Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương Hành Khuyết

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

“Tại sao các ngươi lại rớt xuống?” Liễu Ngưng nghe được âm thanh của Lý Lương Ngọc mới hỏi vọng qua.

Biểu cảm của tất cả mọi người đều rất khó tả.

Tần Mặc cười khẩy. Ban đầu chỉ là một câu nói đùa, ngờ đâu bọn họ nghe xong đều biến sắc, da mặt như muốn nứt ra. Dù sao thì bị lừa đến mép vực và bị đá bay xuống quả thật rất đáng xấu hổ. Biết là cười cợt người ta rất thiếu đạo đức nhưng quả thật Ma tôn nhịn không nổi.

Tiết Linh Sương chỉ ra phía sau lưng hắn, "Là gã.”

Tần Mặc ngoài đầu nhìn lại thấy một khuôn mặt khó quên.

Sắc mặt hắn lạnh đi vài phần. Nghe thấy xưng hô “Lão quái vật”, gã khẽ nhướng mày nhưng trong đáy mắt không rõ cảm xúc. Ma tôn liếc mắt mắng to, “Đánh rắm!” Ai muốn dính líu đến lão già kia.

Một đám lóc nhóc im lặng nhìn đôi bên khẩu chiến qua lại, thở mạnh cũng chẳng dám, trong lòng cuồn cuộn sóng to gió lớn. Cho dù Tạ Bằng Lân đã mất từ ​​lâu nhưng tên tuổi vẫn như sấm rền bên tai. Ai từ nhỏ mà chưa từng nghe qua truyền thuyết “nhất kiếm phá ma”, mà dường như… qua miệng hai vị này có vẻ không phải hạng người tốt đẹp gì.

Gã chán ghét quay đầu sang Liễu Ngưng, đôi mắt đào hoa cực kỳ thu hút.

Liễu ngưng, tâm điểm của cuộc tranh luận bình tĩnh đè lại cánh tay Tầm Mặc đang chắn trước người y. “A Mặc!”

“Sư huynh, lão bắt nạt đệ.” Hắn quay đầu làm nũng.

Miệng lưỡi lão yêu quái hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giễu cợt, "Dám hỏi các hạ bao nhiêu tuổi rồi? Cãi nhau không lại liền méc sư huynh.”

“Thương tiền bối.” Một câu của y chặng họng hai người, “Ngài hao tâm tổn trí đẩy nhiều người xuống đây như vậy, mục đích chắc không phải là để hơn thua tiếng gáy.”

“Ồ, ta bị tiểu mỹ nhân nhận ra rồi.” Thương Hành Khuyết cười cười thừa nhận thân phận của mình với giọng điệu giễu cợt.

Tần Mặc không cả nể như Liễu Ngưng, cười lạnh một tiếng.

“Ta là lão quái vật?” Thương Hành Khuyết cợt nhả nhìn hắn, “Vậy cưng là gì, nhóc con miệng còn hơi sữa?”

Dạo gần đây hệ thống không ít lần bị cho ngậm bồ hòn, nghe thế hả dạ lắm cơ. Trước đây chỉ có Tần Mặc chọc nó cứng họng, làm gì có ai làm hắn nghẹn lời.

“Ma vật do thiên địa sinh ra là gì?” Có người khẽ hỏi.

Đối với những người có một chút kiến ​​thức mà nói, sự kinh ngạc chẳng thể diễn tả được bằng lời.

"Ừ ..." Tiết Linh Sương thì thào, "Gã là Thương Hành Khuyết."

Tần Mặc nói chưa đầy đủ, có rất nhiều ma vật sinh bởi thiên địa, song chỉ mỗi mình Thương Hành Khuyết vượt qua được cửu trọng lôi kiếp, sinh ra ý thức và tu luyện đến nửa bước độ kiếp.

