Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

oneshot

Tiểu thuyết gốc · 8451 chữ

Mơ là khái niệm hình thành thành trong tâm trí hoặc khi ngủ, là hiện tượng tồn tại ở các sinh vật có suy nghĩ và lý trí. Người ta nói rằng giấc mơ không có thật, thế nhưng nó thực sự nó tồn tại. Giấc mơ được hình thành từ trải nghiệm, ký ức, gốc nhìn và hy vọng của một cá thể. Con người vẫn hoài nghi về giá trị của giấc mơ, cho đến một ngày nó đã thành hiện thực, không chỉ hiện diện trong tâm trí nữa. Những cá thể đạt được món quà này đều được gọi là Dreamer (kẻ mộng mơ).

--- Buối sáng, trong nhà---

“Um…”

Bên trong một căn phòng rộng hiện đại với cửa sổ lớn được che màn màu xanh lam, trên tường là những bức tranh sơn dầu phong cảnh cây cối, bãi biển, và bàn tiệc vô số món ăn sang trọng của Châu Âu thời trung cổ. Bầu không khí phòng được đấp đầy bởi mùi tinh dầu dịu nhẹ của hoa nhài, âm thanh thì mang theo tiếng nhạc Careless Wishper (lời thì thầm bất cẩn) chỉ có thể nghe được khi bầu không khí thinh lặng từ TV màn hình lớn treo trên tường. Đối diện với cái TV đó là một chiếc giường sang trọng và đủ lớn để cả bốn người nằm. Chủ nhân của chiếc giường đang nằm trên đó. Một chàng trai trẻ chưa quá 20 với mái tóc đỏ ngắn và làn da trắng, dáng người cao ráo đầy đặn bắp thịt bọc trong bộ đồ pajama. Khuôn mặt vuông vắn ưa nhìn của anh ta hãy còn đang nhắm mắt cùng nụ cười nhẹ đầy thư thả.

“5 phút của anh bây giờ không khác giờ nửa tiếng rồi đấy.”

Trong vòng tay của chàng trai tóc đỏ ấy là eo của một cô gái với thân hình mảnh mai, hai phần ống chân đầy lông trắn mịn với đệm thịt và móng vuốt. Người sở hữu mái tóc trắng dài óng ánh bạch kim, trên mái tóc của cô là một cặp tai họ nhà mèo, đi cùng với nó là một chiếc đuôi mảnh dài có một túm lông ở ngọn đuôi trông như cọ vẽ. Khuôn mặt cô thanh thoát của một mỹ nhân tuổi đôi mươi, dù nhìn trẻ nhưng lại toát lên sự trưởng thành. Cô mang màu mắt xanh lam của bầu trời và một bên mắt lại mang miếng che màu đen. Trái ngược với chàng trai, cô gái tai mèo ấy khuôn mặt không cười, cũng chẳng giận hay buồn. Cô chỉ điềm nhiên nhắc nhở với giọng có phần chán nản. Thay vì vận bộ đồ vải như người đang ôm, cô lại mạng bộ giáp da thuộc màu xám xịt.

“5 phút nữa thôi mà vợ ~.” Chàng trai tóc đỏ nói, trong khi cọ má vào phần lưng cô gái.

“Tôi không nghĩ nhân viên của anh sẽ kiên nhẫn như thế đâu.”

Cô gái thở dài, song vẫn nằm im trong vòng tay của chàng trai. Khung cảnh không quá khác cách mà người nuôi mèo để yên cho thú cưng của họ nằm ngủ một chỗ và không quấy rầy.

Cạch

“Chủ tịch, đã gần trưa rồi đấy.”

Một người đàn ông tuổi trung niên mập mạp với mái tóc ngắn rối xù, ông vận bộ đồ đen ống tay áo và quần dài mà những quản gia hay mặc. Ông mở cửa phòng bước vào cùng chiếc xe đẩy với một khay bữa sang gồm súp bí ngô, bánh mỳ, thịt xông khói với trứng ốp la, cùng cốc sữa.

“Ngài có cần tôi giúp thay đổ và vệ sinh mặt không?”

Ông quản gia khoanh tay sau lưng và hỏi sau khi đẩy chiếc xe tới cạnh giường chàng trai tóc đỏ. Bấy giờ, cô gái tai mèo không còn hiện diện trên giường nữa.

“Tôi tự lo được mà…” Anh chàng ngồi dậy mà nói giọng chậm rãi, tay gãi đầu kèm tiếng ngáp, nụ cười trước đó cũng đã không còn.

“Vậy ngài hãy sửa soạn sớm. Công ty sẽ cần 1 tấn gạo, 1 tấn bột mì, và 1 tấn Penicillium.” Người quản gia nói lịch trình rồi đi một mạch khỏi phòng và đóng cửa lại, không nói gì thêm.

“Haiz… chán thật.” Anh chàng tóc đỏ ngả lưng lên giường, mắt nửa mở dán chặt vào trần nhà, tâm trí thì lấp dầy những gì sắp phải làm cho ngày hôm nay.

“Làm ăn phát đạt quá nó thế.” Cô gái tai mèo bấy giờ chui từ dưới gầm giường lên. Cô ngồi lên tấm nệm rồi châm chọc chàng trai với biểu cảm không đổi.

“Biết sao được…” chàng trai đí vào phòng tắm mà vệ sinh mặt mũi trên bồn rửa.”Mà, cảm ơn vì đã nán lại với anh trễ tới vậy.”

“Đừng bận tâm,” cô gái tai mèo ấy cởi nhẹ lớp giáp da rồi kéo nhẹ phần áo trong xuống. Nhìn vào bên trong áo của mình, phần nửa trên ngực phải của cô có một vết sẹo tròn nhỏ, như những gì gây ra bởi súng đạn.” Đêm đó anh đem tôi đi lĩnh thưởng thì tôi chắc nằm dưới mấy tấc đất rồi. Thành ra có gì cần, đừng ngại yêu cầu.”

“Tôi thì không có hứng thú với việc phải đi lấy mạng ai đó rồi.” chàng trai tóc đỏ đi ra khỏi phòng tắm với cái khăn đang lau khô đầu.

“Vậy anh cần gì nào?” thiếu nữ đó thắt chặt lại lớp áo giáp da thuộc rồi đeo thắt lưng giắtnhững con dao.

“Một cái ôm nào ~.” Anh chàng cười nhăn răng trong khi giang rộng hai tay.

“Haiz…”

Thiếu nữ cụp nhẹ hai tai mèo giây lát, song cũng đứng dậy rồi tiến đến ôm chàng trai. Không giống cách mà cô nhìn trông chán nản, cái ôm mà cô dành cho đối phương rất chắc nhưng không hề gây đau đớn.

“Thỏa rồi chứ?” cô hỏi ý kiến sau một lúc lặng im.

“Uhm ~.” Chàng trai tóc đỏ cười toe toét cọ nhẹ vào phần vai đang bọc mảnh giáp sắt. Dù thứ anh đang chạm là miếng sắt cứng ngắc và lạnh lão, song anh lại trông rất thỏa mãn.

