Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Cốt

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

Chương 2: Thần Cốt

Bụng của nó bị đâm lại liên tục chảy máu… từ lúc bị thương tới giờ cũng đã qua một đoạn thời gian.

Sau khi dùng thuốc, nếu nó yên tĩnh nằm sấp còn có thể kéo dài một thời gian, hết lần này tới lần khác nó còn phải liên tục giết hai người, dược hiệu đã nhanh chóng bị hao mòn.

"Ta không muốn chết."

Tuy nói thuốc viên có tác dụng nhưng Hạ Linh Xuyên vẫn cảm nhận được sinh mệnh của mình dần bị xói mòn thông qua huyết dịch chảy khỏi cơ thể. Hắn ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, khi nãy tên cao vừa nói, trên tảng đá của vách núi có vết máu. Hơn phân nửa là của nguyên chủ và sa báo đánh nhau mà lưu lại.

Hai người này có thể phát hiện, người khác tự nhiên cũng có thể phát hiện. Như vậy hắn hắn vẫn còn hy vọng được cứu!

Nghĩ tới đây, tinh thần của hắn như vừa được buff sức mạnh.

"Ngươi so với ta tốt hơn chút, dù sao ngươi cũng có ta làm đệm lưng."

Vừa rồi giết hao tên kia là yêu báo, Hạ Linh Xuyên chỉ phụ thôi, việc này đã tiêu hao chút sinh lực cuối cùng của báo yêu.

Nếu nói sau khi dùng thuốc có được hai phần sinh cơ, nhưng hiện tại cũng đã dùng hết:

“Đáng tiếc, đại thù chưa báo được."

Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói:

"Hai người này không tính à?"

Hắn không muốn ngồi chờ chết, nhớ tới còn có thuốc trị thương, hắn tranh thủ thời gian lấy ra cầm máu cho mình.

Ra ngoài đi săn, mang lên thuốc là vô cùng bình thường. Đồng thời, nguyên chủ cũng thường xuyên đánh nhau, trong trí nhớ mà Hạ Linh Xuyên nhận được có không ít kiến thức trị thương, mà động tác cũng tương đối thành thục.

"Ngươi nhìn thân thủ hai tên lâu la này đi, sao có thể bức ta đến tuyệt cảnh?"

Yêu báo thở hồng hộc:

"Hung thủ là một người hoàn toàn khác!"

Hạ Linh Xuyên nhìn bụng yêu báo gian nan chập trùng vì khó thở, phía trên còn có máu rỉ ra, cuối cùng cũng có chút không đành lòng:

"Ngươi đừng động, ta giúp ngươi bôi thuốc."

Cho dù con hàng này đã tấn công hắn nhưng sua đó cũng cứu hắn một mạng, coi như có qua có lại nhỉ?

Báo yêu nhẹ gật đầu.

Hạ Linh Xuyên lết tới bên người báo yêu, đắp kim sang dược lên vết thương của hắn.

Nhìn kỹ mới phát hiện vết thương của báo yêu nhìn mà thấy giật mình, chỗ bị thương đều là nơi yếu hại, lại có một cây xương sườn bị gãy trực tiếp đâm vào trong phổi.

So với hắn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng có vài vết thương là bị chủy thủ đâm vào, còn mấy chỗ khác Hạ Linh Xuyên không biết.

Hắn chỉ biết một điều: Gia hỏa này hẳn là không còn đường sống.

Miệng vết thương truyền đến cảm giác thanh lương, khiến báo yêu đang trong thống khổ nhận được một chút an ủi. Nó mở mắt nhìn Hạ Linh Xuyên một chút rồi thấp giọng nói:

"Thật có lỗi, cám ơn."

Cám ơn hắn đã lấy ơn báo oán.

Hạ Linh Xuyên vừa bôi thuốc vừa nói:

"Gần đây không có sa báo, ngươi tới từ tây sơn a? Ta nhớ được quận phủ bản địa có lệnh, cấm thổ phỉ giết người cướp bóc trong địa giới Hắc Thủy Thành. Pháp lênh đã có nhiều năm rồi, cũng được chấp hành rất tốt, sao ngươi lại vi phạm?”

Vừa nói xong, Hạ Linh Xuyên cũng ngây dại. Sao hắn lại biết những điều này?

Không đúng, là nguyên chủ biết, hắn chỉ thuận mồm nói ra mà thôi.

Sau trận chiến vừa rồi, rất nhiều ký ức chậm rãi xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn nhớ hang ổ của sa báo ở tây sơn, nơi đó cách Hắc Thủy Thành rất xa.

Hắn nhớ kỹ ổ sa báo kia là sa phỉ, người và yêu quái sống dựa vào cướp bóc trên đường Hồng Nha không hề ít.

Hắn cũng nhớ kỹ, những năm gần đây có vô số nhân loại lẫn yêu quái đều tuân thủ mệnh lệnh của quan viên địa phương, không dám đánh chủ ý tới Hắc Thủy Thành.

Mà người tự tay ban bố pháp lệnh này chính là phụ thân hắn, Hạ Thuần Hoa!

Vấn đề ở chỗ, hiện tại vì sao báo yêu ở tây sơn lại chạy đến Hồ Lô Sơn, bên cạnh Hắc Thủy Thành tác quái chứ?

"Có cường giả bên ngoài xâm nhập vào tây sơn, sát hại phụ thân của ta, cũng chính là tộc trưởng tộc ta."

Báo yêu nghiến răng nghiến lợi:

"Chúng ta suýt nữa đã diệt tộc, chỉ còn mấy huynh đệ trốn thoát."

