Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoặc Uyên

Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Kể từ sau cuộc chiến giữa Liễu Ngưng và Tần Mặc tại Hoặc Uyên, đã lâu rồi tiên môn bách gia chưa gặp chuyện lớn. Sự ổn định lâu dài khiến người ta hài lòng với thực tại. Khi Tần Mặc đánh bại ba vị hóa thần và trở thành tan Ma Tôn chỉ khiến bọn họ hỗn loạn một thời gian. Lúc nhận ra hắn không có ý định thảo phạt, liền an phận ở một góc bo bo giữ mình. Cũng bởi vì vậy mà hành động tìm đến tận cửa của tiên môn bách gia lần này không theo lẽ thường.

Có lẽ là do Tần Mặc tái sinh.

Chẳng qua…

Nghe tin thì không có động tĩnh gì, đến lúc hỏi tội lại quá hung hăng.

Khi Liễu Ngưng đi cùng Chử Ý Huyền đến gặp các chưởng môn. Tần Mặc lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn thấy cử chỉ giả tạo của những người này trong lòng chế nhạo, tràn đầy khinh thường.

"Chưởng giáo Liễu."

Người dẫn đầu là chưởng môn Hoài Tố của Huyền Ngọc Tiên Tông. Ông ta thấy Liễu Ngưng đi ra thì khẽ cúi đầu, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên chào hỏi. Bất kể mục đích là gì, những người này vẫn làm hết sức giữ lễ độ.

Hoài Tố Từ Nham đã đến từ trước, cũng không biết Hoài Tố cùng những người khác nói cái gì mà khó chịu ra mặt, sau khi sư điệt xuất hiện mới dễ nhìn hơn.

Vào thời điểm này thì nhìn không thấy cũng có cái hay, sóng ngầm cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng.

“Nghe nói chư vị muốn một lời giải thích từ Thượng Thanh Môn?"

Giọng nói của y không nhanh không chậm, bình tĩnh đến mức núi đổ cũng không thay đổi sắc mặt. Nhưng vì y quá đỗi ôn hòa nên làm người ta có ảo giác dễ ức hiếp.

“Năm đó chưởng giáo Tạ tự tay chém giết Tần Mặc. Giờ lão lại xuất hiện, chẳng lẽ là do chưởng giáo Tạ thương xót.”

Nói gần nói xa cũng không kém nói thẳng ra Liễu Ngưng cấu kết với ma đầu là mấy.

Câu hỏi này thực sự rất buồn cười, chỉ cần Liễu Ngưng gật đầu, Liễu Ngưng liền trở thành kẻ tội ác tày trời, thậm chí, Thượng Thanh Môn cũng trở thành một nơi rác rưởi.

Tần Mặc có phần hả hê.

Liễu Ngưng có lỗi với hắn, với sư huynh, với Thượng Thanh Môn, nhưng không có lỗi với những người này. Và bây giờ, bọn họ không ngần ngại ụp lên đầu ông ta một cái nồi. Nếu Liễu Ngưng giết được lão yêu quái thì đã không đến mức nhốt lão vào bí cảnh.

"Không có bằng chứng, xin hãy thận trọng."

Liễu Ngưng bình thản nói câu này xong tựa hồ nhận ra điều gì khẽ nhíu mày.

Bị phát hiện. Tần Mặc im lặng thu mình lại.

Hoài Tố không dễ tính như vậy, như để trút cơn giận bị trộm rượu, bà nói như phun lửa. "Cái gì? Tần Mặc là trách nhiệm của riêng Thượng Thanh Môn? Trong trận chiến ở Hoặc Uyên, sư huynh một mình đối đối đầu với Ma Tôn, các vị hưởng trăm năm hòa bình, có tư cách gì chỉ trích huynh ấy?”

Các nhà khác chỉ biết bo bo giữ mình, thì Liễu Ngưng đứng ra là do tự nguyện chứ không phải trách nhiệm.

Miệng lưỡi của Từ Nham không nhanh nhạy nhưng bàn tay đã đặt trên chuôi kiếm, nghiễm nhiên tỏ rõ thái độ nếu muốn đánh nhau đây sẵn lòng tiếp chiêu.

Mắt thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Hoài Tố vội vàng cười cười giả lả làm hòa, "Chúng ta đến đây không phải là để hỏi tội.”

