Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trưởng kho

Tiểu thuyết gốc · 4388 chữ

Ngày hôm sau, khi Hãn tạo được cối xay thì lũ trẻ đã đem thóc nhà mình đến để xay nhờ. Chúng cũng có vẻ thích cái cối này vì công việc nhẹ nhàng ngoài ra chỗ này cũng tiện cho chúng tụ tập đùa giỡn. Khi đang buôn chuyện thì người của Bồ Chính đến gọi.

-Hãn, Bồ Chính cho gọi mày.

Hắn đang ngồi cạnh cối xay, lòng bàn tay đang nắm một ít gạo vào trấu mới xay để kiểm tra. Khi nghe gọi, hắn không chần chờ mà trả lời:

-Xin chú cứ về trước. Tôi sẽ theo sau ngay.

Người của Bồ Chính gật đầu rồi đi ra ngoài. Hãn quay lại nhắc lũ trẻ cứ làm tiếp, còn mình thì đi theo đến nhà Công Ma. Khi đến nhà, Hãn được một người hầu dẫn vào một gian nhà rộng, nơi mà Công Ma thường dùng để họp các phụ tá của mình.

Vào bên trong gian nhà đã thấy Bồ Chính trước mặt, Hoa ngồi bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm. Hãn quỳ xuống ra mắt, Bồ Chính hỏi:

-Tao nghe nói mày muốn vay 300 bao thóc từ nhà tao (Công Ma)

-Dạ, đúng vậy – Hãn trả lời.

-Tao muốn biết mày cần tận 300 bao thóc để làm gì? Hôm nay có người nói cho ta biết, con gái ta đến kho thóc đòi lấy mang đi mà chẳng hỏi ý kiến của ta.

Hãn ngước mắt lên thấy Hoa đang cúi mắt xuống không nói gì liền hiểu ra mọi chuyện, đành đáp lại.

-Con chỉ muốn kiếm ít vốn thôi.

-Kiếm vốn? 300 bao thóc không phải con số nhỏ. Mày định kiếm thế nào?

-Nói ra thì dài dòng, xin Bồ Chính sai người đến nhà con nói bạn con mang cái cối xay đến đây là ngài sẽ hiểu.

-Cối xay? – Bồ Chính tò mò.

----

Sau nửa canh giờ, chiếc cối trong nhà Hãn đã được đặt trong nhà Bồ Chính. Nhìn thứ đồ vật làm từ nan tre, đất sét và mấy thanh gỗ này, ông không khỏi tò mò nhìn ngó nghiêng. Không đợi Hãn giải thích, Hoa đã nhao lên trước nói: "Cha, thứ này hay lắm, để con làm thử cho cha xem."

Hoa sắn tay đi lên phía trước, cầm lấy tay quay và bắt đầu xay gạo. Nhung đổ thóc từ lỗ phía trên theo lệnh, tiếng rột rột của hai thớt cối co vào nhau cùng với tiếng kẽo kẹt của trục gỗ khiến người ta có cảm giác nó không đáng tin cậy cho lắm nhưng chỉ với hai lần xoay, những hạt gạo đầu tiên đã đi ra khỏi cối cùng với chấu và cám.

Bồ Chính thấy vậy liền cảm thán: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao!"

Công Ma không khỏi bất ngờ với thứ gọi là “cối” này, cách vận hành của nó rất đơn giản lại không tốn công sức, gạo được xay ra cũng rất tốt. Dù việc sử dụng cối xay theo Hãn biết được đưa sử dụng từ lâu nhưng ở chỗ của Công Ma người ra lại chỉ dùng cối giã cho thấy dân ở nơi này chưa biết đến nó nên mới quyết định làm và từ đó khai thác kiếm lợi.

-Chiếc cối này rất tiện về thời gian, chỉ cần một người làm thay vì hai người như cối giã. Gạo làm ra cũng tốt hơn.

-Tao hiểu rồi, mày muốn đổi gạo lấy thóc và hưởng chênh lệch.

-Bồ Chính nói đúng.

-Vậy quy đổi thế nào?

