Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

71

Phiên bản Dịch · 2643 chữ

Ở Thọ vương phủ, Đàm Hương Ngọc phạm sai lầm là ảnh hưởng đến thể diện Quốc Công Phủ, nhưng đến Quốc Công Phủ, Đàm Hương Ngọc chính là liên quan đến huynh muội Quách Kiêu, Đình Phương. Giờ này khắc này, Thái phu nhân chỉ thấy may mắn khi Lâm thị sớm đã ôm Mậu Ca Nhi rời khỏi, nếu không Đoan Tuệ công chúa ở ngay trước mặt Lâm thị vạch trần chuyện xấu của Đàm Hương Ngọc, Lâm thị sẽ coi thường trưởng tôn, mà trưởng tôn tâm cao khí ngạo sẽ dễ sinh buồn bực vì cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt kế mẫu .

Mặc kệ trưởng tôn có nghe thấy hay không, trước khi trưởng tôn vào nhà, Thái phu nhân nghiêm nghị trừng Đoan Tuệ công chúa, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, cười hỏi Đoan Tuệ công chúa: "Ngày hôm nay mấy đứa chơi bịt mắt, ai bị bịt mắt nhiều nhất?"

Đoan Tuệ công chúa thích Quách Kiêu nhưng lại sợ hắn, đặc biệt là bởi vì Tống Gia Ninh mà bị hắn răn dạy mấy lần, nên Đoan Tuệ công chúa không dám khi dễ Tống Gia Ninh ngay trước mặt Quách Kiêu nữa, mà Đàm Hương Ngọc lại là biểu muội ruột của Quách Kiêu, Đoan Tuệ công chúa liền cảm thấy Quách Kiêu nhất định sẽ càng bảo vệ Đàm Hương Ngọc hơn, nên vội nương theo lời Thái phu nhân nói: "Gia Ninh biểu tỷ, nàng dễ bị đoán nhất."

Thái phu nhân nở nụ cười.

Nha hoàn vén màn cửa lên, Quách Kiêu bước vào, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một, không giận mà uy.

Thái phu nhân hiếu kỳ nói: "Sao sớm như vậy đã trở lại rồi?"

Quách Kiêu nhìn thân muội muội Đình Phương, ánh mắt nhu hòa chút ít: "Ngày kia muội muội xuất giá, con về sớm chút, muốn ở cùng muội ấy nhiều hơn."

Đình Phương lập tức ướt khóe mắt.

Thái phu nhân cảm khái gật đầu: "Nên vậy, vậy huynh muội các con đi nói chuyện riêng với nhau đi."

Quách Kiêu liền dẫn muội muội rời đi, Đàm Hương Ngọc khuôn mặt tái nhợt, chủ động đi theo sau lưng Đình Phương.

Đàm Hương Ngọc đến Quốc Công Phủ làm khách, buổi tối ở tại Ngọc Xuân Cư của Đình Phương, lúc này tuy rằng người nàng không muốn gặp nhất chính là Quách Kiêu, nhưng lại không thể không đi theo. Đình Phương và huynh trưởng đi song song nhau, nàng trộm nhìn lén huynh trưởng vài lần, thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, nhất định là đã nghe được lời Đoan Tuệ công chúa cười nhạo biểu muội, trong lòng nàng bất an, sợ huynh trưởng nổi giận.

Nhưng Quách Kiêu cái gì cũng không nói, bảo Đàm Hương Ngọc quay về phòng nàng ta, hắn một mình nói chuyện với muội muội.

"Ca ca, biểu muội chưa chắc là cố ý, huynh đừng nóng giận." Nếu như đã nhìn ra huynh trưởng hiểu rõ sự tình, Đình Phương nhịn không được muốn thay biểu muội nói chuyện. Mưu toan câu dẫn Thọ vương, tội danh lớn như thế nào, nàng không quá tin tưởng biểu muội là loại người này, huống chi Đoan Tuệ công chúa khi dễ người là chuyện thường, lần này nói không chừng cũng là Đoan Tuệ công chúa đoán mò thôi.

"Lần trước dây diều của nàng ta, mặt đứt rất sắc, chính là do lưỡi dao sắc bén cắt đứt." Quách Kiêu bưng bát trà, vừa uống trà vừa thờ ơ nói.

Đình Phương sửng sốt, lại liên tưởng lại ngày đó mợ, biểu muội rõ ràng không thích muội muội nhưng vẫn kiên trì cùng muội muội đi bồi tội, đến Vương Phủ đối mặt với sự thẩm vấn của Phúc công công liền trốn biệt, một lần có thể là trùng hợp, hôm nay lại náo loạn vụ khăn tay, đây. . . Đoan Tuệ công chúa thật đúng là không có oan uổng người.

