Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Săn Trâu Rừng

Tiểu thuyết gốc · 3968 chữ

Một người trong nhóm nói lớn nhưng giọng vừa dứt người này đã bị con vật đó hất tung. Hóa ra cạnh nhóm Hãn có một cái gò đất nhỏ, con trâu này đã lợi dụng nó rồi bật người nhảy đè lên hàng chông. Lúc này không khác nào sói vào chuồng cừu rồi. Cả nhóm chạy toán loạn, họ chạy vọt ra bên ngoài nhưng thứ chờ họ là những con trâu khác.

Tình hình dần bị mất kiểm soát, Hãn cũng bị va trúng một phát, văng đi mấy mét, lực này cũng đủ khiến tim gan hắn muốn lộn tùng phèo hết cả lên, phần ngực liền cảm thấy đau nhức, có vẻ là bị gãy mất mấy cái rồi.

Được đồng loại ứng cứu, con đầu đàn liền có thời gian thở dốc, sau đó dùng hết sức lồng lộn, mấy cái cây cắm rễ đủ sâu khiến chúng thừa sức đứng vững trãi nhưng mấy sợi dây thì không, chúng không đủ chắc. Suy cho cùng chúng chưa đủ dày để giữa nổi một khối máu thịt nặng nề nặng hàng tấn đang nổi điên nên kết quả là từng cái, từng cái bị đứt.

Thấy nhóm của Hãn tan tác, những người khác bắt đầu thấy lo sợ, bên ngoài đó còn vài con trâu đang chạy loạn và lũ trâu bị bắt lại nữa. Những người thợ săn tuy tan tác nhưng không phải họ chỉ biết chạy vì nhận ra càng chạy càng chết nhanh hơn. Họ cầm vũ khí lên bắt đầu chống trả nhưng khi đối mặt với những con vật cao đến 2m khổng lồ này họ mới thấy mình nhỏ bé thế nào. Nhìn những người đứng trước mặt nó bị hất tung dễ dàng khiến những kẻ lão luyện nhất trong nhóm cũng phải run tay.

May mắn thay, họ đã nhanh chí chạy đến chỗ các nhóm khác và trốn sau các hàng chông. Nhưng có vài người thì không may mắn như vậy. Lũ trâu điền cuồng lùa những người đó, đã có vài người chết. Lúc này, Hãn đang cố điều chỉnh hơi thở vì cú va chạm vừa rồi khiến nhịp thở của hắn bị rối loạn, việc hít thở có khó khăn. Sóc và Trâu chạy lại đỡ hắn dậy,

-Mày có sao không?

-Tao không sao

Thấy tình hình không ổn, hắn liền rút cây gươm giắt trên lưng chuẩn bị đánh tiếp

-Chúng ta phải chạy đến chỗ nhóm khác,

-Thế còn những người kia – Sóc chỉ vào những người đang cố chạy khỏi đàn trâu

-Không lo được nhiều đến vậy, phải đến nơi an toàn trước, sau đó mới nghĩ cách cứu họ

Hãn nói xong liền dẫn hai đứa bạn đến chỗ một nhóm gần đấy. Nhưng khi gần đến nơi, Sóc bất ngờ hét

-Coi chừng

Nó vội xô Hãn né ra một bên, thì ra có một con trâu trừng đang chạy về phía chúng. Trâu giúp Hãn tránh một lần bị húc trực diện nhưng bản thân Trâu lại không may mắn như thế. Cánh tay của nó bị sừng trâu rừng rạch một đường lớn nham nhở, còn thân người thì bị văng đi ra một chỗ.

Hãn vừa bị Sóc xô ngã, quay mắt lại liền thấy bạn mình bi văng ra xa, nằm lăn ra một phía, còn con vật kia thì vẫn điên cuồng tìm kiếm kẻ địch. Kẻ đứng lên được nó lại không nhắm đến mà lại nhìn trúng vào đứa bạn của hắn đang nằm rên rỉ, cựa mình yếu ớt trên cỏ gần đó.

Con vật ghè sừng, cào guốc trên đất chuẩn bị lao đến. Hãn nghiến răng, nhặt cây giáo lạc nằm trên đất nằm thẳng về con trâu rừng, quát:

-Súc sinh!!