“Thế thì tốt.” Cô và chàng trai cùng lúc thả tay ra. Thiếu nữ tai mèo ấy quay người lại rồi đi đến cửa sổ mà mở nó ra. “Vậy tôi đi đây.”

“Nhớ tối về nhé, vợ yêu ~.” Anh chàng từ đâu có trong tay một miếng ức gà rán bọc trong giấy ném cho cô gái.

“Chúc may mắn, chàng mộng mơ.”

Cô gái rời đi qua đường cửa sổ với đồ ăn cất trong người, chàng trai rời khỏi phòng ngủ của mình khi bữa sáng đã dùng và quần áo đã thay. Rời khỏi căn biệt thự của mình, chàng tóc đỏ bước vào xe mà được ông quản gia của mình đã mở cửa sẵn. Một tài xế, quản gia, và chủ của họ rời biệt thự và lăn bánh xe xuống đường phố. Chuyến đi chỉ vỏn vẹn 15 phút, họ đến một nhà máy sản xuất thực phẩm với các nhân viên đang ở bên trong thực hiện việc đóng gói, có cả người lái xe nâng để mang những món hàng từ kệ nhà kho đem vào xe container.

Anh chàng tóc đỏ rời xe, vào trong nhà máy rồi thay thành bộ đồng phục trắng và đội lên đồ trùm tóc và bịt khẩu trang, để rồi đi vào phòng sản xuất. Chàng trai bước cầu thang lên trên đỉnh bồn chứa, hai tay đặt vào phía trong. Từ tay anh ta là vô số hạt gạo trắng lấp lánh xuất hiện lấp đầy bồn chứa. Nối với bể kim loại đó là một ống dẫn nơi đưa những hạt gạo phun vào những cái túi trên băng chuyền. Tại cuối băng chuyền là nơi miệng túi được khâu chặt lại để hoàn thành việc đóng gói các bịch gạo 20kg.

“Gạo vẫn rất chất lượng đấy, chủ tịch.” Một nhân viên đang dùng nồi nhỏ mà nấu một nắm gạo, cô ta bình phẩm nó một cách lạc quan.

“Hôm nay hãy cũng cố gắng nào, sếp ~.”

Một anh chàng nhân viên cổ vũ, anh ta thực hiện việc đóng gói bao gao và khuân vác lên xe nâng. Chàng chủ tịch tóc đỏ cũng không nói gì nhiều ngoài,cười nhăn răng kèm cái gật đầu thay cho lời đáp. Và xuyên suốt hai giờ đồng hồ, họ duy trì công việc sản xuất và đóng gói gạo cho đến khi xe nâng đã chở đi được cả tấn gạo.

[Cảnh báo, khu vực các Warehouse (nhà kho chứa hàng) phát hiện sự hiện diện của Nightmare (ác mộng). Đề nghị người dân hay tránh xa khu vực hoặc tìm nơi trú ẩn, cảnh sát vũ trang sẽ sớm đến hiện trường. Mong những Dreamer nào khu vực lân cận hãy đến trợ giúp.] Radio trên bàn của phòng vang lên tiếng thông báo.

“Gì cơ!?”

“Đùa tôi à!”

“Chà, ngay sắp đến giờ giải lao luôn!”

Những nhân viên trong phòng đều đồng loạt lên tiếng. Người phải ôm đầu ngao ngán, người thì nhăn nhó cả khuôn mặt mà cúi xuống, và cũng có người lại thấy nhẹ nhõm.

“Coi bộ tới việc của tôi rồi.” Anh chàng Dreamer gỡ tấm vải bọc trên đầu, chân bước tới cửa rồi liên tục cởi bỏ lớp đồng phục làm việc, bên trong anh chỉ còn chiếc áo thun ngắn tay và quần thun dài.

“Nhờ sếp đấy.” một nhân viên vội vã đi hướng ngược lại nói.

“Mong chủ tịch vẫn khỏe mạnh để làm tiếp sau khi dọn dẹp đám Nightmare.”

Người phụ nữ trông giống như quản lý cũng nói vài lời rồi cũng chạy theo những người khác. Anh chàng chủ tịch mơ mộng rời khỏi nhà máy, anh dùng một chiếc xe của mình để sẵn ở bãi đậu xe mà lái thẳng tới hiện trường. Tại nơi đang khói bụi mù mịt, một đám đông nhìn trông như con người, song ánh mắt đục ngầu vô hồn ,da thịt họ xám xịt, thối rữa, lộ rõ cả xương hoặc cơ bên trong, miệng phát ra những tiếng rên rỉ thiếu sức sống.

“AAAAAAAAH!”

Một vài người không may bị những thứ trông như xác sống kia bu lại xâu xé. Tiếng hét thất thanh vang cùng bàn tay đang giơ lên hòng níu kéo một tia hy vọng được cứu, để rồi sau một lúc thì hoàn toàn bất động, không còn tiếng nói của người sống nào nữa.

Vút

Phừng

“RAAAAAAH!”

Bấy giờ, tiếng hét thất thanh không phải của những nạn nhân mới cất lên. Những mũi tên buộc ngay đầu bằng tấm vải đang cháy và vỏ trứng vịt chứa dầu. Những quả trứng vỡ toang và bùng cháy, ngọn lửa ôm lấy những xác sống biết đi và khiến chúng giãy giụa, gào thét.

“Coi bộ quanh đây nhiều người đang stress quá nên mới có đám này.” Anh chàng tóc đỏ cầm trong tay cây ná bằng gỗ mà bước tới, miệng lẩm bẩm nhận xét tình hình thông qua những gì quan sát được.

“Grrrr!” Những xác sống không bị cháy liền gầm gừ hướng ánh nhìn về người sống duy nhất lúc này.

“Đáng tiếc thì thời đại xác sống như phim ảnh và game không đến được đâu ~.”

Vút vút vút

Anh chàng tóc đỏ nói cùng nụ cười ung dung, không chút nao núng lẫn do dự. Từng mũi tên lửa xuất hiện ngay khi anh kéo căng dây ná, mỗi lần chúng bay đi, từng sinh vật đáng sợ liên tục bị ngọn lửa cuốn lấy. Từng chút một anh chàng Dreamer lùi bước và bắn tên, để rồi đám xác sống giờ đây trở thành ngọn đuốc sống, khiến cả con đường nơi ấy như một lửa trại rộng lớn ảm mùi thịt cháy.

“Hah… hah…” chàng trai đó bắt đầu thở nặng nhọc, song sự lạc quan trên khuôn mặt vẫn không đổi. ”Coi bộ như vậy là xử lý xong rồ-“

“Graaaa!”

Bụp

“Oof!”

Anh chưa kịp thở phào lấy hơi thì một vài xác sống đang bốc lửa tóm lấy tay chân của anh! Dù đã vung tay và đạp lại để phản kháng, thế nhưng nó là không đủ khi quá nhiều thây ma đang bắt đầu tóm lấy chàng trai!

“Nóng nóng nóng!” Anh ta bắt đầu kêu lên khi ngọn lửa nếm lấy da của anh.

Xoẹt xoẹt xoẹt bụp bụp bụp

“Huh?”

