Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy luận của Lạc Nam

Tiểu thuyết gốc · 2932 chữ

''D-Dừng lại, Tô Thanh Ngọc , cậu làm gì vậy, tớ chết mất'' Lạc Nam tỉnh lại sau bóng đêm bao trùm , cậu sợ hãi thốt lên trong khi tay cậu vùng vẫy như bị đuối nước.

Hơi thở của cậu cực kì nặng nhọc , trạng thái bây giờ của Lạc Nam có hơi hốt hoảng , cậu lấy hai tay của mình sờ lên cái cổ ướt đẫm mồ hôi, lần đầu trải qua sự việc như vậy khiến cả cơ thể cậu run cầm cập.

''C-Cổ mình , chúng không bị siết, chết tiệt, chết tiệt ,..., chết tiệt , chuyện éo gì vừa xảy ra vậy'' , Lạc Nam vùi tóc mình đến rối tung khi đang nói.

Lạc Nam vẫn nhớ như in cái cảm giác nghẹt thở đến chết đó , cơ thể cậu khi đó như chết đuối vậy , phổi cậu lúc đó như muốn nổ tung, da gà của cậu bây giờ nổi hết cả lên khi nghĩ về nó.

Lạc Nam nhìn vào trong gương và cảm thấy mình thật yếu đuối, không còn là Lạc Nam của mọi khi nên cậu đã hít một hơi thật dài , cậu tát thật mạnh vào hai má của mình , ngay lập tức tinh thần của cậu ổn định lại ,cậu quyết định trước tiên phải suy xét từng vấn đề trước.

Ngày hôm đó là Ngày thứ hai , là ngày mà toàn nước khai giảng năm học , mình nhớ chắc rằng mình đã trải qua ngày đó , nhưng hiện giờ mình đang ở trên giường của mình vào buổi sáng ngày thứ hai khai giảng đó , không lẽ mình đã mơ một giấc mơ dài hay sao, không thể nào được , giấc mơ đó quá thật, đầu óc mình vẫn nhớ rõ như in ngày thứ hai ấy , hay mình đã trở về quá khứ, trong những quyển sách mà mình đã từng đọc , có một số giả thuyết siêu năng lực về thời gian. Lạc Nam suy nghĩ một cách đắn đo.

HAHA, mình có lẽ ảo tưởng hơi quá rồi , thế giới này làm gì có những điều huyền bí chứ , mặc dù mình đã đọc trăm cuốn truyện hay sách nói về nó , nhưng chúng chỉ là giả tưởng, có lẽ mình học quá nhiều sau kì thi nên đã ảnh hưởng đến trí não rồi , dù không rõ thực hư thế nào , nhưng Lạc Nam vẫn đang cần thêm thông tin ,nên cậu tạm gác lại suy nghĩ của mình.

Lạc Nam vừa sửa soạn quần áo xong , thì một tiếng gõ cửa vang lên , cùng một giọng nói không ai khác ngoài em gái cậu , ''Này anh Lạc Nam , bữa sáng đã xong rồi , mau ra ăn đi'' , không có giọng nói dễ thương nào ở trong nhà này ngoại trừ em gái cậu cả.

Lạc Nam vừa mở cánh cửa ra đã lao tới ôm chằm Liễu Như , đúng là cảm giác này , cái cảm giác quen thuộc không thứ nào sánh được của em gái cậu , cậu không phải một tên cuồng em gái hay gì cả , cậu chỉ là rất yêu thương em gái của mình , có điều cậu thể hiện hơi quá nên người ngoài nhìn vào sẽ tưởng cậu là một tên cuồng em gái.

''Đúng là em gái của anh , lúc nào em cũng rất thơm tho, anh cảm thấy như mọi phiền muộn đều tan biến khi có em ở đây'' , Lạc Nam vừa ôm vừa xoa đầu Liễu Như , vừa hít hà hương thơm từ mái tóc em ấy. ( Yêu quý chứ không phải là cuồng đâu nhá, điều quan trọng phải nhắc lại 2 lần)

''A-A-Anh đang làm cái quái gì thế'' , Liễu Như đỏ mặt hô lên với cái hành động quá khích vừa rồi của anh trai mình, nhưng cô lại không đẩy Lạc Nam ra mà chỉ đờ người ra đón nhận, dù rất ngại nhưng cô trông như rất hưởng thụ truyện này.

Thấy Liễu Như ngượng ngùng vì chuyện vừa rồi , Lạc Nam vui vẻ bỏ cô ra , ''HEHE, anh xin lỗi , vì em gái của anh quá dễ thương đi'', thấy Lạc Nam bỏ mình ra gương mặt cô có chút thất vọng , nhưng khi vừa được Lạc Nam khen nên cô lại một lần nữa lấy hai tay che gương mặt đang xấu hổ của mình.

