Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 91: A new hope

Tiểu thuyết gốc · 2918 chữ

(nhạc: Boktai 2 E3 2004 Trailer)

---Tại pháo đài làng Olzug, Hampton Park, Australia---

“Master Alex… Master Alex…”

“Uuuuh…”

“Anna… Soulflare…”

Tại căn phòng họp của bọn tôi, tất cả mọi người sống sót đang tề tựu. Song Alex, Soulflare và Anna thì đã bị Solbright bắt đi. Ai nấy bọn tôi tâm trạng đều rất phức tạp sau màn thua áp đảo với God of Magic, cũng như là kẻ đã gây ra mọi sự mất mát thế giới trước và sớm sẽ là cả thế giới này. Dẫu vậy, Eve và Yhi là người đau khổ hơn hết thảy khi chủ của cả hai cô gái bị bắt đi. Cô chị thì ngồi ra đất ngước mắt lên khóc như chú cún, còn cô em gái thì úp mặt lên bàn mà bi than. Cảnh họ suy sụp thế này thì e là Alex đã phải đổi mặt với tình cảnh tệ hơn cả cái chết rất nhiều. Ngồi ở một góc phòng thì là Hanna cùng đôi tai thỏ ũ rũ cụp xuống. Trong vài ngày ngắn ngủi, em ấy phải thấy cảnh bạn bè gặp nạn liên tiếp thì thật sự quá sức…

“Những lúc thế này chúng ta nên làm gì đó như nghe nhạc cho nó bớt căng nhỉ?” Dta mở nhạc trên điện thoại để giúp giảm bầu không khí căng thẳng.

“Nào nào…” Hai mẹ con nhà cáo trắng Haruka và Iro ngồi cạnh Hanna mà xoa đầu em ấy.

[Ta rất tiếc vì những gì đã xảy ra…] Karma sau khi đã bình phục tay và miệng đặt nhẹ tay lên vai hai cô gái mà an ủi.

“Tôi là một con rối thất bại… tôi đã không hoàn thành phận sự bảo vệ chủ nhân… và cũng chẳng thể an ủi cho nỗi đau của ngài ấy thay phần cho Evelina…”

Eve vẫn tự trách bản thân, dù rằng tôi biết rõ cô ấy đã nỗ lực thế nào. Từ việc muốn đi theo Alex, cho đến nỗ lực cứu lấy chủ nhân của mình khỏi tay một vị thần hùng mạnh.

“Wish, Calm Emotions.”

Tôi dùng búa điện Spirit của mình để tạo nên cả mái vòm bán kính 6m để thuyên giảm đi những cảm xúc tiêu cực của mọi người.

“Tất cả chúng ta đã thất bại, không phải lỗi do ai hết cả. Trước một kẻ thù hùng mạnh như vậy mà sống sót trở về đã là kỳ tích rồi.” Tôi ráng dùng uy ít tối đa (cha 29) của mình để giảm đi bầu không khí nặng nề khắp căn phòng.

“Mr Han…” Eve và Yhi đã bình tâm lại giây lát và nhìn về phía tôi cùng đôi mắt đẫm lệ.

“Chuyện rất tiếc đã xảy đến, nhưng lúc này đây chúng ta phải cần vực dậy và tìm cách phản công.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ưu sầu của họ mà thuyết phục. ”Chỉ cần vẫn còn tồn tại, chúng vẫn còn hy vọng thay đổi!”

“Kiếm gì đó ấm nóng mà uống, hoặc chút rượu, kiếm cái nệm mềm mại và ngả lưng nghỉ ngơi.” Sabata đột ngột đi tới quàng vai cả hai cô gái. “Và nếu cần gì tâm sự, đôi tai của tôi luôn sẵn sàng để lắng nghe. Nếu cô vẫn cần khóc, có bờ vai tôi đây.”

“…”

Tôi trùng mắt xuống khi thấy tên Spirit hiệp sĩ đó nói và làm. Độ simp và dại gái của tên này đã nằm ở cái tầm rồi…

“Cảm ơn… Mr Han, Mr Sabata…” Eve dụi mắt đi, cô cũng cười nhẹ với tâm trạng đã đỡ hơn.

