Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma tôn khóc nhè

Phiên bản Dịch · 2296 chữ

Trăng treo giữa trời, gió đêm dịu mát.

Ở đại điện của Ma Cung, Tần Mặc hoang mang nhìn ma tu tự xưng là hộ pháp của mình đang quỳ lạy dưới chân.

"Ngươi vừa nói... ta là ai?"

Đây là lần thứ ba hắn hỏi câu này kể từ khi thức tỉnh, giống như vừa trải qua một giấc mơ.

Ma tu quỳ dưới chân hắn nghi hoặc trong lòng, gã lo lắng quân thượng bị tẩu hỏa nhập ma nên ngẩng đầu khẽ liếc một cái mới dám thưa: "Ngài là Ma Tôn."

Là Ma tôn Tần Mặc, không phải đệ tử Tần Mặc của Thượng Thanh Môn.

Sau khi nghe câu trả lời, Tần Mặc hơi đau đầu, nghĩ đến những gì gã ta vừa nói thì càng thêm phiền muộn.

Theo trí nhớ của hắn, từ khi cựu Ma Tôn qua đời ma tộc ngày càng suy thoái, đã lâu không có tân nhiệm Ma Tôn xuất hiện. Tần Mặc thật sự không thấy bất cứ mối liên hệ nào giữa thân phận nhị sư huynh của Thượng Thanh Môn và Ma Tôn đương nhiệm.

Song hắn lại đang ở Ma cung, thậm chí còn sở hữu tu vi cao thâm. Mọi chuyện đều có thể được làm giả nhưng một thân tà công thế này thì không thể.

Tần Mặc không quen khi có người khác quỳ gối nói chuyện với mình, hắn cho gã đứng dậy mới vò đầu bứt tóc hỏi: "Ngươi vừa nói chúc mừng… bổn tọa xuất quan. Ngươi có biết vì sao bổn tọa lại bế quan hay không?”

Hắn nhanh chóng thay đổi ngôi nhân xưng, trong lòng cũng chẳng thấy lấn cấn như thể đã quen với điều đó.

"Một tháng trước, Thượng Thanh Môn mở sơn môn thu nhận đệ tử. Ngài nói tới xem chuyện vui nào ngờ lại so chiêu với chưởng giáo Thượng Thanh Môn." Gã đã rất uyển chuyển nhưng vẫn lộ ra Ma Tôn chủ động gây chuyện. "Cuối cùng ngài bị thương, Chưởng Giáo Liễu cũng đang trong tình trạng không tốt, nghe đâu cũng bế quan chữa trị vết thương."

Lỗ tai Tần Mặc chỉ bắt được chữ "Liễu" gần như lập tức đoán ra, "Ngươi nói Chưởng Giáo Liễu... là Liễu Ngưng phải không?"

Hộ pháp sững sờ, "... Dạ phải!"

“Quan hệ của ta với sư huynh không tốt hả?”

Đối phương không trả lời nhưng Tần Mặc vẫn đoán được, quan hệ tốt đẹp thì đánh nhau đến mức cả hai đều trọng thương làm gì.

Hắn che mặt cười gượng ngồi im lìm rất lâu.

“Chưởng môn Tạ đâu?” Tần Mặc do dự một chút rốt cuộc vẫn không bật ra hai tiếng sư tôn.

Đến bây giờ hộ pháp của Ma Cung mới cảm nhận rõ ràng là có gì đó không đúng nên run rẩy nói: "Tôn thượng, một trăm năm trước ngài đã thí sư phản môn. Tạ Bằng Lân ... đã chết rồi."

Chết?

Mặc dù Tần Mặc muốn lão ta chết không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi.

Đúng là thời thế đổi thay, cảnh còn người mất.

"... Cút đi.”

Hắn thở dài thườn thượt trong lòng, xua tay đuổi người ra ngoài.

