Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 67: Sự trở lại

Tiểu thuyết gốc · 3021 chữ

--- Trên đường Springvale, bên kia gương---

“Anh thật sự tự đi được chứ?”

“Ổn cả, chân lành lặn rồi.”

Tôi, Irina, Skoll, Mimic đang trên trở về nhà, khu Noble Park. 5 Power Ranger kia thì tôi đã đưa họ trở về bên thế giới mình sau khi cả nhóm đã rời xa được khỏi bãi chiến trường tại Springvale. Irina hiển nhiên vẫn rất lo lắng, bởi tôi và Skoll bị thương tích nhiều nhất trong trận chiến với tên Duke Bael. Dẫu vậy, tôi thì có dòng máu Troll sót lại nên sau một lúc thì thương thế đã lành.

“Tui thì khỏe lại rồi, cần thì tui vác ông đi cũng được đó.” Skoll với thể trạng gần như đã khỏi hoàn toàn nhờ được Irina chữa thương.

[Ta có cả ngựa mà, nhóc không cần phải lo.] Sabata đưa tay ra và đáp bằng thần giao cách cảm.[Ngược lại nếu cần, chiến mã của ta, đôi vai của ta luôn có chỗ trống cho một tiểu thư nhỏ như cô bé đấy ~.]

“…Tốt, thế thì nhờ ông vác tui về giùm, tui mệt lắm rồi!” Cô nhóc sói ngáp một tiếng rồi nhảy cái rụp lên bờ vai to lớn của Spirit hiệp sĩ mà ngủ ngon lành.

“Hình dáng này từ Spirit hộ vệ của anh, thật gợi lại cho em về lúc anh vẫn còn là Golem.” Irina nhìn Sabata mà cảm thấy hoài niệm.

“Anh đoán là hình dáng ấy ngầu hơn anh hiện tại ~.” Tôi nhún vai đáp.

“Nhưng như anh lúc này, cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.” cô ấy nắm lấy cánh tay tôi mà mỉm cười vừa thân thiện, vừa như thấy an lòng.

“Cảm ơn em đã nói thế…” tôi gãi đầu rồi ráng nói lời nghiêm túc một chút.”Anh hy vọng lần tới em sẽ không phải liều mạng như thế nữa…”

“Em đâu thể đứng trơ ra khi anh gặp nguy được. Anh rất quan trọng với em mà!” Irina nắm chặt cánh tay tôi cùng ánh nhìn cảm thông nhưng cũng đầy quyết tâm.

“…Nếu lần tới em vẫn liều mạng như thế, anh sẽ-”

Tôi ngưng một lúc rồi ráng nghĩ phương án. Lấy ai đó làm con tin thì không phải ý hay, giết cô ấy thì ngược hoàn toàn dự định, hành hạ cô ấy thì tôi chưa đủ S tới thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ đối phó với người yêu lại đánh đố tới mức này…

“Anh… định… làm gì cơ…”

Irina hồi hộp lẫn lo lắng nhìn tôi. Có lẽ cùng lắm đưa ra hình phạt nghe có vẻ đáng sợ như…

“Anh sẽ rape em, dù em có chống cự thế nào đi nữa!” tôi vận dụng uy tín thấp (9 charisma) mà đe dọa.

“Uh… um… em hiểu rồi…” Irina nói nhỏ với gương mặt đỏ như cà chua.

“…Eh?”

Tôi bối rối không kém khi cô ấy lại phản ứng như thế, hoàn toàn khác tôi tưởng tượng. Tôi tưởng cô ấy sẽ cảm thấy kinh tởm, bị đe dọa, hay sốc tới mức tát tôi các kiểu. Còn cái phản ứng này thì nó có gì đó sai sai!

“Ông không sợ bị Nidhogg gặm à?”

Skoll nghiêng đầu nhìn tôi. Cô nhóc cũng đề cập con rồng thường ăn tội nhân và sống ở dưới rễ cây Yggdrasil.

[Con sói gặm cả mặt trời chẳng lẽ ít nguy hiểm hơn một con rồng chỉ biết gặm rễ cây với xác chết?] tôi lập tức phản bác.

