Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư thúc

Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Ý Huyền nghe vậy giật mình, "Sư thúc…”

“Ta đoán vậy.” Liễu Nham nói thêm, “Ma tôn liều lĩnh xuất hiện trong Chẩm Lưu Phong, phải có sự đồng ý của con mới có thể tự tin như vậy”.

Bà không có ý hỏi vặn, chỉ cảm thấy hơi xúc động, kết quả này lẽ ra cô phải nghĩ đến từ lâu. Người có khả năng cứu sống Ý Huyền trong Huyễn Thiên Tuyết Vực sẽ không bao giờ là kẻ vô danh.

Nào là bằng hữu, nào là tiên quân Mạc.

Thảo nào bà chưa bao giờ nghe nói về một tán tu như vậy, hóa ra tất cả chỉ là do thằng nhóc nghịch ngợm bày trò để lừa gạt.

“Ranh con thúi.” Liễu Nham mắng, “Vì sao hắn còn nhớ tới con mà lại quanh co, thà giả tiên quân Mạc giấu đầu lòi đuôi chứ nhất không chịu quay lại cúi đầu nhận sai.”

Cứ làm như bọn họ một hai phải muốn mạng của hắn không bằng. Thật tình không biết hai từ ‘chạy án’, im im bỏ đi mới là phiền phức nhất.

Ý Huyền siết chặt tay áo, đây cũng là điều y không thể hiểu. Đâu phải là không có cơ hội để giải thích, rõ ràng là không muốn nói, còn không báo một tiếng đã chạy đến ma tộc. Khi xuất hiện lần nữa, hắn liên tiếp đánh bại ba ma tu hóa thần kỳ bước lên ngôi vị Ma tôn. Hóa thần kỳ là cao thủ số một số hai, Tạ Bằng Lan lại liên tiếp hạ gục ba người, chứng tỏ thực lực của hắn vượt trội hơn tất cả. Chẳng biết ba ma tu đó đã làm gì xúc phạm Tạ Bằng Lan mà bị tra tấn đến chết, ngay cả thân xác cũng bị ném xuống hoặc uyên làm chất dinh dưỡng.

Sự việc này khiến một số ma tộc vẫn còn bất đồng quan điểm cảm thấy kinh hãi, tất cả đều im lặng. Thêm vào danh tiếng thí sư phản đạo trước đó, hung danh của hắn lan xa tới mức trở thành công cụ dọa trẻ con vào ban đêm mỗi khi quấy khóc.

‘Sát thần vang danh thiên hạ’ hồn bay phách lạc vừa đi được hai bước, không biết suy nghĩ cái gì quay đầu trở lại. Từ Nham bước rất vội, hắn lại không muốn đụng mặt nên cố ý núp vào trong góc tránh đi. Không ngờ thính lực hắn quá tốt, đã nghe hết toàn bộ câu chuyện từ lúc Liễu Nham vạch trần thân phận của hắn.

“Có lẽ do sư đệ có nỗi khổ riêng.” Ý Huyền bảo vệ cải nhỏ nhà mình. Giống như y cố ý che giấu sự thật về cổ độc.

Tạ Bằng Lan nấp ở bên ngoài nghe được sư thúc thở dài bất lực, "Con…” Bà còn có điều muốn nói song cuối cùng lại chọn yên lặng.

Sau khi Liễu Nham rời đi, Tạ Bằng Lan đẩy cửa bước vào.

Ý Huyền đã nằm xuống, bên tai khẽ động, không lên tiếng, không mở mắt, dù sao thì mở hay không mở cũng như nhau cả thôi.

Tạ Bằng Lan ngồi xuống giường thay sư huynh sửa sang lại suối tóc dài vương vãi khắp nơi, rồi quấn một lọn tóc quanh đầu ngón tay.

“Đệ xin lỗi.”

Hắn không rõ vì sao mình phải nói lời xin lỗi, chỉ cảm thấy nên làm như vậy.

"Thật sự là đệ không muốn nhớ lại chút nào. Ở một mình cũng quá cô đơn quá." Hắn sợ một khi nhớ lại mọi chuyện nên không dám ỷ lại sư huynh nữa, "Đệ càng không muốn bỏ huynh một mình, sung sướng hay đau khổ cũng phải có người chia sẻ mới tốt.”

