Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 96.5: Alive a life

Tiểu thuyết gốc · 1317 chữ

(nhạc: doraemon opening theme)

---Tại một cánh đồng cỏ đầy nắng ấm---

“…Sao lại ra cái kết thế này chứ!?”

Ngồi trên bàn làm việc của mình, tôi ngớ ra tới mức làm rơi cả cặp kính răm của mình. Còn nếu các bạn không nhớ ra thì là tôi đây, Albus, DM thân thiện đã trò chuyện với các bạn hồi chap 0, và cũng là chủ của cái game Subla.

“Để coi, có cách nào thay đổi cái bad end này không…”

Vừa nói chuyện với mọi người, tôi vừa quay sang cái laptop của mình và kiểm tra thử. Từ những diễn biến các dòng thời gian, na ná với các save game (chỗ lưu game) mà tôi có thể coi sơ xem diễn biến nào bất ổn dẫn tới cái bad end (cái kết tồi tệ) hiện tại.

Ending 2: LHAn chưa bao giờ chơi Subla game, và rồi cậu ta trôi qua chuỗi ngày bình thường. Để rồi cũng bị quái vật giết và chết như một người bình thường.

Ending 3: LHAn đã không đi gặp lại Irina sau khi trảm Cosmo, dẫn tới cậu ta từ bỏ, và rồi ra đi trong ngày tàn của thế giới như những người khác.

Ending 4: LHAn gia nhập hàng ngũ của những Devil, trở thành một trong những Devil Duke hùng mạnh hơn cả Bael. Kể cả thế, ngày tàn của thế giới cũ vẫn không tránh khỏi.

Ending 5: Trong trận chiến cuối, một cánh tay khổng lồ chui ra từ Portal và chộp lấy Dta đi mất. Không cách nào tìm được, tất cả chỉ còn để lại với một dây chuyền với dòng chữ Unknow, đằng sau là Nghịch Thiên Chí Tôn Sabata. Thứ duy nhất biết được cánh tay đó thuộc một chiều không gian khác, một thế giới khác. Và tất nhiên, cả nhóm vẫn không thoát khỏi cuộc thảm sát một chiều.

Ending 6: cả nhóm từ bỏ việc cứu Alex, để rồi cuốn vào một cuộc chiến bất tận bởi lũ quái vật và những sinh vật Astral Plane. Phần lớn nhóm họ sống sót, song những người khác thì không được may mắn như thế trong thế giới mới.

Ending 7: LHAn không gặp được Alex tại thế giới khác, để rồi bị chết bởi những Kobold.

“…Ngoài rất nhiều cái chết lặt vặt ra thì coi bộ không khả quan lắm.” tôi đưa nngón trỏ lên nhấc nhẹ cặp kính răm để chỉnh lại kính. ”Sao chẳng có cái kết nào ít nhất là normal end (kết bình thường) cả vậy? Toàn là bad end…”

Tôi tựa lưng vào ghế dựa của mình, than thở với độc giả sau khi nhìn nội dung trong laptop. Thật là một vấn đề nhức não phết khi mà những người chơi cái campaign này đều lần lượt gục ngã, cho tới các npc (none playable character – nhân vật không chơi được) cũng toang.

“Để coi, những lúc bế tắc đến chấn động não thế này, là lúc phải brainstorm (động não) nhiều hơn rồi.” Tôi đưa hai ngón trỏ lên hai vầng thái dương mà mát xa. “Để coi… đường nào cũng thọt hết thì còn phương pháp gì chưa được dùng không…”

Sau vài phút ngồi yên tĩnh, mát xa trán, rồi đọc một cuốn doujinshi nóng, tôi chợt nghĩ ra vài ý tưởng! Chớp thời cơ với ý tưởng còn đang nóng hổi, tôi liền đứng dậy đi qua một cánh cửa gỗ và gặp một tôi khác.

“Eh? Có gì thế bồ tèo?” tôi ở bên đó đang ngồi trên ghế và đọc tạp chí +18, cậu ta ngạc nhiên khi thấy tôi.

“Cho mượn cỗ máy thời gian phát nghen ~.” Tôi nói trong khi tiến lại cái bàn gỗ và kéo hộc bàn ra.

“Được thôi, nhưng nhớ trả đấy ~.”

