Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp mặt

Phiên bản Dịch · 2783 chữ

Cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến thần kinh trung ương, y từ đau đớn đột nhiên than tỉnh, nhưng tình cảnh trước mắt vẫn không thay đổi chút nào.

Thậm chí, hắn còn có vẻ lạnh lùng hơn vì đau, làm thái giám trước mặt sợ run lên bần bật.

Y còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã biến thành một người cổ đại.

Người này hẳn là một vương hầu quý tộc, ở những năm cuối triều nhà Cảnh. Còn những thứ còn lại thì.. y không biết gì cả.

Ồ, y còn biết một việc.

Người này hôm nay nạp thiếp. Nhưng hôm nay người này đã biến thành y. Nên giờ thành ra người nạp thiếp cũng là y.

Đây là toàn bộ những điều mà y biết được, mà thái giám đang tươi cười trước mặt y còn đang khom người đứng đó, chờ y đi động phòng nữa chứ.

Đầu Giang Tùy Châu thật muốn nổ tung rồi.

* * *chuyện gì đang xảy ra vậy trời!

Tâm trạng đang rối loạn nhưng trên mặt lại không hiện lên một chút biểu tình nào.

Thái giám kia hình như có chút gấp gáp, nụ cười có mấy phần đau khổ, giọng nói cũng giảm thấp xuống, ngữ khí cũng biến thành tận tình khuyên nhủ.

"Chủ tử, nô tài biết ngài không muốn, nhưng vị kia là do đích thân hoàng thương hạ chỉ.." hắn gỗ gắng khuyên nhủ "mặc dù ngài không thích, nhưng đi qua diễn một chút cũng đâu có sao! Vị kia.. nghe nói võ công đã bị phế, giờ chỉ là một người tàn phế, rất an toàn, không không cần phải lo lắng"

Phế võ công, đã thành người tàn phế?

Ánh mắt Giang Tùy Châu có chút quái dị.

Còn là tiết mục mạnh mẽ chiếm đoạt.

Y biết những năm cuối nhà Cảnh, triều đình mục nát, hoàng đế ngu muội, thực tế Cảnh Hậu Chủ (là thụy hiệu của nhưng vị vua cuối cùng trong một số triều đại phong kiến ) Cảnh U Đế là tên hôn quân hoang đường. Sử sách ghi lại hắn say mê sác đẹp, xem triều chính như trò đùa. Thực tế chuyên sủng ngoại thích, dung túng cho Cậu của hắn là Bàng Thiệu làm loạn.

Chưa kể con nối dõi nhà Cảnh ít ỏi, đến thời Cảnh U Đế, hoàng tử cùng thời đa số đều chết trẻ, còn dư lại chỉ có mình Tĩnh vương, mà còn là một con ma ốm chết trẻ.

Cũng vì thế triều Cảnh mới chạy xuống phía nam chưa được mấy năm, đã bị nhà Lương mới lên như mặt trời ban trưa tiêu diệt.

Bây giờ xem ra.. y cũng là một phần tử trong triều đình rối ren, dâm loạn này.

Giang Tùy Châu trong miệng chua xót.

Y đã làm điều xấu xa gì khiến trời hận người ghét, khiến y đang sống trong xã hội hiện đại thoải mái biến thành một vương công quý tộc trong một triều đại sắp diệt vong?

Chả lẽ là vì lúc nãy y răn dạy sinh viên đó quá nghiêm khắc?

Làm sao có thể.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói "Tiềm Sơn công công, kiệu hoa đã đến Ẩm Thúy Hiên rồi!" một thị nữ nói.

Thái giám nghiến răng nghiến lợi quát: "Hối cái gì!"

Cô thị nữ vội vàng im lặng.

Tên thái giám quay đầu lại, tha thiết mà nhìn Giang Tùy Châu, trong mắt tràn đầy cầu xin.

Giang Tùy Châu biết, xem tình hình này, y nhất định phải đối mặt với việc động phòng. Có điều, cô gái gả đến đây hoàn toàn không phải tự nguyện, còn bị tàn tật, nên động phòng hoa chúc tối nay có thể dễ dàng lừa cho qua.

