Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Cho Phép Ngươi Nhìn Lén

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Yêu ma nhất tộc, có một số yêu ma có được thiên phú dị năng, nắm giữ yêu thuật, mà nam tử âm lãnh chính là một trong số đó, trong cơn giận dữ trực tiếp thi triển ra yêu thuật.

Máu huyết trong mười ngón tay bị đứt gãy của yêu ma kia phun ra cùng yêu khí dung hợp, biến thành những ong lít nha lít nhít hướng về Tô Hạo bay tới, những con ong này đuôi có châm nhọn chứa độc, chỉ cần bị đâm trúng, cho dù là võ giả Ngưng Nguyên kỳ cũng sẽ bị tê liệt trong thời gian ngắn, mất đi năng lực phản kháng.

"Đao của ngươi tuy nhanh nhưng có thể chống đỡ được hàng trăm hàng ngàn con ong sao?" Yêu ma kia sắc mặt dữ tợn, Tô Hạo chặt đứt mười ngón của mình, hắn sẽ không để cho Tô Hạo chết nhẹ nhàng như vậy.

"Lôi đạo hợp nhất cảnh!" Đối mặt với đàn ong lít nha lít nhít trên bầu trời, lôi nguyên lực trong cơ thể Tô Hạo cấp tốc lan tràn ra, hắn đã nắm giữ lôi đạo hợp nhất cảnh, lôi nguyên lực biến thành một bức tường lôi đình, che hết chắn hết quanh thân hắn.

"Đôm đốp! Đôm đốp!"

Mà từng con ong khi chạm lên bức tường lôi đình đều bị lôi đình đánh cho nổ vỡ vụn!

"Cái . . . Cái gì?" Yêu ma kia mở to hai mắt nhìn, yêu thuật mình toàn lực thi triển vậy mà bị hóa giải đơn giản như thế?

Trong lúc yêu ma kia đang ngây người, Tô Hạo như thiểm điện phóng tới bên người nó khoảng cách bảy tám mét thoáng chốc liền biến mất, một đao chém ra, băng lãnh mà trí mạng!

"Phốc!"

Yêu ma kia vội hoàn hồn dùng hai tay ngăn trước ngực ý đồ ngăn cản một đao này, nhưng cũng như châu chấu đá xe mà thôi, đôi tay và cả đầu của hắn đều bị một đao chém đứt, chết tại chỗ!

"Lão nhị!"

Yêu ma còn lại nhìn thấy một màn này kêu lên sợ hãi, tên tiểu tử nhân loại trước mắt này liên tục giết hai tên đồng bọn của hắn?

"Ta giết ngươi!" Tên yêu ma này khắp khuôn mặt tràn đầy dữ tợn, vặn vẹo, yêu khí dâng trào, thân thể của hắn kịch liệt bành trướng, biến thành một tiểu cự nhân cao ba mét, hoàn toàn lộ ra bản thể.

Hai bàn tay to lớn của nó vươn ra làm không khí bạo liệt, hướng về Tô Hạo chộp tới, cho dù là sắt thép mà bị đôi bàn tay này bóp chặt, thì cũng phải nát vụn!

"Bạt Đao Trảm. Lôi Chi Hoa!"

Tô Hạo đao đã về vỏ, đối mặt với đôi bàn tay đang đánh tới Tô Hạo trong nháy mắt thi triển Lôi Chi Hoa, nhưng so với một kích vừa rồi khác hẳn, không còn tấn công tứ phía mà là tập trung công kích tại một điểm, dưới Bạt Đao Trảm gia trì, gần mười đạo đao quang chém ra!

"Không!"

Ánh đao đầy trời hoàn toàn phong kín không gian né tránh của yêu ma kia, hắn muốn biến chiêu cũng không kịp, phát ra tiếng kêu không cam lòng cùng hoảng sợ.

"Phốc phốc phốc phốc!"

Gần mười đạo đao quang gần như đồng thời đánh vào thân thể của yêu ma kia, hai cánh tay, cái cổ, hai chân của hắn cũng bị đao quang cắt qua, âm thanh huyết nhục bị sẽ rách liên tiếp vang lên, động tác yêu ma kia dừng lại.

Đôi mắt của nó oán độc nhìn chằm chằm Tô Hạo, nguyên bản kế hoạch của bọn hắn rất thuận lợi, có thể nhẹ nhõm đem Tiểu Lăng Nhi giết chết, sau đó chia ăn, từ đó thu hoạch được lực lượng lớn hơn, Tô Hạo ngang nhiên xuất hiện, làm cho kế hoạch của bọn hắn hoàn toàn thất bại, lại còn bị giết toàn bộ!

Thân thể yêu ma bị phân thành mười khúc, tản mát đầy đất, trận chiến này rất ngắn ngủi, lấy kết quả ba tên yêu ma toàn bộ tử vong mà kết thúc.

Tô Hạo thu đao, quay đầu thấy được Tiểu Lăng Nhi đang dựa vào một khối đá ở xa, ngơ ngác nhìn hắn.

"Ô ô ô. . ." Khiến Tô Hạo không nghĩ tới là Tiểu Lăng Nhi bỗng nhiên khóc lên, khóc rất thương tâm.

Cái này khiến Tô Hạo kinh ngạc đi tới, nhịn không được nói: "Đừng khóc, miệng vết thương của ngươi sẽ lớn hơn đó."

Tiểu Lăng Nhi nghẹn ngào, nức nở: "Mai di. . . Còn có những người khác, đều đã chết. . ."