Trước khi lũ xác sống có cơ hội nếm lấy vị thịt của anh chàng, vô số con lần lượt bị rụng đầu xuống, một số thì bị hất văng đi như bị thứ gì đó rất mạnh đập vào. Chưa kịp hiểu chuyện thì phía sau cổ áo anh chàng Dreamer bị kéo rất mạnh và lôi anh ra khỏi đám xác sống!

“Thiệt tình, biết ngay mà!”

“Eh, là em ~.”

Cô gái tai mèo kéo anh chàng cách ra xa khỏi những xác sống một quãng. Con dao trong tay hãy còn nóng sau khi liên tục hơ vào lửa. Trong khi cô nàng đang lườm kẻ thù một cách nghiêm túc thì chàng Dreamer lại tỏ ra hớn hở.

“Lo sơ cứu rồi núp chỗ nào an toàn hơn đi, tên đần!” cô lập tức đưa ra chỉ thị trong trong khi tay phóng những con dao nhỏ mạnh đến mức xuyên vào giữa sọ từng mục tiêu!

“Sao em biết mà đến đây đón anh vậy.” Anh hỏi trong khi nước tinh khiết liên tục ùa ra từ tay anh để làm sạch vết thương, và rồi anh bôi lên mật ong lên những nơi phỏng. Chỉ mất vài giây, các vết phỏng đã có dấu hiệu lành lặn dần.

“Gần nơi anh làm, và không có nhiều tên điên tới mức làm anh hùng khi đang kiệt sức, hay lại giao du với những kẻ toàn vũ khí trên người!”

Cô vừa nói, vừa tung đầu gối, quăng xác sống, thậm chí là dùng con dao lớn trong tay cắt phăng các chi hay thủ cấp của kẻ thù. Số xác sống đông và hung hăng không thua gì một đám đông biểu tình giận dữ. Thế nhưng, chúng bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng khi đối đầu nữ thú nhân mạnh mẽ và quyết liệt như mãnh sư!

“Cầm lấy này!”

Vút

Từ trong tay chàng trai tóc đỏ xuất hiện một cây kích bằng gỗ với ngọn thương và một lưỡi rìu. Anh ném đến, cô nàng nắm lấy cây kích và dùng cả hai tay vung nó bằng toàn bộ sức lực. Với vũ khí có thể tối ưu được sức mạnh của mãnh sư, từng phát rìu của cô dễ dàng chặt đứt vài xác sống. Khung cảnh lúc này không khác gì người nông dân dùng liềm để gặt cỏ!

“Hah… coi bộ xong rồi ~.” Cô nàng thở phào, tay đặt cây kích đang cháy vì liên tục chém những ngọn đuốc sống.

“Cảm ơn đã giúp anh nhé, vợ yêu ~.”

Bụp

Anh chàng Dreamer đi lại tính ôm thì bị đối phương dùng tay bóp chặt hai má anh và đẩy ra.

“Làm ơn đừng có lao vào đám Nightmare, đặc biệt là sau khi anh đã dùng lượng lớn sức mạnh!” Cô nàng tai mèo nhíu hai hàng lông mày, cả tóc và đuôi cô dựng lông cả lên cực kỳ không hài lòng.

“Xin lỗi mà…” anh chàng chạm hai ngón trỏ vào nhau với giọng nói nhỏ đi.

“Đây là lần thứ tư trong suốt một tuần qua đấy!” cô nhăn răng để lộ những chiếc nanh nhọn và bén.

“Nhưng… nếu anh không làm thì sẽ nhiều người bị thương hơn…” anh chàng ráng đưa ra lời giải thích cho là hợp lý nhất.

“Cái đó cảnh sát lo liệu, một tên đầu bếp kiêm bác sĩ dinh dưỡng thì đừng có làm liều!”

Bụp

“Ouch.”

Cô đẩy anh chàng ngã ra đất, trong lòng vô cùng bất mãn.

“Dù gì, cảm ơn em đã cứu anh một phen ~.” Chàng trai tóc đỏ cười nhăn răng.

“Haiz, anh đúng là hết thuốc chữa luôn… “ Dù chẳng hài lòng, cô nàng tai mèo cũng chẳng thể nào giữ sự khó chịu quá lâu khi nhìn đối phương.

“Thật tình, sao lại phải nhọc công xử đám xác sống tiện lợi này chứ.”

“Huh!?”

Bất thình lình, một người đàn ông trẻ với hai tay bỏ túi quần bước đến. Gã cao nhưng hơi gầy, tóc nâu ngắn và đeo kính, mang khuôn mặt mỉm cười trông có vẻ rất thân thiện, trên người mặc bộ comple đỏ.

“…Anh là ai?” Chàng trai tóc đỏ nhìn người đàn ông trông không có vẻ là cảnh sát, càng không phải ngươi dân thường khi ở nơi nguy hiểm.

“Coi nào, đồng nghiệp cả mà ~.”

Người đàn ông đó đưa tay ra, anh chàng Dreamer mù mờ khó hiểu nắm lấy tay và được kéo ngồi dậy.

“…Lùi lại đi, hắn không phải đồng minh của anh đâu.”

“Huh?”

Cô gái tai mèo lườm kẻ lạ mặt và nói lời cảnh báo, cô giơ con dao và cây kích đã bẻ phần đầu bị cháy đi. Hành động của cô càng khiến chàng trai tóc đỏ càng khó hiểu hơn.

“Sao cô lại nói thế, bọn tôi là đồng nghiệp cả mà.” người đàn ông cười khảy khi nghe lời buộc tội đó.

“Đi từ hướng mấy cảnh sát kia gục thì không đáng tin cậy tẹo nào.”

“…Hả!?”

Nữ thú nhân nghiêng nhẹ đầu giây lát song không hạ sự lơ là cảnh giác. Chàng trai tóc đỏ nhìn theo hướng người anh tự nhận là vợ và rồi tròn mắt. Những chiếc xe hơi có đèn đỏ xanh trên đầu xe đều bị móp méo dạng đủ kiểu như bị một thứ rất mạnh va chạm. Những cảnh sát viên thì đều ngất đi cả trong lẫn bên ngoài chiếc xe, người thì bê bết máu, người thì bị các chi bị gãy nát, có cả người không cách nào nhận dạng được khuôn mặt nữa.

“À, đừng bận tâm, tôi chỉ dọn bớt mấy kẻ phá đám thôi.” người đàn ông tóc nâu nhún vai nói.

“Họ cần phải chữa trị gấp!”

“Đừng phí sức vì chúng.”

Bụp

“Eh!”

Anh chàng Dreamer tóc đỏ vội chạy đến chỗ những cảnh sát viên, thế nhưng gã Dreamer tóc nâu giữ tay anh lại. Dù cố gắng giãy giụa, song chàng trai tóc đó chẳng làm gì được, cứ như anh bị cả một cây cột bằng sắt giữ chặt lại!

“BỎ ANH TA RA!” Cô gái tai mèo hét lên, tay nắm chặt cây gậy gỗ mà nhảy bổ tới.

Crack

Cây gậy gỗ đã đốn hạ cả trăm thây ma bị gãy như cành cây khô bởi một cú vung tay của người đàn ông tóc nâu!