Nếu Tạ Bằng Lân là Truyền Thuyết, thì cái tên Thương Hành Khuyết chính là cơn ác mộng của Tu Tiên Giới trong nhiều thế kỷ.

“Không phải lão… lão chết rồi sao?” Sắc mặt của Lý Lương Ngọc rất khó coi.

Tiết Linh Sương lắc đầu. May mắn duy nhất dành cho cô là Tiết Nghiêu vẫn ở trên đó.

Giữa bầu không khí im lặng như trong nấm mồ, tiếng ngọc vỡ vụn vang lên, một tên đứng lẫn trong đám đông mặt cắt không ra miếng máu run rẩy báo tin: “Ngọc truyền tống… không còn tác dụng nữa.”

Lần này ngay cả Liễu Ngưng cũng không bình tĩnh nổi.

Ngọc truyền tống là thứ để đảm bảo an toàn cho các đệ tử, nếu ở dưới đáy thung lũng mà bị vô hiệu hoá thì tất cả bọn họ đã rơi vào thế bị động. Chỉ có y và Tần Mặc thì không cần quá lo lắng. Tuy nhiên, lại thêm một đám nhóc láo nháo luôn khiến người khác phải bận tâm… Liễu Ngưng đột nhiên có thêm nhiều chuyện phải suy nghĩ.

Liễu Ngưng nhấc tay lên một chút , Tễ Tuyết từ thinh không xuất hiện.

Tiết Linh Sương nhận danh kiếm gần như ngay lập tức.

Từ lâu bọn họ đã nghi ngờ thân phận của hai người, nhưng không ngờ lại là Chưởng giáo Liễu.

Trên thực tế, Liễu Ngưng chưa bao giờ che dấu việc mình không nhìn thấy, do bọn họ không dám suy nghĩ heo hướng này mà thôi.

Ngay khi Tễ Tuyết xuất hiện, thuật che mắt của y cũng được giải trừ, sự hoảng sợ do Thương Hành Khuyết mang lại vơi đi ít nhiều.

“Tuyệt quá, là Chưởng giáo Liễu!"

Cựu Ma tôn, người gây ra náo loạn mỉm cười, phong tư trác tuyệt, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một gã yêu quái.

Tần Mặc chế nhạo, “Ông ở đây nhiều năm như vậy, nửa bước độ kiếp còn lại mấy phần? Huynh đệ ta cùng nhau hợp sức chưa hẳn không giết được ông.”

Hắn triệu hồi Thái Trường, sánh vai cùng y che chở cho đám nhóc ở sau lưng.

Không biết lời nào đã chạm trúng nỗi đau của Thương Hành Khuyết. Ý cười trên môi gã mất dần, thay vào đó là đôi mắt đỏ au như máu.

“Bổn tọa không có ý thương lượng với ngươi. Hoặc là hợp lực phá trận, hoặc là lấy mạng để lại trả nợ thay cho sư tôn các ngươi.”

Ma khí lan tràn. Tần Mặc cảm nhận được Khước Hàn rất hưng phấn, nếu không bị áp chế thì e rằng nó đã tự mình xông ra.

Ba người so kè trong thinh lặng được một lúc, nhất thời chưa biết bên nào chiếm thế thượng phong.

Dường như Thương Hành Khuyết đã lùi một bước nhưng trên thực tế vẫn còn đang uy hiếp. Chính lão tự mình nhượng bộ nên Liễu Ngưng thả lỏng một chút.

Nếu vừa rồi y và Tần Mặc không hợp lực trấn áp, có lẽ lão đã không đưa ra đề nghị như vậy.

Tần Mặc ngoan ngoãn nghe lời sư huynh. Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa ý thức được mình là Ma tôn, hoàn toàn không lo lắng một khi lão thoát ra ngoài sẽ trở về ma giới gây nên gió tanh mưa máu.

“Đương nhiên là ta, ông không thể trông mong một người mù tìm được thứ gì.” Tần Mặc lên tiếng trước, rồi nắm chặt tay Liễu Ngưng viết vài chữ.

