Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
3399 chữ

Mười phút sau, xe Thẩm Thính Nam dừng đến ven đường, Khương Từ liếc mắt một cái là nhìn thấy, vui vẻ mà chạy tới phía anh.

Cô mở cửa ghế phụ lên xe, vừa lên xe liền lai vào trong lòng ngực Thẩm Thính Nam, đôi tay ôm lên cổ Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu hôn anh.Thẩm Thính Nam cúi đầu, đôi tay ôm vào bên hông Khương Từ, hai người gần mười ngày không gặp, hôn thật lâu mới tách ra.

Sau khi tách ra, ánh mắt Thẩm Thính Nam có chút thâm trầm mà nhìn Khương Từ, qua chốc lát, hỏi một câu, “Mua nhà?”

Khương Từ không khỏi sửng sốt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, có chút ngoài ý muốn, “Sao anh lại biết?”

Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn cô, anh dù sao cũng đã tức cả một ngày, không vội một chốc này, thu hồi tầm mắt, nói: “Ăn cơm trước, ăn cơm tối xong trở về lại nói.”

Nói là ăn cơm tối, nhưng Thẩm Thính Nam kỳ thật căn bản không thể nuốt nổi, bị Khương Từ chọc tức đến phát no rồi, Khương Từ nhận ra cảm xúc Thẩm Thính Nam không quá cao, khi ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào cô, cô chột dạ, tuy rằng tạm thời không biết vì sao cảm

xúc Thẩm Thính Nam không tốt lắm, nhưng cô cảm thấy có liên quan đến chuyện cô mua phòng ở, cho nên cũng không có tâm trạng ăn uống gì.Vì thế gọi một bàn đồ ăn, cuối cùng ăn không đến một phần ba, Khương Từ không thể bỏ lãng phí đồ ăn, gọi phục vụ hỗ trợ đóng gói, về lại khách sạn đã là 9 giờ tối.

Thẩm Thính Nam đem đồ ăn đóng gói để trên bàn, sau đó lập tức đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha.Khương Từ thay dép lê xong, cũng ngồi vào bên cạnh, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, anh có chuyện gì cứ nói thẳng. Anh là bởi vì chuyện em mua phòng không có nói cho anh sao? Nhưng em không cảm thấy đây là chuyện to tát gì, em vốn dĩ đã tính toán mua nhà ở Dung Thành cho bà nội rồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn về phía cô, anh đã tức cả một ngày, giờ phút này cảm xúc cũng không tốt lắm, “Em đừng có đánh đòn phủ đầu. Khương Từ, anh rốt cuộc có cái vị trí gì trong lòng em? Em mua phòng ở cho bà nội, không tính đến chuyện em không nói cho anh, nhưng em thiếu tiền, tình nguyện đi tìm Diệp Chiêu cũng không tìm đến anh? Tiền của anh thật sự cầm vào phỏng tay như vậy sao? Em một hai phải rạch ròi với anh như vậy? Em tính cả đời như vậy với anh sao? Hay là em căn bản không nghĩ đến chuyện ở cùng anh cả đời?”

Khương Từ cắn môi, nhìn Thẩm Thính Nam, cô thật lâu không nói lời nào, Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, hai người đối diện thật lâu, lúc Thẩm Thính Nam đang muốn chịu thua, Khương Từ rốt cuộc mở miệng, nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Thính Nam lẳng lặng nhìn cô.

Khương Từ nói rõ ràng với anh, “Tiền của anh cầm lên chính là phỏng tay. Người Thẩm gia lúc trước luôn cảm thấy em là vì tiền của nhà anh, cho nên với em mà nói, tiền của anh chính là phỏng tay, chính là hồng thủy mãnh thú. Em chính là tình nguyện đi tìm người khác mượn tiền cũng không tìm anh. Không chỉ là hiện tại, về sau em vẫn sẽ vạch rõ chuyện tiền bạc với anh, em thật sự rất thích anh, nhưng cũng thật sự không muốn chạm vào tiền của anh.”

Cô nói xong, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, đôi mắt phiếm hồng.

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật lâu, trong lòng tràn ngập áy náy, anh duỗi tay đem Khương Từ ôm vào trong lòng ngực, yết hầu giống như có vật chèn lại, giọng khàn khàn, nhẹ nói: “Thực xin lỗi.”