Bộp

“Gah!”

Gã đàn ông giương tay đến tóm cổ lấy cô gái. Dù cơ bắp không thua gì mãnh sư, cô gái tai mèo vẫn không cách nào thoát khỏi được gã đàn ông, chẳng khác gì mèo bị xích cổ lại!

“Con mèo thấp kém như ngươi ta không tính động tay vì có vẻ là đồng minh của anh bạn này, biết thân biết phận đi.”

Rầm

Gã đàn ông ném một phát đưa cả cơ thể nàng miêu nữ văng mạnh một bức tường của tòa nhà kho gần đó. Bức tường bị vỡ một mảng, còn cô gái thì bị ngã ra đất mà nhăn nhó cả khuôn mặt, người nằm ra đất run run trong cơn đau.

“Vợ yêu!” anh chàng tóc đỏ há hốc mồm mà kêu lên.

“Oof, tôi hơi mạnh tay chút.”

Ssssh

“Huh…uh…”

Từ tay anh chàng tóc đỏ bốc lên hơi rượu. Người đàn ông tóc nâu không hiểu gì liền choáng váng rồi ngã ra đất. Chàng Dreamer tóc đỏ ngay khi được tự do vội thì chạy đến giúp đỡ người bạn đồng hành của mình.

“Này, em ổn chứ!?”

“Ugh…”

Anh nắm lấy tay cô gái mà vội vàng hỏi, song cô gái với đôi tai mèo cụp lại, mắt nhắm chặt, miệng chỉ rên rỉ thay cho lời đáp. Chàng Dreamer vội nâng nhẹ đầu cô gái lên, đưa ngón trỏ vô miệng cô, một dòng chất lỏng làm từ sữa bò tươi, cà rốt và táo cuộn chảy vào thực quản.

“Kah!” cô gái lập tức mở mắt ra và ho vài cái, hơi thở cô đã đều đặn trở lại.

“Đỡ đau hơn chưa, bà xã?” chàng trai cười nhẹ khi cô gái đã phản ứng lại.

“…Tên đó rất nguy hiểm!” nữ thú nhân nhìn sang người đàn ông tóc nâu đã ngã. ”Và anh đã làm gì hắn vậy?”

“Chút rượu thôi mà.” Anh chàng Dreamer nhún vai cùng cái thè lưỡi tinh nghịch.

“Phải rời khỏi đây gấp, tên này là quá sức tôi lẫn anh.” Cô gái vội đứng dậy và nắm cẳng tay của đối phương.

“Nhưng những cảnh sát viên đang trong cơn nguy kịch!” Chàng trai tóc đỏ quay sang nhìn những chiếc sẽ móp méo hoặc đang bốc hỏa.

“Giờ không phải lúc!” cô bắt đầu mất kiên nhẫn và lớn tiếng.

“Nếu không sơ cứu họ lúc này thì e là họ sẽ không qua khỏi!” Anh chàng Dreamer mím chặt môi và ráng thương lượng.

“Còn tôi thì chẳng biết tên bất thường kia sẽ làm gì anh ngay khi hắn tỉnh lạ-“

“Eh… năng lực của anh bạn cũng khá đấy. Lâu rồi tôi mới bị xỉn.”

Cô gái vội quay sang nơi giọng nói thứ ba cất lên. Cô nhận ra gã đàn ông đã tỉnh lại, gã xoa cằm và cười nhẹ trong sự hào hứng.

“Xin đừng can thiệp thêm, mạng người không phải chuyện đùa đâu!” chàng trai tóc đỏ bấy giờ mới nhíu mày lại và lớn tiếng. Anh ta không có ý định trốn đi, bất chấp người đồng hành của mình đang liên tục níu kéo cánh tay của anh.

“Sao anh bạn phải lo cái đám ký sinh đó đến thế?” Dreamer tóc nâu phủi bụi trên người, nhíu một bên mày thắc mắc rồi nhấc chân bước đến. “Chúng ta là bước tiến tiếp theo của nhân loại, là những kẻ sẽ chạm đến ngưỡng thần thánh. Ấy vậy mà lại phải cúi mình xuống để đám kí sinh vô năng, thấp hèn, ích kỷ, tự cao đó đeo bám. Chúng chẳng làm gì ngoài vô thức tạo ra thêm Nightmare!”

“Đừng ráng nói chuyện với tên bất thường này nữa!” Cô gái thuyết phục anh chàng tóc đỏ, song không mấy khả quan.

“Sao anh bạn không cùng tôi giải phóng thứ xiềng xích vô nghĩa đó? Dùng chính Nightmare mà chúng tạo ra để dọn dẹp bớt lũ kí sinh đó? Rồi dọn dẹp thế giới này lại, biến nó thành thiên đường của những Dreamer, không còn đám ký sinh lẫn Nightmare?” gã đàn ông chỉnh lại cặp kính của mình, mắt ngước lên trời khi nghĩ đến viễn cảnh lý tưởng ấy.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là thứ gì cao cả hơn một kẻ mộng mơ may mắn.”

Crack

Chàng trai tóc đỏ ném nột vài trái trứng được ném về phía kẻ thù của mình. Những trái trứng vỡ ra và tung tóe thứ nước trái cây lên men. Gã tóc nâu hơi loạng choạng sau khi trứng vỡ, tạo cơ hội cho chàng Dreamer tóc đỏ.

Bụp

“Này!”

Anh chàng giật mạnh tay, tách ra hoàn toànngười đồng hành. Anh chạy một mạch hướng về phía các viên cảnh sát, bỏ ngoài tai lời can ngăn của cô gái mèo.

Bụp

“Nghiêm túc đấy, chúng không xứng đáng với lòng tốt và sức mạnh của anh đâu.” Gã đàn ông nắm chặt cổ áo phía sau chàng trai tóc đỏ.

“Không có gì là sai trái khi mong muốn được sống hay giúp đỡ người gặp nạn cả!”

Anh quay người lại, miễn cưỡng gỡ cánh tay cứng ngắn không may mảy suy suyển của đối phương. Bất thành trong việc thoát ra, anh chàng Dreamer tóc đỏ phun ra hơi cây vào mặt đối phương.

“AAAAH!”

AH CHOO

“Kuh!”

Gã đàn ông tóc nâu ôm lấy mắt mà la hét, kèm theo bị hắt hơi mạnh tới mức như một cơn bão ập đến. Sự vô tình đó thổi bay anh Dreamer về hướng các cảnh sát viên.

Rầm

Thế nhưng, chàng trai phải thấy thứ chất lỏng cùng màu với tóc mình tóe ra từ vùng bụng. Cú ngã đã đẩy anh vào một mảnh nhọn của chiếc xe móp méo và xuyên qua lưng với bụng của anh.

“TÊN NGỐC!” nữ thú nhân kêu lên thất thanh trước cảnh tượng đó.

“Ouch ouch ouch…” gã đàn ông vội chùi mắt bằng khăn mùi xoa rồi đeo kính vào, gã cũng không khỏi giật mình khi thấy đồng nghiệp bị thương.” Tôi không cố ấy, do anh cứ làm khó tôi cả!”