Đình Phương cúi đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, biểu muội ngoan, sao lại biến thành loại người này?

Quách Kiêu buông bát trà, thấy muội muội đau lòng, hắn thở dài: "Vốn là không muốn nói cho muội muội biết, nhưng muội quá thiện tâm, không muốn nghĩ xấu cho người khác, ca ca sợ muội chịu thiệt. Ngày kia muội phải xuất giá, đến đó chỉ có thể dựa vào bản thân, ca ca hi vọng muội nhớ kỹ, tri nhân tri diện bất tri tâm, sau này lui tới với người ta, không thể không đề phòng người, không thể dễ dàng tin người bên ngoài."

Đình Phương tâm tình phức tạp gật đầu, ngó ngó huynh trưởng, sầu lo nói: "Biểu muội bên kia. . ."

Quách Kiêu ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Biểu muội không còn nhỏ nữa, ta sẽ nhắc nhở mợ, sớm ngày an bài hôn sự cho nàng ta. Muội muội vui vẻ mà gả đi, trong nhà hết thảy có ta, không cần muội quan tâm."

Đình Phương nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe huynh trưởng hỏi biểu muội nàng vì sao đi Thọ vương phủ, Đình Phương không suy nghĩ sâu xa, thủ thỉ thù thì nói ra.

Đáy mắt Quách Kiêu xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Dặn dò muội muội xong, Quách Kiêu đi chỗ Thái phu nhân bên kia, lúc này chỉ có Đoan Tuệ công chúa cùng Thái phu nhân.

"Biểu ca." Rốt cuộc gặp được người trong lòng, Đoan Tuệ công chúa ngọt ngào kêu lên, đôi mắt xinh đẹp trông mong nhìn Quách Kiêu.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Quách Kiêu gật gật đầu với Đoan Tuệ công chúa, tùy ý giải thích nói: "Ta hỏi qua Hương Ngọc rồi, khăn tay của nàng đúng là vô ý rơi xuống, đều là người một nhà, biểu muội đừng có nói lung tung khắp nơi, truyền ra ngoài không tốt với thanh danh của nàng ta."

Hắn ôn hoà nhã nhặn, Đoan Tuệ công chúa nghe xuôi tai, ngoan ngoãn cam đoan nói: "Được, ta đều nghe biểu ca."

Quách Kiêu nhàn nhạt nở nụ cười, Đoan Tuệ công chúa nhìn mà thấy vô cùng yêu thích, tự tay bưng mâm đựng trái cây đặt bên cạnh Quách Kiêu, dịu dàng nói: "Biểu ca mệt mỏi một ngày, mau ăn chút trái cây cho nhuận họng."

Quách Kiêu không có từ chối, dùng tăm tre ghim một miếng dưa, ăn xong nhớ tới cái gì, nói với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, hôm nay biểu muội chính là vô tâm sơ suất, nhưng Tam điện hạ chưa hẳn nghĩ như vậy, vì tránh hiềm nghi, sau này người nhìn một chút, đừng có cho Vân Phương các nàng chạy tới Vương Phủ bên kia, dù sao không phải biểu muội ruột, đi nhiều làm người ta nghị luận."

Thái phu nhân nghe xong, biết rõ trưởng tôn thật ra thấy rõ trò hề của Đàm Hương Ngọc, sợ muội muội trong nhà phạm sai lầm giống vậy, liền vuốt cằm nói: "Vốn nên như thế, hôm nay có Đoan Tuệ ở cùng, ta mới thư giãn một lần."

Đoan Tuệ công chúa sợ Quách Kiêu trách mình, vội vàng cãi lại nói: "Biểu ca, ta không phải cố ý, Tam ca hắn. . ."

Quách Kiêu vẫy vẫy tay cắt ngang nàng, vừa ghim dưa vừa nói: "Ta biết rõ."

Cùng biểu muội có quan hệ gì đâu? Chỉ đổ thừa vị Vương Gia bên cạnh kia tâm cơ quá sâu, còn nghĩ ra dùng bàn đu dây nước gây ra động tĩnh hấp dẫn các cô nương bên này. Nghĩ đến Thọ vương, khóe miệng Quách Kiêu lộ ra nụ cười lạnh lùng, Thọ vương trồng cây ăn quả, hắn dùng cây ăn quả phá giải, sớm mua trái cây cho nàng đỡ thèm. Thọ vương dùng tạp kỹ hiếm lạ hấp dẫn nàng, hắn dứt khoát bảo tổ mẫu trông coi không cho nàng đi Vương Phủ, hắn đây ngược lại muốn nhìn, Thọ vương còn có thể đùa nghịch ra mánh khóe mới lạ gì.