Hắn dồn hết sức vào cây giáo ném về con vật cách hắn chỉ hơn 30 bước chân. Mũi giáo xé gió cắm vào phần hông sau khiến cho con vật rống lên đau đớn, ngoảnh mặt lại nhìn. Hãn hai tay đang cầm chặt thanh gươm của cha hắn. Hai bên nhìn nhau rồi cùng lao tới, trước con vật có tầm vóc khổng lồ đang giận dữ, Hãn không hề sợ hãi, không biết điều gì đã khiến hắn có một lá gan lớn đến mức dám đối đầu trực diện con vật đáng sợ như vậy.

Khi cả hai chỉ còn cách nhau hơn chục bước nữa, Hãn chạy lệch một chút về phía trái, con vậy thấy bóng của Hãn đang đổi hướng cũng làm theo. Dù cho đứng chắn giữa nó và Hãn là một cái cây nó cũng không màng, trực tiếp húc thẳng khiến thân cây bị húc nát một góc, bay cả vỏ lẫn thịt cây. Sau cú húc đó con trâu không những không đuổi sức mà còn hăng sức hơn. Nhưng nó lại không thấy Hãn đâu, đáng lẽ giờ này Hãn đã bị húc bay đi rồi nhưng nó lại không cảm nhận được, vừa ngước mắt lên đã thấy một đen đổ ập xuống

Một cơn đau phát từ lưng, con vật đau đớn lồng lộn dữ dội. Kẻ đang cưỡi trên lưng nó không ai khác chính là Hãn. Hắn đã lợi dụng sức bật khi đạp lên cái cây để có thể nhảy cao hơn rồi từ trên cao cắm thẳng mũi gươm xuống người con vật. Lúc đầu hắn định nhắm vào đầu, một lần hạ gục con trâu rừng nhưng có vẻ tính toán nhầm, hắn lại đâm và phần thân.

Đâm lao thì phải theo lao, hắn có sức cắm chặt vũ khí trong tay vào da thịt con vật. Hắn bắt buộc phải làm thế vì nếu để rơi ra hắn sẽ bị nó giẫm nát xác. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, những người ở gần đó đều sững sờ trước cảnh tưởng trước mắt, một con người dám đồi đầu trực diện và giờ đang cưỡi trên lưng trâu rừng, đây là thứ khó tin nhất trong cuộc đời họ. Tâm trí bị sốc đến mức dường như họ quên mình đang đứng giữa một nơi hỗn loạn.

Hãn cảm thấy mình không thể bám lâu hơn được nữa, con vật này lồng lộn thì không nói, nó còn cố tình va thân mình vào cây cối, đất đá,… bằng mọi cách lôi được hắn khỏi lưng. Hãn nghiến răng lại, cố gắng tìm lấy một điểm tựa rồi dồn sức vào tay đẩy mạnh mũi gươm vào sâu thêm. Hắn có thể cảm nhận thanh gươm đã cọ vào xương của con vật. Máu từ vết thương bắn ra, dính thẳng vào mặt Hãn khiến hắn buông tay rồi bị hất văng đi, đập người vào một cái cây,

Bản thân dần mất đi ý thức, hình ảnh trước mắt dần mờ đi.

...

Hắn tỉnh giấc lại, thấy bản thân mình đang ở một nơi quen thuộc. Đây không phải là phòng ngủ nhà hắn ở kiếp trước sau. Ngồi dậy một cách mệt mỏi, hắn chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc

-Khôi ơi, dậy đi, dậy ăn sáng còn đi học, sắp muộn rồi!!

-Mẹ…

Vội đi ra khỏi giường, hắn chạy ra ngoài phòng. Đây đúng là nhà hắn, mỗi đồ vật trong nhà hắn sao hắn có thể quên được. Hắn thấy mẹ mình đang ở trong bếp, nấu bữa sáng cho hắn, một gói mì và hai quả trứng luộc.

-Còn ở đó làm gì, mau đi đánh răng rồi ăn sáng, 7h rồi đó, sắp muộn giờ rồi!!

Mẹ hắn ở đó nhưng không hề thấy rõ mặt bà, chỉ thấy bà mặc bộ quần áo cũ đã sờn rồi đi vội khỏi nhà đi làm như mọi ngày,

-Mẹ ơi,…đợi con

Hắn cố chạy, cố nói nhưng không thể, hình bóng của mẹ ngày càng xa rồi biến mất. Hắn ngã gục xuống, rồi lại nghe thấy giọng nói khác.

-Hãn ơi, Hãn, về nhà thôi con!!