Anh ta đi lại kiểm tra tình trạng của đối phương. Bấy giờ, nữ thú nhân mới lôi ra miếng gà rán cất trong túi mà nhanh chóng ăn nó. Cô dậm mạnh chân đưa cả cơ thể lao vô kẻ thù, tay dùng cùi chỏ đánh mạnh vào gáy gã Dreamer tóc nâu.

Pow

“Agh!”

Trái ngược hoàn toàn lúc nãy, người đàn ông đeo kính đó bị đả thương bởi đòn tấn công. Dreamer tóc nâu đó trở nên mất thăng bằng.

“Sao cô khỏe lên dữ!?”

Gã tròn mắt, dáng người loạng choạng sau cú va chạm. Những cú đá nhắm vào cổ mặt rồi cổ của gã là câu trả lời duy nhất gã nhận được. Chúng tới tấp như vũ bão, nặng nề không khác gì những cú va chạm từ quả cầu sắt dùng để phá hủy các công trình.

Bụp

“Xem ra… anh đúng là một Dreamer rất tuyệt…” Người đàn ngã ra đất khi đối mặt với sức mạnh tương đương với mình, phần miệng bị bầm nhích nhẹ lên trước khi mất ý thức. “Thật… đáng tiếc làm sao…”

Thấy gã đàn ông ngất đi hoàn toàn, cô gái tai mèo bấy giờ mới vội chạy đến chỗ người đồng hành đã bị thương.

Xoẹt

“Này, anh còn tạo được thứ gì trị thương không đấy!?”

Cô dùng dao chém mạnh một phát cắt phăng phần kim loại dính chặt giữa anh chàng Dreamer và cái xe cảnh sát bị hỏng. Cô nhẹ nhàng đặt anh nằm nghiêng một bên để không chạm phải vết thương của bụng.

“…” Chàng trai Dreamer tóc đỏ mắt nửa mở nhìn tay mình giây lát, anh nói giọng thều thào cùng nụ cời mệt mỏi. ”Có lẽ anh hết pin rồi… em yêu…”

“Đồ đại ngu… bởi vậy tôi mới kêu anh nên giữ sức mà…” Nàng miêu nữ mím chặt môi, cô nắm lấy bàn tay của chàng trai mà nói lời khuyên.” Ráng giữ tỉnh táo, tôi sẽ tìm cách cầm máu với chữa trị cho anh-”

“CHỦ TỊCH!”

Những nhân viên của chàng trai tóc đỏ đột ngột ập tới, họ đẩy ngã cô nàng thú nhân sang một bên rồi rối rít nói.

“ĐỪNG TỪ BỎ CHỦ TỊCH, CHÚNG TA CÒN MỚ HÀNG CHƯA HOÀN THÀNH HÔM NAY!” Anh chàng nhân viên gào thét như tận thế sắp tới nơi.

“TÔI KHÔNG MUỐN MẤT MẤY MÓN NGON CỦA SẾP ĐÂU!” Nữ nhân viên bi than nắm lấy bàn tay chủ tịch.

“NHỜ NGÀI KÝ GIÙM TÔI GIẤY ỦY THÁC NÀY, NẾU CÓ CHUYỆN THÌ CHÚNG TÔI SẼ GIÚP ĐẠI DIỆN KHI NGÀI VẮNG MẶT!” nữ quản lý vội lấy ra một xấp giấy và một cây bút.

“Ai đó… lấy giùm tôi chai nước… tôi cất ở phòng làm việc… hoặc trên xe…” Vị chủ tịch Dreamer thều thào nói lời trợ giúp.

“SẾP CỨ YÊN TÂM NGHỈ NGƠI, TỚI TỐI CHẠY DEADLINE TIẾP CŨNG KHÔNG MUỘN!” anh chàng nhân viên trấn an.

“CỨ YÊN TÂM CHỦ TỊCH, TÔI SẼ KÊU XE CẤP CỨU TỚI!” nữ nhân viên lấy điện thoại ra gọi điện.

“Nếu chủ tịch thấy khó thì xài con dấu hoặc vân tay cũng được.”nữ quản lý chuyển sáng lấy con dấu tên của sếp mình.

ROAAAAAAR

“Eek!”

Những nhân viên đột ngột ngã đất khi tiếng gầm quá lớn, quá gần, quá lấn áp so với những tiếng xì xào ồn ào của họ.

“Gã sắp chết đến nơi mà mấy người làm quái gì vậy!” Nữ thú nhân hậm hực đẩy mấy nhân viên sang một bên rồi tiến lại anh chàng Dreamer tóc đỏ.

“Cô là ai?”

“Cô toan tính gì với chủ tịch vậy!”

“Ngài ấy là báu vật của công ty đấy! Có chuyện gì với ngài ấy thì cô chịu trách nhiệm thế nào!”

Những nhân viên lần lượt chất vấn đầy hoài nghi. Ánh mắt họ có cả sự lo sợ, tức giận, cho đến coi thường kẻ lạ mặt đang can thiệp thô bạo. Nàng miêu nữ lườm những nhân viên sau khi ẵm chàng Dreamer tóc đỏ lên. Cô ghét cái nhìn cực đoan của người đàn ông tóc nâu đeo kính. Thế nhưng lúc này đây, cô lại thấy rằng gã không hoàn toàn sai.

Rầm

Cô gái tai mèo dậm mạnh chân phóng cả cơ thể mình vào không trung. Để rồi cả hai rời khỏi nơi đó, để lại cho những nhân viên hỗn loạn.

Trong lúc đó, anh chàng Dreamer chìm vào cơn mơ màng, một giấc mơ, hay đúng hơn là hồi tưởng ùa vào trong tâm trí. Đó là một đêm tối mịt, cửa sổ đầy tiếng bắn nước và gió mạnh âm ỉ bên ngoài, anh đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách với ánh đèn trắng sáng mà chơi máy game. Tay cầm bấm nút chậm rãi, mắt nhìn trơ trơ, miệng cũng chẳng cười hay trề xuống, căn phòng chỉ đầy những tiếng nổ súng hoặc giọng nói trẻ trung nhân vật nữ.

Cạch

“Hm?”

Căn phòng chỉ mỗi âm thanh thuần túy của màn hình TV ấy bị gián đoạn ngay khi tiếng cửa sổ đột ngột mở. Anh chàng tò mò rời khỏi mà kiểm tra các cửa sổ nhà mình. Đến căn phòng cuối cùng của mình, anh nhận ra có vị khách không mời đã nằm trên sàn. Một cô gái mái tóc trắng dài rũ rượi cùng đôi tai mèo, một bên mắt đang đeo vải bịt màu đen, trên người vận bộ giáp da nhiều vết trầy xước, tay đang cầm con dao chưa được mưa rửa trôi vệt đỏ. Anh chàng tóc đỏ vội đi lại và lật ngửa vị khách lạ mặt lên, anh nhận ra máu đang chảy rất nhiều bên ngực phải của cô ta và đã nhuộm không ít lên sàn.