Thọ vương phủ, Triệu Hằng gọi Phúc công công vào rừng hạnh bên cạnh, bảo hắn ta tự nhìn.

Phúc công công hiếm khi có một lần đoán không ra ý đồ của chủ tử, quay đầu lại ngó ngó chủ tử, không hiểu đi vào bên trong, đang muốn lên trước, chủ tử bảo hắn quẹo phải, Phúc công công ngoan ngoãn hướng sang phải, chủ tử bảo hắn ngừng, hắn liền thành thành thật thật ngừng lại. Đứng vững vàng, Phúc công công vô ý nhìn về phía hai bên, vừa nghiêng đầu, liền nhìn đến ổ sâu này.

Phúc công công nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên thấy lạnh cả người, khí lạnh truyền dọc theo cột sống chạy đến tận đỉnh đầu, sợ tới mức hắn run cầm cập vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa vỗ đánh hai cánh tay, sợ sâu bò lên trên người hắn. Nghĩ lại mà phát sợ, Phúc công công thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi, nghiêm mặt khuyên chủ tử: "Vương Gia, chúng ta. . ."

"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Triệu Hằng xoay người lại rời đi.

Phúc công công cương cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn chủ tử đi xa, trong đầu chậm rãi toát ra một ý niệm trong đầu, chẳng lẽ Tứ cô nương nhìn thấy đống sâu kia rồi hả? Nghĩ như vậy, Phúc công công ảo não mắng ông trời, hắn còn bị sợ quá mức, nói chi đến Tứ cô nương người nũng nịu như cánh hoa tạo thành, vạn nhất cũng không dám tới đây nữa thì phải làm sao bây giờ?

Nếu thật không tới, chủ tử liền không có gì vui, một khi không có gì vui liền tiếp tục tu tiên. . .

Phúc công công cũng không muốn chủ tử bay mất, vội vàng tìm người đến dọn sạch sâu bọ, cũng đặc biệt an bài hai tên tiểu thái giám đảm nhiệm việc này.

Khi tiểu thái giám Vương Phủ đau khổ hề hề kiểm tra từng cây từng quả bị sâu đục một, thì đại cô nương Quốc Công Phủ cũng đến lúc phải xuất giá rồi. Sáng sớm mùng chín, trên dưới Quách gia liền bận rộn bù đầu. Ngày đại hỉ, Đình Phương mặc giá y đỏ thẫm, phía dưới ba muội muội dựa theo trưởng bối dặn dò, cùng mặc một kiểu váy hồng sam làm nền cho tỷ tỷ. Nhóm tỷ muội tụ tập cùng một chỗ, tân nương tử Đình Phương thẹn thùng, nhị cô nương Lan Phương xinh đẹp tuyệt trần, tam cô nương Vân Phương xinh đẹp, tứ cô nương Gia Ninh mềm mại đáng yêu, quả thật là bốn đóa kim hoa.

Ở trước mặt bốn đóa hoa Quách gia, Đoan Tuệ công chúa dựa vào thân phận còn nổi bật được một chút, biểu cô nương Đàm Hương Ngọc sớm đã bị so thành lá cây, còn là chiếc lá dưới cùng không bắt mắt nhất. Đám nữ khách đều khen Đoan Tuệ công chúa và cô nương Quách gia, thỉnh thoảng mới có người tiện thể khen Đàm Hương Ngọc hai câu, đổi thành ngày xưa, Đàm cữu mẫu tất nhiên sẽ oán hận, nhưng hôm nay, từ trong miệng nữ nhi biết được chuyện Thọ vương phủ, Đàm cữu mẫu chỉ cảm thấy sợ hãi.

Thọ vương là không có hi vọng rồi, cháu ngoại trai lại có khả năng nhìn ra trò hề nữ nhi câu dẫn Thọ vương, tiền đồ của nữ nhi. . .

Đàm cữu mẫu lo sợ bất an, cố tình trò chuyện riêng với cháu ngoại trai, nhưng Quách Kiêu rất bận rộn, tân lang tới rước dâu, Quách Kiêu thân là anh vợ, mang theo đôi song sinh cùng đi đưa gả, chuyến đi này, liền phải đợi trời tối đen ăn xong tiệc rượu mới có thể trở về. Đàm cữu mẫu không có lý do gì chờ lâu, buổi trưa ở Quốc Công Phủ dùng xong tiệc thường, liền dẫn một đôi nhi nữ rời đi.