Khương Từ trong nháy mắt không khống chế được mà rơi nước mắt, qua chốc lát, cô nhẹ giọng nói: “Thẩm Thính Nam, em không phải đang trách anh, em cũng biết chỉ cần em mở miệng, anh cái gì cũng nguyện ý cho em, cái gì cũng nguyện ý vì em mà làm, nhưng chính là bởi vì em quá thích anh, mong muốn vĩnh viễn được ở bên anh, cho nên mới hy vọng giữa chúng ta có thể đơn thuần một chút, em không muốn tiêu tiền anh, không muốn bị người nhà anh bắt lấy nhược điểm, anh coi như em hiếu thắng đi, bao dung em một chút được không?”

“Được.” Thẩm Thính Nam thấp giọng nói.

Khương Từ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy anh còn tức giận không?”

Thẩm Thính Nam lắc đầu, ôm lấy Khương Từ dựa lưng vào sô pha, hai người ôm nhau bình tĩnh trong chốc lát, sau đó Thẩm Thính Nam bỗng nhiên mở miệng, “Nhưng em trả lại tiền vay cho Diệp Chiêu trước đi.”

Khương Từ từ trong lòng ngực Thẩm Thính Nam ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Em thiếu tiền có thể hỏi mượn anh, vì sao phải đi tìm người ngoài?”

Khương Từ nói: “Diệp Chiêu không phải người ngoài.”

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nguy hiểm.

Khương Từ ngồi dậy, giải thích nói: “Em không phải có cái ý kia, em là nói em cùng Diệp Chiêu là bạn bè rất thân, em hỏi cậu ấy mượn chút tiền cũng không có gì, qua đoạn thời gian nữa em tích cóp đủ liền lập tức trả cho cậu ấy, cậu ấy sẽ không để ý.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, vẫn là không nhịn xuống, nói: “Em nhìn không ra sao? Cậu ta thích em.”

Khương Từ nói: “Anh là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cho rằng ai cũng thích em, em với Diệp Chiêu cùng nhau lớn lên, là quan hệ anh em.”

Thẩm Thính Nam nói: “Hai chúng ta trước kia cũng là quan hệ anh em.”

“Có thể giống nhau sao?” Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được cười, duỗi tay nhéo cằm anh, “Thẩm Thính Nam, anh là dấm tinh chuyển thế sao? Em nói sao tối nay anh lại tức giận như thế, thì ra là ghen.”

Thẩm Thính Nam đem Khương Từ ôm vào trong lòng ngực, rũ mắt nhìn cô, nói: “Dù sao người khác thì được, nhưng Diệp Chiêu không được,em đừng thân thiết với cậu ta quá.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, giải thích nói: “Anh thật sự hiểu lầm, Diệp Chiêu không có khả năng thích ta, cậu ấy từ lúc học cao trung, bên cạnh không lúc nào không có bạn gái, sao có thể thích em.”

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn nàng, nói: “Em là đàn ông hay anh là đàn ông? Cậu ta có thích em hay không, anh lại không nhận ra?”

Khương Từ hồ nghi mà nhìn Thẩm Thính Nam, cô vẫn là cảm thấy Thẩm Thính Nam hiểu lầm.

Thẩm Thính Nam nói: “Dù sao chốc nữa anh chuyển tiền qua cho em, em ngày mai cầm tiền đi trả Diệp Chiêu trước.”

“Thẩm Thính Nam ——”

Khương Từ còn muốn nói gì đó, Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn cô, nói: “Em không đi, thì để anh đi hộ em.”

Khương Từ: “……”

Khương Từ không biết là đàn ông đều thích ăn dấm, hay là máu ghen của Thẩm Thính Nam lớn, cô không lay chuyển được Thẩm Thính Nam, đành phải đáp ứng, nói: “Vậy thì em viết giấy nợ cho anh, xem như em mượn anh, chờ em tích cóp đủ lập tức trả lại cho anh.”

Thẩm Thính Nam biết không thể ép Khương Từ quá mức, tính cô hiếu thắng, anh ngay từ đầu đã biết, nếu ép cô quá chỉ sợ hai người về sau sẽ còn lại cãi nhau vì vấn đề này, anh cũng thỏa hiệp, nói: “Được.”

Lại hỏi cô, “Là căn hộ mới nguyên hay đã ở qua?”