“Ugh…”

Cô rên rỉ đau đớn, hơi thở yếu ớt cùng cơ thể ướt đẫm đang lạnh dần. Chàng Dreamer mở miệng cô gái ra rồi đút ngón trỏ của mình vào. Một dòng chất lỏng của súp làm từ thịt bò và đậu lăng chảy vào trong miệng cô gái. Chỉ mất vài phút, cơ thể cô gái đã ấm hơn, vết thương trên ngực đã ngừng chảy máu, hơi thở của nữ tai thú ấy dịu và đều đặn trở lại. Miệng cô ngậm nhẹ ngón tay của chàng trai không khác gì một đứa trẻ.

“…Hm?” Bấy giờ, cô gái đột ngột mở mắt ra.

“Cô ổn chứ-“

Bụp

“Huh?”

Anh chàng tóc đỏ chưa kịp nhận được câu trả lời thì bệnh nhân của anh ta lập tức nhảy lộn nhào một phát lên giường .

“Ngươi muốn gì từ ta?” Nữ thú nhân đứng trên ba chi, với tay còn lại cầm ngược con dao thủ thế, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía người chủ nhà.

“Ngoài vết thương trên ngực và mấy vết trầy trên người ra, có còn bị gì khác không?” anh chàng Dreamer đứng dậy mà gãi má cùng cái nhìn thắc mắc.

“Số tiền thưởng từ cái đầu của ta? Hay mạng sống của ta?” Cô gái đó vẫn dè dặt không hạ dao xuống.

“Coi nào, tôi chỉ đang ngồi chơi game và cô đột ngột đến. Tôi tới chữa trị cho cô và không thể có một cuộc đối thoại bình thường chút sao?” anh chàng nhíu một bên mày và chống hông.

“…” nghe tới đây, cô gái mới hạ dao xuống. “Ta sẽ sẽ rời đi vào sáng mai. Nếu mọi thứ trót lọt, ta sẽ hậu tạ sau bằng những gì trong khả năng.”

“Hm…” anh chàng tóc đỏ vuốt cằm với mắc hướng lên trần giây lát. ”Tôi có thể xin được gì?”

“Một khoảng tiền ta có, hoặc một hai mạng người mà ngươi muốn loại bỏ.” cô gái xuống khỏi giường nhẹ nhàng như một chú mèo, không phát ra tiếng động nào ngoài tiếng kim loại va vào nhau của những con dao giắt trên dây nịt. ”Cho ta mượn tạm phòng nào đó ngươi không dùng.”

“Còn phòng ngủ trống bên cạnh nữa. Cơ mà hãy tắm rửa gọn gàng trước để ngủ ngon hơn.” Chàng Dreamer đi tới cửa phòng tắm rồi mở cửa. “Mà cô không cần phải rời đi vội vã đâu, cứ thoải mái ở đây, tôi luôn chào đón.”

“… Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?” nữ tai thú ấy nheo một bên mắt mà ngờ vực.

“Làm vợ tôi, để nhà đông vui hơn ~.”

“…Hả???”

Chàng trai mỉm cười, còn cô gái thì miệng không đóng lại được, còn tai và đuôi thú dựng cả lên khi nghe yêu cầu đột ngột đó.

“Ngươi đùa cái gì thế!?” Cô gái lên giọng mà bình luận.

“Vậy là không được à…” Dreamer tóc đỏ xịu hai hàng lông mày xuống, giọng nói cũng trầm và nhỏ hơn.

“…Ta không nói thế.”

Rầm

Cô gái tai thú nói rồi đi thằng vào phòng tắm mà đóng cửa lại cái rầm. Mất một lúc sau cô ấy tắm rửa và mặc bộ áo choàng ngủ đã có sẵn trên thanh treo đồ.

Két

“Được rồi… dù gì ta đã hứa sẽ hậu tạ…”

Nữ thú nhân ấy bỏ khăn xuống sau khi làm khô mái tóc. Cô nhìn thấy người chủ nhà quái đản đã nằm sẵn trên giường, anh ta còn vỗ lên nệm đầy chào mời. Đuôi của cô cong lại, hai tai thì cụp sang hai bên khi bước lên giường ngồi.

“Ta không thật sự kinh nghiệm nhiều về việc này, thế nên muốn làm gì thì làm… cảm phiền tránh vết thương trên ngực.” Cô ngồi lên giường với chút dè dặt. Người chủ nhà chỉ giản đơn vòng tay quanh lấy bờ eo thon, mềm mại nhưng chắc chắn của cô.

“Ngủ ngon nhé vợ yêu ~.”

“… Eh?”

Ngay sau lời chúc, anh chàng Dreamer hoàn tằn nằm ngủ như khúc gỗ. Để lại cô miêu nữ ấy không hiểu nỗi suy nghĩ hay ý định của chàng trai kỳ lạ này. Giây tiếp theo, khung cảnh trở nên màu trắng mơ hồ, trước mắt cậu lúc này lại là một người phụ nữ trẻ mái tóc đỏ, bên cạnh cô là một người đàn ông tóc đen mang khuôn mặt khặt quá khác xa cậu. Họ đang nhìn cậu, cùng nụ cười hiền hậu, nắm lấy bàn tay có phần nhỏ như đứa trẻ của chàng trai Dreamer lúc này.

“Bố… mẹ…” miệng anh cất lên khi thấy sự thân thuộc mà anh đã không được thấy khá lâu.

“…Từ người vợ, giờ tôi lên thẳng chức mẹ anh khi nào thế?”

“Eh?”

Tiếng nói cô vợ mà anh gọi cất lên, hình ảnh cha mẹ anh mờ nhạt dần. Giờ đây, hình ảnh hai người họ đã thay thế bằng thiếu nữ tai mèo. Cô ấy đang ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay chàng Dreamer.

“…Đây là đâu?”

Chàng trai tóc đỏ nằm ngó nghiêng xung quanh. Bản thân thì đang cởi trần với băng bó ở bụng, lưng đang đặt trên chiếc nệm bằng lá khô phủ bằng một tấm mền. Sàn nhà và trần thì là những khúc gỗ cột với nhau hình thành một căn phòng. Căn phòng này không thấy tường đâu, nhưng lại thấy rõ một cây cột là thân cây gỗ rất lớn.

“Chỗ trú ẩn của tôi, một căn nhà trên cây.” Cô nàng thú nhân với bộ giáp da đã cởi bỏ và thay bằng bộ đồ thể dục màu xanh lá. Cô lấy bình giữ nhiệt mà rót sữa vào cốc gỗ rồi đưa ra. “Anh mất khá nhiều máu đấy, uống chút đi.”

“Cảm ơn…”

Anh chàng ngồi dậy với chút đau nhói ở vùng bụng, song vẫn ráng mỉm cười cầm lấy cốc sữa. Uống một ngụm sữa ấm áp, sự dễ chịu và ngọt ngào mà nó đem lại khiến anh thoải mái hơn hẵng. Cả vị giác và bao tử của anh như được thỏa mãn, tâm trí đã trở nên thư thá.

“…Huh?” Chàng Dreamer bất chợt thấy cơn đau ở bụng đã tan biến. Anh chạm thử phần bụng và lưng bị thương mà ngơ ngác.