-Con tính bình thường 1 cân gạo tính cả cám thì phải giã hơn 2 cân thóc, con sẽ chỉ lấy chẵn 2 cân thôi. Ngoài ra, sẽ đa dạng hóa các loại gạo để quy đổi như gạo nguyên hạt, gạo vỡ, gạo vụn bột sẽ có các mức quy đổi khác nhau. Quan trọng là trao đổi luôn trong ngày, không phải chờ đợi.

Bồ Chính vuốt râu: “Ừm, không tệ”. Ông dần tưởng tưởng ra mục tiêu của Hãn, tuy ông là Bồ Chính nhưng cũng biết công việc giã gạo mỗi ngày tốn sức và mất thời gian thế nào. Dân còn bao việc phải làm nhưng phải căn giờ để giã gạo khiến quỹ thời gian bị co lại mà công sức bỏ ra cũng chẳng được bao nhiêu.

Hãn nói tiếp:

-Tuy nhiên, đây mới chỉ là ý của con, còn thực hiện thì nó có lãi thì còn rất lâu mới làm được.

-Tại sao? – (Bồ Chính)

-Bởi vì nó cũng có nhiều hạn chế. Thứ nhất, vì con quy từ gạo sang thóc, nên cần phải có gạo tích trữ đủ để trao đổi mà hiện tại tại con chỉ có 1 chiếc cối, cần ít nhất 10 chiếc cối nữa, đặc biệt phải lớn hơn mới đủ.

Hãn đến cạnh cái cối trước mặt, nói tiếp:

-Thứ 2 là nhân lực và phương tiện, con đang thiếu người làm, bạn con thì không thể làm không công. Thêm nữa, con cần nhiều dụng cụ khác nữa để tạo ra thành phẩm, vì ngài thấy đấy, thóc, gạo và trấu đều lẫn lộn vào nhau, trong hạt gạo còn rất nhiều cám, không lọc ra ăn sẽ rất sượng và khô.

-Ừm, ta hiểu rồi.

Chậm lại suy nghĩ một chút, Bồ Chính nói tiếp:

- Thế này đi…Từ hôm nay, tao sẽ giao cho mày kho thóc nhà tao. Ở đó thuận tiện, người hầu của tao muốn bao nhiêu tùy ý mày lấy. Tao cũng chiêu tập vài người khéo tay đến giúp mày.

-Vậy, lời lãi chia thế nào ạ? – Hãn hỏi lại

Nghe ý tứ của Bồ Chính là muốn góp vốn với Hãn trong vụ này. Việc Hãn phân rõ việc chia lợi nhuận là điều dễ hiểu nhưng phản ứng của mọi người xung quanh thì khác hẳn. Ai đều nhìn Hãn sốc không nói lên lời. Trước mặt Bồ Chính lại nói chuyện chia phần mà không chú ý đến thân phận. Công Ma là Bồ Chính, là lãnh chúa một vùng, còn Hãn chỉ là con một gia đình nông dân lệ thuộc, mọi thứ trên đất Công Ma cai quản thì đều là của Công Ma, đó là quy luật bất thành văn của xã hội này, ông ta ngay bây giờ chém đầu Hãn cướp không cái cối này còn được chứ ở đó mà đòi chia phần. Bởi vậy, trong xã hội này, người giàu chỉ có thể là con cháu quý tộc, còn dân đen có dư đủ chút gạo, cao lắm là có cặp trâu đã coi là khá giả rồi.

Bồ Chính nghe Hãn hỏi liền cười: “Mày đúng là gan đấy, chưa có ai dám kỳ kèo với tao như vậy”. Ngưng một hồi, Bồ Chính nói tiếp.

-Thế này đi, mày thay tao cai quản kho thóc và lo chuyện trao đổi. Tao sẽ chia cho mày 3 phần lời.

-3 phần hơi ít đó ạ - Hãn đáp lại luôn.

Trái với khuôn mặt tỉnh rụi của hắn thì đám bạn lại sầu não vô cùng, ai cũng nghĩ : "thằng này khôn bao năm, dại đúng vào cái lúc này". Bồ Chính cho bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu còn đòi hỏi. Nó có định yên ổn mà sống không vậy. Công Ma cũng rất bất ngờ với câu trả lời của Hãn. Ông chỉ đứng quan sát hắn một lúc rồi nói tiếp

-Vậy tao sẽ đặc cách cho mày là một trong những phụ tá của tao.