“Um ~.” Yhi cũng dụi dụi đầu vào người Sabata.

“May the sun be with you (mong mặt trời luôn bên bạn).” Spirit hiệp sĩ ấy nói lời động viên từ Boktai.

“Anna và Soulflare… liệu hai người họ sẽ ổn chứ?” Hanna bấy giờ mới bình tâm lại mà hỏi.

“Solbright xem trọng Soulflare lắm nên chắc chắn em ấy sẽ ổn. Việc hắn bắt Anna cũng vì quan tâm đến mong muốn của Soulflare thôi, thành ra họ sẽ ổn.” Tôi nói lời lý lẽ trấn an.

[Ta đã nghe từ Spirit hiệp sĩ đã nói một lời đầy hy vọng và truyền cảm hứng thế này.] Karma tạo ra một cái quần lót nữ sặc sỡ rồi nói. [Chỉ cần có quần lót, em sẽ có ngày mai!]

“…Hả???”

Cô bé Sorcerer thỏ tròn mắt đầy hoang mang. Cả nhóm cũng quay sang nhìn chủ nhân của câu nói đó một cách khó hiểu.

“Đó là lúc tôi nói đùa thôi, Lady Karma!” Sabata vội đính chính.” Ngoài ra đó là lời của Kamen Rider OOO.”

[Huh? Không phải sao?] Karma nghiêng đầu nhìn tôi. [Trông cậu lúc đó nói rất tự tin nên ta đã nghĩ đó là một lời động viên theo văn hóa thế giới này.]

“Độ này nếu ai nói lời quái đản thì chắc là do anh cả…” Skoll bắt đầu trêu Sabata.

“Coi nào, anh đâu phải chuyên gia nói chuyện…” Gã Spirit hiệp sĩ đắng lòng khi bị nhắc về sự nghiệp làm hề của mình vì uy tín thấp (cha 9).

“Cơ mà… có người bộ lạc cổ xưa cũng có niềm tin rằng đối phương múi đầu ti để thể hiện sự quy phục nữa mà… Nên việc quần lót của ngày mai cũng ổn, nó là vật cần thiết!” Irina vội nói thêm kiến thức kỳ lạ khác.

“Em chưa cần nói thêm kiến thức kỳ quái đâu Irina…” tôi ngăn cô bạn gái Alchemist của mình trước khi em ấy nói thêm cái gì đó dị thường hơn.

“Có anh chàng hiệp sĩ đáng tin cậy mà, em cứ an tâm ~.” Haruka mỉm cười trấn an Hanna.

“Han chắc chắn sẽ làm được kỳ tích nào đó!” Iro cũng nói một cách giản đơn nhưng thành tâm với niềm tin của cô ấy.

“Cảm ơn mọi người… em thấy khá hơn rồi.”

Hanna gật nhẹ đầu. Cô bé cũng đã có thể mỉm cười nhẹ trở lại dùng có chút gượng ép, đôi tai thỏ đã bớt ủ rũ và đã dựng lên trở lại.

[Hiện tại thì cậu nghĩ có kế hoạch nào không?] Karma đi đến bên của sổ mà bình luận.

“…Tôi đang ráng nghĩ.” Do dự giây lát, tôi mới có thể nói thành lời.

[Ta hy vọng không phải thấy thế giới này phải biến mất hoàn toàn…]

“Hm?”

Lời nói đượm buồn đó của Goddess of Soul khiến tôi có chút thắc mắc, đặc biệt khi ánh nhìn cô ấy nhìn có phần xa xăm ngoài cửa sổ. Đi đến nơi nữ thần đó đang nhìn, tôi mới thấy thêm rừng núi đã biến mất! Bên ngoài ranh giới làng Olzug giờ đây là khoảng không đầy ngôi sao của Astral Plane. Giờ đây, từ thế giới trôi nổi giữa vũ trụ, tất cả chỉ còn lại là một hòn đảo lơ lửng. Tôi còn có thể thấy những thuộc hạ Orc, Goblinoidđều nhốn nháo không ít. Duy chỉ có đám Kobold không phàn nàn nhiều vì chúng cũng không phải fan của ánh mặt trời. Tôi cũng thi thoảng thấy vài sinh vật Aberration lượn lờ bên ngoài kết giới bảo vệ ngôi làng.