Khương Từ nói: “Là căn second-hand, em tính trang hoàng đơn giản liền dọn vào ở.”

Thẩm Thính Nam nói: “Muốn trang hoàng phải trang hoàng đàng hoàng, tiền không đủ anh đưa cho em trước.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, vừa muốn mở miệng, Thẩm Thính Nam đã đọc hiểu ý cô, bổ sung nói: “Coi như là cho em mượn đi,em chừng nào có thì trả lại cho anh.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, thỏa hiệp nói: “Nếu sau này em thiếu liền hỏi mượn anh.”

“Được.”

Buổi tối, Thẩm Thính Nam xoay mười vạn cho Khương Từ trước, để cô ngày mai cầm đi trả Diệp Chiêu. Khương Từ ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng Thẩm Thính Nam, nghiêm túc viết một tờ giấy nợ cho anh, đến trước sô pha, đưa cho Thẩm Thính Nam, nói: “Đến lúc đó em trực tiếp chuyển vào trong thẻ anh.”

Thẩm Thính Nam ôm cô ngồi trên đùi, tay Khương Từ đỡ ở trên vai Thẩm Thính Nam, nghiêm túc mà nói: “Em dạo gần đây ở Dung Thành cũng coi như có chút danh tiếng, nhiều người tìm em thưa kiện, nếu thuận lợi, em hẳn là một hai tháng đã có thể trả được.”

Thẩm Thính Nam cười, nhìn Khương Từ, trong mắt mang theo mê luyến, nói: “Năng lực kiếm tiền của luật sư Khương anh một chút cũng không nghi ngờ.”

Khương Từ mỉm cười, cúi đầu hôn môi Thẩm Thính Nam, lúc cảm giác được tay Thẩm Thính Nam ôm bên hông cô siết chặt, muốn gia tăng nụ hôn này, cô lập tức rời đi.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, đáy mắt đã dấy lên dục vọng, thấp giọng hỏi: “Trốn cái gì?”

Khương Từ cười nói: “Em là vì muốn tốt cho anh, em đêm nay phải tăng ca, nếu là câu dẫn anh nửa vời, anh chốc nữa lại phải khó chịu thêm nửa ngày.”

Cô nói xong từ trên người Thẩm Thính Nam đứng dậy, vòng đến bàn làm việc ngồi xuống.

Trên bàn sách đặt một chồng văn kiện rất dày, Khương Từ cầm lấy tập văn kiện trên cùng, mở ra, rất nhanh đã tiến vào trạng thái làm việc.

Thẩm Thính Nam hôm nay đến Dung Thành, căn bản đã có chút mệt mỏi, nhưng anh ngồi ở sô pha nhìn Khương Từ làm việc, mê muội mà nhìn suốt một đêm, mãi cho đến 3 giờ sáng, anh nhìn thấy Khương Từ đã bắt đầu dụi mắt, từ trên sô pha đứng dậy, đi qua, đem văn kiện của cô lấy đi, nói: “Đi ngủ thôi.”

Khương Từ nói: “Em chỉ còn một ít nữa là làm xong rồi.”

Thẩm Thính Nam khom người, đem người từ trên ghế bế lên, nói: “Công việc vĩnh viễn làm không xong, ngày mai làm tiếp là được, nghỉ ngơi trước đi.”

Khương Từ “Ác” một tiếng, cô mới đầu còn để ý đến chuyện công việc, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, khi Thẩm Thính Nam ôm cô về phòng ngủ, cô đã dựa vào trong lòng ngực anh ngủ rồi.

Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ đến mép giường, nhìn thấy cô đã nhắm mắt lại ngủ rồi, vạch chăn, cúi người nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, anh kéo chăn qua đắp lên cho cô trước, sau đó đến phòng tắm ngâm khăn, ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng mà giúp Khương Từ lau mặt.Khương Từ ngủ đến mơ mơ màng màng, trong lúc cô tỉnh dậy một lúc, hơi mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang giúp cô dém chăn, cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thẩm Thính Nam nhẹ giọng nói: “3 giờ rưỡi, mau ngủ đi.”