Trong đầu Tần Mặc không có ký ức về việc mình đã làm gì để giết sư phụ và phản bội môn phái, rồi làm cách nào để trở thành Ma Tôn. Nhưng hắn có thể mơ hồ cảm nhận được rằng mình thực sự đã quên rất nhiều chuyện.

Hắn ngồi thẫn thờ trên bậc thềm của Ma Cung, sau khi suy nghĩ chu đáo mới quyết định trở lại Thượng Thanh Môn tìm Liễu Ngưng.

Lời nói của hộ pháp chẳng biết thật giả thế nào, hắn chỉ tin sư huynh không bao giờ lừa mình.

Theo lẽ thường, Liễu Ngưng đã trở thành chưởng giáo sẽ cư ngụ tại chủ phong, nhưng Tần Mặc biết sư huynh của mình trọng tình trọng nghĩa nhất định sẽ không động đến di vật của sư phụ, nhất định sẽ không muốn rời khỏi căn phòng quen thuộc. Hắn có mục tiêu rõ ràng, từ trong ma cung đi thẳng tới nơi này.

Sự thật đúng mong đợi.

Có một tầng kết giới bên ngoài phòng trúc do Liễu Ngưng không muốn người khác quấy rầy nên bày ra. Mấy thứ khác vẫn y chang theo trí nhớ của Tần Mặc.

Trăm năm đã qua mà tựa như chỉ mới vừa hôm qua.

Hai người họ lớn lên cùng nhau, cùng ăn, cùng ở, cùng ra cùng vào.

Mỗi ngày Liễu Ngưng đều chăm sóc, dạy dỗ, còn hết lần này tới lần khác đứng trước mặt Tạ Bằng Lân ra sức bảo vệ cho hắn. Nhị sư huynh của Thượng Thanh Môn - Tần Mặc thì như một món đồ chơi dễ vỡ, trên miệng lúc nào cũng vang lên hai tiếng “Sư huynh!”

Đối với hắn mà nói, Liễu Ngưng không chỉ đơn giản là đại sư huynh.

Hắn giống như một đứa trẻ lao đến bên cửa rồi ngập ngừng nắm chặt ống tay áo không dám vào. Sư huynh vẫn chưa xuất quan, đừng làm phiền huynh ấy thì hơn. Cho đến tận giờ phút này Tần Mặc vẫn cảm thấy khó chịu khi nghe hộ pháp nói chính mình đã làm Liễu Ngưng bị thương. Thế nên cậu nhóc ngốc nghếch này chỉ biết đứng đó một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì mà thậm chí trời mưa cũng không biết bấm một cái pháp quyết tị thủy để tránh mưa.

Cũng may Liễu Ngưng không bắt hắn đợi lâu, bằng không với tính tình của Tần Mặc, cũng khó nói hắn sẽ đứng ở đây khi nào.

Kẽo kẹt…

Cửa phòng trúc hé mở.

Tần Mặc ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Ngưng mặc áo lam nhạt không nhiễm bụi trần đứng dưới mái hiên, tựa như trăng sáng.

Vừa lúc này, mưa tạnh, trời quang trăng sáng, ánh sáng bàng bạc tỏa lên thân người. Cổ họng Tần Mặc như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, há miệng nhưng không phát ra tiếng.

“Ý Huyền?” Liễu Ngưng thắc mắc, “Đệ có chuyện muốn báo?

Y nhận thấy kết giới bảo vệ dao động mới lo lắng sẽ có chuyện xảy ra nên ra ngoài tìm hiểu

Chử Ý Huyền?

Chẳng lẽ không phải là tiểu sư đệ do sư thúc Hoài Tố nhặt về?

Tần Mặc sửng sốt nhìn y hồi lâu mới nhận ra đôi mắt luôn ẩn chứa ý cười dịu dàng đã không có tiêu cự.

“Ý Huyền?” Liễu Ngưng ngập ngừng gọi một tiếng, hồi lâu không nhận được phản hồi nên cảm thấy có gì đó không ổn.