Hoài Tố hừ lạnh.

Hoài Tố cười cười nói tiếp: "Chỉ là chuyện này khiến người ta nghi ngờ, ma đầu kia lại là kẻ giết người tàn nhẫn, không khỏi làm thiên hạ hoảng sợ. Mời quý phái giải thích một câu, cũng dễ bề đưa ra đối sách.”

Nói đến đối sách, không phải là các nhà đều hiếm hoi nhân tài, không ai địch nổi Tần Mặc, muốn kêu gọi Liễu Ngưng đứng ra thu dọn cục diện rối rắm mà thôi.

Muốn có người cõng nồi, muốn có người làm việc thay.

Nghĩ đẹp lắm!

“Chưởng môn Nghiêm.” Liễu Ngưng chậm rãi giải thích, “Thiên ma vô diệt, chuyện này tiền nhân có ghi lại trong bản chép tay, nếu như không tin có thể đến Tàng Thư Các xem qua.”

Thực ra, Liễu Ngưng cũng không biết cho đến khi Tần Mặc nói với y, nhưng bản ghi chép này là thật. Để có bằng chứng y đã dành thời gian đến Tàng Thư Các lục ra. Chuyện này vốn nên phải có người biết, chỉ tiếc là Tần Mặc đã sống quá lâu, những người biết chuyện đều đã chết hết.

“Trước đây Tần Mặc từng bị giam cầm trong bí cảnh của môn phái, mấy ngày trước cảnh giới bí cảnh sụp đổ, hẳn là chư vị đã nghe qua.”

Trông y rất bình tĩnh như thể đang nói chuyện không quan trọng. Tần Mặc cảm thấy thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.

Khi Hoài Tố và những người khác nghe được thông tin không thể giết chết ma vật trời sinh, vẻ mặt của họ thay đổi rất nhiều, cũng không quan tâm đến việc bí cảnh đã sụp đổ như thế nào.

“Những gì Chưởng giáo Liễu nói ... có đúng không?"

“Từng câu từng chữ đều là sự thật.”

Sau một thoáng im lặng, bầu không khí bỗng trở nên ồn ào. Một mình Tần Mặc đã khiến họ phải né tránh ma tộc còn không kịp, giờ lại thêm một lão yêu quái giết không chết…

“Chuyện này… về sau còn có đường sống không?”

Tần Mặc ẩn mình trong bóng tối cười trộm, thầm nghĩ nếu như đánh không lại các ngươi có thể lựa chọn gia nhập cơ mà. Chỉ không biết đám đạo đức giả này có sẵn sàng hợp lực với tiểu ma đầu như hắn hay không. Nhưng trước đó, e rằng hắn và lão yêu quái đã sống mái một phen.

Ai đó có mặt đã nghĩ đến khả năng này.

“Một núi không thể chứa hai hổ, chỉ có một Ma tôn mà thôi, không chừng hai kẻ đó sẽ tự đánh nhau trước.”

Khi đó, bọn họ chỉ cần tọa sơn xem hổ đấu.

“Chưởng giáo Liễu thấy thế nào?” Hoài Tố nhìn về phía ‘Liễu Ngưng bàng quan’.

Ai ngờ Liễu Ngưng lại cười lạnh với ông tai: "Ta bị mù, còn có thể thấy cái gì.”

Hoài Tố: "..."

Tần Mặc xém chút nữa cười thành tiếng, nhưng rất nhanh sau đó hắn cười không nổi.

"Trông ra các môn phái chỉ có Chưởng giáo Liễu là có sức chiến đấu với Tần Mặc. Sư tôn đã có thể phong ấn lão một lần, chắc hẳn Chưởng giáo Liễu cũng có thể phong ấn lần thứ hai."

Lão Hoài Tố này rõ ràng là muốn thỉnh sư huynh đi xử lý phiền phức này.

Tại sao ngươi không đi một mình!

Tần Mặc nắm chặt tay có ý muốn ra tay đánh người.

Liễu Ngưng im lặng một hồi, không nhận lời cũng không từ chối, ngược lại chú ý đến động tác của Tần Mặc, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Tần Mặc miễn cưỡng thu hồi ma khí xém chút nữa bị phát hiện.

