Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống tiền kiếp

Tiểu thuyết gốc · 2596 chữ

Cốc…

“Ái ui, Thằng nào?” -Tiếng một thanh niên trẻ không quá 30 đang gầm rú với khuôn mặt ngáy ngủ của mình.

“Triệu Thiên, mày thật sự coi nơi này là nhà của mình sao? Mày có biết hiện tại là mấy giờ không hả” - Giọng chát chúa của 1 người phụ nữ vang lên.

Triệu Thiên giật mình, khuôn mặt ngáy ngủ cũng tỉnh đi 1 nửa, hắn ngước khuôn mặt hốc hác, râu ria đâm lởm chởm, cố mở to đôi mắt muốn sụp xuống của mình để xem. Thì ra là bà chủ của tiệm net này.

“Ai da bà chủ, đâu cần mạnh tay như vậy. Nè nè, đừng xụ mặt như thế, nét thanh xuân tươi trẻ của bà chủ sẽ mau biến mất đó. Nào cười lên, cười 1 cái đời sẽ đẹp hơn” - Triệu Thiên nặng 1 nụ cười nịnh hót, miệng bắt đầu ba hoa.

“Mày còn ở đó ba hoa, mày có biết khách đã về hết rồi hay không. Lần nào cũng vậy, thôi cút về, tao còn phải dọn dẹp để đi ngủ” - Bà chủ không thèm để ý, có vẻ đã quen với cách nói chuyện này của hắn, cầm chổi xua xua hắn đi.

Triệu Thiên cũng bất đắc dĩ, đứng dậy dọn dẹp sau đó rời khỏi tiệm net. Nói về Triệu Thiên, 1 thiếu niên sinh sống và lớn lên ở 1 cô nhi viện, ba mẹ hắn đã mất từ khi hắn mới lên 1, một đứa trẻ bất hạnh. Nhưng bù lại, càng lớn, càng thấy rõ Triệu Thiên là người có đầu óc rất thông minh mang trong người 1 tinh thần lạc quan và có tinh thần vượt qua mọi nghịch cảnh. Dù cuộc sống có khổ cực đến mấy, hắn vẫn luôn luôn lạc quan và mang 1 ý chí quật cường.

Trong quá trình sống, những người quản lý luôn thấy hắn giống như phát triển hơn các bạn đồng trang lứa. Lên 8, thay vì vui đùa như các bạn, hắn đã phụ giúp mọi người. Cô nhi viện này ở 1 thôn sớm nhỏ, nên mọi thứ đa phần đều phải tự cung và cầu, vì chỉ có gạo và thức ăn là phải mua. Nên việc xách nước, chẻ củi, vác củi,… Triệu Thiên đều cố gắng học hỏi để hoàn thành, dù lúc đầu té ngã nhiều lần, nặng đến đau lưng, chẻ củi cũng bị thương nhiều không kém nhưng không cầu cạnh 1 ai hỗ trợ giúp đỡ. Lên 10, Triệu Thiên đã có cơ thể săn chắc, ngoài ra còn có đầu óc vượt bậc, trong lúc các bạn còn đang cố gắng để nhớ kiến thức đã học, thì hắn đã mày mò nghiên cứu những thứ cao hơn. Tự học mà thành tài, cũng là tính cách của hắn, chỉ hỏi thầy cô khi thật sự hắn không còn cách nào khác để giải quyết. Vì vậy, các giảng viên thời ấy dành rất nhiều lời tán dương cho hắn.

Khi lên 14, hắn bắt đầu học được nhiều thứ bắt đầu tự tìm tòi,tự đặt ra nhiều câu hỏi như: nước có thể dập lửa, lửa có thể làm bay hơi nước, vậy tỉ lệ giữa nước vào lửa cần bao nhiêu để có thể triệt tiêu nhau?, tâm linh có thật không, nếu mọi người tin là tâm linh có thật, vậy việc có người ngoài hành tinh sao lại ít người tin vậy? Hay là nước chạm vào băng sẽ khiến băng tan nhanh, vậy sao băng ở bắc cực và nam cực không tan trong khi đã trải qua vô số năm?… Và hắn luôn tự đặt ra nhiều câu hỏi, và tìm tòi để giải thích hắn.