“Ông mà bắt nạt Irina thì tui không để yên đâu.” Skoll gác một bên chân rồi nói lời châm chọc.” Cơ mà, nếu chị ấy chẳng bận tâm thì e là khó mà gọi là cưỡng hiếp lắm ~.”

“Kh-không phải thế đâu!” Irina bối rối phản bác.

“Phản ứng đó không thuyết phục cho lắm~.” Cô nhóc sói cười tinh nghịch.

“Ch-chỉ là…” Irina đỏ mặt mà đảo mắt liên tục mà tránh ánh nhìn của tôi.” Chỉ là chị… không tài nào tưởng tượng được người hiền như Han sẽ như thế nào cả…”

[… không ý kiến gì à, Sabata?]

Tôi thì chẳng biết nói gì hơn ngoài im lặng. Cứ tưởng dọa thành công để ngăn cô bạn gái mình liều mạng, ai dè tôi lại tạo nên tình huống kỳ quặc thế này… Đến cái tên Spirit hộ vệ lắm lời lại cũng câm như hến những lúc cần phá tan bầu không khí thế này!

[Đừng ghép ta lại với người dâm dãng và thiếu đứng đắn như ngươi chứ.” Sabata thay vì nói đỡ thì còn sát muối vào tôi.

[Nghe cái tên hiệp sĩ thấy gái là simp nói kìa!] tôi bất với cái ý kiến đó.

[Khen vẻ đẹp của một người phụ nữ là phép lịch sự của một quý ngài! Đe dọa còn tiếp xâm hại quý cô thì đúng chỗ nào!] Gã Spirit hộ vệ đó không ngừng cà khịa tôi.

[Tên Stand chết tiệt!]

Kong

“Ouch!”

Tôi đấm vào bụng Sabata, song tay tôi giờ chẳng còn thể lực tốt như lúc còn máu Troll nên đau điếng vô cùng! Lấy tay không đấm vào tảng sắt biết đi đúng là ý tồi!

“Hai ông nhìn tấu hề phết.”

Woof

“Hmhmhm.”

Skoll lẫn Mimic đều cười hả hê trước màn cãi lộn thường ngày của tôi và Sabata. Cả Irina cũng không kìm được mà cười khúc khích. Và cứ như thế, bọn tôi trở về nhà, đánh một giấc để hồi phục.

--- Ngày hôm sau, tại nhà tôi tại Noble Park---

“…Vậy ra đó là những gì đã xảy ra suốt thời gian qua…”

“…Dạ…”

Đêm hôm qua, mẹ tôi đã ngồi thức trắng đợi chờ bọn tôi trở về. Chỉ đến khi bọn tôi trở về và thuyết phục thì bà ấy mới yên tâm nghỉ ngơi. Và hiện giờ, bọn tôi phải tường thuật lại rất nhiều thứ tôi đã trải qua cũng như giấu mẹ.

“Bị đưa sang thế giới khác, làm việc cho một thương nhân đáng ngờ, đi săn quái vật, lập nên một cái hội đầy quái vật, và đang làm việc để tìm đủ cách đối phó với tận thế kể cả giết thần. Mẹ hiểu đúng chứ?” Mẹ hỏi lại xác nhận sau khi tiếp nhận câu chuyện kèo dài vài tháng qua của tôi.

“…Đại khái là thế…”tôi trả lời chầm chậm.

“Tận thế, quái vật, và quá nhiều chuyện con trải qua như vậy…” mẹ hít một hơi thật sâu ráng tiếp nhận thông tin và giữ bình tĩnh.”…Có quá nhiều thứ để mẹ cố gắng hiểu đấy!”

“Dạ…” tôi gật gù đáp.

“Dù mẹ cũng ngờ ngợ rằng có quá nhiều thứ đã xảy đến, nhưng nghiêm trọng đến thế này thì…” mẹ vuốt nhẹ hai má rồi hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh. ”Con vẫn cứ hay giữ im lặng vấn đề mắc phải, đến khi có chuyện mẹ biết thì thường quá muộn rồi…”

“Con xin lỗi…” tôi trả lời đầy day dứt.

“Nhưng có lẽ đúng là mẹ không thể giúp con được nhiều lúc này rồi…” bà ấy đi lại ôm chầm lấy tôi.” Ít nhất để mẹ biết, dù sao mẹ đã trải hơn nửa đời người mà. Hay con thiếu tin tưởng mẹ đến vậy?”