Ngẩng mặt dậy, hắn đã thấy mình ở một cánh đồng lúa. Đây là cuộc sống kiếp khác. Quay mặt về hướng giọng nói cất ra, hắn thấy 2 người cha mẹ ở kiếp sống mới đang gọi mình

-Đi nào, không về sớm ta sẽ ăn hết phần cơm của con đấy – Cha hắn nói

Hắn muốn đứng dậy nhưng chân tay không còn muốn nghe lệnh nữa, nhìn xuống thì thấy bản thân đang ở một vũng lầy, cả người đang lún dần xuống. Cha mẹ của hắn thì đang quay lưng đi, hắn vùng sức muốn đứng dậy đuổi theo nhưng càng vùng vẫy càng lún sâu. Dưới vũng lầy lại trồi lên những cánh tay bám chặt lấy hắn, kéo hắn xuống đống bùn

Cả người của hắn chỉ có thể chìm xuống dù hắn đã cố gắng hết sức, hai chân hai tay vô lực không thể cử động được, cả người cứ thế chìm xuống, bị đầm lầy nuốt chọn rồi lại rơi vào khoảng không đen ngòm, vô tận.

------------

Hãn choàng tỉnh giấc, mở hai mắt sau cơn ác mộng vừa rồi, toàn thân cảm thấy đau ê ẩm, ngó xuống nhìn mới thấy cả người đang bị băng bó, tay hai tay bị bó nẹp bằng tre, còn chân thì cảm thấy tê rần, có lẽ bị rạn xương rồi.

Chợt bàn tay cảm giác âm ấm, nhìn lại mới nhận ra có người đang ngồi ngủ gục cạnh mình. Hãn khẽ động ngón tay, khiến người này tỉnh dậy. Tưởng ai, hóa ra là Trứng, con bé đang ngủ thiếp đi nhưng cảm thấy bàn tay của Hãn động liền tỉnh dậy, trên miệng vẫn còn ít dãi

-Anh Hãn, anh tỉnh rồi à? (Trứng)

-Ừa, nhờ em cả đấy. ( Hãn)

-Để em gọi bà đến xem - Mặt cô bé liền đỏ lựng, xấu hổ nói rồi chạy ra ngoài

Hãn chỉ cười nhẹ một cái.

-Tỉnh rồi hả? Mày bất tỉnh mất 3 ngày liền, con bé cả 3 ngày đều chăm sóc cho mày, ngủ gì ngủ lắm thế?

Từ bên đầu giường, Sóc đứng ta, tay bị băng bó nặng, phải lấy tay kia đỡ, chắc là đau lắm.

-Mày cũng ở đây à?

-Ừ, tao nằm ở bên kia. Tay tao bị nặng, tý nữa thì phải chặt, may phúc Trời nên không sao. Ít ra không tệ như mày, bị bó thành cái kén sâu, hahaha.

-Mọi người thế nào rồi?

-Ài…thôi để lát nữa chúng nó kể cho. Tao lúc đấy cũng ngất đi, chẳng biết đầu đuôi thế nào? Nhưng có vẻ lần này mày công to lắm đấy.

-Công to cái gì, sắp tới khéo tao phải giả sắp chết lần nữa, trước khi ngất đi, tao còn nhớ lần này hơi bị thảm đó.

Vừa nói xong, bên ngoài đã có tiếng ồn ào, mà cái tiếng to nhất không phải là đám bạn của hắn thì còn là của ai được nữa. Còn lại thì thôi không nghĩ nữa, toàn những người hắn không muốn gặp lúc này chút nào.

-Mọi người xem này, anh Hãn tỉnh rồi

Trứng bước vào đầu tiên, chỉ chỏ lên giường của Hãn nhưng hắn thì nắm tịt mắt lại.

-Nó đã tỉnh đâu? Còn đang ngủ say như chết thế kia cơ mà (Cóc)

-Thật mà, em nói thật, anh ấy tỉnh rồi…Phải không anh Sóc? (Trứng)

-À thì…- Sóc nói gượng, quay mặt đi

Từ phía sau, Hoa bước ra nói:

-Hắn đang ngủ vậy để con gọi hắn dậy

“Cộp”…Trên tay Hoa cần một cây gậy, chống mạnh xuống sàn, âm thanh tạo ra khiến Hãn có hơi sởn gai ốc

-Hãn,…dậy!!