Năm 16, hắn bắt đầu tiếp xúc với các game nhập vai, và bắt đầu đưa ra những hướng đi, đưa ra những câu hỏi và những chiến thuật không ai biết để thắng được những trận game này. Hắn tìm tòi, cách áp dụng đồ, cách áp dụng chiến thuật, phương án đánh và thử đi thử lại để cải tiến hắn nhiều lần. Và khi ấy, hắn được giới game thủ coi trọng khi đứng ở các top của server game chỉ dựa vào thực lưc.

Năm 18 tuổi. Hắn bắt đầu bước vào con đường đại học. Vì có sự ảnh hưởng của game nặng, hắn bắt đầu lựa chọn lập trình viên. Và cũng lúc này, hắn rời khỏi cô nhi viện nhỏ nhoi để dặt chân lên thành phố. Bắt đầu bương chảy để kiếm tiền cho mình và hỗ trợ cô nhi viên đã nuôi lớn mình. Quá trình học tập ban đầu gian nan, nhưng với khả năng thích nghi và tinh thần quật cường, hắn dần thích nghi với môi trường học tập, thích nghi với mớ kiến thức ngoài tầm này. Ngoài ra hắn cũng thích nghi với thành phố hoa lệ mà người ta hay nói, hoa cho người giàu - lệ cho người nghèo. Nhưng hắn không nghĩ vậy, hoa hay lệ là do suy nghĩ của mỗi người. Và hắn đã làm đúng với cách hắn nghĩ, bắt đầu là hoàn thành xuất sắc bài tập. Sau đó đưa ra những ý kiến ngoài tầm trong giờ học, khiến cho các sinh viên khác phải ngẫm nghĩ và giảng viên phải gật gù tán thưởng.

Trong quá trình đó, hắn vừa học vừa làm, đêm về nghiên cứu và phát triển.không lâu sau, nhận thấy tìm năng của người trẻ tuổi đồng thời cảm thấy đầu óc người này không tồi, 1 giảng viên đã giới thiệu cho hắn 1 công ty làm và phát triển trò chơi. Như cá gặp nước, hắn bắt đầu tìm hiểu 1 thời gian sau đó bắt đầu tung hoành ngang dọc trong công ty. Sau sự cố gắng ngần ấy và trí sáng tạo gần như vô hạn. Hắn đã đạt được thành tựu cho mình là kiếm được 50 -60 triệu 1 tháng khi mới bước vào đầu năm 3 của đại học.

Cuộc sống của hắn trôi qua thầm lặng, những tháng ngày an an ổn ổn không được lâu,thì gần cuối năm 4 hắn bị đuổi việc. Nguyên nhân là do vì hắn quá giỏi, làm ảnh hưởng đến con cháu của hội đồng cấp cao không có cơ hội thăng tiến nên bị bày trừ ra khỏi công ty. Mặc dù giảng viên của hắn cũng có cổ phần nhưng do cổ phần thấp cộng với nhiều cổ đông đồng lòng lên cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối và an ủi hắn. Nhưng với hắn, sinh ra từ cô nhi viện, lao động tay chân từ bé, hắn hiểu được đạo lý “Công cao chấn chủ - Chung thất mông oan”, một đạo lý hắn rất tâm đắc khi đọc 1 số văn học nước ngoài. Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn đạo lý “Xã hội bình đẳng nhưng không công bằng - chỉ có người có đủ thực lực mới có sự công bằng”. Vì vậy, khi giảng sư nhắc đến hắn chỉ cười nhạt và không bình luận gì thêm

Nhưng chấp nhận không có nghĩa là từ bỏ, hắn không tiếp tục làm ở công ty mà chí của hắn là gầy dựng 1 công ty. Hắn muốn tạo ra 1 thế giới game, một thế giới do chính hắn nắm giữ, 1 công ty theo quy tắc của hắn mà không phải theo bất kỳ khuôn khổ nào trước đây. Hắn bắt đầu dày công nghiên cứu về kinh doanh, bắt đầu phát triển công ty. Ban đầu hắn muốn lôi kéo 1 số bạn bè tham gia, nhưng thứ hắn nhận được là ánh mắt khinh thường, giễu cợt và chán ghét của đồng môn. Ngay cả giảng viên coi trọng hắn cũng không coi trọng suy nghĩ của hắn. Nhưng sau mọi chỉ trích, hắn chỉ cười nhạt, không để tâm, ý chí càng quật cường.