Lời vừa dứt thì những người xung quanh đều há hốc mồm, không khỏi ngỡ ngàng. Phụ tá cho Bồ Chính không phải chuyện nhỏ. Từ thường dân lên được phụ tá là cơ hội đổi đời bởi nó đánh dấu một người bước chân vào tầng lớp cai trị, dù rằng vị trí này là thấp nhất trong số đó. Nói dễ hiểu thì trở thành cố vấn cho lãnh chúa. Các phụ tá có nhiệm vụ giúp Bồ Chính cai quản các làng vệ tinh và thực hiện các mệnh lệnh của Bồ Chính như trưng thu, gọi lính,…Ngoài ra, còn có các phụ tá cấp cao làm nhiệm vụ quan trọng như cố vấn, thay Bồ Chính giải quyết các vấn đề trong vùng hay chỉ huy, huấn luyện binh sĩ, những người này gọi là các phụ tá thân cận.

Người làm phụ tá cần đầu tiên là năng lực, sau đó cần rèn luyện nhiều năm. Ông Lĩnh là một ví dụ, ông chuyên quản việc huấn luyện và chỉ huy dân binh, dựa vào việc uy tín của ông rất lớn trong vùng cũng hiểu ông là phụ tá rất đắc lực với Bồ Chính.

Chưa nói đến năng lực, việc đưa kẻ chỉ mới 15-16 tuổi lên làm phụ tá sẽ khiến những phụ tá khác bất bình, vì Hãn chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch trong khi họ phải chật vật vượt qua các đối thủ, tích lũy kinh nghiệm nhiều năm, ai cũng phải ít cũng phải ở tuổi tứ tuần trở lên mới có thể làm ngồi vào chức phụ tá. Người đầu tiên phản ứng, không ai khác chính là ông Lĩnh.

-Bồ Chính, chuyện này… - Ông Lĩnh nói xen vào

Hiểu ông Lĩnh định nói gì nhưng Công Ma đưa tay cản lại.

-Ta hiểu, mang một kẻ trẻ tuổi lên làm phụ tá là không công bằng với các phụ tá khá nên tất nhiên phải có khảo nghiệm. Tao muốn thằng Hãn tìm được cách giải quyết số muối tồn dư trong kho.

-Mày làm được không hả, Hãn? – Bồ Chính hỏi Hãn

-Việc gì cũng có cách giải quyết, con nhận ạ - Hãn đáp lại

-----------------

Việc Hãn được Bồ Chính đặt làm dự khuyết cho chức phụ tán bắt đầu lan ra trong làng và các phụ tá khác cũng biết chuyện. Không cần nói cũng biết thái độ của họ như thế nào, trái lại, lũ bạn của Hãn thì mừng thay cho hắn, nhưng mấy hôm nay chúng cứ nói đi nói lại về việc đó khiến hắn rất phiền.

Sáng sớm ngày hôm sau, tại kho thóc của Bồ Chính. Một người đàn ông trung tuổi, thân hình hơi béo, da ngăm đang chơi đùa cùng một đứa bé. Đứa bé lợi dụng thân hình nhỏ nhắn luồn lách qua các bao thóc được xếp chồng lên nhau. Hai người một già một trẻ chơi đùa rất vui vẻ.

Một giọng nói vang lên gọi người đàn ông: “Ông Bó đâu rồi?”. Người đàn ông tên Bó nhìn theo tiếng gọi thì thấy ông Lĩnh dẫn theo một thiếu niên đến. Nghĩ Bồ Chính có điều gì cần truyền đạt, ông Bó vội nói con đợi ở đây rồi ra đón.

-Ông Lĩnh đến đấy à? Quý hóa quá, đến đây ngồi nghỉ trước đã.

-Không, tôi đến truyền đạt ý của Bồ Chính.

-Vậy sao? Có phải là chuyện thóc cống năm nay không? Tôi chuẩn bị xong rồi.

-Không phải, Bồ Chính nói, từ hôm nay, ông không cần phải coi kho nữa, thằng Hãn sẽ lo chuyện này. Bồ Chính sẽ phân phó ông công việc khác.