“Sữa của anh đấy.” Cô rót sữa vào một cốc khác rồi uống chậm rãi.”Mấy lần tôi xin về mấy món ăn, thảo dược, với nước uống là để đề phòng mấy tình cảnh gần như vậy.”

“Ra vậy, cảm ơn sự chu đáo của bà xã.”Anh chàng tóc đỏ thở phào rồi tiếp tục hớp một ngụm sữa. “Mà sao anh lại ở đây?”

“Tôi đem anh về, sau khi thấy mấy tên nhân viên quan tâm đến công ty hơn là vị chủ tịch.” Cô nàng tai mèo hướng mắt về những cái cây bên ngoài căn phòng.

“Nó tệ đến thế sao?” Anh chàng Dreamer tròn mắt khi nghe điều đó, như thể đó là chuyện rất khó tin.

“…Nghiêm túc đấy.” Cô gằn giọng rồi quay sang nhìn anh chàng với hai hàng lông mình nhíu chặt với nhau. “Tại sao anh lại ám ảnh với việc muốn giúp người khác thế? Bản thân anh còn lo chưa xong nữa kìa!”

“…” sự tức giận của cô gái khiến anh chàng tóc đỏ lúng túng giây lát. Sau một hồi im lặng và tự vấn, anh mới cất tiếng.“…Anh sợ họ sẽ như bố mẹ anh… và rồi họ không qua khỏi chỉ vì anh chậm trễ…”

“Bố mẹ anh?” Cô bình tĩnh lại một chút khi nghe đến câu đó.

“…6 năm trước, một đợt nạn đói đã ập đến thị trấn của anh do những Nightmare. Rất nhiều người đã không qua khỏi những ngày thảm kịch đó. Bố mẹ cũng trong số đó.” Chàng Dreamer trầm ngâm nhìn cốc sữa trong tay đang tỏa hơi nước. “Và điều trớ trêu nhất là… giấc mộng của anh đã thành hiện thực, thức ăn và nước uống vô tận. Đi cùng với nó lại cũng là lúc hai ông bà trút hơi thở cuối cùng…”

“Ra là vậy…” nữ thú nhân chợp mắt giây lát, đôi tai dựng lên lắng nghe.

“Cũng vì lẽ đó, anh muốn dùng sức mạnh này giúp nhiều gười nhất có thể, để họ không phải trải qua sự mất mát giống anh.” Chàng trai nắm chặt tay cầm của cốc sữa. “Cỡ hai năm sau, anh được công ty này tuyển vào, và rồi họ cho anh lên thẳng làm chủ tịch. Với nơi có thể đưa những thực phẩm và thảo dược của anh đi khắp nơi, rất nhiều người ngoài tầm anh sẽ được cứu.”

“…Dù tôi không thể hiểu cảm giác đó, nhưng tôi rất tiếc.” cô gái thở dài, gác một tay lên đầu gối. “Bởi tôi chỉ lớn lên một mình trên đường phố, sống bằng những đồng tiền mà người ta giao việc cho. Từ những thứ lao động chân tay lặt vặt, cho tới làm những việc phải nhuốm máu đôi tay.”

“Anh biết em cũng không được sống dễ dàng gì, nhưng không ngờ là suốt một thời gian dài đến thế.” Anh chàng Dreamer vỗ nhẹ vai cô gái, đây cũng là lần đầu anh nghe cô ấy kể về bản thân.

“Không có gì, chí ít thì anh đã hiểu vì sao lúc đầu tôi khó tin tưởng anh.” Cô ngoe nguẩy đôi tai họ mèo rồi đưa mắt sang nhìn chàng trai. “Bởi người tôi gặp, không phải kẻ phải giết, kẻ trao đổi tiền bạc hoặc công việc thì cũng là những người muốn lấy mạng tôi. “

“Khổ thân vợ yêu ~.”

Chàng trài tóc đỏ cong cả miệng xuống, anh dựa vào cô gái, tay thì choàng qua vai mà vỗ về.

“Và rồi tôi gặp một gã ngốc lại thiếu cảnh giác với nguy hiểm. Đã thế lại bao che cho tôi, chu cấp cho tôi mọi thứ cần mà gần như chẳng đòi hỏi hay thắc mắc gì…” Cô nhìn sang hướng khác, mặt không thay đổi biểu cảm song đuôi của cô đang ngoe nguẩy.

“Thì… em đã luôn bên anh như cô vợ dễ thương suốt vài tuần qua ~.” Chàng Dreamer cọ nhẹ má vào vai đối phương.

“…Chỉ ngủ với ăn chơi cùng, tiêu chuẩn chọn vợ của một tên nhà giàu như anh thế là thấp quá rồi đấy.” Nàng miêu nữ thở dài.

“Hm…”Anh chàng cười nhăn răng. “Nhưng em luôn lắng nghe bất cứ thứ gì anh kể, luôn chơi với anh bất cứ khi nào rảnh, và luôn đến ngủ với anh mỗi khi tối đến. Sự dịu dàng của em thật sự là nấm 1 Up của anh ~.”

“…Nói một con sư tử là dịu dàng thì não anh thật sự có vấn đề rồi đấy.” Cô nàng nhìn anh chàng Dreamer bằng ánh mắt coi thường.

“Chứ nếu không phải thì sao người đầu tiên chào đón bệnh nhân này không phải bác sĩ nhỉ? Và ai là người có mặt trước cả cảnh sát đến giúp anh nhỉ?” chàng trai uống một hớp sữa rồi thở một tiếng dài thoải mái.

“ …Tôi chỉ không muốn mấy tên nhân viên ăn bám kia lợi dụng anh thêm nữa.” Uống hết cốc sữa bò, cô dựng đôi tai họ mèo mà nhìn nghiêm nghị về phía chàng trai. “Hãy quên đi căn biệt thự, chức chủ tịch hay lời đường mật đám nhân viên đi. Chúng chỉ trói buộc anh mà thôi.”

“ …Vậy, anh nên làm gì?” không tỏ chút khó chịu nào, anh chàng Dreamer tò mò hỏi.

“Anh có thể đi bán rẻ cơm từ thiện, vừa giúp đỡ những người khó khăn. Không cần đến vài tấn nguyên liệu mà anh phải làm mỗi ngày.” Nữ thú nhân chỉ vào một cục wifi đang được nối với mấy củ khoai tây và chanh, cùng với một máy phát điện nhỏ chạy bằng ga. ”Thậm chí anh có thể tự tạo ra điện cho mình hoặc nước, hoặc lấy gần con sông cũng được nữa. Cùng lắm tiền bạc chỉ cần để mua mấy như yếu phẩm và quần áo, hoặc thiết bị thôi.”

“ ...Cách sống bình dân và hòa hợp với thiên nhiên phết.” chàng tra tóc đỏ xoa cằm suy nghĩ giây lát rồi uống hết cốc sữa, anh quay sang cô gái mà cười nhăn răng cùng ria mép trắng. ”Nếu theo hướng đó thì em không cần phải làm công việc đâm thuê chém mướn nữa. Như vậy vừa an toàn, mà chúng ta có thể sống an nhàn hơn, ít nguy hiểm hơn.”