Tất cả mọi người đang chờ câu trả lời chính thức của Liễu Ngưng. Từ Nham đặt trường kiếm trên đầu gối, trừng mắt nhìn quanh, như thể chỉ cần sư điệt nói một tiếng thì sẽ động thủ đuổi mọi người xuống núi ngay lập tức.

Trên thực tế, bọn họ đều tự hiểu nếu như ngày đó đến thì muốn trốn cũng trống không được.

Đúng lúc này, một đệ tử của Huyền Ngọc Tiên Tông chạy vào với vẻ mặt lo lắng, "Sư tôn!"

Hoài Tố sốt ruột mắng: "Vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì!"

Nhưng tin tức kinh hãi đến mức gã không quan tâm đến quy củ, "Dĩnh Châu đưa tin, nói rằng ... Tiết gia, đã bị diệt môn."

Chuyện này không kém gì lời Liễu Ngưng vừa nói "thiên ma vô diệt", thậm chí sức ảnh hưởng càng thêm chân thật.

Diệt môn, hận thù kiểu gì mới kéo dẫn đến tai họa như vậy?

Hoặc là, sớm thôi sẽ đến lượt họ.

Nghe tin này, trong đầu Tần Mặc chợt lóe lên một số thứ, như thể chuyện này đã xảy ra trước đây. Trí nhớ của hắn rõ ràng đã được khôi phục, tại sao… Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại giấc mộng, là mơ hay là thực sự trải qua?

Hâm tôn còn chưa kịp suy xét thấu đáo, Hoài Tố đã vỗ bàn nhảy lên, "Ai gây ra?"

Cả nhà Tiết gia bây giờ chỉ còn lại hai chị em Tiết Linh Sương ở Thượng Thanh Môn, làm sao có người trả lời cho ông ta.

Chẳng trách đệ tử đi mời Tiết Linh Sương giờ đến vẫn chưa về, thì ra…

"Sư huynh báo về... Hiện trường có âm sát chi khí do ma dao Khước Hàn lưu lại."

Ma dao Khước Hàn?

Tần Mặc sửng sốt một lúc, xác nhận ma đoa vẫn còn trên người mình, sau đó mới hiểu ra sợ là hắn phải cõng nồi.

Quả nhiên, ai đó đã hô tên hắn.

"Là Tần Mặc!"

Liễu Ngưng căng thẳng, nhưng chưa kịp phản ứng thì Hoài Tố đã nhảy ra ngoài trước.

“Không thể nào!”

Thằng ranh ấy mấy ngày nay chưa từng ra khỏi sơn môn, đi đâu mà diệt cả nhà người ta.

Chỉ là chuyện như vậy không thể nói với người ngoài, chẳng lẽ lại khai Ma Tôn ở đây bữa giờ.

“Tại sao không thể.” Những người khác nghi ngờ nhìn bà, “Bây giờ hắn là Ma Tôn, không phải là đệ tử của Thượng Thanh Môn, ngài lại vì một tên thí sư phản đạo đi chống lại đồng đạo?”

Từ Nham lạnh lùng liếc nhìn người đang nói, "Nội vụ của bổn môn, không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân.”

Gã ta cứng họng, sắc mặt đỏ bừng, hồi sau cãi lại: "Bỏ qua chuyện này, vậy âm sát chi khí của ma dao Khước Hàn giải thích thế nào?”

Đây là một câu hỏi hay.

Tần Mặc cũng muốn biết.

Hoặc là hắn có thực lực của nửa bước độ kiếp, dạ hàng ngàn dặm đi Dĩnh Châu trong đêm rồi trở về. Hoặc là có một người khác đã luyện hóa sát khí ở Hoặc Uyên, tốn công tốn sức chỉ để giá họa cho hắn.

Không biết hôm nay là ngày tốt lành gì, mọi sự đều tập trung lại đây, vấn đề chưa giải quyết xong lại nảy sinh vấn đề mới.

“Quý phái hôm nay thật náo nhiệt, không biết có thời gian nghe tại hạ nói đôi lời?"

Người khách không hề che giấu ma khí trong người, Tần Mặc nhìn âm thanh, nheo mắt lại, âm thầm chế nhạo.

Lâu Nguy.

Hộ pháp của hắn.

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.