Hạ Linh Xuyên giật nảy mình.

Hơn ba mươi con báo yêu mạnh mẽ như vậy, cơ hồ đã bị đoàn diệt?

Hắn thử thăm dò:

"Là thuộc về quân đội à, có bao nhiêu người?"

"Không, chỉ có bảy tám người, hai tên cầm đầu là lợi hại nhất."

Báo yêu thả dây chuyền trong miệng xuống bên chân Hạ Linh Xuyên:

"Phía sau bọn họ nhất định còn có người, những vật này không thể để lại cho bọn hắn. Ta nhờ ngươi một chuyện, đem những thứ này đi đi. Nếu có thể tìm được những huynh đệ khác của ta thì tốt, nếu không… ngươi muốn làm gì thì làm.”

Dù sao không thể để lại tiện nghi cho hung thủ.

Dây chuyền này chính là căn nguyên của lần diệt tộc báo yêu này?

Hạ Linh Xuyên do dự:

"Bọn hắn truy tìm cái này à? Ta không lấy có được hay không?"

Hắn bỗng nhiên chú ý tới "những cái này" mà báo yêu vừa nói, có nghĩa ngoại trừ dây chuyền còn có thứ khác nữa?

"Tùy ngươi."

Báo yêu đã rất mệt mỏi, nói xong cũng nhắm nghiền hai mắt.

Báo yêu này hẳn phải rất mạnh, trước khi chết còn có thể cắn chết hai địch thủ, khi tộc đàn còn, nó hẳn cũng rất dữ dội, nay lại vì sợi dây chuyền này là đột tử còn bị diệt tộc.

Hắn có nên rước thứ phiền toái này vào người không?

Hạ Linh Xuyên thuận tay cầm sợi dây chuyền lên, tường tận xem xét.

Mặt dây nhìn như ngọc lại không phải ngọc là ngà voi đã được điêu khắc khá tốt, có thể thấy được dấu vết năm tháng.

Mà kỳ lạ nhất là khi cầm sợi dây chuyền trong tay, Hạ Linh Xuyên lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cứ như thứ này vốn là của hắn vậy.

“Vì sao kẻ thù của ngươi lại muốn cướp thứ này?”

"Không rõ."

Báo yêu nói:

"…ta vừa về hang đã thấy phụ thân bị kẻ thù giết chết.”

"..."

Hạ Linh Xuyên thở dài:

"Biết vậy thì chừa lại một tên còn sống để tra hỏi cho rồi.”

Cơ mà vị lão huynh này đúng là quá dữ diệt, một phát diệt khẩu cả hai người.

"Mặt dây chuyền này là bảo vật gia truyền mà tổ tiên của ta đã giữ gìn hơn trăm năm, gọi là Thần Cốt Liên. Truyền thuyết kể lại nó được chế thành từ xương ngón tay của thần linh. Tộc trưởng của chúng ta truyền lại như thế, cũng chỉ mỗi tộc trưởng mới biết được công dụng của thứ này, ta chỉ biết nó giúp tị hỏa thôi.”

Báo yêu nói tiếp:

"…Lúc về tổ, ta hình như nghe được một câu, là… giao tín vật ra đây.”

"Tín vật gì?"

"Không nghe rõ, lúc ấy gió núi quá lớn, ta lại cách khá xa."

Báo yêu lại ho ra một búng máu:

"Răng nanh bị gãy của ta rớt xuống phía sau khu vực ngươi ngã vào, ngươi đi nhặt lại đi, cái răng đó hữu dụng.”

“Kẻ thù của ngươi cũng muốn cướp cái răng đó?”

"Có lẽ."

Báo yêu đặt đầu lên hai chân trước:

"Ta không biết rốt cuộc chúng muốn cái gì, nhưng tộc trưởng nói, cái khác có thể giao ra, chỉ có mặt dây chuyền này là không thể! Ngươi nhất định phải cất kỹ nó, tuyệt đối không được để ai thấy, nếu không tộc của ta chính là tương lai tộc của ngươi!"

Hạ Linh Xuyên nhìn mặt dây chuyền, cười khổ:

"Không được để ai thấy hả? Hình nhưu hơi khó à.”

Vậy phải xem hắn có rời khỏi đây được hay không nữa.

“A?”

Hắn còn chưa nói xong thì mặt dây truyền liền thay đổi hình dáng, từ hình trăng non chuyển thành hình tròn, ở giữa còn có cái lỗ nhỏ, vừa vặn để xỏ dây đeo lên.

"Cái này?"

Hạ Linh Xuyên sờ sờ lồng ngực, lấy một sợi dây đeo từ trong vạt áo ra, vừa vặn khớp với cái lỗ trên mặt dây chuyền a!

Đặt cả hai kế bên nhau, từ hình dạng, kích thước đến màu sắc đều giống nhau y đúc.

Nói cách khác, mặt dây chuyền này như hiểu được nỗi lo của hắn, vì vậy dứt khoát ngụy trang thành một miếng ngọc bội!

Chỉ mỗi điểm này cũng đủ nói lên nó không phải phàm vật.

Tiếng két nhỏ vang lên, ngọc bội khẽ nứt ra, sau đó.. vỡ nát.

Hạ Linh Xuyên ngã từ nơi cao hơn mười trượng xuống, gãy mấy cái xương, ngọc bội cũng không thể may mắn hơn, bị hắn sờ một cái đã nghẻo liền tại chỗ.

Hạ Linh Xuyên nhìn mặt dây chuyền thần cốt thì sửng sốt nửa ngày, này là đang hắn vào thế sao?

Bạn đang đọc Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất của Cửu Phương Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.