“ …Anh nghĩ vậy sao?” cô hơi cúi xuống trầm tư khi nghe điều đó.

“Thậm chí không làm việc, chúng ta cũng chẳng lo chết đói lẫn bệnh tật mà.” Dreamer tóc đỏ cười hả hê với ý tưởng mà như sống trong mơ của bao người.

“Nhưng như vậy… chẳng khác gì tôi lợi dụng anh giống như đám người kia.” nữ thú nhân mím chặt môi khi nghe ý tưởng đó, thứ khiến cô cảm thấy mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng ngực.”Tôi đã lợi dụng anh quá nhiều rồi, tôi không xứng đáng nhận lòng tốt đó…”

“Gia đình thì dựa vào nhau mà sống là chuyện thường mà.” Chàng trai nhún vai cùng hai hàng lông mày trề xuống. ”Không lẽ anh tệ đến nỗi không có chút cơ may nào làm chồng em sao?”

“Không phải thế!” cô gái lớn tiếng và dựng cả đôi tai họ mèo lên.”Ngược lại mới đúng, tôi không xứng với anh!”

“Nếu thế chúng ta giống nhau rồi còn gì.”

“Đâu có- eh?”

Thiếu nữ phản bác thì cô chợt khựng lại. Chàng Dreamer ung dung mỉm cười rồi đeo vào ngón út của cô gái.

“Em đã có thể bỏ rơi anh, hoặc giữ im lặng và cứ dùng mấy thực phẩm với tiền bạc của anh. Thế nhưng sau cùng, em đã không làm thế.” Chàng trai tóc đỏ hôn nhẹ lên mu bàn tay rắn rỏi nhưng cũng mềm mại vô cùng của thiếu nữ. ”Thế nên lần này anh muốn chính thức hỏi, làm vợ anh chứ?”

“EEEEH!?” Thiếu nữ tai mèo đỏ mặt, đôi tai và đuôi họ mèo của cô dựng thẳng lên. Khi thấy chiếc nhẫn vàng sáng bóng, đính trên nó là một viên kim cương trắng được chạm khắc tinh xảo. Nhìn thấy chiếc nhẫn càng khiến cô gái rối bời hơn.

“Anh biết tôi bất ổn, còn chẳng phải Dreamer nữa mà anh nói cái quái gì vậy!” Cô gái lùi lại dù chưa đứng dậy.

“Uhm, sau khi biết rõ em thì từ thích anh không khỏi phải lòng vì em ~.”

Chàng trai Dreamer tiến đến gần hơn. Thiếu nữ tai mèo ấy như cứng cả người, không thể di chuyển thêm. Cô nhắm chặt mắt lại, đôi tai cô cùng cụp xuống khi khuôn mặt chàng trai càng ghé sát mặt cô hơn!

“Mở mắt ra coi nào, bà xã ~.” Anh chàng nói giọng bông đùa.

“Anh… tính làm gì tôi vậy…” cô gái nhắm chặt mắt cùng giọng nói run run.

“...” Anh chàng ghé mặt sát đến đôi tai mèo của đối phương, anh nhấc nhẹ tai mèo mềm mại ấy lên rồi thổi.

Phù

“EEK!” Nữ thú nhân đứng phắt dậy lên mà giật mình mà nhìn anh chàng. ”ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY!?”

“Heh, quả nhiên mắt em lành rồi ~.” Anh chàng chống một bên cằm mà cười nhẹ nhõm rồi xoay cái bịt mắt trong tay.

“Huh?”

Nghe lời nói đó, cô chớp mắt vài cái rồi nhìn chính bàn tay mình. Miệng cô trơ ra giây lát, nửa bên tầm nhìn đã mất của cô suốt mấy năm qua và được bảo vệ bằng miếng bịt mắt.

“Nhưng mà… từ lúc nào?” Cô bối rối hỏi khi còn chẳng biết bản thân đã được bình phục từ bao giờ.

“Anh đã thử suốt từ lúc lần đầu gặp.” Anh chàng đứng dậy rồi đi lại, dặt miếng bịt mắt vào bàn tay của đối phương. “Khi không còn bố mẹ, anh hiểu sự cô độc khổ sở thế nào, cũng như sự lạc lõng không có ai thấu hiểu bên mình gặm nhắm cõi lòng bao nhiêu.”

“…” Cô gái trơ ra với vẻ mặt ngơ ngát trong khi anh chàng Dreamer nắm lại bàn tay đang cầm bịt mắt của cô.

“Nếu em vẫn sợ, lần này hãy để em giúp em.” Chàng trai tóc đỏ nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của người thiếu mà nâng nhẹ lên.”Nếu em còn ngờ vực, hãy cho anh thời gian để chứng minh ~.”

“… Anh không cần phải làm thế đâu.”

Bụp

“Oh…”

Nữ thú nhân đáp, cô tiến lại gần hơn và lặng lẽ tựa đầu vào ngực anh chàng Dreamer. Chàng trai cũng có phần bất ngờ trước diễn biến đó.

“Sự tốt bụng và liều lĩnh đến ngốc nghếch vì người khác của anh chẳng còn gì để nghi ngờ cả.” Cô gái đung đưa chiếc đuôi thú một cách nhẹ nhàng, đôi mắt từ từ nhắm lại. ”Anh… thật sự chọn một kẻ như em sao?”

“Khác với những cô gái anh biết, họ nói chuyện và đối đãi anh rất tốt, song cảm giác rất choáng ngợp và không được thoải mái như khi ở cạnh em.” Anh chàng chậm rãi ôm lấy đối phương. ”Bất chấp việc em tỏ ra lạnh nhạt, nhưng anh luôn thấy sự ấm áp mà em trao cho anh. Nhờ em, giấc ngủ của anh trở nên an lành hơn bao giờ hết.”

“…Đồ ngốc.” thiếu nữ tai họ mèo ôm chặt lấy chàng Dreamer, lòng ngực lâng lâng, nước trào ra từ khóe mắt cô. ”Anh mà bỏ rơi em… thì đứng trách em xé xác anh ra đấy…”

“Hahah, thế thì anh chỉ cần đảm bảo em không phải lo sợ điều đó nữa.”

Chu

“Nếu em tin vào một giấc mơ hạnh phúc, anh sẽ giúp điều đó thành hiện thực.” Chàng trai tóc đỏ vuốt nhẹ mái tóc cô gái rồi nhẹ nhàng chạm môi lên trán cô.

“Hứa rồi đấy.”

Tuy giọng vẫn run run, thế nhưng bấy giờ một nụ cười hiện trên môi cô, nụ cười của sự hạnh phúc. Hai con người dù xa lạ trái ngược nhau, nhưng giờ đây họ đã chính thức gần bên nhau. Dẫu bên ngoài kia những ác mộng và thử thách vẫn còn đó, bởi con gười, quái vật, hoặc Dreamer. Thế nhưng, chỉ cần vẫn còn chung một ước nguyện, cùng chung một giấc mơ thì họ vẫn có thể chạm đến được. Một giấc mơ về cái kết hạnh phúc mãi mãi về sau.

Bạn đang đọc Sabata saga - dreamer sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.