“Không có…” tôi lắc đầu.” Mẹ sáng suốt hơn con… nhưng đồng thời con sợ không biết phải nói thế nào với mẹ cả…”

“Con giờ đã trưởng thành, nhưng vẫn còn dại dột, nông nổi và hiền quá.” bà ấy mỉm cười nhẹ và xoa lưng tôi.” Ít nhất để con ngựa già này dõi theo và giúp con có cái nhìn thoáng hơn chứ.”

“Con xin lỗi… vì đã giấu giếm mẹ… xin lỗi vì đã để mẹ lo…” tôi ôm lấy tấm thân gầy của mẹ mà đầy hối hận.

“Ai cũng có vài chuyện không thể nói mà,” bà ấy cười nhăn răng đầy cảm thông. “cứ sẵn lòng nói khi con muốn, gia đình là thế mà. Có lẽ sẽ có chút cãi vã, nhưng vẫn luôn tốt hơn là im lặng và xem như không có gì.”

“Vậy… con nên nói với ba và em sao đây?” tôi suy nghĩ thêm.

“Mẹ sẽ nói cho, con khỏi lo.”

Bà ấy như mọi khi, bảo vệ tôi theo cách mà tôi không dể ý tới. Luôn luôn ráng thấu hiểu dù đôi khi hơi cứng đầu. Luôn quan tâm tới gia đình dù có thể xảy đến cãi nhau. Mẹ luôn luôn tìm cách tốt nhất cho gia đình và tôi, và có lẽ nó sẽ vẫn mãi như thế.

“Đàn ông con trai hơi tí mít ướt rồi à?” mẹ nói giọng nửa đùa.

“Thì con vẫn là con trai mẹ đó thôi…” tôi chỉ biết nửa cười nửa mếu đáp.

“Cứ cố hết những gì có thể là được, khi đó thì dù kết quả thế nào thì con cũng không có gì phải ân hận cả.” Mẹ mỉm cười rồi xoa đầu tôi.” Khó quá thì bỏ thôi, dễ mà.”

“Riêng ý kiến đó thì chắc chắn ba sẽ chẳng chịu tán thành rồi.” tôi cười trừ khi nghĩ tới sự cứng đầu mà ba tôi có.

“Cố chấp tới cứng đầu cũng đâu phải hay ho gì. Làm điều khả thi và hợp lý nhất là thiết thực mà.”

Mẹ tôi nói lời mà tôi cũng đồng tình. Dù rằng tôi và mẹ cũng nhiều lúc bất đồng quan điểm, nhưng thật tốt khi cuối cùng thì chúng tôi đều có thể đồng thuận nhất định. Mẹ cũng đã cảm thông mà không la mắng tôi như cách một người mẹ Châu Á. Tôi thật sự biết ơn sự không thành kiến và tư duy thoáng, nếu không có lẽ chuyện mẹ con của tôi sẽ tệ hơn rất nhiều.

“Giờ thành đàn ông trụ cột gia đình rồi, lại có người yêu nữa. Không biết mất bao lâu để mẹ thấy cháu nội đây ~.” Bà ấy cười mà đổi chủ đề.

“Cái đó… từ từ tính…”

Tôi gãi đầu cười bẽn lẽn khi mẹ gợi đến kế hoạch tương lai mà có lẽ tôi sẽ hướng đến. Có sẽ sau khi hoàn thành vấn đề mà gia đình tôi đối mặt với tận thế kề cập, tôi cũng sẽ nghiêm túc về việc lập gia đình đó, với Irina.

--- Một lúc sau, tại bên kia thế giới gương ---

“Xin lỗi đã kéo em vô lộn xộn của gia đình anh.”

“Nếu anh xin lỗi điều đó thì em mới có lỗi trước. Bởi em là người kéo anh vào rắc rối của thế giới và gia đình em mà…”

Sau khi đã dàn xếp ổn thỏa chuyện gia đình, tôi dẫn Irina, Skoll và Mimic đi đến căn cứ của những đồng đội tôi ở khu Hampton Park. Trên đường đi, tôi và Irina cùng cưỡi ngựa có cánh của Sabata, với cô ấy ngồi phía trước và tôi ngồi phía sau.