Dường như Ma tôn đã thông suốt cái gọi là chân đất không sợ đi giày, hiện giờ hắn tay trắng, trong mắt chỉ để ý mỗi mình sư huynh. “Lần này đệ sẽ không rời đi nữa.” Hắn cúi đầu hôn lên lọn tóc cuốn trên đầu ngón tay, môi mắt lưu luyến.

Ý Huyền nằm im ru, nếu Tạ Bằng Lan không thoáng nhìn thấy vành tai đỏ bừng của y, sợ là thật sự cho rằng sư huynh đã ngủ. Hắn không muốn vặt trần, thoáng suy nghĩ một chút, rồi cúi người hôn lên trán y.

Nếu không muốn, Ý Huyền có thể đẩy ra, nhưng cuối cùng chỉ có lông mi khẽ run lên, thuận cho ‘cải nhỏ lưu manh’ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Thế là… chóp mũi, khóe môi, thơm nhẹ một chút. Sau đó Tạ Bằng Lan nhẹ nhàng bước ra, trên mặt mang theo ý cười.

Rốt cuộc, không phải do hắn tự mình đa tình.

Có lẽ là thu được kết quả hết sức ấn tượng, đêm hôm đó, Tạ Bằng Lan xuất thần nhớ lại nhiều thứ.

Một là giấc mộng hắn từng mơ thấy, hắn chạy vào phòng Ý Huyền khi bị sốt và được chăm sóc cả đêm. Quả thực đó là lần gặp gỡ đầu tiên của hai người do hệ thống ngu ngốc xác định sai mốc thời gian, hại hắn biến thành một ‘bé mầm xinh’*. Lạc giữa muôn trùng mông lung, hắn chỉ biết bám víu vào hơi ấm của người, chẳng muốn buông tay.

Còn về tiên quân Mạc, vốn tưởng rằng đây chỉ là mượn danh người khác dạo chơi trong

Thượng Thanh Môn một chuyến, nào ngờ trước tới sau cũng đều là hắn.

Hắn là Mạc Cầu Tư.

Lúc đó Tạ Bằng Lân “tử trận”, sư thúc và sư bá bị thương nặng, môn phái như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy. Trong tình thế nguy cấp, Ý Huyền buộc phải gánh lấy trách nhiệm. Lúc ấy, đôi mắt y đã ngấm độc quá sâu không thể cứu vãn, mù lòa hoàn toàn, nhưng tông môn nhất định phải có người đứng ra. Y chỉ có thể tự ép bản thân thích ứng càng sớm càng tốt, luyện tập khả năng định vị thông qua thính lực đến mức cực hạn, cố gắng đạt tới trình độ không có gì khác biệt so với người đầy đủ giác quan.

Chuyến đi của Huyễn Thiên Tuyết Vực là một minh chứng. Chứng minh y có khả năng ngồi vào ngôi vị chưởng giáo, chứng tỏ Thượng Thanh Môn có người thừa kế.

Đây là điều mà Ý Huyền nhất định phải vượt qua.

Cho dù giai đoạn này chỉ để làm nên, qua loa mấy lời là xong, nhưng môi trường ở Huyễn Thiên Tuyết Vực rất khắc nghiệt, yêu thú khắp nơi, tu sĩ bình thường không bao giờ dám một mình tiến vào.

Đây là lần đầu tiên Tạ Bằng Lan dấn thân vào con đường không liên quan gì đến kịch bản của nhân vật phản diện bất chấp sự phản đối của hệ thống. Để không ảnh hưởng đến tình tiết tiếp theo, hắn đeo mặt nạ vào, không cho sờ mặt. Sợ sư huynh nhận ra giọng nói của mình nên hắn chỉ nói khi thật sự cần thiết, cho dù có mở miệng cũng phải đè ép cuống họng.

Ma tôn cẩn thận từng li từng tí, dùng cái tên Mạc Cầu Tư để luôn nhắc nhở bản thân, chỉ cùng sư huynh vượt qua Huyễn Thiên Tuyết Vực mà thôi.

Thật ngốc.

