Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1783 chữ

Ninh Ánh Hàn không thể không thừa nhận, Tần Tuyên thật sự rất hiểu nàng.

Hắn biết tính cách của Ninh Ánh Hàn sẽ không thích những hành động ôm đầu khóc rống thảm thiết kia, cho nên đối với ba năm đã qua cũng không nói thêm gì, chỉ để lại một câu “Ủy khuất cho nàng”, tất cả mọi thứ phía sau đều không hỏi.

Hắn cũng biết tình cảnh gian nan của nàng, nhưng chẳng có ý khuyên nàng rời kinh thành, bởi vì hắn biết nàng sẽ không đi.

Hắn chỉ là nói cho nàng, đến lúc yêu cầu hắn hỗ trợ, hắn sẽ giúp.

———— —————

Rời khỏi Phi Hồng lâu, Ninh Ánh Hàn trở lại dinh thự của mình.

Sau khi Niệm Noãn chuyển đến, Thương Sơn và Phụ Tuyết cũng làm việc ở đây.

Lúc này Thương Sơn đang đứng ngoài chờ nàng, thấy nàng trở về liền nói: “Quận Chúa, Tô Tuấn Chi tới, đang ở trong viện chờ người, có cần để hắn ta cút hay không?”

“Làm sao ta nỡ để hắn ta cút?” Ninh Ánh Hàn thở dài: “Ta muốn đánh hắn ta còn không kịp đó.”

“……” Thương Sơn lộ ra nụ cười tán đồng.

Ninh Ánh Hàn vừa vào sân, Tô Tuấn Chi nhìn đến nàng liền dậy thi lễ: “Vãn sinh bái kiến Quận Chúa.”

Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Tô Tuấn Chi rất có sức hút, động tác hành lễ giống như đã cố tình luyện qua, nước chảy mây trôi thành thục, thoáng nhìn còn tưởng là công tử văn nhã. Cũng khó trách trong quyển sách kia, hắn ta có thể được nhiều mỹ nhân yêu thích như vậy.

Nhưng Ninh Ánh Hàn vốn dĩ chướng mắt hắn ta, lại trùng khớp vừa gặp qua Tần Tuyên, hai hình ảnh đối lập khiến hình tượng của Tô Tuấn Chi càng hỏng bét.

Cho nên đối với hắn ta không hề khách sáo: “Ngươi tới làm cái gì?”

Tô Tuấn Chi tự nhiên liếc mắt đưa tình tạo cho đối phương cảm giác sởn gai óc: “Lần này vãn sinh tới, là muốn hỏi Quận Chúa, chuyện của Tạ Ngũ tiểu thư phủ thái phó có quan hệ với Quận Chúa hay không?”

Tạ Vũ Vi đổi ý, nhưng Tô Tuấn Chi không muốn cứ như vậy từ bỏ, liền tới cửa cầu kiến mấy lần, Tạ Vũ Vi mới đồng ý gặp hắn ta.

Tô Tuấn Chi cho rằng nhất định là Ninh Ánh Hàn ở trước mặt Tạ Vũ Vi chửi bới hắn ta, mới khiến Tạ Vũ Vi đổi ý. Cho nên lập tức giở giọng giống như oan ức nói: “Là ta không thể đáp lại tình cảm của Trường Ninh Quận Chúa, mặc kệ nàng là nói như thế nào, ta cũng không trách nàng.”

Ai ngờ lúc hắn ta vừa mở miệng nói ra, liền thấy trên mặt Tạ Vũ Vi lộ ra biểu cảm cực kỳ chán ghét.

Đối với nữ nhi tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi Tạ gia, đã là phản ứng rất hiếm thấy.

Giọng nói của nàng đông cứng nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, Trường Ninh Quận Chúa vẫn chưa ở trước mặt ta trách cứ ngươi một câu nào.”

Tô Tuấn Chi đương nhiên không tin, hắn ta cần thiết phải biết Ninh Ánh Hàn đã dùng cách gì phá huỷ thanh danh của hắn ta, nếu Tạ Vũ Vi không chịu nói cho hắn ta vậy hắn liền tới hỏi Ninh Ánh Hàn.