Còn về chuyện khác..

Chờ y vượt qua cửa ải ngày hôm nay, sau đó từ từ tìm hiểu thân phận của mình sau, sau đó hãy quyết định sau.

Y khẽ ừ một tiếng rồi đứng dậy.

Thái giám hai mắt sáng lên, liền vội vàng đưa tay ra đỡ.

Giang Tô Châu không quen được người ta hầu hạ như thế này, không biết có phải là ảo giác hay không, khi đứng lên liền cảm thấy mình thiếu sức lực, rất mệt mỏi, trên đầu có chút cháng váng.

Y đành phải để thái giám đỡ mình.

Vừa bước xuống bục, bên cạnh có đặt một cái cái gương Tây Dương, Giang Tùy Châu khẽ liếc và nhìn thấy mình qua gương.

* * * không ngờ lại giống hệt chính mình như đúc, chẳng qua nhìn trẻ hơn mình hai ba tuổi, trông chỉ mới hai bốn, hai lăm tuổi.

Trước đây, các học sinh của y thường hay khen ngợi y đẹp còn nói rằng y đẹp trông như một nhân vật phản diện. Giang Tùy Châu vốn dĩ không thừa nhận, nhưng bây giờ, nhìn người trong gương, Giang Tùy Châu cũng cảm thấy..

Đúng thật là trông không giống như một người tốt.

Y đẹp theo kiểu lạnh lùng, có vẻ trông thật bạc tình. Dưới mái tóc dài càng trở nên tinh tế, cao ngạo xa cách. Đặc biệt là đôi mắt, con ngươi hơi cao, nhìn thoáng qua người ta cũng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Giang Tùy Châu thu hồi ánh mắt, trong dư quang liền nhìn sát đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi son đỏ.

Vốn dĩ y không có nốt ruồi này.

Tuy nhiên, không đợi y nhìn kỹ hơn, thái giám đã dìu y qua tấm gương đi ra khỏi cửa.

Có người đang đợi bên ngoài, trên tay cầm mợt chiếc áo choàng mỏng. Nhìn thấy Giang Tùy Châu đến gần, người đó thành thạo choàng áo choàng cho y.

Giang Tùy Châu khó hiểu nhíu mày.

Y vốn dĩ ăn mặc đã dày hơn những người xung quanh, sao lại còn choàng thêm cho y?

Thái giám bên cạnh tinh tường phát hiện sắc mặt của y, vội vàng nói: "Ban đêm gió lớn, sợ vương gia chịu không nổi, vẫn nên mặc thêm một cái tốt hơn"

* * *Vương gia?

Giang Tùy Châu chưa kịp định thần lại, anh đã bị dẫn bước xuống bậc thềm, bước lên bộ liễn dừng trước cửa phòng.

Y đã cảm nhận được điều đó ngay khi vừa ra khỏi cửa, gió thổi qua rõ rằng mang hơi ấm nhưng thổi vào người y lại cảm thấy lạnh. Điều này khác với việc bị ốm, nó giống như bẩm sinh đã vậy, khả năng miễn dịch thấp.

Kết hợp với vừa nãy thái giám gọi y là vương gia, Giang Tùy Châu cảm thấy trong lòng có chút không ổn.

Vào những năm cuối cùng của triều đại nhà Cảnh, người được gọi là "vương gia" mà còn bệnh ra thành cái dạng này, cũng chỉ có một vị.

Đó là vị Tĩnh vương bị xóa tên trong sử sách, chỉ nói rằng người này bị sức khỏe ốm yếu bẩm sinh, chết yểu vì bệnh tật.

Giang Tùy Châu cảm thấy đầu óc có chút choáng váng khi bước bộ liễn.

Nếu theo dòng lịch sử, y sẽ chỉ sống nhiều nhất từ ba đến năm năm nữa và chết vì bệnh tật.

Ngay cả khi không chết vì bệnh tật, Bắc Lương diệt Cảnh, cũng sẽ không bao giờ lưu lại dư nghiệt như vậy của triều đại trước.

Giang Tùy Châu trong mắt trống rỗng, chậm rãi dựa vào lưng ghế.