Lần đó ở bí cảnh, Ý Huyền tức giận bởi vì hắn hành động giống như khi ở Huyễn Thiên Tuyết Vực, luôn lặng lẽ viết "Ta đi" vào lòng bàn tay, sau đó không chút do dự xông vào hiểm cảnh.

Tạ Bằng Lan tự cười nhạo lúc mình mất trí nhớ, đồng thời cũng vì việc ấy mà cảm thấy bản thân gặp may mắn. Nếu không, hắn có thể đã vụt mất cơ hội làm theo ý mình, sẽ từng bước bám theo cốt truyện và đẩy sư huynh ngày càng xa

.

Con người không phải cỏ cây, hơn mười năm bầu bạn, cho dù không để ý đến tình cảm khác thường của mình thì cũng khó lòng ngoảnh mặt làm ngơ.

Kiếp trước ngắn ngủi lẻ loi một mình, rồi bị hệ thống kéo đến đây ép buộc phải làm nhiệm vụ theo cốt truyện, cho đến nụ hôn cách đây chưa lâu… Tất cả những ký ức ấy hiện lên trong mơ như lồng đèn kéo quân.

Cuộc đời rất dài, nhưng từ đầu chí cuối, khắc sâu trong cõi lòng chỉ có một người không tiếc hết thảy trao cho hắn những cái ôm ấm áp mà thôi.

Hắn thích Ý Huyền.

Niềm xúc động dâng lên trong lòng Tạ Bằng Lan, giống như sông ngòi nghẽn mạch lâu ngày bỗng chốc phá được chướng ngại vật và tuôn trào trở lại.

Kịch bản ấy à, đi gặp quỷ đi! Hắn nghĩ.

[CẢNH BÁO! CẢNH BÁO!]

Ngay khi hệ thống im lặng bấy lâu nay vang lên âm thanh báo động chói tai. Tạ Bằng Lan mở mắt ra.

[Phát hiện dao động bất thường, xin ký chủ hãy dừng những suy nghĩ nguy hiểm.]

Sau một thoáng thất thần Tạ Bằng Lan tỉnh táo trở lại, sau đó khó chịu "Giám sát ta?”

Hắn nhớ có lần hệ thống khẳng định khả năng đọc suy nghĩ của nó dựa vào sự cho phép của ký chủ.

10086 kiên quyết phủ nhận: [Tuyệt đối không có chuyện này.]

Tạ Bằng Lan cười mỉa chờ nó kiểm tra diễn biến của cốt truyện.

Một lúc sau, hệ thống phát ra tiếng rè rè như thể nó sắp bị hỏng. [Anh, sao anh có thể ... rối tung cả lên ...]

Ngay từ đầu, Tạ Bằng Lan lẽ ra không nên xuất hiện ở Chẩm Lưu Phong, cũng không nên tiến vào bí cảnh, lẽ ra phải một mình đến Tiết gia tìm kiếm chân tướng, và bỏ lỡ cuộc gặp mặt với Thương Hành Khuyết.

Ý Huyền không nên đi theo Dĩnh Châu, nên trở về môn phái chủ trì tình hình chung, thu nhận Tiết Linh Sương làm đồ đệ, sau đó thảo luận sự kiện Thương Hành Khuyết hiện thế một lần nữa với tiên môn bách gia.

[Tại sao anh phải đối đầu với tôi như thế này?] Giọng nói của hệ thống lại trở nên lãnh đạm, [Đừng ép tôi xóa bỏ ý thức của anh.]

Tạ Bằng Lan tỏ thái độ thờ ơ, “Thử xem.”

Đây không phải là lần đầu tiên nó và ký chủ đối đầu với nhau, hệ thống nhận ra phản ứng rất quen thuộc.[Anh nhớ ra rồi?]

Tạ Bằng Lan do dự một lúc giữa việc thừa nhận hay không, "Nhớ thì sao? Không nhớ thì sao?"

Hắn lập lờ khiến hệ thống không dám chắc chắn. Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, ký chủ có khôi phục trí nhớ hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Nhân vật chính và nhân vật phản diện đã thẳng thắn với nhau, sinh tử khắng khít, làm sao có thể đẩy bọn họ đứng về hai phía đối lập.

Hai người này còn thừa dịp nó vắng mặt hôn nhau tới ba lần. Ba lần lựng đó!

