Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Mặt Đại Dũng hướng về phía Oanh Oanh, cánh tay hơi nâng, toàn thân lạnh, không thể cử động, những việc này đám thôn dân đứng phái sau hắn nên cơ bản không thấy được điểm dị thường.

Mụ lừa bán Oanh Oanh tên gọi Chu Thúy Hoa càng không thèm để ý, quay người muốn rời đi,

Chỉ có Tô Nghi chú ý tới khác thường của Đại Dũng, cơ thể của hắn ta cứng ngắc, vẻ mặt sợ hãi, Tô Nghi mơ hồ khó hiểu, hắn ta bị gì vậy ?

Chu Thúy Hoa nghe thấy câu “Muốn đi?” của Oanh Oanh, kinh ngạc quay đầu lại, “Ôi, thì ra là biết nói, không phải là một con ngốc, cả đoạn đường mày đều một câu cũng không hé, tưởng đâu là đứa đần đấy.”

Nói xong, con mắt Chu Thúy Hoa khẽ đảo, bước nhanh về phía Đại Dũng, đi đến bên giật tay hắn một cái, “Đại Dũng, tôi nói với cậu nhé, con bé này không phải kẻ ngốc, như vậy cái giá trước đó chúng ta trao đổi không phù hợp, sáu ngàn quá rẻ, cậu nhìn dáng vẻ con bé này đi, trắng nõn trắng nà, so với minh tinh cũng không kém, giá cả ít nhất phải tăng lên gấp đôi.”

Mụ vừa kéo một cái liền phát hiện không đúng, Đại Dũng không nhúc nhích tí nào, cử chỉ kì lạ, cũng không lên tiếng, mụ giật mạnh thêm một cái: “Đại Dũng, cậu đây là làm sao đấy?”

Đám thôn dân phía sau cũng nhao nhao, “Đại Dũng, mau đem vơ mày bắt về đánh cho một trận, để xem lần sau nó còn dám chạy không, hôm qua làm cho bọn tao phí hết cả một ngày.”

“Đúng vậy, đánh một trận sẽ đàng hoàng, vợ mày xinh đẹp như vậy, nếu là tao, chi bằng trực tiếp đánh gãy chân, để xem sau này nó còn dám chạy không.” Nói lời này là một người đàn ông hơn 40 tuổi, râu ria lồm xồm, cả người dơ dấy bẩn thỉu không chịu nổi, ánh mắt nhìn Oanh Oanh không có thiện ý.

Oanh Oanh lạnh nhạt liếc tới, ngón tay khẽ nhích, một tia sát khí liền từ thần đình của hắn len vào các huyện vị khác, cả người bỗng dưng phát lạnh, toàn thân run rẩy, không thể xê dịch, thậm chí ngay cả lời cũng nói không ra.

Người này bị dọa, nhưng cơ bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Những thôn dân khác cũng dần dần phát hiện ra điểm kì lạ, “Đại Dũng, mày sao lại đứng yên thế?”

Sau lưng Oanh Oanh truyền đến tiếng mở cửa, thôn trưởng thôn Thạch Đầu Ngô Quốc Cương từ trong nhà đi ra, tay đang cầm ống điếu hút thuốc, thấy cả đám người đang đứng trước cửa liền mắng, “Đều đứng ở đây làm gì?”

Con trai Ngô Quốc Cường là Ngô Hữu Đức cũng bị đánh thức, hùng hùng hổ hổ từ trong nhà đi ra, thấy Tô Nghi đứng trong sân liền quát, “Mụ đàn bà thúi, đứng ở đây làm gì, còn không mau đi nấu cơm, có phải muốn đói chết lão tử không.”

Vừa dứt lời, Ngô Hữu Đức nghe thấy tiếng rên rỉ truyền đến từ phía chân tường, quay đầu nhìn lại thì thấy mẹ mình mặt mũi đầy máu nằm dưới chân tường, liền biến sắc, giơ tay lên đi về phía Tô Nghi, “Tiện nhân, có phải mày đả thương…” lời chưa nói xong, thậm chí tay còn chưa kịp hạ xuống, trên mặt còn vẻ hung thần ác sát thì cả người bỗng dưng đứng im như tượng.

Lần này, tất cả mọi người đều phát hiện dị thường, bắt đầu xì xào bán tán, “Chuyện gì xảy ra?”

“Hữu Đức sao lại đứng yên?”

“Đại Dũng hình như đã đứng im rất lâu?”

“Là chuyện gì vậy?”

Ngô Đức Cương thấy con trai khác thường, đi tới nói: “Đức tử, mày bị sao thế?”

Chỉ có Tô Nghi dường như ý thức được chuyện gì, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cô gái xinh đẹp một cái, thiếu nữ nhìn cô nháy mắt mấy cái, dùng khẩu hình nói với cô: “Chị gái đừng sợ.”

Đầu óc Tô Nghi ngơ ngác, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, bọn họ vì sao không cử động? Thật sự là do cô bé này làm? Cô ta làm sao làm được như vậy ? Cô ấy là thần hay quỷ hay là yêu quái?

Tình cảnh này quá mức quỷ dị, các thôn dân lại hoàn toàn không nghĩ chuyện này có liên quan đến cô gái xinh đẹp trước mắt, tất cả đều mơ hồ.

Chỉ có mụ yêu bà Chu Thúy Hoa phát giác không đúng, muốn trộm bỏ đi, Oanh Oanh lười nhác lên tiếng, “Tôi đã đồng ý cho bà đi sao?”

Âm thành thiếu nữ mềm mại vừa ra, các thôn dân đã thấy bước chân Chu Thúy Hoa nhanh chóng bất động, giữ nguyên tư thế đang bước về phía trước, giống như tình trạng của Đại Dũng.

Các thôn dân có chút bị dọa, bắt đầu nghi ngờ sự khác lạ của Đại Dũng có liên quan tới cô gái này.

Có người la lên: “Là con bé này làm.”

Ngô Quốc Cường trừng mắt nhìn Oanh Oanh, “Có phải mày làm hay không?” Hắn vừa tra hỏi, liền phát hiện khi cô gái xinh đẹp này liếc mắt nhìn mình một cái, toàn thân bỗng dưng xuất hiện một luồng khí lạnh, tiếp đó liền giống như con trai mình, không thể cử động.

Lần này toàn bộ thôn dân hoàn toàn bị dọa sợ.

“Cô ta, cô ta không phải là người, là yêu quái, nhanh, mau trói nó lại, thiêu chết nó đi, đem nó thiêu chết thì mọi người đều có thể bình thường.”

Mấy thôn dân đứng gần Oanh Oanh lần lượt xông tới, nhưng trong nháy mắt đã bị đình trụ, có người thậm chí theo quán tính không thể dừng lại cả người quăng về phía Oanh Oanh.

Oanh Oanh kéo Tô Nghi, hơi nghiêng người, những người kia liền té nhào trên đất.

Những thôn dân còn lại không thấy không thế chế ngự được cô, sắc mặt hoảng sợ, liểu mạng muốn bỏ trốn khỏi nơi này----

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.