Nghe đến đây, sắc mặt ông Bó liền trùng xuống, trong ánh mắt có chút tức giận nhìn về Hãn. Hắn cũng không để ý mà đánh mắt nhìn kho thóc này. Diện tích cũng không hề nhỏ, cỡ cũng gần 200m2, các bao thóc xếp cao đến 4-5m mà đây mới chỉ là một trong số những kho thóc mà Bồ Chính sở hữu. Nói Công Ma nghèo nhất họ Công mà còn được thế này thì cũng phải nghĩ lại, trên đường hắn đến đây đếm qua cũng phải được 6-8 kho rồi.

Hắn không để ý người đàn ông trước mặt đang nhìn hắn như thế muốn nhào lên cắn xé vậy. Ông Lĩnh nhìn thấy nhưng cũng không nói nhiều vì ông cũng hiểu ở đây là một chỗ tốt. Công việc chỉ là quản lý số lượng ra vào và trông coi những “hun” hay nô lệ làm việc mà lương hưởng hàng tháng lại cao, nhiều dịp cỗ bàn, lễ tết nếu lo chu đáo thì Bồ Chính thưởng cũng không hề nhỏ. Khi không mất việc ngon ai mà chẳng tức nên cũng kệ.

-Bồ Chính muốn ông bàn giao lại tình hình cho Hãn để hắn tiếp tục công việc thay ông.

-Được, thằng nhóc, đi theo tao – Ông Bó gằn giọng.

Ông Bó dẫn cả hai đi xem một lượt kho thóc đang đứng. Tổng cộng trong này có hơn 1000 bao thóc, mỗi bao ước chừng 30 cân (kg). Hãn đưa tay bốc một nắm thóc cảm nhận, nói:

-Mấy hôm trước trời có mưa bất chợt mà nơi này không có dấu hiệu bị ẩm. Bác quả là người bảo quản có phương pháp.

Ông Bó không nói gì, coi lời khen của Hãn như gió thoảng vậy. Hiển nhiên ông ta đang rất bực, coi Hãn như vô hình mà chỉ hướng đến nói với ông Lĩnh, thông tin cũng khá chung chung, cũng không quan tâm Hãn nghe nhớ được không. Ông Lĩnh thì cũng không để ý nhiều vì đó không phải việc của ông.

-Cháu muốn hỏi, trong này là thóc của vụ nào?

-Của vụ trước và năm ngoái.

-Chỗ nào của năm ngoái, chỗ nào của vụ trước ạ?

-Mày không có mắt sao? Tự kiểm tra đi – Ông Bó bực mình

Biết ông Bó không muốn nói, cốt để làm khó hắn, thế là hắn đành phải bước vào kiểm tra, cởi dây buộc từng bao ra xem bên trong, hắn nhận ra chỗ này nhìn có vẻ gọn gàng nhưng sắp xếp rất lộn xộn, thóc mới, từ màu sắc của thóc mỗi bao cho thấy thóc cũ xếp lẫn vào nhau, một số bao trong góc còn có hiện tượng bụi bám dày chứng tỏ lâu rồi không đụng đến.

Đánh mắt nhìn lên các bao thóc được xếp chồng từng lớp lên nhau, tay hắn vô tình đập vào một bao thóc. “Bộp”. Âm thanh phát ra chợt khiến cho hắn thấy hiếu kỳ. Đập thử lại lần nữa rồi đập sang các bao khác. Âm thanh thực sự có khác biệt rất rõ. Không nói nhiều, hắn liền rút thanh gươm đeo trên hông ra.

Ông Bó thấy Hãn rút gươm liền giật mình, vội chạy lại, can ngăn “Này, dừng lại” nhưng muộn rồi. Hãn đã rạch một đường trên bao thóc vừa nãy, nhưng bất ngờ là thứ chảy ra không phải thóc mà là lại lộ ra toàn là đất cát.