''Anh chỉ toàn chọc em là giỏi thôi , nhưng anh nói vậy em cũng rất vui'', Liễu Như nói với tư thế ngại ngùng trông rất đáng yêu.

Có vẻ như mọi thứ đang xảy ra như trong giấc mơ của ngày thứ hai ấy , nếu thật sự diễn ra như vậy thì chẳng phải mình sẽ bị Tô Thanh Ngọc giết sao ? , Lạc Nam suy nghĩ một hồi rồi thúc giục Liễu Như xuống ăn sáng.

Đang ăn cơm thì bố của Lạc Nam cất tiếng nói y như trong giấc mơ của cậu , Lạc Nam lại lựa chọn thực hiện y chang như trong giấc mơ của cậu , tất cả tình huống của sáng ngày thứ hai ấy đều đúng với trong cái mà cậu cho là giấc mơ ấy , lúc đó Lạc Nam càng cảm giác được đó là hiện thực chứ không phải giấc mơ, có thể đó chính là tương lai của cậu , vậy thì cái chết của cậu là chính xác nếu như mọi thứ cứ diễn biến như này.

Cậu phân vân cố gắng thử thay đổi các hành động của mình xem tương lai có thay đổi không.

Sau khi được người bố cho 1000 tệ thì Lạc Nam không cho Liễu Như 500 tệ nữa , mà cậu đã thay đổi nó bằng một cuộc đi chơi với em gái và sẽ tặng cho Liễu Như sợi dây chuyền mà em ấy thích một cách âm thầm, Liễu Như vui vẻ đồng ý đi chơi với Lạc Nam vào ngày thứ 7 ngay lập tức.

Có vẻ tương lai sẽ thay đổi vào từng hành động của cậu , nếu như cái chết của Lạc Nam là thật thì cậu phải tìm cách thay đổi nó, cậu quyết định sẽ làm những điều khác với ngày thứ hai trong mơ ấy.

''Mà anh Lạc Nam này , có điều gì đặc biệt để anh rủ em đi chơi vào thứ 7 này vậy ? , trước giờ em cứ nghĩ là anh không thích tới chỗ đông người chứ , anh thà ở nhà một mình đọc sách còn hơn là bỏ thời gian đi chơi bên ngoài''. Liễu Như thấy Lạc Nam bỗng nhiên mời mình đi chơi thì rất hoài nghi.

''Đó là vì đứa em gái dễ thương này chứ còn sao nữa , sao anh chỉ có thể vì một chút tính tình ích kỉ của mình mà không dẫn em đi chơi được chứ , nếu cho em được niềm vui thì anh không sợ phí thời gian của mình đâu'' , Lạc Nam nói một cách rất chân thành , nhưng trong lời nói ấy có một chút dối trá mà cậu thêm vào.

''A-Anh thật sự nghĩ như vậy sao , vì em , mà... mà...mà bỏ đi thời gian của mình ư, em....em hạnh phúc quá , em thật sự rất yêu anh Lạc Nam'' , nói xong Liễu Như lao vào ôm chằm Lạc Nam khóc thút thít.

Lạc Nam không ngờ của em gái này của mình lại dễ khóc như thế , chỉ vì cậu tùy tiện rủ cô đi chơi , mà cô lại xúc động đến như thế, có vẻ cô em gái dễ thương này của mình còn giấu mình rất nhiều điều.

''Thôi được rồi , hãy đi học thôi không lại muộn mất'' , Lạc Nam nói với cô như thế , nhưng Liễu Như muốn ôm anh thêm một tí nữa , thế là cả hai ôm nhau thêm 20p nữa, cậu không ngờ cô em gái này đã phát triển khá đầy đủ rồi , từ lần cuối anh tiếp xúc với cô là khi cô còn khá nhỏ, mà cậu phải bỏ cái suy nghĩ như thế về em gái đi, phải luôn có giới hạn tình anh em ở đâu đó , Lạc Nam tự gõ đầu mình trong tưởng tượng một cái.

Lạc Nam kéo tay Liễu Như cùng đi học chung , đến chỗ ngã ba thì cậu lại được gặp Thanh Ngọc một lần nữa.

Cậu đã biết Thanh Ngọc từ phía sau nên đã chủ động chào hỏi cô trước, Thanh Ngọc nhìn thấy Lạc Nam chào hỏi mình thì vui vẻ chào lại , nhưng sau khi thấy cậu đang nắm tay thân thiết với Liễu Như cô lại cực kì thất vọng nhìn Lạc Nam.