Hắn vẫn nằm im, không động đậy, giả vở ngủ, Hoa nói tiếp

-Được…không dậy để ta đánh mày què thật luôn

Nói xong cô liên giơ gậy lên, mọi người toan cản lại thì Hãn đã mở mắt kêu

-Khoan,…con dậy rồi

-Mày tỉnh thật rồi!!

Trâu và Cóc là người đầu tiên phản ứng, hai đứa liền chạy lại ôm chầm lấy Hãn

-Ái da, tiên sư chúng mày, muốn giết tao đấy à?

-Chết, bọn tao xin lỗi

Hãn kêu oai oái vì lũ này ôm ghì chặt quá, chạm vào mấy chỗ sương bị rạn, gãy. Chúng nó cũng biết nên vội bỏ ra.

-Tỉnh là tốt, mày lập công to lắm, chết rồi tao thưởng ai bây giờ.

Bồ Chính ở phía sau lên tiếng, cười. Hãn ngần người chẳng hiểu gì, công lao gì, hắn còn đang sợ bị phạt, vụ săn trâu rừng thất bại quá,

-Này, cái đám trâu rừng bị dẹp xong rồi. Giờ chúng ta không phải lo chúng phá nữa

-Thật không? Tao nhớ lúc đó loạn lắm mà

-Đúng là thế. Nhưng mà nhìn cái cách mày hạ nguyên một con trâu rừng to tổ bố thế, họ cũng nóng máu lên, thế là chơi tới bến luôn. Bồ Chính cũng đem người đến hỗ trợ. Họ hạ từng con một, đuổi chúng chạy mất dạng, mà cũng hay thật, họ cứ nghĩ là sẽ rất khó hạ một con lắm nhưng thành ra lại dễ….

Tên Cóc cứ ngồi đó luyên thuyên, chẳng đầu chẳng đuôi gì nhưng hắn cũng hiểu đại khái. Cái con trâu mà Hãn đối đầu đã chết, mũi gươm đã xuyên qua lồng ngực chạm thẳng vào tim nó nên khi vừa hất được Hãn ra nó cũng chẳng còn hơi sức nữa mà ngã xuống. Quan trọng hơn là sự dũng cảm của Hãn đã kích thích ý chí chiến đấu của những người quanh đó.

Trước nay họ đều nghĩ trâu rừng rất đáng sợ và khó hạ nhưng khi thấy Hãn chỉ cầm một con dao mà cũng thịt được một con thì tất cả không nói nhiều lao ra ngoài hàng chông, tay cầm giáo, gươm lao thẳng đến những con trâu chạy loạn. Họ không phóng giáo nữa mà trực tiếp chĩa giáo chạy thẳng về phía chúng, chơi liều mạng luôn, đến mức lũ trâu rừng ngoài sợ những ngọn giáo sắc đang lao đến thì chúng còn sợ sự liều mạng của những người làng.

Họ xiên từng mũi giáo vào thân những con trâu rừng, vì trước nay chỉ dám phóng giáo nên đâm không sâu. Lần này khác rồi, lao thẳng vào xiên lút cán luôn, cùng lắm là bị húc chết, nhanh chóng, số trâu rừng chết đã tăng nhanh. Con đầu đàn cũng bị bị hạ bởi cách này khiến lũ trâu rừng bỏ chạy toán loạn đi cả, lần này đảm bảo chúng chẳng dám quay lại nữa.

-Nói thêm này, từ giờ mày là thần tượng của những đứa mới lớn làng mình.

-Ngoài ra, ta cũng muốn thông báo, sau khi hỏi ý kiến của những người cao tuổi, nếu mày và Sóc muốn, có thể được đặc cách thông qua mà không cần tham dự Lễ Trưởng Thành vào cuối năm. ( Bồ Chính)

Lễ Trưởng Thành là một nghi lễ quan trọng thời cổ đại, dành cho những người đã đến 16 tuổi. Khi hoàn thành sẽ được coi là trưởng thành và có thể lấy vợ, cấp đất nếu muốn. Ngoài mang hình thức tôn giáo, nó còn là nơi để cho những người trẻ kết đôi, phần lớn gia đình bắt đầu thông qua ngày hội mùa xuân đó. Sẽ có rất nhiều trò chơi, hoạt động để trai gái tìm hiểu, chọn bạn đời cho mình nên không ai muốn bỏ lỡ cả. Hắn đã ở đâu được gần 5 năm, năm nào cũng có, cùng với ngày lễ Tết là dịp đông vui nhất trong năm

-Dạ không, con nhất định sẽ đến, không cần đặc cách đâu ạ– Sóc lên tiếng trước.