Ông Lĩnh ngạc nhiên cũng đến tận mắt xem thử, không hề có thóc. Biết có gian trá, ông Lĩnh trầm giọng hỏi “Ông Bó, chuyện này là thế nào? Tại sao trong kho thóc lại trữ đất cát thế này”

-Chắc là có sai sót, có thể là bọn nô lệ làm rồi – Ông Bó lắp bắp.

Hãn cũng bắt đầu kiểm tra các bao khác, bằng cách sờ và gõ vào bao, hắn tiếp tục tìm thêm một bao đất khác, rồi 2, 3 bao nữa. Chỉ trong một hàng đã phát hiện hơn 10 bao thóc giả, nếu kiểm tra tiếp cộng với các kho khác nữa thì dám chắc con số cũng phải tính hàng trăm. Không biết là ai làm nhưng ông Bó quản nơi này lại không biết một số lượng lớn thóc bị mất mà không biết, đây đã là tội lớn rồi. Biết chuyện không thể giấu, ông Bó liền quỳ xuống cầu xin ông Lĩnh

-Tôi lạy ông, tôi trót dại, đã lỡ chiếm mấy bao thóc làm của riêng. Xin ông và cháu đừng nói cho Bồ Chính biết, bằng không cả nhà tôi nguy mất.

-Cha ơi!!

Một giọng nói trong lanh lảnh phát ra từ góc nhà, chỉ nhìn thấy một đứa bé đứng nép sợ hãi sau các bao khóc. Nó nhìn thấy cha mình khổ sở, nước mắt cũng rưng rưng.

Tội ăn cắp tài sản theo luật của Bồ Chính, nhẹ thì chặt tay, nặng thì bêu đầu, gia đình bị trục xuất. Ông Lĩnh là người nghiêm khắc, không thích bao che, nói dối nhưng thấy bạn mình cầu xin, nhà cũng còn con nhỏ thì cũng không nỡ, đành nhìn Hãn để xem ý hắn thế nào, nếu hắn muốn tố cáo, ông cũng hết cách.

Hãn thấy ông Lĩnh nhìn mình, cũng nhìn xuống ông Bó đang khóc lóc và đứa trẻ đằng kia, cũng có chút mềm lòng.

-Còn phải xem bác đã ăn cắp bao nhiêu? Nếu có thể đền lại được thì chuyện nhỏ có thể hóa không có, không cần báo lại với Bồ Chính.

Ông Bó nghe xong cũng đành thành thật, thực ra mỗi vụ khi có thóc nhập kho, ông đều lấy bớt xen ít thì 20, nhiều thì 50 bao. Để tránh bị phát hiện liền nghĩ cách tẩu tán sang hiện vật khác hoặc ốc tiền. Lợi dụng việc Bồ Chính thường ít quan tâm đến kho thóc này do những năm gần đây cũng ít có sự kiện cần nhiều lương thực nên mới nổi lòng tham lấy bớt. Tính ra cũng khoảng 200 bao, con số không lớn so với hơn 10 cái kho lớn.

-Con số đó không lớn, nhưng bác phải trả lại đầy đủ, 1 hạt cũng không được thiếu, trả không hết thì trả dài hạn cho đến khi đủ. Không cần tính lãi. Trả xong rồi nếu Bồ Chính có hỏi con cũng dễ ăn nói, không đến mức nghiêm trọng.

Ông Bó gật đầu lia lịa. Hãn chỉ đành thở dài, không ngờ mới ngày đầu nhận chức mà hắn đã gặp ngay chuyện tham ô thế này. Chỉ mong đó là vấn đề duy nhất ở nơi này, bằng không thì cái kế hoạch xây dựng căn cơ vững chăc cho Công Ma và hắn sẽ kéo dài rất lâu.

Khi bị phát giác việc tham ô thì ông Bó trở nên hợp tác hơn hẳn, hắn hỏi gì ông ta cũng đều trả lời rất cặn kẽ, bởi vì Hãn đã nắm thóp của ông ta, phần ông Lĩnh cũng giải quyết dễ dàng, chỉ lo chẳng may Hãn hé răng vài câu thôi nên tốt nhất là hợp tác, hắn cũng đã nói không truy cứu nếu đền bù lại đủ.