Ba ngày sau. Đình Phương lại mặt, Đàm cữu mẫu tới còn sớm hơn tân nương tử, là một mình tới.

Quách Bá Ngôn, Lâm thị và ba nhi nữ sớm chờ ở phòng khách, nghe được tiếng xe ngựa, Quách Bá Ngôn vui mừng nhướng mày, Tống Gia Ninh cao hứng đứng lên, dẫn đệ đệ đi ra ngoài đón tỷ tỷ. Quách Kiêu ngại Mậu Ca Nhi đi chậm, một tay nâng thằng bé ôm vào trong ngực, kết quả ba huynh muội vừa vòng qua bức tường phù điêu, đã thấy Đàm cữu mẫu từ trên xe ngựa đi vào.

Nụ cười trên khóe miệng Tống Gia Ninh lập tức không còn, lúng túng chuyển hướng Quách Kiêu.

Khuôn mặt Quách Kiêu còn đen hơn nàng, đưa Mậu Ca Nhi cho nàng, thấp giọng nói: "Các ngươi về trước đi."

Tống Gia Ninh dạ một tiếng, khách khí hành lễ với Đàm cữu mẫu, ôm đệ đệ rời đi, nghe thấy phía sau Đàm cữu mẫu thân thiết nói với Quách Kiêu: "Đình Phương hôm nay lại mặt, tối hôm qua ta ngủ cũng không ngon, liền tới đây sớm chút nhìn một cái, vợ chồng son còn chưa tới sao?"

Quách Kiêu gật đầu, mời Đàm cữu mẫu đi Di Hòa Hiên, sau khi ngồi xuống trực tiếp hỏi: "Mợ tới đây sớm như vậy, ngoại trừ gặp muội muội, có phải có chuyện tìm ta hay không?" Lúc nói lời này, ánh mắt hắn nhìn ngoài cửa, bên mặt lạnh lùng.

Đàm cữu mẫu trong lòng bất ổn, nhắm mắt nói: "Còn không phải là chuyện biểu muội ngươi bị gió thổi khăn sao, ta. . ."

Phu nhân cúi đầu nói dông nói dài, Quách Kiêu mặt không biến sắc im lặng lắng nghe, nghe nghe bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé, mẫu thân qua đời, hắn cũng chỉ là một hài tử, sẽ nhớ mẫu thân, nhớ đến cũng sẽ khóc. Khi đó hắn chỉ khóc ở trước mặt hai người, một là tổ mẫu, một chính là người mợ bên cạnh này.

Quách Kiêu vĩnh viễn nhớ đến lúc mợ dịu dàng dỗ dành hắn đừng khóc, nhớ lúc mợ khom lưng yêu thương giúp hắn lau nước mắt, bởi vậy, cho dù hắn biết dưới sự quan tâm của mợ vẫn cất giấu một mặt khôn khéo, nhưng vì chút chiếu cố kia, hắn sẵn lòng giúp đỡ mợ một chút, giúp đỡ người nhà mẹ đẻ mẫu thân một chút.

Nhưng hắn không thể khoan nhượng biểu muội lợi dụng Quốc Công Phủ câu dẫn nam nhân.

"Mợ yên tâm, ta tin tưởng cách làm người của biểu muội, nhưng tình ngay lý gian, sau này người sang đây thăm ta, biểu muội liền ở nhà đi. Ngoài ra, biểu muội tuổi cũng đã lớn rồi, mợ sớm chọn cho biểu muội mối hôn sự tốt, nếu chọn được người thích hợp, thì nói với ta một tiếng, kinh thành đệ tử ta đều có nghe qua, ta sẽ giúp biểu muội kiểm định."

Nhìn phu nhân bên cạnh, Quách Kiêu bình tĩnh nói, bình tĩnh nhưng lại không cho cự tuyệt.

Khuôn mặt Đàm cữu mẫu, trắng xanh không còn chút máu.

Tác giả có lời muốn nói:

Gia Ninh: muốn đi Vương Phủ.

Triệu Hằng: nhớ ta như vậy à?

Gia Ninh: người ta là nhớ trái cây!

Triệu Hằng đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau.

Bạn đang đọc Sắc Nước Hương Trời (Bản Dịch) của Tiếu Giai Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.