“Anh… không có ý đó đâu…” tôi đáp sau khi nghe Irina tự nói về bản thân.

“Dù gì thì thật tốt khi chuyện giữa mẹ con anh đã được ổn thõa. Em cũng thấy nhẹ nhõm hẵng.” Cô bạn gái Alchemist của tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

“Không có em, có lẽ anh sẽ không đủ dũng khí để có thể nói chuyện được thẳng thắn như vậy được với mẹ… Nhờ em cả đấy, Irina.” Tôi dựa nhẹ phía sau đầu cô ấy mà mỉm cười.

“Th-thật vậy sao…” Irina tỏ ra bối rối.

“Từ cả chuyện đêm qua cho tới hôm nay, cảm ơn em vô cùng đấy.” Tôi ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Irina từ phía sau,với lòng hạnh phúc khôn tả xen lẫn sự cảm kích .”Yêu Irina nhất ~.”

“…”

Cô bạn gái Alchemist của tôi không nói gì, thay vào đó cô ấy chỉ bẽn lẽn ôm lấy tay tôi. Có thể thấy rõ tai cô ấy đỏ lên nữa, cách cô ấy ngại ngùng dễ thương làm sao.

“Bao giờ mới thấy đám cưới hai người đây ~.”

“Woof ~.”

Skoll lơ lửng bay cạnh bọn tôi, cùng với Mimic ngồi trên lưng.

[Sớm thôi, sớm thôi ~.] Sabata nói với giọng lạc quan không kém.[Mà, mang tiếng là tiểu thuyết gia, sao không dùng trí tuệ (int 13) và sự thông thái (wis 15) của ngươi mà ngợi khen cô ấy đi!]

“Eh?” Tôi ngỡ ngàng khi gã Spirit hộ vệ lại đưa ra đề xuất đó.

“Kh-không cần phải làm thế đâu!” Irina bối rối phản đối.

[Gáy lên đi, cộng sự! Tuyệt sắc giai nhân của xứ Russia, nữ học giả uyên thâm được thần linh công nhận, và là nữ hoàng của lòng ta!] Sabata nói đầy quả quyết. [Một người trên cả tuyệt vời như thế mà ngươi tiếc lời khen à!? Có đáng mặt quý ông không!]

“…” bị khiêu khích thế bởi gã Spirit hộ vệ, neuron não của tôi kích hoạt cực mạnh.[Irina là xinh đẹp nhất rồi, dễ thương tới mức anh chỉ muốn ghẹo thôi~.]

“…”Sabata trởn ên thinh lặng lạ thường khi nghe lời đó.

“Tui tưởng ông sẽ nói thứ gì đó lãng mạn, sến súa hơn chứ?” Skoll nói với giọng thất vọng.

“Bleh.”

Mimic cũng thè lưỡi thay vì sủa như mọi khi. Lại một tình huống nữa khiến tôi muốn úp mặt vô cái hố nào đó! Ở nhà tôi còn chẳng biết khen mẹ với em gái sao cho ra hồn nữa, nói gì tới đi khen cô bạn gái đang ôm ở đây…

“Thật tình, đừng trêu em nữa mà…” Irina đẩy nhẹ tôi ra, có lẽ cô ấy ngày càng ngượng ngùng hơn.

“… Anh từ chối!” một lần nữa công tắc nào đó trong tôi lại bật lên, tôi chuyển sang cù lét cô ấy!

“N-này! Nhột lắm! Hahahahaha!”

“Heheh, tận hưởng niềm vui đê ~.”

“Thật tình, em không chịu thua đâu!”

“ACK!”

Rầm

Bị Irina đột ngột cù lét ngược lại, tôi giật bắn người và té hoàn toàn khỏi yên ngựa!

“LHAN!?” Irina sốc khi thấy cảnh đó.

“…Hơi bất ngờ là người ông còn nhạy cảm hơn cả chị Irina đấy.” Skoll nhìn tôi đầy bàng hoàng.

[Quý khách không nên trêu đùa trong lúc đang cầm lái ~.] Sabata nói lời cà khịa tôi.