Tô Hạo trầm mặc, kỳ thật cái này cũng không thể trách Tiểu Lăng Nhi, những tên yêu ma kia đi tới thôn trang của Tiểu Lăng Nhi vốn là chỉ muốn đại khai sát giới ăn hết mọi người ở đó, nhưng vô tình lại biết đến sự việc của Tiểu Lăng Nhi nên mới lập mưu lừa gạt giết chết nàng.

"Đừng có dùng y phục của ta lau. . . Ta chỉ có một bộ trang phục của ngoại môn đệ tử để thay thôi đó." Tô Hạo khóe miệng co giật, Tiểu Lăng Nhi dùng sức nắm lấy góc áo của hắn, lau nước mắt trên mặt.

Đồng thời Tô Hạo trong lòng cũng rất kinh dị, bởi vì hắn nhìn thấy máu của Tiểu Lăng Nhi không phải là màu huyết hồng, mà là màu bạc, nhưng là vì ban đêm thêm việc nàng mặc trang phục màu tím nên không dễ dàng nhìn thấy, bây giờ hắn tới gần mới có thể nhìn ra!

"Cám. . . cám ơn ngươi, hai vạn năm ngàn điểm cống hiến kia không cần ngươi trả." Tiểu Lăng Nhi hốc mắt hồng hồng nói.

Tô Hạo có chút buồn cười, tiểu nha đầu này coi mình vì điểm cống hiến mới cứu nàng? Nếu là vậy mình không cứu nàng chẳng phải tốt hơn sao? Nàng chết thì đâu ai biết hắn nợ điểm công hiến của nàng.

"Tốt, ta dẫn ngươi về khu vực trung tâm, thương thế của ngươi cần phải trị liệu." Tô Hạo nói, phần bụng đang bị thương kia của Tiểu Lăng Nhi , cần mau chóng trị liệu mới được.

"Ta. . . Không cần." Tiểu Lăng Nhi lại lập tức bắt lấy hắn cánh tay, rất khẩn trương cự tuyệt.

Tô Hạo thấy được máu của Tiểu Lăng Nhi màu bạc, trong lòng của hắn biết Tiểu Lăng Nhi có lẽ là vì nguyên nhân này nên mới cự tuyệt người Huyền Thiên thánh địa đến trị liệu.

Máu của yêu mà là màu đỏ thẩm, mà máu của Tiểu Lăng Nhi lại là ngân sắc(màu bạc), Tô Hạo không biết rõ tại sao lại như thế, nhưng nhìn thấy Tiểu Lăng Nhi bộ dáng khẩn trương và đáng thương kia, liền không có hỏi tới, mỗi người ai cũng có bí mật của mình.

"Ta ngủ một giấc liền khỏe." Tiểu Lăng Nhi nói.

Hiện mà mang nàng trở về, nếu để cho người Huyền Thiên Thành phát hiện máu của Tiểu Lăng Nhi là ngân sắc thì khẳng định sẽ sinh chuyện, về phần giúp nàng đi mua một món quần áo sạch sẽ, cũng chỉ có thể chờ đến sáng mai các cửa hàng mới cửa.

Tiểu Lăng Nhi dựa vào tảng đá, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên lạnh run lẩy bẩy, nàng nắm thật chặt cánh tay của Tô Hạo, giống như là sợ hắn ly khai.

"Làm người tốt thì làm đến cùng vậy." Tô Hạo bất đắc dĩ ngồi xuống dựa vào Tiểu Lăng Nhi, quyết định ở lại với nàng một đêm.

Mà trong lúc ngủ mơ Tiểu Lăng Nhi cảm nhận được sự ấm áp của Tô Hạo bên cạnh, thế là dùng sức cọ cọ trong ngực hắn, giống như một con mèo nhỏ, ôm hắn thật chặt.

"Mai di. . . Thật xin lỗi. . . Đều tại ta. . ." Trong lúc ngủ mơ Tiểu Lăng Nhi gặp ác mộng, nàng thấy nếu không có nàng thì sơn trang sẽ không bị yêu ma tập kích.

Một đêm trôi qua, từng tia sáng bắt đầu xuất hiện tại phía chân trời, Tô Hạo đứng dậy, rời khỏi khu vực tây thành, đi đến tiệm bán quần áo mua một bộ váy dài mang đến cho Tiểu Lăng Nhi.

Lúc này Tiểu Lăng Nhi cũng đã tỉnh, ngoại trừ nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, thương thế đã không có gì đáng ngại.

"Cho ngươi, tranh thủ thời gian thay đi." Tô Hạo đem bộ váy vừa mới mua đưa cho Tiểu Lăng Nhi.

"Không cho phép ngươi nhìn lén." Tiểu Lăng Nhi dữ dằn đường.

Tô Hạo liếc mắt, bản thân còn không có súc sinh đến nổi đi nhìn lén một tiểu nha đầu không ngực không mông thay quần áo.

Sau đó Tiểu Lăng Nhi nấp sau một tảng đá bắt đầu thay quần áo, vừa thay vừa nói thầm nói: "Làm sao vừa người như vậy? Chắc chắn là tối hôm qua ngươi đã lén lút sợ soạn ta, nếu không làm sao có thể lựa chọn được trang phục vừa người như vậy. . ."

Tô Hạo có chút buồn cười đồng thời cũng yên lòng, Tiểu Lăng Nhi đã khôi phục tính cách cổ linh tinh quái, xem ra cũng không bị đả kích tối qua làm cho tinh thần sa sút.

Bạn đang đọc Rút Đao Ngàn Tỷ Lần Ta Vô Địch (Dịch) của Mạt Thế Đái Tán Bất Đái Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcCôCầuTài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 391

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.