Cho dù là ai thì khi đột nhiên biết chính mình không còn sống được mấy năm nữa cũng sẽ không thể vui nổi.

Gỗ gắng định thần lại, y quay đầu lại, nhìn thái giám bước theo bộ liễn bên cạnh, quyết định từ hắn các định một chút.

Vừa rồi có người gọi hắn là gì nhỉ?

"Tiềm Sơn." y gọi.

Không ngờ lúc nghe thấy y gọi như vậy, thái giám bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn y.

Giang Tô Châu trong lòng lộp bộp.

Anh biết phản ứng này, hình như mình gọi sai rồi.

Vào thời cổ đại, những người hầu bên cạnh quý tộc thường trái tim thất khiếu lung linh, tâm tư nhạy bén. Chính mình đã phạm sai lầm lớn như vậy ngay khi vừa đến đây, chỉ sợ..

Tuy nhiên, chưa kịp y lo âu xong, khuôn mặt thái giám lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, tay chân luống cuống.

"Vương gia, ngài cứ dặn dò!" Đôi mắt của hắn ta sáng lên, giống như một con chó con vẫy đuôi vui mừng.

"Ngài.. Ngài vẫn cứ gọi nô tài bằng cái tên Mạnh Tiêm Sơn như trước là được rồi"

Giang Tùy Châu: "..."

Được rồi, y đã lo lắng quá nhiều. Người tùy tùng của Cảnh vương điện hạ dường như đầu óc không được linh hoạt cho lắm.

Y đưa mắt đi chỗ khác, ừ một tiếng, bình tĩnh nói: "Nàng ấy đưa đến Tĩnh vương phủ được bao lâu rồi?"

Mạnh Tiềm Sơn hoàn toàn không nghe thấy ý dò hỏi trong lời nói của y, chỉ cho là vương gia chậm trễ giờ lành, liền ngửa đầu nói: "Vương gia đừng lo lắng, Hoắc phu nhân vừa mới tới. Ngài giờ đến đó, vừa đúng lúc giờ lành"

Giang Tùy Châu thấy hắn không hề bác bỏ cụm từ "Tĩnh vương phủ", thì liền xác định rồi.

Chính mình thực sự đã trở thành con ma ốm yếu, sống ngắn ngủi không được viết nhiều trong sử sách.

Nhưng..

Anh cau mày.

Hoắc phu nhân?

Vị thê thiếp mới vào cửa này, họ Hoắc?

Dù biết dã sử kia chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng y vẫn không thể không nhớ nội dung bài luận văn của cậu sinh viên kia.

Hắn bị đánh gãy hai chân, lại bị gả vào Tĩnh vương phủ, lại còn họ Hoắc..

Người thiếp mới vào cửa này sao mà giống với vị Hoắc tướng quân trong lịch sử như vậy?

Tuy nhiên, Giang Tùy Châu đã xóa bỏ ý tưởng này ngay lập tức.

Đang suy nghĩ cái gì vậy? Tình tiết trong dã sử đó, phim truyền hình cũng không dám diễn, vừa thấy là biết viết để lừa thiên hạ, hẳn là không thể là thật.

Giang Tùy Châu xác nhận suy đoán trong lòng, liền không nói nữa. Nhưng bên cạnh Mạnh Tiềm Sơn cứ lải nhải suốt một đường

Giang Tùy Châu dần dần nhận ra tên thủ hạ này có chút không được linh hoạt lắm, chắc hẳn ngày thường đã bị y lạnh nhạt không ít. Hôm nay, trời xui đất khiến mà đối xử với hắn ta bằng một cái nhìn thân thiện hơn chút, hắn liền bắt đầu vui mừng.

Ngốc một chút cũng tốt.

Nghe hắn một đường nói liên tục, tâm trạng nặng nề ban đầu của Giang Tùy Châu cũng nhẹ bớt phần nào, trong những lời nói của hắn cũng hiểu chút phần nào tình hình hiện tại.

Đến cũng đến rồi, đi một bước tính một bước vậy. Y thở dài trong lòng.

Sau khi ngồi liễn khoảng một khắc thì dừng trước một khoảng sân nhỏ.