Kho thóc của Bồ Chính là một tổ hợp 9 nhà kho dựng bằng gỗ, lợp mái rơm, mỗi kho có diện tích khoảng 200-400m2, chiều cao khoảng 5-6 m. Nơi này là chỗ tập kết thóc được chưng thu sau mỗi vụ, các làng sẽ có nhiệm vụ vận chuyển tích trữ vào đây, mỗi năm 2 vụ cũng được 1200 bao nhập kho.

Các “hun” (nô lệ) làm việc ở đây có khoảng 30 người, hầu hết là đàn ông khỏe mạnh trên người đêu có thích chữ bằng cách dí thanh sắt nóng vào. Đối với việc thay đổi trưởng kho,họ cũng chẳng có phản ứng gì, thân phận của họ thì chỉ quan tâm đến miếng ăn hằng ngày mà thôi, thế nên dù Bồ Chính có cho một con chó thay ông Bó làm trưởng kho họ cũng chẳng thèm chớp mắt ngạc nhiên.

Ông Bó dẫn cả hai người đi tham quan một vòng, nơi này nhìn chung cũng khá rộng rãi, có một con sông nhỏ gần đó không sợ hỏa hoạn, cũng không sợ thóc bị ẩm vì thoát nước khá tốt. Ông Bó sai người gọi các nô lệ tập trung lại nghe ông tuyên bố.

-Chúng mày nghe đây, từ hôm nay, Hãn sẽ thay tao quản lý nơi này. Chúng mày liệu mà làm việc chăm chỉ.

-Dạ - Những nô lệ bên dưới dạ ran

Hãn cũng bước lên làm một bài phát biểu.

-Từ hôm này, Hãn tôi sẽ là người ở quản lý ở đây theo ý của Bồ Chính. Bồ Chính đã có ý định cải tổ lại nơi này và sắp tới sẽ có nhiều người đến đây làm cùng. Tôi tuy trẻ người không có kinh nghiệm nhưng nguyên tắc rõ ràng, làm việc chăm chỉ được thưởng, lười nhác thì chịu phạt, đối xử công bằng không thiên vị.

---------------

Đúng như lời Hãn nói, sang ngày hôm sau, Công Hoa dắt theo gần 100 người cầm theo dụng cụ nữa đến kho thóc. Hãn có chút bất ngờ vì Bồ Chính giao cho ông Lĩnh việc này sao.

Đến hỏi thì Công Hoa cười nói: “ Tao từ bây giờ sẽ thay ông Lĩnh đến giám sát công việc ở đây, để xem mày làm ăn thế nào còn báo lại”

Hết cách, Hãn cũng chẳng hỏi thêm nhiều. Khi đã có đủ nhân lực, hắn liền bắt tay luôn vào việc xây dựng kho xay xát. Vị trí hắn chọn không đâu khác nằm ở bên cạnh con sông gần đó.

Khu sản xuất hắn cũng không yêu cầu cao, đủ che nắng che mưa là được. Sau này sẽ vừa sản xuất vừa hoàn thiện sau. Bước đầu ước tính sẽ cần 200m2, nguyên liệu xây cất thì dùng các cột tre kết hợp với rơm rạ làm mái mà dựng lên. Trong số hơn 100 người nô lệ mới đến, những người nam có sức khỏe thì đi đốn tre và mang rơm khô về còn những người còn lại khéo tay thì đi làm cối xay. Việc xây dựng hắn để cho Hoa phụ trách còn hắn sẽ đi hướng dẫn làm cối và đan sàng.

Vì muốn sản xuất ở quy mô lớn, hắn quyết định không làm loại cối 4 gang mà chuyển sang làm cối 8 gang, và rá sàng cũng làm độ rộng tương tự để có thể làm được nhiều và tiết kiệm thời gian.

Tre sau khi được mang về sẽ được hơ lửa cho cứng hẳn lại rồi chụm 10 cây, mỗi câu đường kính 15cm lại tạo thành cột nhà, cực kỳ chắc chắn. Trước khi xây dựng, hắn muốn nâng bề mặt sàn đất lên khoảng hơn 1m và dùng đá lớn đập xuống để đất ép chặt lại.