[Nào nào, đừng hoảng sợ, thần Gruumsh vẫn ở bên chúng ta mà ~.] Sabata, hay đúng hơn là một bản sao đi ra nói lời trấn an tất cả.

“Nhà vô địch của chúa tể Gruumsh, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy!?”

“Từ mặt trời biến mất, giờ trời toàn là đêm là sao!?”

“Tai họa đang ập đến à!?”

Những thuộc hạ của tôi liên tục lên tiếng nháo nhào lo sợ.

“Nơi này ngày càng quá nhỏ hẹp, đất đá và hang mất tâm!” Con rồng Vr’tark cũng phàn nàn.

“Đừng phàn nàn nữa. Chúng ta còn ở đây là nhờ chúa tể Gruumsh cả đấy!”

“Yếu đuối thế thì sao đáng mặt thuộc hạ của chúa tể The One Eye chứ!”

Imsh lẫn Ownka lên tiếng nói với đám Orc.

“Trời tối chút thôi, nó vẫn đâu ảnh hưởng gì miền đất hứa của chúng ta!” Durbuluk cũng tham gia việc phát biểu động viên.

“Thật may là không ai phản đối trời tối cả…”

Arcath gõ các đầu ngón tay vào nhau mà thấy yên tâm. Thấy loạn thế, tôi bèn dịch chuyển ra ngoài cùng thú cưỡi của mình mà tham gia.

“Chúa tể Gruumsh!”

“Wish, Simulacrum, True Polymorph.”

Các thuộc hạ liền tập trung ánh nhìn về tôi. Lơ lửng giữa không trung của làng, tôi dùng búa điện Spirit của mình tạo ra một bản sao, và kêu bản sao ấy trở thành một mặt trời nhỏ lơ lửng phía trên đỉnh làng, thắp sáng lại ban ngày cho nơi này!

“AAAAH CHÓI QUÁ!” Những Kobold la toáng lên.

“Ah, ánh mặt trời ấm áp đã trở lại!” đám Orc phấn khởi trở lại khi thấy ánh bình minh.

“Ngợi khen chúa tể Gruumsh!”

“Chúa tể Gruumsh muôn năm!”

Durbuluk lên tiếng, những tên Goblinoid cho đến những kẻ khác cũng tung hô theo! Bấy giờ, tôi mới lên tiếng.

[Thời khắc đen tối đang ập đến, nhưng chớ lo sợ! Chỉ cần các ngươi vững tin ở ta, hành động dưới sự dẫn dắt của ta, thì dù tận thế có đến cũng không thể hãm hại được các ngươi, những bầy tôi trung thành tận tụy của ta!]

Tôi nói bằng giọng hùng hồn, không còn cần phải dùng spell để diễn sâu hay Charm Ray như ngày xưa nữa. Lời nói của tôi giờ đây bằng uy tín ngập tràn (cha 29) và lòng quyết tâm đã được trui rèn xuyên suốt hành trình cùng Irina hay với Sabata. Đối mặt đủ dạng quái vật từ Undead, Dragon, Fiend, cho tới những vị thần. Với những trải nghiệm đó, con tim tôi không còn run rẩy hay lo sợ khi đối mặt những thuộc hạ của mình nữa. Tôi vẫn không phải thần Gruumsh thật sự và có lẽ sẽ mãi là không phải, nhưng tôi giờ đây có thể tự hào rằng mình là vị thần của họ!

“Các ngươi nghe rồi đấy! Cuộc thánh chiến của chúng ta vẫn chưa đến hồi kết!” Ownka hô lên.