Thanh Ngọc thấy Liễu Như đang thì thầm khiêu khích mình thì rất tức giận , cô chạy tới tính khoác vào tay phải của Lạc Nam.

Lạc Nam vô thức lùi lại không để Thanh ngọc khoác tay mình , Lạc Nam vẫn còn sợ cô sau việc mà cô đã làm với cậu , cậu có chút rùng mình khi nhìn thấy Thanh Ngọc lại gần mình.

Tô Thanh Ngọc đơ người vì thấy Lạc Nam vừa tránh né cô , còn Liễu Như thì cười khúc khích trong miệng trông rất vui vẻ.

''C-Cậu vừa tránh né tớ à Lạc Nam ? , bộ trông tớ khó gần đến thế à , có phải cậu ghét tớ hay gì khác không ?'' Thanh Ngọc như muốn khóc nói với Lạc Nam.

Haizz, cậu ta lại bắt đầu rồi , Thanh Ngọc lại than thở và nói ra một đống điều tiêu cực , nếu mình có một chút không vừa ý cô ấy thì cô lại chất vấn mình, hoặc tự coi bản thân là nạn nhân của điều gì đó.

Lạc Nam thở dài trong tiềm thức của cậu , cậu lại phải dỗ dành cô ấy một lần nữa , không thì Thanh Ngọc sẽ réo bên cậu cả ngày mất.

''Xin lỗi cậu , mình hơi giật mình khi cậu đột ngột lao vào thế , mình không có ý gì đâu mà'' , Lạc Nam ôn tồn giải thích với cô.

Thanh Ngọc thấy Lạc Nam vẫn còn nắm tay Liễu Như cô vẫn rất tức giận , nhất quyết ăn vạ tới cùng, suy nghĩ một hồi thì cô nảy ra được một ý tưởng là yêu cầu Lạc Nam phải đi chơi với mình vào chủ nhật thì cô mới tha cho cậu.

Lạc Nam suy tư một hồi thì quyết định đồng ý với Thanh Ngọc , Không đồng ý với cô chỉ thêm rắc rối mà thôi , hơn nữa đây không phải lần đầu cô kéo cậu đi chơi , cậu mà từ chối thì cô sẽ bám cậu suốt ngày, dù là lựa chọn nào cũng sẽ phiền phức như nhau nên Lạc Nam chọn đi chơi với cô

Liễu Như thấy Lạc Nam đồng ý ngay lập tức thì có chút thẫn thờ, cô cắn cái môi hơi nhỏ nhắn của mình tới chảy máu , Lạc Nam thấy vậy liền lau môi cho Liễu Như vì cậu biết trước mà mang theo giấy theo để lau cho em ấy và cậu biết thời điểm này hai người sẽ chuẩn bị cãi nhau nền liền kéo Thanh Ngọc cùng tới trường trước.

''Đã trễ rồi , bọn anh đi trước đây , em cũng mau tới trường đi'' .Nói xong, Lạc Nam kéo tay Thanh Ngọc đi bỏ lại Liễu Như phía sau.

Liễu Như thất thần nhìn Lạc Nam nắm tay Thanh Ngọc bỏ đi , trong tâm trí Liễu Như tự dựng lên một khung cảnh hai người đang tung tăng nhảy múa mà lừa dối cô , khiến cô tức đến điên người.

''Tên lừa đảo , lừa đảo , lừa đảo , lừa đảo , lừa đảo,... , chỉ mới sáng anh nói yêu tôi , thế mà giờ đây anh lại nắm tay người đàn bà khác mà vứt bỏ tôi'', Liễu Như nắm chặt hai lòng bàn tay đến mức chảy máu, một phần là do móng tay cô đâm vào.

Liễu Như lấy trong túi váy một cái một cái hình nộm bằng rơm trông khá giống Lạc Nam , cô lấy một con dao nhỏ ra từ đâu đó , vừa đâm liên tiếp vào nó vừa nói'' Chết đi , chết đi , chết đi,...,chết đi , tên lừa đảo khốn nạn'', bộ dạng của Liễu Như bây giờ trong rất sáng khoái , cô lộ ra một gương mặt rất thõa mãn sau khi làm xong, người đi đường xung quanh chỉ biết tránh xa vì hành động kì quặc của cô.

Gáy của Lạc Nam bỗng rung lên một cái , có lẽ cậu đã quá quen với cái cảm giác này rồi nên chắc đã hình thành giác quan thứ 6.