Tạ Bằng Lan mang một bụng xấu xa thì cũng thôi đi, cớ sao Ý Huyền không biết phản kháng một chút.

Hệ thống càng nghĩ càng tức giận.

[Tất cả đều là lỗi của anh, tên gay chết tiệt, tiểu thuyết tu tiên sắp bị anh biến thành tiểu thuyết thuần ái.]

Lúc đầu nghe thấy những lời này, Tạ Bằng Lan đã lâu không phải là người văn minh hiện đại nhất thời ngẩn ra.

[Ngươi chắc chưa?]

Tính tình của sư huynh rất đỗi ôn hoà, không tranh với đời, ngoài thân thế thê thảm không cha không mẹ thì đâu có gì phù hợp với hình tượng nam chủ.

Tới lượt Hệ thống choáng váng.

[Anh nhớ lại rồi.]

“Đừng tranh cãi.” Tạ Bằng Lan đột nhiên phát hiện bọn họ chưa từng xem xét thấu đáo về đoạn kết, “Trước tiên trả lời câu hỏi của ta, ngươi có chắc nguyên tác nhất nhất định phải theo như vậy?”]

[Đúng ... vâng, nếu không thì sao?] Hệ thống vốn rất chắc chắn lại bị câu hỏi này làm nó hoài nghi

“Có thể do tác giả sai lầm?” Hoặc giả cố tình làm như vậy.

[…] Hệ thống rơi vào trầm tư.

Kỳ thực lần trước bọn họ suýt chút nữa đã thành công, tuy rằng giữa chừng có rất nhiều ngã rẽ nhưng nhiệm vụ vẫn hoàn thành theo phong cách ‘hữu kinh vô hiểm’. Vậy mà cuối cùng lại thất bại. Hệ thống vẫn không hiểu vấn đề phát sinh ở chỗ nào.

Lần này thì ngược lại, thanh tiến trình hầu như không di chuyển nhưng thế giới chưa bao giờ có dấu hiệu sụp đổ.

Chẳng lẽ nó sai? Nếu đúng như vậy thì đó là một sai lầm rất lớn.

[Tôi sẽ quay lại để tìm hiểu!] 10086 thông báo.

“Khoan, khoan.”

Tạ Bằng Lan muốn hỏi nó về phương pháp giải độc, lại không ngờ nó chạy nhanh đến mức trong chớp mắt đã không còn động tĩnh.

Thời điểm không nên có thì thò mặt ra điểm danh, thời điểm cần đến lại chuồn nhanh hơn thỏ. Khó trách hiệu xuất kém như vậy.

Trăng sáng treo cao, nhưng Tạ Bằng Lan lại hoàn toàn không ngủ. Hắn lấy ra chiếc mặt nạ Ý Huyền đưa cho nghịch ngợm một hồi, đột nhiên bật cười, "Mạc Cầu Tư, Mạc Cầu Tư, ta thấy ngươi giống một thằng ngốc.”

Sau một giấc mộng dài, Tạ Bằng Lan phấn khích đến mức đeo mặt nạ lên và đi kiếm rượu ngay giữa đêm khuya. Tuy Ma tôn là một tên mù đường nhưng ít ra vẫn rành rẽ Thượng Thanh Môn.

Hắn bí mật đến hầm rượu của Liễu Nham sư thúc, giữa đường mấy đệ tử tụm năm tụm ba không có việc gì làm. Tạ Bằng Lan ra vẻ bề trên hù cho một trận sau đó chiếm cứ địa bàn.

“Gan bé.” Tạ Bằng Lan lắc đầu đánh giá. Đêm nay, hắn đi lang thang trong Thượng Thanh Môn, cảnh vật có mới, có cũ, nhìn như thay đổi lại không thay đổi.

Ma tôn uống một hơi hết sạch, may mà còn nhớ đường quay lại, vừa bước vào Chẩm Lưu Phong đã thả mình nằm dưới mái hiên.

Ý Huyền suýt chút nữa đã vấp ngã khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau. Không biết Tạ Bằng Lan đã tỉnh hay chưa, mí mắt mông lung mở ra, một tay ôm người kéo vào trong ngực, khóe miệng cong lên, “Sư huynh, huynh đến dẫn đệ về?”

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.