“Mừng vui lên, thần linh vẫn ở cùng chúng ta!” Imsh cũng tung hô tôi.

[Đúng thế, Gruumsh number one (số một)!] Sabata cũng kêu lên phấn khởi.

“Phải! Lũ quái vật kia có là cái thá gì so với chúa tể mọi loài Orc chứ!”

“Trời đất có thể biến mất, nhưng ngài ấy là trường tồn!”

“The One Eye God vĩ đại!”

“Có ngài ấy thì có là thiên đường hay địa ngục, chúng ta múc hết!”

Tất cả thuộc hạ của tôi đã khôi phục lại sĩ khí trước bài diễn thuyết của tôi cùng sự động viên từ những thủ lĩnh. Thật tốt khi dù đã gặp tình cảnh ngày càng éo le, nhưng họ vẫn luôn hết mình tin tưởng tôi.

“Bình minh đã trở lại rồi.” Hanna nhìn ánh mặt trời mới mà hớn hở đung đưa đôi tai thỏ.

“Praise the sun (ngợi khen mặt trời).” Dta giơ hai tay lên mà kêu lớn.

“Trời sáng lại rồi ~.” Berrina cũng kêu lên hưởng ứng bầu không khí sôi nổi.

“…Ổng tạo mặt trời được như đám thần Aesir luôn!” Skoll ấn tượng mạnh bởi màn trình diễn nhỏ của tôi.

“Chà, có thứ gì mà cậu ta không làm được không?” Haruka ngước lên nhìn mà cũng tự hỏi.

“Tới tận giờ, anh ấy luôn làm mọi thứ mà con chẳng tượng tưởng nổi, nên chịu.” Iro nói ra suy nghĩ của cô ấy với mẹ mình.

“Có vẻ là thế nhỉ.” Cô báo Druid xoa đầu con gái mình mà mỉm cười.

“Nếu anh ấy có thể làm được cả kỳ tích này, việc khôi phục lại thế giới sau khi hạ Solbright hoàn toàn là khả thi.” Irina phân tích khả năng và kỳ công của tôi.

[Nhìn lại hành trình của cậu ta, một chàng trai con người rất đỗi bình thường, sợ hãi, suy sụp, khổ sở, ấy vậy mà có thể đi xa đến thế này. Dù chưa hoàn hảo, cậu rất ra dáng một thủ lĩnh thật sự, một vị thần.] Karma nhận xét khi nhìn tôi.

“Tôi không hề nghĩ vì anh ấy là một vị thần mà làm được. Chỉ đơn giản là vì Han chính là Han.” Cô nàng Alchemist quay sang mà lắc nhẹ đầu.

[Thật hoài niệm về khoảng thời gian ta chu du cùng anh trai Nagib của mình.] Goddess of Soul chợp nhẹ mắt và hồi tưởng. [Những Eldritch Knight lang thang và gặp một nữ Paladin, cùng nhau chiến đấu với quái vật lẫn quỷ dữ, và rồi đem lại hòa binh cho miền đất Great Land như những vị thần…]

Hai chị em Yhi và Eve cũng lặng lẽ nhìn bầu không khí làng Olzug đổi thay. Tất cả mọi người khi nhìn khung cảnh ấy, niềm hy vọng đã trở lại trong ánh mắt của họ.

--- Ngày hôm sau, tại Demiplane của tôi ---

“Giải cứu Alex sao?”

[Phải.]

Karma mở lời cũng như chủ động tập hợp lại bọn tôi trở lại căn phòng họp bí mật này. Cô nàng Goddess of Soul đã đưa ra một ý tưởng nào đó tôi cũng có phần bất ngờ.

[Cậu ta là người đã hạ được Cosmo và Nagib, vậy nên việc đối mặt được Solbright hoàn toàn khả thi.] Karma giải thích mục đích mà cô dự tính.

“Nhưng với khả năng chúng ta hiện tại, đối mặt với Solbright không khả thi lắm.” Sabata nhận xét khi nghe ý tưởng đó.

