Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 980 chữ

Đợi Lạc Côn cùng đội hình cảnh mặc thường phục và Trần Nghĩa Xương tới trấn Vu Hà, sau khi liên lạc với cảnh sát của thị trấn, đồn công an ở đây cũng cử ra vài người cùng tới thôn Thạch Đầu.

Tới thôn chỉ có một con đường, chất lượng đường xá rất kém, ba chiếc xe cảnh sát cùng ba chiếc xe jeep phải đi hơn hai giờ mới tới được thôn Thạch Đầu.

Dọc đường đi, phó trưởng đồn công an trấn Vu Hà đã nói rõ tình trạng của thôn Thạch Đầu cho Lạc Côn, bởi vì bốn phía dựa vào núi, mỗi lần cảnh sát ra quân kiểm tra, người dân trong thôn rất gian manh, nhanh chóng đem phụ nữ bị lừa bán giấu vào trong núi, hơn nữa thôn dân ở đây rất dã man, gặp cảnh sát cũng không sợ, dùng đủ thứ thuổng sắt, đinh ba, nếu thật sự có xung đột, thôn dân đánh chết 1,2 cảnh sát cũng không biết kêu oan ở đâu.

Lạc Côn cau mày, trong lòng biết Trần Linh Oanh thật sự bị thôn dân giấu đi, sau đó tiếp tục day dưa cùng cảnh sát, sợ là khó giải quyết.

Tuy vậy vừa tới giao lộ thôn, bọn hắn nhanh chóng xuống xe theo thứ tự lập tức nhìn thấy ngay cửa nhà đầu tiên của thôn đang đứng chật cứng một đám thôn dân có đứng, có ngồi, có té ngã, hắn cũng nhanh chóng nhận ra Trần Linh Oanh, không khỏi thở phào, may mắn, người vẫn ở đây, như vậy thì dễ xử lí hơn rất nhiều.

Cũng khó trách Lạc Côn ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Trần Linh Oanh, thiếu nữ thực sự lóa mắt, nhìn từ xa làn da trắng như tuyết, mái tóa đen xõa tung, đứng bên trong đám thôn dân thật sự như hạc giữa bầy gà.

Đợi Lạc Côn xuống xe, hơn 20 cảnh sát đã vay lại. Vốn tưởng sẽ là một trường ác đấu, không ngờ bọn họ vừa tới, một người đàn ông chừng 60 tuổi đã gào khóc, “Cảnh sát, các anh cảnh sát, các anh phải làm chủ cho chúng tôi, đó là một yêu….a!”

Lời chưa nói xong, người này đã gào thét một tiếng, theo đó tay ôm lấy trái tim ngã trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn có vẻ đau đớn không chịu nổi.

Các cảnh sát có chút không hiểu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Sắc mặt Oanh Oanh hơi tái, nhưng cô vẫn hứng thú nhìn Ngô Hữu Quốc vừa té xuống đất. Xem ra Biện ngôn thuật của cô cũng có tác dụng.

Cô đã dùng biện ngôn thuật và chân ngôn thuật với những thôn dân này, biện ngôn thuật cấm bọn họ đem những việc liên quan tới cô hôm nay nói ra, chân ngôn thuật thì để bọn họ nói toàn bộ những chuyện dơ bẩn mấy năm nay đã làm ra.

Lạc Ngôn quát lớn, “Mấy người đã làm gì?”

Hơi có thể cử động, Đại Dũng cũng không khống chế được mở miệng, “Cảnh sát, đây là cô dâu tôi mua được, hôm qua cô ta chạy trón, hôm nay lại chạy về, tôi đang chuẩn bị đem cô ta nhốt lại, đánh gãy chân, để xem cô ta còn dám chạy hay không.”

Ngô Hữu Đức cũng hung ác nói, “Mụ vợ của tôi cũng dám giúp cô ta, đợi lát nữa tôi sẽ đánh chết nó.”

Chu Thúy Hoa – người lừa bán Oanh Oanh cũng hoảng sợ mở miệng, “Cô gái ngốc này là tôi lừa đến bán cho Đại Dũng, ngoài cô ta, tôi còn lừa bán 16 cô gái, ba bé trai…”

Các thôn dân còn lại cũng đều lục tục ngo ngoe câu ít câu nhiều, nói ra tất cả những lời từng dằn xuống đáy lòng không dám nói ra ngoài.

Trên mặt những thôn dân này đều là hoảng sợ không thôi, bọn hắn cơ bản không thể khống chế được miệng của mình.

Có vài thôn dân đoán ra việc này có liên quan tới Oanh Oanh, muốn nói cho cảnh sát, muốn cầu cứu. nhưng vừa mở miệng liền giống như Ngô Hữu Quốc, trái tim đột nhiên đau đớn, co rúc ngã xuống đất.

Người của đồn công án trấn Vu Hà đi theo cũng chấn kinh, nhưng thôn dân này lại toàn bộ thừa nhận. Đối với án buôn người, rất khó định tội đối với người mua, bởi vì nhiều người cắn chết cũng không thừa nhận việc mua người.

Bây giờ những thôn dân này thừa nhận, có nghĩa rằng vụ án này sẽ tiến triển thuận lợi, bọn họ sẽ phải chịu tội.

Lạc Côn lập tức nói, “Lập tức đem tất cả người ở đây giải tới cục cảnh sát!”

Phó trưởng đồn cảnh sát trán Vu Hà vội vàng đồng ý.

Oanh Oanh biết rõ những chuyện sau này sẽ không còn cùng cô có liên quan.

Trần Nghĩa Xương cũng có chút ngây người, không biết các thôn dân này tại sao đột nhiên lại đem tất cả các tội ác nói ra hết, thế nhưng những việc này cũng không liên quan tới hắn, hắn chỉ cần đem Oanh Oanh bình an về nhà là được.

“Oanh Oanh, con không sao chứ, ba ba tới con con.”

Oanh Oanh nhàn nhạt quay đầu, nhìn khuôn mặt coi như là tuấn nhã của Trần Nghĩa Xương, hạ mắt dời đi.

Trần Nghĩa Xương không phát hiện ánh mắt hôm nay của con gái hoàn toàn khác biệt với sự đờ đẫn trong quá khứ, con gái nhỏ trước giờ vẫn không đáp lời với hắn, tập mãi cũng thành thói quen.

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.