu ngươi

Cười cho kẻ đứng lên

Cười cho hùng chủ xuất thế

Cười cho sự trỗi dậy của một dân tộc

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.