“Nếu ngươi muốn nói chuyện Tạ Vũ Vi đổi ý không gả, vậy thì thật sự có quan hệ tới ta.” Ninh Ánh Hàn thản nhiên thừa nhận.

Trước khi Tô Tuấn Chi tới đây đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này cũng khống chế biểu cảm không tồi, còn cố tình toát ra một chút cô đơn: “Quận Chúa là không quen nhìn nữ tử khác thân cận vãn sinh sao? Hay là đơn thuần xem vãn sinh không vừa mắt, muốn phá hư nhân duyên của vãn sinh?”

“Đều không phải.”

Tô Tuấn Chi tất nhiên không tin tưởng câu trả lời kia, ở trong mắt hắn ta chỉ có hai loại khả năng này.

Yêu hoặc hận.

Hoặc là cả hai, vì yêu sinh hận.

Đương nhiên, hắn ta thật sự có chút tự mình đa tình, Ninh Ánh Hàn không yêu hắn ta, nói chi tới hận.

“Tô Tuấn Chi, việc này thật sự không phải nhằm vào ngươi.” Ninh Ánh Hàn nói: “Ta chỉ vì cứu vớt Tạ Vũ Vi thôi.”

Lời nàng nói là thật, nhưng Tô Tuấn Chi lại không biết nội tình, cảm thấy câu này rất châm chọc.

Cứu vớt Tạ Vũ Vi?

Lúc nàng muốn gả cho ta gấp gáp bao nhiêu chứ? Ngươi cư nhiên chỉ dựa vào hai từ “Cứu vớt” là xong sao.

“Quận Chúa……” Trên mặt hắn ta mang theo thàn sắc bất đắc dĩ: “Thật ra người không cần làm như vậy, vãn sinh vốn không muốn cưới Tạ cô nương. Dù sao nàng cũng là nữ nhi phủ thái phó, ta không thể từ chối quá quyết liệt.”

“Vậy vừa hay, ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương.” Ninh Ánh Hàn một chữ cũng không tin lời nói kia: “Ngươi nhất định rất cảm kích ta đúng không?”

“…… Đúng vậy.” Tô Tuấn Chi cố gắng tươi cười: “Cảm ơn Quận Chúa giải vây cho vãn sinh.”

“Không có gì, đều là ta nên làm.” Ninh Ánh Hàn lộ ra một ý cười trong sáng.

Nhưng tươi cười của Tuấn Chi càng ngày càng cứng đờ: “Chẳng qua trong lòng vãn sinh thật sự tò mò, Quận Chúa làm như thế nào thuyết phục Tạ Ngũ tiểu thư đánh mất ý niệm?”

“Thuyết phục?” Ninh Ánh Hàn nhướng mày: “Lời này không đúng lắm, trên thực tế, ta cũng không cần quá nhiều lời.”

Tô Tuấn Chi không tin: “Vậy tại sao Tạ Ngũ tiểu thư lại thay đổi chủ ý?”

“Bất cứ chuyện gì cũng phải tìm nguyên nhân từ bản thân trước.” Ninh Ánh Hàn giáo dục hắn ta: “Có lẽ là mị lực ngươi không đủ?”

“……”

“Nếu không ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi xứng đôi với Tạ Vũ Vi sao?” Ninh Ánh Hàn buông tay.

“……” Khuôn mặt Tô Tuấn Chi đau kịch liệt đổi đề tài: “Tuy rằng trong tâm vãn sinh vẫn có Quận Chúa, trước mắt cũng không có ý cưới người khác. Nhưng người ta thường nói tội bất hiếu thứ ba là không có con cháu, năm nay vãn sinh đã hai mươi bốn, lại thi đậu công danh, nếu còn không thành gia lập nghiệp khiến phụ mẫu vì thế mà lo lắng, đó là ta bất hiếu.”

“Vào trọng điểm đi.”

“Vãn sinh muốn hỏi Quận Chúa, nếu người không chịu gả cho tại hạ, cũng cần gì phải phá hư nhân duyên của ta chứ?”

“Vừa rồi ngươi còn cảm tạ ta giúp ngươi thoát khỏi Tạ cô nương, vì sao hiện tại lại nói ta ‘ phá hư ’ nhân duyên của ngươi?” Ninh Ánh Hàn thể hiện sự vô tội.