-Còn mày thì sao? – Bồ Chính hỏi

-Dạ, có thể đặc cách cho con làm lễ trưởng thành vào năm sau cũng được ạ

-Thế thì không được, lễ đó chỉ dành cho người đủ 16 tuổi, không đủ hoặc quá lứa đều không được, vì trong nghi lễ đó, cháu biết là sẽ phải thi đấu để được công nhận mà – Thầy bà đứng cạnh lên tiếng

-Ta thấy, con nên nhận đặc cách vẫn hơn (thầy bà)

Hãn vẫn lắc đầu từ chối. Đặc cách nghe thì đúng là kèo thơm đấy, không cần động tay chân vẫn có thể được công nhận nhưng thực tế thì kèo này thúi hoắc. Dù cho hắn được người ta công nhận sự quả cảm nhưng người có suy nghĩ không phục thì còn đầy rẫy, họ không phục cũng có nhiều lý do, thứ nhất, trưởng thành “không đúng quy trình” sẽ có nhiều dị nghị, hắn là trường hợp hiếm và đầu tiên được nhận đặc cách, thứ đến truyện kể lại cũng có tam sao thất bản, biết tin ai được, nhỡ đâu ăn may thì sao? nên tốt nhất là tham gia, chứng minh thực lực ngay trước mặt mọi người là tốt nhất, sống trong một cộng đồng mà bằng mặt không bằng lòng thì khó sống lắm, nhiều chuyện có thể xảy ra mà hắn sẽ là kẻ chịu thiệt.

-Vậy để ta chọn thằng Gốc đấu với mày vào năm sau. Thấy thế nào? – Ông Lĩnh ở phía sau chợt lên tiếng

-Thằng Gốc…Chú Gốc á? – Bồ Chính lẫn đám trẻ đều há hốc mồm

Khi đến lễ trưởng thành, sẽ chọn ra một nhóm 10 người trưởng thành, giỏi chiến đấu làm giám khảo. Người chọn sẽ là ông Lĩnh vì ông gần như là thầy dạy của rất nhiều người, uy tín cao. Để cho lũ trẻ có thể thuận lợi trưởng thành, ông đều chọn những người hoặc là kém nhất hoặc biết nương tay ở mức độ nhất định. Việc còn lại của lũ trẻ có đạt được cái mức độ đó hay không, chúng phải đánh thắng hay thậm chí là hòa cũng được, để được công nhận. Nhưng người tên Gốc không bao giờ nằm trong số ban giám khảo, vì sao? Vì ông ta luôn đánh nghiêm túc và là một trong những người có khả năng chiến đấu tốt nhất, thế nên ông Lĩnh không bao giờ chọn, và người khác cũng biết như vậy.

-Sao, rén rồi à? Mày tập với tao có bao giờ biết sợ mà giờ lại chùn chân. Giờ chọn đặc cách hay chọn đấu với thằng Gốc (Ông Lĩnh)

-Con chọn cái thứ 2 – Hãn thở dài, nói

-Thế mới là họ trò của ta chứ.- Ông Lĩnh mỉm cười, có lẽ lần đầu tiên Hãn thấy ông ấy cười.

----------------

Thấm thoát đã đến mùa xuân, người bình thường chỉ quan tâm lúa đã chín, sắp có thể thu hoạch, còn những kẻ ở tầng lớp trên thì lại có những toan tính khác. Làng của Công Ma cũng đang rất bận rộn. Ngày Ravembang sắp đến, phải chuẩn bị đủ lễ vật để chuẩn bị đến núi Tản. Thông thường thì Bồ Chính các bộ không cần đến nhưng lần này lại có sự đặc biệt. Các tư tế muốn cho tất cả các bộ từ Giao Chỉ đến Nhật Nam đến chiêm ngưỡng gươm vua. Mọi hành vi gây hấn đều bị cấm trong vòng 3 tháng, đồng thời lễ vật dâng lên cũng phải hậu hơn đến mấy lần thế nên bận rộn là phải

Hãn sau vài tháng tịnh dưỡng cũng đã có thể gỡ nẹp nhưng xương hắn còn yếu nên chưa thể cử động thoái mái. Ngay sau khi có thể đi lại, hắn đã nhờ Công Hoa xin Bồ Chính “cơ cấu” cho hắn một chân đi theo đến núi Tản. Việc này đối với cô bé thì quá đơn giản. Còn chuyện đồng ruộng, cả năm cả tháng nay hắn có làm được chuyện gì đâu, vì đả kích quá lớn mà hắn bỏ bê tất cả, công việc quá nhiều và tâm trí hắn không có hứng làm thế là chỉ cho người ta thuê trâu để lấy gạo, nhà có nguyên một cặp trâu cơ mà, trong nhà cũng còn nhiều gạo từ vụ trước, mình hắn ăn một năm cũng không hết, thuế cũng không phải đóng vì lập công nên Bồ Chính đã miễn.