Y cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao dám xông vào Chẩm Lưu Phong?"

Tần Mặc không nói nên lời.

Hắn lê đôi chân cứng ngắc tiến lên hai bước, nghe thấy động, Liễu Ngưng lật tay phải triệu hồi kiếm kề chính xác lên vai hắn.

"Các hạ chớ có tiến thêm.”

“… Tễ Tuyết.” Tần Mặc nhận ra lưỡi dao sắc bén ở trên vai và cổ của mình, giọng nói khô khốc.

Chỉ cần hai chữ này Liễu Ngưng đã hiểu ra tất cả.

Tay cầm kiếm của y khẽ run lên gượng gạo hỏi: "Ngươi tới làm gì?”

Một tháng trước, bọn họ đã đánh nhau trước sự chứng kiến của toàn bộ bách gia tiên môn.

Tần Mặc chưa bao giờ nhìn thấy sư huynh tỏ thái độ như vậy, cũng chưa từng bị đối xử như vậy nên cảm thấy rất oan ức.

“Sư huynh, rốt cuộc đệ tìm được huynh rồi!”

Hắn tránh khỏi mũi kiếm ôm lấy eo người nọ, bất chấp hình tượng của mình quỳ xuống đất òa khóc.

Từ "rốt cuộc" hiển nhiên không chính xác, Tần Mặc chẳng tốn bao nhiêu công sức từ ma cung đi tới đây, nhưng không biết vì sao, lúc nhìn thấy Liễu Ngưng tất cả mọi cảm xúc lẫn lộn nổ tung như con đê bị vỡ.

Liễu Ngưng ngẩn ra, "Ngươi lại giở trò gì?"

Nghe được giọng nói của sư huynh, Tần Mặc bình tĩnh lại một chút, nức nở kể lể: "Bọn họ nói huynh không thèm quan tâm đến đệ nữa.”

‘Bọn họ’ ở đây thực ra chỉ có hộ pháp, mà gã cũng chưa từng nói như vậy.

Rõ ràng hắn không phải là một người trung thực cho lắm.

“…Ngươi buông ta ra đã.” Liễu Ngưng giãy dụa vô ích hồi lâu mới thốt ra câu này.

Tần Mặc như sợ y bỏ chạy, lấy hành động thể biểu hiện thái độ của mình, lực ở cánh tay bổ sung thêm hai phần mới yên tâm nói tin chấn động

“Đệ bị mất trí nhớ!”

Liễu Ngưng ngẩn người một chút rồi quay mặt đi nơi khác, "Có liên quan gì đến ta?”

Giọng y lạnh quá khiến Tần Mặc sững sờ tại chỗ, sau đó mới nghe sư huynh chất vấn: "Từ khi mất trí nhớ làm sao tìm được nơi này?"

“Đệ chỉ nhớ những gì liên quan tới huynh.” Tần Mặc ngước mắt nhìn y, trên mặt còn đọng nước mắt, “Cũng chỉ tin huynh mà thôi.”

Lời này làm y quên giãy giụa, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng đã bị thuyết phục tới bảy tám phần.

Tần Mặc trước mặt thật sự không giống với Ma tôn chạy tới sơn môn gây chuyện một tháng trước.

Thái độ này giống hắn ở thời niên thiếu hơn.

“Sư huynh..." hắn giống như một chú cún con bị bỏ rơi tìm đường về nhà, vừa chật vật vừa đáng thương.

Tiếc là Liễu Ngưng không nhìn thấy được.

Mưa rơi, Tần Mặc ôm chặt lấy y như cọng rơm cứu mạng, dường như chỉ bằng cách này, hắn mới có thể tìm được chút cảm giác chân thực.