Còn về phần cối xay, Hãn trực tiếp hướng dẫn và làm cùng để đảm bảo chất lượng đạt yêu cầu. Cối 8 gang vì nặng hơn nên sẽ cần đến 2 người cùng xoay mới được nhưng đổi lại chất lượng và sản lượng cũng tăng tương ứng. Với nhân lực dồi dào, chỉ mất một tuần để hắn có được 10 bộ đạt yêu cầu.

Công việc dựng xưởng xay xát còn rất nhiều việc nhưng hắn không quên việc chính là quản lý kho thóc này. Đầu tiên, hắn muốn có sự phân loại rõ ràng giữ gạo mới và gạo cũ trong các kho này, đồng thời sẽ chia kho thành 4 khu đánh theo thứ tự, phần bên trái là các khu 1-3, bên phải là 2-4. Gạo mới, dưới 2 năm sẽ để ở khu 1-3, còn khu 2-4 là từ 3 năm trở lên. Trong mỗi kho cũng phải phân tách nơi đặt để rõ ràng để tiện xác định sau này.

----------------

Sau một tuần, Công Ma đến quan sát tiến độ, Hãn và Công Hoa nghe thế cũng ra đón. Khi thấy Bồ Chính, hắn liền quỳ xuống hành lễ

-Ra mắt Bồ Chính

Bồ Chính nhìn hài lòng “ Ừm” một tiếng rồi hướng mắt về kho gạo, thấy các nô lệ đang di chuyển các bao thóc từ các kho, trông có vẻ rất bận rộn.

-Mới chỉ một tuần mà đã cần nhiều thóc như vậy sao? ( Bồ Chính)

-Dạ không, con chỉ đang sắp xếp lại một chút thôi ạ. _ Hãn đáp

-Chẳng lẽ có nhiều lộn xộn vậy sao? - (Bồ Chính)

-Cũng không phải, con chỉ đang phân loại lại thóc mới và thóc cũ rồi để chúng lại vào chỗ thích hợp thôi. (Hãn)

-Ngoài ra, để tiện cho việc vận chuyển, con cũng đã vạch lại tuyến đường ra vào. Xe hoặc thóc đi vào kho sẽ đi theo đường này, qua trạm kiểm kể rồi vận chuyển đến kho được chỉ định, khi vận chuyển thóc gạo đi ra ngoài cũng sẽ đi theo một tuyến đường khác dẫn đến một lối ra khác ở đầu bên kia chứ không quay lại lối vào, như vậy sẽ tạo việc lưu thông liền mạch không bị ách tắc. (Hãn)

-Tốt, tốt lắm – Bồ Chính tán thưởng – Ta lâu rồi không đến nơi này, cũng không biết được trong kho của mình có bao nhiêu gạo bao nhiêu thóc nữa?

-Bồ Chính khỏi lo. Con đã kiểm sẵn rồi, tổng cộng 18469 bao thóc, trong đó có 3727 bao là thóc mới từ năm ngoái, còn lại đều đã trữ được trên 2 năm. Con cũng đã cho kiểm tra lại chất lượng để tránh có mọt gạo.

-Làm tốt lắm, thế còn xưởng xay xát thế nào?

-Phần dựng xưởng vẫn còn đang xây dựng, con tính sẽ cần thêm một tuần nữa để hoàn thành cơ bản – Hoa nói.

-Ừm, không cần phải gấp, chỉ cần cẩn thận là được…Hãn, đi theo ta!!

Công Ma gọi Hãn đi theo mình. Dường như có chuyện quan trọng nên ông chỉ gọi hắn và 2 hộ vệ đi theo.

-Biểu hiện của mày rất tốt, tao không nhìn nhầm mày.

-Dạ, cảm ơn Bồ Chính khen ngợi. (Hãn)

Bồ Chính im lặng, bước thêm vài bước liền nói:

-Đúng như mày nói, sắp tới sẽ có nhiều xung đột xảy ra. Hôm nay, ta đã nhận được một tin.

-Có chuyện gì ạ? Có phải có tộc nào tuyên chiến với họ Công ta không?

-Không phải, nhưng có một thứ khá phức tạp. Họ Lê muốn cùng họ Công tổ chức “Paloka”.

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996

Truyện Trở về thời Bắc thuộc (ReW) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.