Hắn bắt đầu làm việc 1 mình, bắt đầu sử dụng tiền tích góp để duy trì và thuê văn phòng. Hắn đem ý tưởng trình bày với các nhà đầu tư. Đế chế game hắn muốn gầy dựng là 1 đế chế chiến thuật, mọi. Mọi trang bị thuộc tính cách chơi theo dạng mở rộng, người dùng có thể tự làm theo ý mình từ những thứ có logic, miễn là họ đủ giỏi, họ có thể tạo dựng văn minh cho riêng mình với sức mạnh nhân vật và binh lực hùng hậu mà không cần nạp tiền. Nhưng ai sẽ tin 1 thằng nhóc chưa ra trường, ai sẽ tin 1 thằng nhóc không 1 chút kinh nghiệm, thêm vào đó, suy nghĩ về game của hắn mang hơi hướng phá cách và không theo bất kỳ trình tự vào khuôn khổ nào.

Đối với việc này, các nhà lập trình tiếng tâm cũng không muốn nhúng tay vào thử, chứ đừng nói là xây dựng đế chế game tầm cỡ. Đáp lại hắn là những lời từ chối, nhưng càng từ chối, hắn càng quật cường hơn, càng nghiên cứu, càng cải tiến hắn. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, sau bao lời miệt thị khinh thường, sau bao sự chế giễu hắn đã thành công, đã có 1 nhà đầu tư lớn nhận ra được tìm năng của con người này. Họ bắt tay cùng hắn khai thác lĩnh vực, công ty càng ngày càng phát triển, hắn càng có tiền, càng sung túc, cô nhi viện càng được hỗ trợ cật lực từ sửa sang tới nhu yếu phẩm và thêm sản phẩm cung cấp cho nhu cầu, hắn đều chi tiền để đem đến cho họ. Đối với hắn, đây là trách nhiêm, con người hắn có ơn báo ơn có cừu báo cừu. Vì vậy, cô nhi viện từ 1 căn nhà cấp 4 xụp xệ thiếu tiện nghi,trở thành căn nhà rộng rãi, không thiếu thứ gì, trẻ em càng là được cung cấp đầy đủ. Hắn đạt được thành tựu mà nhiều người ao ước ở cái tuổi 25

Nhưng đời không như mơ, cuộc sống sung túc kéo dài không tới 2 năm, thì đùng 1 cái, đế chế game sụp đổ. Một số lượng lớn thông tin người dùng và các công nghệ tiên tiến của công ty bị bán cho các tập đoàn cạnh tranh, đồng thời, các tập đoàn sử dụng quyền lực và địa vị đưa ra lệnh phong sát đối với công ty của hắn, thậm chí nhà đầu tư ban đầu cũng gây sức ép để hắn có thể chi trả đủ tiền đầu tư và tiền lãi kiếm được, hắn bỗng nhiên từ doanh nhân trẻ giàu kết xù trở thành một người vô gia cư dầu đường xó chợ. May mắn duy nhất đó là, hắn đã dành 1 phần tài sản trước đó đưa vào ngân hàng, với sự đứng tên của chủ cô nhi viện, và số tiền lãi do số tiền đó sinh ra đủ để cô nhi viện chi trả hằng tháng để duy trì. Có điều, từ lúc này sẽ không còn thêm tiền nữa. Khi đó, hắn như rơi vào vực thẳm, bóng chiều tà dần buông xuống, hắn trơ mắt, mặt không cảm xúc đứng nhìn công ty bị niêm phong, miệng mở 1 nụ cười đắng chát. Có đã từng hỏi, “Mày có sợ nghèo không?”, khi ấy hắn mỉm cười “Sợ, tao rất sợ cảm giác nghèo, tao rất sợ cảm giác bị nghèo, tao rất sợ cảm giác chắc chiu từng đồng tiền, không dám ăn không dám mặc, không dám mua thuốc.”.