Anh cúi người hôn lên trán Khương Từ, lại sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Khương Từ nhìn mặt Thẩm Thính Nam, muốn trò chuyện cùng anh tiếp, nhưng mí mắt không nâng lên nổi, bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, mới có sáng sớm chưa đến 8 giờ, Khương Từ sáng sớm nay còn phải đi toà án lập án, cô tỉnh lại liền xuống giường đến phòng tắm rửa mặt, thay quần áo từ phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam cũng đã dậy, ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại. Cô đến thư phòng đi thu thập máy tính cùng tư liệu, trước khi ra cửa đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cúi người hôn lên gương mặt anh, dùng khẩu hình nói: “Em đi đây.”

Thẩm Thính Nam giữ chặt tay cô, nói với đầu kia: “Chốc nữa tôi đến công ty, cúp trước.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thính Nam nhận lấy túi Khương Từ xách theo, đứng dậy nói: “Anh đưa em đi.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, vui vẻ mà khoác tay Thẩm Thính Nam, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Thẩm Thính Nam đưa Khương Từ đến toà án, hỏi cô, “Lập án mất bao lâu? Anh ở bên ngoài chờ em nhé?”

Khương Từ nói: “Không cần, anh đi bận chuyện của anh đi, Lưu Yến cũng ở đây, chốc nữa em ngồi xe anh ấy về văn phòng.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, nhìn cô, dặn dò nói: “Chú ý an toàn, về đến văn phòng nhắn cho anh một tin.”

“Vâng.” Khương Từ cười, dựa qua hôn lên mặt Thẩm Thính Nam, nói: “Đi đây.”

Cô xoay người xuống xe, bởi vì vội vàng đi lập án, sau khi xuống xe chưa cùng Thẩm Thính Nam chào hỏi đã ôm văn kiện chạy chậm vào toà án.Thẩm Thính Nam cách cửa sổ xe nhìn bóng đang Khương Từ, bỗng nhiên luyến tiếc không muốn rời đi, anh đơn giản gọi điện thoại cho Lâm Viễn, nói: “Tôi tới trễ một chút.”

Khương Từ 10 giờ mới xong xuôi mọi chuyện, từ toà án đi ra, xa xa nhìn thấy Thẩm Thính Nam còn đang ở bên ngoài chờ.

Anh dựa vào cửa xe, đã đợi thật lâu, nhìn thấy Khương Từ từ toà án ra tới, hai mắt liền cầm lòng không đậu mà vẫn luôn nhìn cô.

Khương Từ chạy chậm đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cô nhìn anh, hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”

Thẩm Thính Nam quyến luyến mà nhìn Khương Từ, thấp giọng nói: “Nhớ em.”

Khương Từ nhìn vào mắt Thẩm Thính Nam, trong nháy mắt kia, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, nhẹ giọng nói: “Em cũng rất nhớ anh.”

Lúc không ở cạnh anh từng phút từng giây đều rất nhớ anh.

Chiều hôm đó, Khương Từ đi tìm Diệp Chiêu một chuyến, rất có lỗi mà đem tiền trả cậu.

Diệp Chiêu đoán được, cười cười, nói: “Thẩm Thính Nam bảo cậu đi trả?”

Khương Từ gật đầu, cô nhìn Diệp Chiêu, nói: “Thực xin lỗi Diệp Chiêu, làm phiền cậu rồi.”

Diệp Chiêu cười một cái, cậu nhìn Khương Từ, trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được hỏi: “Tiểu Từ, cậu thật sự rất yêu Thẩm Thính Nam sao?”

Khương Từ không chút do dự gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Diệp Chiêu nhìn cô, nói: “Nhưng kỳ thật chính cậu cũng biết, cùng anh ta ở bên nhau sẽ gặp rất nhiều khó khăn, đúng không?”

Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, không nói chuyện.

Diệp Chiêu nói: “Nếu không phải thì vì sao cậu thiếu tiền liền tình nguyện tìm tớ mượn cũng không mở miệng nói với Thẩm Thính Nam?”

Khương Từ trầm mặc trong chốc lát, nhìn Diệp Chiêu, trả lời: “Cậu nói đúng, giữa tớ và Thẩm Thính Nam xác thật có rất nhiều vấn đề, nhưng không ảnh hưởng đến việc tớ yêu anh ấy, muốn ở bên cạnh anh ấy.”

“Chẳng phải cậu cũng biết rõ các cậu trong tương lai rồi có lẽ sẽ có một ngày chia tay?”

“Đúng vậy.”

“Sẽ không hối hận sao?”

Khương Từ lắc đầu, “Không hối hận.”