Trong lúc Liễu Ngưng còn đang sửng sốt thì Tần Mặc và Thương Hành Khuyết đã đạt được thỏa thuận. Hắn không đợi y kịp phản ứng hắn lao vào đại trận.

“A Mặc!”

Hai tay trống rỗng như đánh mất thứ gì đó, Liễu Ngưng mím môi rơi vào trầm tư… Lần nào cũng như thế.

Thương Hành Khuyết tiến lên nắm vai y giễu cợt: "Không nỡ sao?”

Liễu Ngưng không chút cả nể hất tay lão ra.

Tự tung tự tác, tự cho mình là đúng, đệ tưởng huynh là ai? Liễu Ngưng nắm chặt chuôi kiếm của Tễ Tuyết, không nói lời nào. Đệ tốt nhất là nên lành lặn trở về, nếu như không…

Liễu Ngưng thật sự tức giận, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nửa câu sau. Cũng giống như ngày hôm đó, Tần Mặc thê thảm đứng ở trước cửa phòng nói mình mất trí nhớ, giống như một con cún chẳng còn nhà để về. Y đã nhiều lần dặn lòng phải tàn nhẫn lại đâu ngờ sẽ dễ dàng tha thứ như đến như thế. Nhưng dường như người này không bao giờ biết hối cải, chuyện tương tự lập đi lập lại rất nhiều lần.

Lúc đoạ ma không từ mà biệt, ở Huyễn Thiên Vực tự tiện mạo hiểm thay y, vừa rồi lại viết vào lòng bàn tay hai chữ “liều mạng” trước khi chia tay.

Tại sao luôn là đệ?

Liễu Ngưng chua xót nghĩ thầm.

Không biết đã đợi bao lâu, Linh khí ở ngoại vi đại trận bắt đầu nghịch chuyển, Thương Hành Khuyết vui mừng khôn xiết, "Ngay lúc này.”

Liễu Ngưng căng thẳng vung kiếm hết lực đánh tan bạo khí.

Dư trấn lan rộng, sương mù khắp nơi, một bóng người từ trong đi ra.

Dùng hết sức lay động, khói mù mịt mịt, một bóng người chậm rãi đi đến. Liễu Ngưng chưa bao giờ hận mình mù loà như lúc này, không thể tận mắt xác nhận sư đệ có khoẻ hay không.

Khoảnh khắc trận pháp vỡ tan, Thương Hành Khuyết gấp rút muốn rời khỏi đây ngay. Những đệ tử mới cũng chẳng muốn chờ lâu, vội vàng tạm biệt, vội vàng bỏ đi.

Tiết Linh Sương đứng lặng lẽ từ xa nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy đạo hữu Hồ Sóc nhẹ nhàng ôm Chưởng giáo Liễu vào trong lòng.

Cô trợn mắt nhớ lại cảnh tượng đêm đó, hoảng sợ quay mặt đi chỗ khác.

Tần Mặc vốn dĩ rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên được sư huynh ôm chặt lấy mình, tiếc rằng niềm vui kéo dài chẳng được bao lâu lại bị sư huynh đẩy ra.

Liễu Ngưng không nói lời nào lẳng lặng đi về phía trước, rất rõ ràng, không muốn chờ hắn.

Tần Mặc linh cảm có chuyện chẳng lành vội đuổi theo nắm lấy tay người. Lại bị y lạnh lùng hất ra.

Hắn soạn lại bổ cũ, giọng điệu nhão nhoẹt, vừa hoang mang vừa đau khổ, nửa thật nửa giả.

Ma tôn đuổi theo Tiên tôn một lúc mới đợi được y rốt dừng lại. Ngờ đâu, Liễu Ngưng còn chưa quay đầu mà Tễ Tuyết đã lập loè ánh sáng.

Y nhếch miệng cười khổ, “Trở về ma cung.”

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.