Cậu ta nói trong khi dõi theo tôi chui vào hộc bàn. Bên trong cái nơi chứa đồ là một hành lang của thời gian cùng với một cái máy như bàn sưởi bị lật ngược nhẹ, trên nó có thứ giống cái đèn bàn cùng một cái máy tính. Khách quan mà nói thì đây có thể là chuyến đi một chiều. Bất chấp hai người bọn tôi biết điều đó, nhưng Albus kia cũng không cản bước gì. Tôi thì lái cỗ máy bay đi thật xa trong hành lang dài của thời gian ấy, còn cậu ta thì chỉ đóng hộc bàn lại và tiếp tục đọc cuốn tạp chí.

--- Tại lâu đài của Solbright, Celestial Plane---

“Skoll! Iro! Karma!?”

Trong căn phòng ngai vàng, LHAn hét lên trong sự hỗn loạn, bên cạnh cậu là những ánh nhìn kinh ngạc của những đồng đội. Trước mặt cậu ta là nàng cún, mèo, và nữ thần với dáng người đầy đặn đang gục ngã trên sàn cùng chi chít vết thương trên người. Ngay bên cạnh ba mỹ nữ ấy là người đàn ông ác nhân rất đẹp lão.

[Món đồ chơi còn lại của con cũng đã tự đến, hài lòng chứ Soulfalre ngọt ngào của-]

[I am the bone of my joke (ta là cốt lõi trò đùa của mình).]

[Hả!?]

Một giọng nói cất lên gián đoạn cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm của Solbright. Những người trong căn phòng đều cũng nghe thế mà dáo dác nhìn xung quanh. Vị chủ nhân đáng kính của tòa lâu đài này, thần hệ phép ấy cũng liên tục đảo mắt nhìn quanh. Biểu cảm thoải mái của ông ta đã chuyển biến hoàn toàn sang nhíu mày trông nghiêm túc hơn hẵng.

[Prank is my body, and puns is my blood (chơi khăm là cơ thể của ta, còn chơi chữ là huyết quản.]

[I created thousands of joke (ta đã tạo hàng ngàn trò đùa).]

[Unknown to stop, nor where to start (không biết điểm dừng, chẳng rõ nơi bắt đầu).]

[Have withstood the cringe to create many parodies (đã chịu đựng sự khúm núm để tạo rất nhiều bản nhái).]

[Yes, those hands will hold everything (phải, đôi tay đó sẽ nắm trọn tất cả).]

[So as I pray, Unlimited Troll Work (như ta nguyện cầu, vô hạn chế troll.]

Rầmrầmrầmrầm

Từ trên trần nhà, vô số cặp mắt kính đen rơi xuống. Thay vì kính sẽ móp, nức, gãy, hoặc méo thì chúng ta được khung cảnh một cơn mưa va chạm như vụ nổ.

“Cẩn thận nghen, mỗi cặp kính là 1 tạ tungsten và adamant nén lại đấy.”

Từ trong đám khói, tôi bước ra và chỉnh cặp kính răm sành điệu của mình. Khi khói tan đi, cả ba cô gái đã được đưa về phía bên nhóm LHAn. Tất nhiên tôi còn tặng kèm bằng việc chữa hết thương tích cho họ. Trừ Solbright cùng những bản sao đang ẩn nấp ra, không ai trong nhóm người chơi bị trúng mấy cặp kính cả.

“Cái quái gì thế này!?” Anna ho sặc sụa khi hít phải khói bụi.

“ That was shock (sốc thật đấy)!” Dta dùng súng bắn thổi bay toàn bộ bụi đi, cậu tròn mắt không kịp hiểu nỗi diễn biến lạ.

“…Không phải con người.” Alex nhíu mày quan sát đầy thận trọng.

“ Eh, anh chàng đẹp trai nào thế kia?” Haruka nhìn có phần ấn tượng trước sự xuất hiện của tôi.

“Đó là!” Irina với ánh mắt rực rỡ hơn, sự lo sợ trong ánh mắt cô ấy đã thế bằng sự mừng rỡ.

“My hero! (người hùng của tôi)” Sabata ôm lây hai má mà nói giọng đầy hân hoan.

“Anh là ai?” Soulflare nhìn tôi cùng đôi mắt nhỏ đầy hiếu kỳ.

“Chỉ là một sứ giả địa ngục đi ngang qua thôi.” Tôi tháo cặp kính răm ra, để lộ một cặp kính răm khác.

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.