Một tuần sau, Bồ Chính lên đường đến núi Tản, Hãn được đi cùng làm người hầu của Hoa. Mục đích của hắn không đâu khác ngoài chuyện muốn điều tra xem kẻ nào hay những kẻ nào có thể đã hãm hại cha mẹ mình. Lộ trình sẽ là tập hợp tại làng của của tộc trưởng sau đó sẽ xuất phát đến khu vực núi thiêng, đường đi sẽ mất khoảng 1 tuần.

Lúc này, cả đoàn đang nghỉ ngơi bên đường. Để chuẩn bị cho chuyến đi này, Công Ma đã mang theo hơn 100 người cũng nhiều đồ quý, từ gạo trắng thượng phẩm, rượu, lụa vàng, muối, trâu bò lên đến hơn 20 con to khỏe và còn nhiều thứ khác như lông chim, kim khí,…Giờ đang là giữa trưa, mọi người đang ngồi nghỉ sau bữa ăn để lại sức. Hắn thì đang ngồi cạnh một cái gốc cây, nghĩ về kế hoạch sắp tới của hắn.

Mọi thứ trong suy nghĩ bị đứt đoạn khi có tiếng gọi:

-Hãn!!!

Quay người lại thì thấy Hoa đang đứng cùng Nhung vẫy tay vời hắn lại. Hắn đành đứng dậy và đi đến:

-Con đây ạ. (Hãn)

-Đi ra đây!! – Hoa bực tức nói

Hắn thầm nghĩ có chuyện gì vậy cho đến khi Nhung đánh mắt ra hiệu nhìn về một hướng. Có một đám con gái đang nhìn hắn cười tủm, hắn mới hiểu, xem ra sống ở kiếp này hắn cũng có số đào hoa đấy, nhưng dù đã từ chối tình cảm của cô chủ nhưng xem ra cô chủ vẫn chưa dứt được hắn, nghĩ cũng chỉ có thể cười mà thở dài

-Này, cô chủ đang đợi đấy (Nhung)

-Rồi, rồi, đến ngay đây (Hãn)

---

-Ta đang chán, ngươi diễn trò cho ta xem đi (Hoa)

-Tôi thì có trò gì được cơ chứ (Hãn)

-Tốt nhất là nên nghĩ ra, bằng không là ta đánh ngươi cho đỡ buồn đấy

Hoa nói xong liền lôi từ đâu ra một cái gậy, đặt trước mặt.

-Rồi rồi, để tôi

Hãn bắt đầu nhặt mấy hòn sỏi dưới đất và bắt đầu tung hứng, lúc đầu thì 3 hòn, dần nâng lên thành 6 viên khiến cả Hoa và Nhung đều có vẻ thích thú. Mấy trò trẻ con này thì hằn dễ như bỡn

-Này, dạy cho ta đi. Mày tung mấy viên sỏi đó thế nào hay vậy?

-Cô muốn học cũng được, nhưng trước hết phải học cách tung hai viên trước…Thế này này

Hắn làm mẫu, mỗi tay có một hòn sỏi, cứ thế, lần lượt từng tay tung rồi bắt. Hoa liền thích thú làm theo, làm thì rất dễ nên cô chỉ hứng thú lúc đầu, sau vài lần tung liền cảm thấy chán, nói tiếp

-Cái này quá dễ, làm cái khác khó hơn đi

-Không được, không để mau mắn đốt cháy giai đoạn được. 20 lần tung phải bắt được 20 lần, trượt một lần là chưa được.

Không nghe lời Hãn, cô bé liền lấy thêm sỏi, và bắt đầu làm thử với 3 viên. Không biết là làm thế nào mà Hoa bị một viên sỏi rơi bốp vào đầu, ngồi ôm đầu kêu đau.

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.