Sau câu trả lời ấy, nhiều người đã thể hiện mình, giáo huấn hắn rằng phải cầu tiến, phải tiến bộ, nhiều người nghèo hơn vẫn sống được, vẫn đạt được thành tựu, số đông chỉ trích hắn rất nhiều. hắn chỉ mỉm cười và không trả lời. Nhưng mọi người có biết, hắn sợ nghèo nhưng khi nghèo, hắn vẫn có thể sống, hắn vẫn có thể bương trải, vẫn có thể tự lập nuôi sống mình như cái cách trước khi giàu. Còn những người ấy, khi nghèo rồi, họ có sống qua nổi 1 tuần không thì hắn không rõ và cũng không muốn biết.

Sau chuyện ấy, hắn bắt đầu vực dậy, tiếp tục con đường làm công ăn lương, vùi đầu vào net suy nghĩ những định hướng mới,với hắn thứ đáng sợ không phải là nghèo thứ đáng sợ là bản thân bị mai một, lòng tin không có nhưng sĩ diện lại cao. Đó mới là thứ giết chết một con người. Và những gì mọi người thấy ở đầu truyện chính là thời điểm hiện tại của hắn.

Hắn lủi thủi đi dưới con đường, trời sấm chớp vang rền, mưa đập vào người hắn nhưng hắn không quan tâm. Trời tối đen, hắn lủi thủi về căn nhà trọ cũ nát. Trên đường hắn suy nghĩ nhiều thứ, hiện tại hay tương lai hắn đều nghỉ đủ cả rồi, chỉ còn là vấn đề của thời gian mà thôi. Bỗng ánh sáng chói mắt lôi hắn trở lại hiện thực, ánh sáng càng đến gần và với tốc độ nhanh cực kỳ. Đại não của hắn load liên tục nhưng hắn biết rõ không thể tránh né. Ánh sáng kia phát ra từ 1 chiếc xe hơi. Có lẽ là xe hạng sang.

“Rừm rừm ….. Rầm … Bịch”

Tiến xe thét dài trong đêm tối, tiếng xe nẹt lên lớn cực kỳ bởi vì đây là cung đường không có nhà cửa. Hắn bị đụng văn xa hàng chục mét, cơ thể va đập mạnh vào một đoạn ống to bằng bê tông bên đường. Đoạn đường này là đoạn đường đang thi công đê mở rộng đường, vì khu này ở ngoại thành rất ít nhà sinh sống. Cơ thể hắn đập mạnh vào, hắn có thể nghe tiếng xương gãy của mình, sau đó 1 cảm giác đau điếng truyền đến não, hắn không phải bác sĩ nhưng hiểu được, xương đang đâm vào nội tạng của hắn. Hắn nằm dài trên mặt đất, hơi thở khó khăn, hắn biết phổi đã bị xuyên thủng, hắn cố lấy hơi lên nhưng chỉ nghe tiếng “Hước…Hước…” rất khó chịu. Đầu hắn bắt đầu mất dần ý thức.

“Anh điên sao, chạy nhanh như vậy, tông trúng người rồi” - Giọng một cô gái trẻ vang lên gấp gáp, trong giọng nói pha lẫn sự sợ hãi tột độ, có chút run rẩy

“Chỉ là 1 thằng nghèo rách, em cần gì phải căn thẳng, em đừng lo, nếu nó chết thì cho gia đình nó tiền lo đám, 1 ít tiền để chăm sóc là xong” - 1 giọng thanh niên vang lên 1 cách hờ hứng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đấy là những lời cuối hắn nghe được. Lúc ấy hắn hắn suy nghĩ “Sinh mạng con người bây giờ lại thua đồng tiền, đúng là sự công bằng chỉ có khi có đủ thực lực”. Sau đó hắn lộ ra 1 nụ cười đắng chát, cơ thể nhẹ nhõm, sinh cơ trôi đi. Cảm giác cuối cùng mà hắn có thể cảm nhận là bản thân bị hút vào 1 thứ gì đó. Mắt hắn tối sầm không biết gì nữa.

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.