“……”

“Được rồi, ta không giả ngu với ngươi nữa.” Ninh Ánh Hàn cười: “Tô Tuấn Chi, ngươi không có quan trọng như tưởng tượng của mình đâu.”

“Quận Chúa có ý gì?” Tô Tuấn Chi có chút khó hiểu, đồng thời có cảm giác đã chịu mạo phạm.

“Ý là, ta không có rảnh đi nhìn chằm chằm mỗi một lần nhân duyên của ngươi để phá hư.” Ninh Ánh Hàn kiên nhẫn giải thích cho hắn ta: “Ta rất bận đó.”

Ta rất bận? Tô Tuấn Chi không cho là đúng, ở trong mắt hắn ta, mỗi ngày nữ tử trong kinh chỉ có hoạt động gặp nhau cùng thêu hoa mới đúng chứ?

Các nàng không cần khắc khổ đọc sách thi đậu công danh, vậy có chuyện gì gấp? Tụ hội xong rồi nói chuyện phiếm?

Ninh Ánh Hàn chú ý tới trên mặt Tô Tuấn Chi không cho là đúng, nàng cười cười, cũng lười giải thích với hắn ta.

Từ thái độ hắn ta đối với Lưu Vân là có thể nhìn ra, hắn ta khinh miệt nữ tử.

Nhưng cố tình trong quyển sách 《 nhà nghèo nghịch tập —— cả triều quý nữ đều yêu ta 》, lúc ban đầu hắn ta đều bám váy nữ nhân mà leo lên.

Ninh Ánh Hàn vuốt ve mặt nhẫn, nhớ tới nữ nhân thứ hai của Tô Tuấn Chi, Phùng Liên.

Sau khi Tô Tuấn Chi cưới Lưu Vân, được Trưởng Công Chúa dìu dắt có chút chức quan, nhưng lúc đó hắn ta còn cần thế lực của bà ấy, nên không dám công khai nạp thiếp, liền lén lút có ngoại thất bên ngoài.

Mà vị ngoại thất này, chính là Phùng Liên. Chẳng qua Phùng Liên cũng không có gì đặc biệt, tuy xuất thân nông thôn, lại được cái mỹ mạo , làm Tô Tuấn Chi ngoại thất cũng là cam tâm tình nguyện.

Đáng nhắc tới chính là, Phùng Liên còn có một người muội muội, tên là Phùng Ức, sau đó bị Tô Tuấn Chi hiến cho phò mã Đan Dương Trưởng Công Chúa điện hạ Lộ tướng quân.

Không thể không nói, công phu suy bụng ta ra bụng người của hắn ta đã đánh trúng tâm tư phò mã. Phò mã và Tô Tuấn Chi có nỗi khổ chung, chính là e ngại Trưởng Công Chúa, nên không dám công khai nạp thiếp.

Phò mã vui vẻ nhận mỹ nhân con rể đưa lên, cũng giúp Tô Tuấn Chi che giấu chuyện lập ngoại thất trước mặt thê nhi. Lại niệm tình con rể thức thời, trong tối ngoài sáng giúp Tô Tuấn Chi không ít.

Một đôi tỷ muội bị phân thành con dâu và mẹ vợ, nếu truyền ra ngoài cũng là một đoạn chuyện lạ.

Nhớ tới tình tiết này, Ninh Ánh Hàn nhìn Tô Tuấn Chi lại càng không vừa mắt: “Không có việc gì nói thì ngươi có thể rời đi, ta chán khuôn mặt của ngươi rồi.”

“Quận Chúa, cổ nhân nói, quân tử thì không thể trông mặt bắt hình dong.” Dung mạo luôn luôn là niềm tự hào bị đối phương xem thường, Tô Tuấn Chi liền đứng ở vị trí đạo đức cao giáo dục Ninh Ánh Hàn.

“Chỉ là Bổn Quận Chúa luôn luôn trông mặt bắt hình dong.” Ninh Ánh Hàn đúng lý hợp tình nói.

Bạn đang đọc Sau khi tiếp nhận cục diện rối rắm của người xuyên không của Tửu Thương Thiên Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.