Cậu và Thanh Ngọc vẫn may mắn tới kịp buổi lễ, Lạc Nam và Tô Thanh Ngọc bước vào buổi lễ khai giảng như bao người , chỉ có điều đây là lần khai giảng thứ hai của Lạc Nam, sau khi cậu và Thanh Ngọc kiếm được chỗ ngồi thì buổi lễ cũng bắt đầu.

Phần đầu là một tiết mục văn nghệ để mở đầu cho những phần sau , Lạc Nam đã xem nó tới lần thứ 2 nên cậu không còn thấy gì đặc sắc nữa.

Sau buổi tiến hành nghi thức khai giảng của thầy hiệu trưởng là người đại diện của khối 10 lên phát biểu , Lạc Nam nhớ lại trong kí ức của mình là cậu sẽ bị Từ Chúc để ý và Thanh Ngọc sẽ lại chất vấn cậu , như thế sẽ rất phiền phức nên Lạc Nam phải làm gì đó trước khi nó xảy ra mới được.

Lạc Nam biết trước rằng cả hội trường sẽ một lần nữa náo loạn vì sự xuất hiện của Từ Chúc , và đúng như cậu đoán cả trường đột nhiên ồn ào lên khi Từ Chúc bước ra , cậu tìm cách lẻn đi trong lúc cả hội trường náo nhiệt lên.

''Cô ấy là ai vậy nhỉ ?, thật xinh đẹp ,khiến tớ cảm thấy cô ấy thật...cao thượng'' , Thanh Ngọc nói với chất giọng hơi ghen tị , nhưng khi cô nhìn qua hỏi Lạc Nam thì anh đã không còn ở đó nữa, cô nhìn ngó nghiêng xung quanh tìm Lạc Nam với tâm thái hơi lo âu.

Lạc Nam lúc đó đã chạy đi bỏ xa những con người ồn ào bên kia , đối với cậu thì không khí bên ngoài thoải mái hơn nhiều , Lạc Nam lại ra chỗ sau sân trường nơi mà cậu gọi là địa điểm trú ẩn , Từ Chúc và Thanh Ngọc chắc sẽ không biết cậu ở đây, Lạc Nam đang thấy mọi chuyện đều đi đúng hướng mà cậu muốn, ít nhất là nó không quá tệ.

Cậu nghĩ không cần lên lớp nữa vì đã biết hết mọi chuyện của hôm nay , chỉ tiếc là vẫn chưa xác nhận được mình có siêu năng lực hay không , mà nếu là siêu năng lực thì sao không phải tốt một tí chứ, suy nghĩ khiến cậu thật mệt mỏi, nó không phải phong cách của một người như cậu, thế là cậu quyết định giờ phải làm một giấc trước và trốn buổi nhận lớp đầu tiên của mình , cậu bắt đầu ngáp dài một hơi sau khi nhìn khung cảnh yên tĩnh , nhắm đôi mắt nặng trĩu của mình lại và chìm vào giấc ngủ.

Một khoảng thời gian sau~

''Này , này em đang ngủ kia , tỉnh dậy mau''. Bị một lời nói kì lạ đánh thức , Lạc Nam tỉnh dậy trong trạng trạng thái vẫn còn mơ màng , chỗ sau trường này quả là tốt , nó khiến cậu ngủ một cách rất thoải mái mà không để tâm bất kì điều gì.

Cậu ngước mặt lên thì đó là một người đàn ông trung niên đang lay cậu dạy, nếu cậu không nhầm thì người đàn ông này là bảo vệ của trường , Lạc Nam đã nhìn qua gương mặt của ông ấy đến 2 lần nên biết là chuyện dễ hiểu, có vẻ như cậu đã ngủ quá giờ và đã quá giờ mà mọi người đều đã đi về hết, có thể ông ấy đang đi tuần xung quanh xem còn học sinh nào sót lại không.

Lạc Nam đang nghĩ vu vơ thì ông bảo vệ lại lên tiếng thôi thúc cậu về , Lạc Nam xin lỗi đã làm phiền ông và chạy thẳng về nhà.

Mình có quên một điều gì không nhỉ ? , thôi kệ mấy chuyện đó tính sau, giờ phải về nhà đã , không thì bố và em gái mình sẽ lo lắng mất. Thế là Lạc Nam đi về nhà mà không biết rằng có một người kì lạ nào đó đang theo dõi cậu phía sau.

Hết chương 5

Bạn đang đọc Re:world,Làm lại thế giới ta là người mạnh nhất nhưng vẫn sợ yandere? sáng tác bởi TienCter

Truyện Re:world,Làm lại thế giới ta là người mạnh nhất nhưng vẫn sợ yandere? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienCter
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.