“Số plot armor của LHan cũng không dày bằng cái mặt của cô nữa, đừng có ở đây mà thao túng tâm lý cậu ấy.” Dta lên tiếng phản đối.

“Nghiêm túc đấy, đến thần còn bó tay thì giờ cứu gã phù thủy đó chưa rõ được hay không và hạ được tên Wizard nguy hiểm kia khó hơn lên trời nhiều!” Berrina cũng phàn nàn.

“Mong mọi người hãy giúp đỡ! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì có thể!” Eve nói lời cầu xin thành khẩn, song cũng không thiếu sự kiên quyết, người chị Yhi của cô cũng gật đầu liên tục.

“Cơ mà ngẫm lại thì phải ưu tiên cứu Soulflare và Anna!” Sabata nói với đầy sự kiên quyết. ”Học trò đáng yêu và thiếu nữ đang gặp nạn, họ đang chờ một hiệp sĩ đập trai và anh dũng đến cứu!”

“Đúng là chúng ta thật sự cần trí tuệ và sức mạnh của anh ấy.” Irina đưa ra quan điểm. ”Thế nhưng… chúng ta chưa có phương pháp nào khả thi cả…Với một kẻ đã thao túng thế giới trước, đủ nguy hiểm khiến 3 vị thần đã gục ngã, và chúng ta chưa thật sự tổn hại được hắn trong lần đụng độ trước…”

“Thay vì nói nó không khả thi hoặc khó, sao chúng ta không thử kể hết các ý tưởng nếu tiếp cận xem? Bỏ qua việc kẻ thù mạnh một cách tuyệt đối trước đã.” Haruka đưa ra lời đề nghị để thúc đẩy mọi người suy nghĩ bên ngoài hộp.

“Chúng ta không đánh nổi thì bỏ đi nơi khác sống?” Iro nói ra điều giản đơn nhất cô ấy nghĩ đến.

“Tìm đường thoát khi thấy bất khả thi ~.” Haruka tạo đâu ra một cái cây hình thành cái bảng và viết phấn lên.

“Sao không thử theo cách của những Jotun nổi tiếng?” Skoll đưa ra ý tưởng khác. “Tập hợp quân đội lớn, phá nát nơi hắn? Đến các vị thần cũng phải gặp hoàng hôn của mình mà.”

“Nếu hướng chơi số đông thì tạo nhiều LHan thì sao?” Dta nói lời có vẻ ủng hộ ý tưởng của Skoll.

“Tạo đội quân cơ bắp hùng mạnh hoặc đội quân anh hùng quyền năng~.” Cô nàng báo Druid ghi tiếp ý tưởng cục súc lên bảng.

“Tuy biết không khả thi nhưng nếu có thể, thương thuyết cũng là một ý tưởng tôi muốn nghĩ đến.” Irina cũng chia sẻ suy nghĩ của cô ấy.

“Dùng sức mạnh của lý lẽ và lời nói, không phải ý tồi.” Nữ báo miko đó viết phấn lên bảng tiếp.

“Nếu được, tôi nghĩ tạo ra những magic tool mức độ Artifact cho tất cả mọi người sẽ có ích!” Eve đưa ra ý tưởng dành cho cao nhân.

“Oho, trao cho mọi người sức mạnh gần với thần hơn, táo bạo đấy ~.” Haruka phấn khích khi cho ý tưởng đó lên bảng.

“ Mỹ nhân kế, nam nhân kế, hãy khiến Solbright phải chấp nhận cho chúng ta vào gia phả nhà Blueblood! ” Sabata lại khơi lên ý tưởng cứ như truyện ngôn tình.

“Một ý tưởng rất hoang dã, nhưng tôi khá tán thành!”

Người mẹ vợ của tên Spirit hiệp sĩ một cách nào đó lại hào hứng cái ý tưởng đậm chất viễn tưởng ấy… Dẫu vậy, khi tất cả cùng liệt kê ra mớ kế hoạch này ra thì tôi lại thấy không có cái nào 100% là bất khả thi cả.

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.