Diệp Chiêu nhìn Khương Từ, qua thật lâu, vẫn là nhịn không được hỏi cô một câu, “Tiểu Từ, nếu tớ tỏ tình với cậu trước, cậu có đồng ý ở bên tớ không?”

Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô nhìn Diệp Chiêu, có chút ngoài ý muốn.

Diệp chiêu nói: “Kỳ thật tớ vẫn luôn thích cậu, nhưng vẫn luôn không có dũng khí mở miệng với cậu, sợ bị cậu từ chối thì chúng ta cũng không thể làm bạn được nữa. Mà sau khi thấy cậu cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau, tớ thật sự không cam lòng, rõ ràng tớ quen cậu trước, tớ đã quen cậu nhiều năm như vậy rồi. Tớ biết hiện tại nói cái gì cũng đều uổng công, nhưng Tiểu Từ, tớ vẫn muốn hỏi cậu, nếu thời gian quay ngược về, tớ tỏ tình cậu trước, cậu có đồng ý quen tớ không?”

Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, qua trong chốc lát, hơi cúi đầu, nói: “Sẽ không.”

“Vì sao chứ?”

Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, nói: “Diệp Chiêu, cậu rất tốt, tớ vẫn luôn coi cậu là bạn thân, xem cậu là anh trai, nhưng yêu đương, tớ sẽ không lựa chọn cậu.”

“Vì sao chứ?” Diệp Chiêu khó hiểu hỏi: “Tiểu Từ, chúng ta cùng nhau lớn lên, tớ cũng rất hiểu cậu, tớ cũng sẽ đối xử thật tốt với cậu, vì sao cứ nhất định phải là Thẩm Thính Nam?”

“Bởi vì chúng ta không phải cùng một loại người.”

Diệp Chiêu không thể lý giải mà nhìn Khương Từ, “Tớ không hiểu, chúng ta sao lại không phải một loại người? Chúng ta đều lớn lên cùng một chỗ, cuộc sống bình thường, Tiểu Từ, rõ ràng chúng ta mới là cùng một loại người.”

“Không phải định nghĩa như vậy.” Khương Từ nhìn Diệp Chiêu, nói: “Lấy cậu để nói, cậu có thể bởi vì thấy cô đơn mà yêu đương với bất kì cô gái nào, nhưng tớ thì không thể, Thẩm Thính Nam cũng không thế. Chúng tớ đều nhận định chỉ có nhau, sẽ không đứng núi này trông núi nọ, trước khi gặp được người kia, cũng sẽ không tùy tiện cùng ai ở bên nhau. Cậu có lẽ không tin, tớ cùng Thẩm Thính Nam là mối tình đầu của nhau, chúng tớ đều mong muốn có thể bên nhau cả đời.”

Diệp chiêu nhìn Khương Từ, qua thật lâu, gật đầu, nói: “Là tớ không xứng với cậu.”

Khương Từ nói: “Cũng không phải như vậy, chỉ là tình cảm của mỗi người không giống nhau, có người có thể yêu đương với rất nhiều người, nhưng tớ không thể, tớ là người không có cảm giác an toàn, cho nên tớ thích người như Thẩm Thính Nam, anh ấy có thể cho tớ cảm giác vô cùng an toàn, ở bên cạnh anh ấy tớ có thể cảm nhận được tình yêu cùng ấm áp, hai bọn tớ chẳng sợ yêu xa, đều sẽ không hoài nghi lẫn nhau, tớ biết anh ấy sẽ không có ai ngoài tớ.”

Diệp Chiêu nghe xong lời này của Khương Từ, liền hiểu cậu không có khả năng tranh giành với Thẩm Thính Nam, chỉ so với việc hai người họ là mối tình đầu của nhau cậu đã thua, huống chi Khương Từ cũng chưa từng có thích cậu. Cậu nhìn Khương Từ, rốt cuộc từ bỏ, nói: “Chúc cậu hạnh phúc Tiểu Từ, hy vọng tương lai có thể uống rượu mừng của cậu và Thẩm Thính Nam.”

Khương Từ cười tươi, nói: “Nếu có một ngày kia, tớ nhất định sẽ mời cậu.”

Diệp Chiêu cũng thoải mái mà cười, nói: “Được.”

Bạn đang đọc Rơi vào trong tay em của Nghê Đa Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trang.trang
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.