Trong lúc hai người đang trong tình huống khó xử, hắn mất cảnh giác nên bị Liễu Ngưng một tay nhấc cổ áo kéo vào bên trong. Hắn lảo đảo ngã vào trong phòng. Cánh cửa đóng rầm một tiếng ngay sau đó. Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, giọng nói có chút mất bình tĩnh của Liễu Ngưng truyền ra bên ngoài. “Có chuyện gì?”

"Chưởng môn sư huynh, đệ tử mới nhập môn đã hơn một tháng, không biết khi nào thì bí cảnh mở ra để sắp xếp cho bọn họ thử thách ạ?”

Người vừa nói chính là tiểu Chử được Hoài Tố Sư Thúc nhặt từ bên ngoài về, đã một trăm năm trôi qua, từ một cái bánh bao nhỏ bẩn thỉu giờ đã có thể đảm đương một phía.

Bí cảnh mà Chử Ý Huyền nhắc tới chính là thử thách bắt buộc mà các đệ tử mới của Thượng Thanh Môn phải trải qua, chưởng môn và các trưởng lão cũng lấy đó là cơ sở đánh giá trước khi thu nhận đệ tử thân truyền.

Chử Ý Huyền nói: "Sư phụ nói sư huynh không tiện thì để cho ngài lo liệu."

"Đừng làm phiền Hoài Tố sư thúc, bảy ngày nữa ta sẽ tự mình tới đó."

"Vâng."

Liễu Ngưng đang đợi người rời đi nhưng Chử Ý Huyền lại nhìn chằm chằm vào Tễ Tuyết sư huynh còn chưa kịp thu hồi và hỏi thẳng: "Người ngoài tiến vào Chẩm Lưu Phong?"

Ngươi mới là người ngoài! Tần Mặc ghé tai vào cửa, nghe được lời này tức giận vô cùng.

Hắn ta sống ở đây hơn hai mươi năm, sao có thể là người ngoài!

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Liễu Ngưng cầm kiếm như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng may Chử Ý Huyền không tìm tòi sâu xa, chỉ tự cho là mình quá lo lắng. Có lẽ chưởng môn sư huynh muốn luyện kiếm.

"Đã như vậy, Ý Huyền xin cáo từ.”

"Ừm."

Sau khi Chẩm Ý Huyền hoàn toàn rời khỏi phạm vi của Chẩm Lưu Phong, Liễu Ngưng xoay người mở cửa. Tần Mặc đang bám vào cửa đột nhiên ngã ngửa suýt nữa ngã xuống đất, trong không hề có chút xấu hổ nào ngược lại còn rất vui mừng. "Sư huynh tin đệ!”

“Đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới nói chuyện.” Liễu Ngưng ra vẻ lãnh đạm làm như không phải là mình vừa mới bảo vệ Ma Tôn.

Trong lòng Tần Mặc tràn đầy vui mừng, tất nhiên là không cảm thấy có gì không vui. Hắn tự mình đi đến suối nước nóng ở phía sau phòng và ngâm mình xuống đó. Hơi nước lững lờ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Ngay khi Ma Tôn định nhắm mắt suy tư thì một giọng nói kỳ lạ đột nhiên vang lên trong đầu.

[Hệ thống đang khởi động lại, vui lòng đợi ...]

Hắn giật mình mở mắt và nhìn xung quanh, không có ai ở đó cả.

[Khởi động hoàn tất, hệ thống số 100 86 luôn sẵn sàng phục vụ ngài]

Cái quái gì vậy?

Nghe có vẻ như ... từ trong đầu mình phát ra.

Mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ, nhưng Tần Mặc rất bình tĩnh.

Còn gì tệ hơn là mất trí nhớ!

[Đang xem xét tiến độ nhiệm vụ, vui lòng đợi ...]

Trong sự chờ đợi vô cùng bình tĩnh của Tần Mặc, giọng nói không thể giải thích được vang lên một hồi chuông báo động.

[CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! Ký chủ đã đi chệch khỏi cốt truyện một cách nghiêm trọng. CẢNH BÁO! CẢNH BÁO ...]

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.