--- Một lúc sau, tại làng Olzug, khu vực Hampton Park ---

“Đồng chí… to ra à?”

“Phải, tui tăng cân hẵng hoi sau cả tháng.”

Ngay khi đến ngôi làng, nơi những thuộc hạ Orc, Kobold, Goblin của tôi đang sinh sống thì tôi bắt gặp Dta. Anh bạn Druid gầy ấy sau một tháng không gặp mặt, nay đã trở nên đầy đặn và cơ bắp hẵng ra!

“Lift heavy stone, make sad head voice quiet (nâng đá nặng, khiến giọng buồn câm lặng)!” Dta vận cơ bắp lên lời đầy truyền tải sự quyết tâm.

“Ông có bạn nhìn cũng hài phết đấy.” Skoll nhìn anh bạn Druid mà bình luận.

“Vậy mấy vị khách này là?” Dta nhìn sang hỏi.

“Ehèm… đây là Irina của gia tộc Alchemist Rafail, em gái của cô ấy sói Skoll, và thú cưng của cô ấy Mimic.” tôi ráng thông cổ họng rồi giới thiệu hai bên.[ Đây là Dta, anh bạn Druid tuy chút kỳ lạ nhưng rất tâm lý và đáng tin cậy.]

“Rất vui được gặp hai người. Tôi có nghe Han kể về hai người.”

“Tôi cũng rất vinh dự được gặp anh, người đồng đội kề vai sát cánh cùng Han.”

Dta và Irina bắt tay chào hỏi.

“HAN!” Iro từ xa xa chạy lại nhảy chồm đến tôi như cách thú cưng chào đón chủ!

RẦM

“Ouch!” Tôi ngã nhào xuống đất sau cứ nhảy đó của cô nàng báo Barbarian.[Bình tĩnh nào Iro! Tôi không còn thể lực tốt như tháng trước đâu!]

“Ah!” Iro vội hiểu ra và lùi lại.”Xin lỗi, Han không sao chứ?”

[Không sao… tôi vẫn hồi phục được khá ổn…] tôi ráng ngồi dậy trong ê ẩm

“Oho, vậy ra đây là cô bạn gái ông quen biết ở đây khi xa chị Irina à ~.” Skoll cười nhếch mép châm chọc tôi.

“Họ là?” Iro bấy giờ mới nhận ra sự hiện diện của hai cô gái, hiển nhiên là họ không hiểu ngôn ngữ của nhau.

[Người yêu của tôi và em gái của cô ấy, Sabata có từng kể đấy.] tôi trả lời ngắn gọn

“Ra là cô ấy!” cô nàng báo Barbarian đứng dậy rồi bắt tay Irina một cách rất niềm nở.”Rất vui được gặp cô!”

“Ah, rất vui được gặp bạn!” Irina tuy chút bất ngờ nhưng cũng bắt tay đáp lại.

“Eh? Em hiểu Iro nói gì à?” tôi ngạc nhiên khi nghe thế.

“Tôi đã ráng học một chút tiếng của Han, từ Dta và Ownka!” Iro mỉm cười đầy tự hào.

“L-làm tốt lắm Iro!”

Tôi xúc động cũng như khâm phục cô nàng báo Barbarian. Cô ấy thật sự học được ngôn ngữ mới, trong khi tôi lần trước cố gắng vẫn chẳng được! Thật hổ thẹn khi mang tiếng là spellcaster nhưng tôi lại biết ít ngôn ngữ hơn vài Barbarian! Iro cũng quay sang bắt tay làm quen với Skoll và Mimic.

“Bạn ấy dễ thương thật, đúng như anh kể ~.” Irina cười khúc khích.

“Gu của anh và em khớp nhau thật.” Tôi gật gù đáp.

“Chúa tể Gruumsh đã trở lại!”

“Thật mừng khi thấy sự hiện diện của ngài!”

“Mọi người, tới chào đón chúa tể Gruumsh One Eye!”

Ngay sau khi Arcath nhận ra tôi và lên tiếng, Ownka rồi Durbulok cũng lần lượt kêu lên báo hiệu tin mừng cho người dân làng Olzug. Thật tốt khi ở đây, họ vẫn chào đón tôi, kể cả khi tôi gần như đã từ bỏ họ suất một tháng qua.

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.