Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quà Tân Thủ

Tiểu thuyết gốc · 1085 chữ

Bên trên bầu trời, mây đen từ từ tách ra làm hai nửa, từ bên trong thứ gì đó đang hiện ra.

Dương Tuyệt Thế cảm nhận từng luồng hơi lạnh chạy dọc từ dưới bàn chân lên tới đỉnh đầu. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ:

"Chả lẻ ta muốn chết ở nơi này sao? Ta không đen đủi tới mức đó chứ! Ta thật là vận rủi chi tử trong truyền thuyết"

Lúc này, thứ trên bầu trời đã hiện ra. Đó là một con mắt vô cùng lớn, nó lớn đến nổi Dương Tuyệt Thế không thể thấy điểm cuối của con mắt.

Con mắt khổng lồ từ từ di chuyển tròng mắt, hướng về phía Dương Tuyệt Thế. Một luồng sức mạnh vô hình đè thẳng xuống, bao phủ toàn bộ Vân Lĩnh sơn mạch, khiến tất cả sinh linh nơi này bất kể là đang làm chuyện gì đều bị đè bẹp xuống mặt đất.

Dương Tuyệt Thế củng vậy, hắn bị đè nằm sắp xuống mặt đất. Luồng sức mạnh kia, ngày càng mạnh lên làm hắn củng từ từ bị ép sâu dần xuống mặt đất.

Hắn cảm thấy như xương cốt toàn thân dần dần đã tới giới hạn, có lẽ chỉ ít phút nữa thôi hắn sẻ bị đè thành bãi thịt nát.

Dương Tuyệt Thế cố gắng giẫy dụa trong tuyệt vọng. Đến khi, hắn sắp chịu hết nổi, máu từ lổ chân lông đã bắt đầu rĩ ra thì cảm giác kia mới biến mất.

Sống sót sau tai nạn, hắn thoi thóp nằm nơi đó thở dốc, toàn thân hắn đã như một huyết nhân. Ban nãy, thực sự hắn đã đi dạo một vòng quỷ môn quan.

Chưa thở được bao nhiêu hơi thì bên tai Dương Tuyệt Thế vang lên giọng nói đầy châm chọc:

"Cảm giác vừa rồi, tuyệt vời chứ hả?"

Dương Tuyệt Thế gian nan chống tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn cô gái AI kia.

"Ngài ấy có thể không thèm để ý ngươi sĩ nhục nhưng rất nhiều học trò của ngày ấy lại cực kì để ý, bọn họ đều là đai năng siêu cấp chỉ cần ngươi mở miệng thì bọn hắn liền cảm ứng được. Nên ngươi không muốn chết thì bỏ cái trò ngu ngốc đó đi, lần sau chị đây củng không thèm cứu ngươi nữa đâu"

Cô gái AI kia tiếp tục nói rồi mờ dần chuẩn bị biến mất.

Dương Tuyệt Thế vôi vàng mở miệng:

"Này! này!"

Cô gái AI không thèm dừng lại, thân ảnh cô ta đã mất tăm. Chỉ để lại giọng nói vang vọng trong đầu Dương Tuyệt Thế.

"Ta tên là Phục Hy, không phải Này này"

Ít lâu sau, cha mẹ của Dương Tuyệt Thế lao tới quan tâm, kiểm tra xem hắn thế nào nhưng bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười thì bọn họ ném ra sau đầu. Sự việc vượt quá tưởng tượng xẩy ra, sự hoảng loạn đã bao trùm không chỉ Linh Thần Tông mà thậm chí cả Vân Lĩnh sơn mạch nên không ai còn để ý tới sinh nhật hắn.

Sau ngày hôm ấy, Dương Tuyệt Thế biết mình củng có Hệ Thống như ai nhưng khổ nổi củng chả khiến hắn có thêm ưu việt gì. Hắn chỉ có thể làm đủ mọi cách gọi Phục Hy nhưng mãi đến mười ngày sau, cô ta không chịu nổi sự phiền nhiễu của hắn mới chịu hiện ra.

Lúc ấy, Dương Tuyệt Thế đã mừng muốn rơi nước mắt. Hắn rất uất ức, hắn nào thấy những tên nhân vật chính trong những truyện mà hắn đọc, phải khổ sở như vậy.

Nghĩ là vậy nhưng hắn chỉ có thể thuyết phục, khóc lóc đòi quà tân thủ từ Phục Hy. Cứng răn không được cho nên hắn chuyển hẳn sang mềm mỏng.

Nhưng kết quả, Dương Tuyệt Thể chỉ nhận được câu trả lời đanh thép từ Phục Hy:

"Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn....."

Sau đó, Phục Hy không cho hắn cái gì mà chỉ phát cho hắn một nhiệm vụ. Tăng lên năm lần Trọng Lực lên cơ thể, rồi bắt hắn leo lên đỉnh Thiên Dược Phong.

Vì lúc hắn nhận nhiệm vụ đã là ban đêm, thế nên sáng ngày hôm sau hắn mới bắt đầu leo núi. Trãi qua gần một ngày trời, đến khi mặt trời đần ngã bóng thì hắn mới bò được lên đỉnh Thiên Dược Phong.

Khi leo núi, Dương Tuyệt Thế củng không nghĩ mình làm được, đã bao nhiêu lần hắn muốn từ bỏ nhưng rồi hắn vẫn phải tiếp tục leo vì hắn củng chẳng có sự lựa chọn nào khác, thậm chí khi gần tới đỉnh hắn phải bò lên đúng nghĩa.

Là con một, từ bé hắn đã được cha mẹ và ông nội cực kì nuông chiều. Hắn muốn cái gì được cái đó, đã bao giờ chịu cảnh khổ cực thế này.

Tới đỉnh, Dương Tuyệt Thế đã không còn sức cử động dù chỉ một đầu ngón tay. Hắn phải nằm co rúm trên mặt đất nghĩ ngơi gần mười phút, mới thấy khá hơn.

Đỡ một chút, hắn đã không kìm được tâm trạng liền gọi Phục Hy ra.

Không gọi thì thôi, vừa gọi ra Dương Tuyệt Thế liền tức muốn sặc máu. Hắn vất vã như cơ hó mà "con mắm" kia, khi hiện ra còn mang bộ dạng còn ngáp ngắn ngáp dài. Hắn bực bội, chủi thầm:

"Đã là Ai lại còn biết ngủ nữa! Cái thằng khốn Tham Lang kia làm ra cái con AI này để chọc tức ta đây mà"

Ngái ngủ xong, Phục Hy đưa mắt qua nhìn Dương Tuyệt Thế, cô ta nhạt nhạt nói:

"Ồ! xong rồi sao, củng không đến mức phế vật lắm. Đây là quà tân thủ như ngươi mong muốn, cầm lấy không cần cảm ơn"

Nói xong, Phục Hy như một cơn gió lại biến mất tăm.

Một cửa sổ thông báo liền xuất hiện trước mặt của Dương Tuyệt Thế:

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành thử thách của người dẫn đạo, phần thưởng mở khóa linh căn đã được nhận.

Độ thiện cảm với Siêu Ai: +0.05]

Dương Tuyệt Thế: "???"

"Cái quần què gì vậy, công pháp tối thượng, kĩ năng vô địch, pháp bảo siêu cấp của ta đâu"

Bạn đang đọc Sắc Đảm Thông Thiên sáng tác bởi yy13025597

Truyện Sắc Đảm Thông Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13025597
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.