Ở lối vào viện treo đèn lồng đỏ, dưới ánh đèn đầy những mảnh xác pháo.

Qua cửa viện, thấp thoáng đỉnh chiếc kiệu hoa đặt trước cửa chính. Rất nhiều hạ nhân đã đợi trước chính, khi Giang Tùy Châu tới, tất cả đều quỳ xuống hành lễ.

Giang Tô Châu không quen cảm giác mọi người đều quỳ lạy như vậy, vì vậy y khoát tay cho tất cả đứng lên.

Sau đó, một người phụ nữ với dáng vẻ như bà mối, cười nói với Giang Tùy Châu: "Vương gia đại hỷ. Phu nhân đã đợi sẵn trong phòng, chỉ đợi vương gia vén khăn trùm đầu là được."

Giang Tùy Châu đáp một tiếng.

Y biết phong tục của triều Cảnh, nghi lễ cưới thiếp đơn giản hơn nhiều so với việc lấy vợ. Vừa nhấc kiệu cỡ nhỏ vào vương phủ từ cửa hông, người chồng đã đi tới nâng khăn trùm đầu, cùng uống chén rượu giao bôi, thế là xong nghi lễ.

Y gật đầu và đi qua mọi người vào nhà chính.

Y bước đi vững vàng thong thả, quần áo lay động theo mỗi bước chân, y trông thật lạnh lùng và điềm tĩnh, rất có phong phạm người bề trên.

Nhưng chỉ có Giang Tùy Châu mới biết hiện tại anh đang hoảng loạn như thế nào.

Rốt cuộc, y đã xuyên đến Vương triều Cảnh trong sự bàng hoàng, trở thành một người mệnh không dài thì cũng thôi đi, đằng này, y còn phải động phòng, đối mặt với cô nương tội nghiệp bị người ta ép gả cho Tĩnh vương.

Một Cô nương tội nghiệp, còn y cũng không khá hơn là bao.

Nghĩ như vậy, y nhìn có vẻ vững vàng, nhưng trên thực tế, y nặng nề bước từng bước lên bậc thang, đẩy cửa ra.

Trong phòng, lụa đỏ tung bay, nến đỏ lung linh. Những thị nữ hai bên mặt mày hớn hở.

Có người dẫn y vào phòng trong.

Giữa khung cảnh kiều diễm bên trong, y nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trong đại sảnh.

Một thân màu đỏ, tầng tầng lớp lớp, đội một chiếc khăn trùm đầu có thêu hình phượng hoàng. Hắn ngồi trên xe lăn, ngồi rất đoan chính, vai lưng thẳng tắp, giống như một thanh trường thương bẻ không gãy.

Đúng, là thương.

Người đàn ông này thân hình cao lớn, vai rộng và đôi chân dài cơ hồ buông thõng xuống, rõ ràng là một người đàn ông!

Một người đàn ông, một người đàn ông tàn tật gả cho Tĩnh vương.

* * * Vị "Hoắc phu nhân" mình mới cưới về này sẽ không phải là Hoắc Vô Cữu chứ!

Giang Tùy Châu dừng bước lại.

Mắt y nhìn vào tay người đàn ông đặt trên đầu gối.

Xương ngón tay rõ ràng, kinh mạch trên mu bàn tay nổi lên, tuy chỉ ngồi lặng lặng tay đặt trên đầu gối nhưng dường như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vặn cổ người ta xuống, hiển lộ khí thế sát phạt.

Không biết vì sao, trong đầu Giang Tùy Châu nhớ lại một đoạn trong luận văn của sinh viên kia.

".. Sau khi Định Bắc Hầu Hoắc Vô Cữu bị bắt, để làm nhục hắn, hoàng đế của Nam Cảnh đã cắt đứt kinh mạch, phế bỏ hai chân của hắn, sau đó gả hắn cho Tĩnh Vương, người nổi tiếng là đoạn tụ. Hắn ở Tĩnh vương phủ đã chịu đựng sự sỉ nhục trong ba năm, sau đó tìm mọi cách trốn về Bắc Lương, chữa lành đôi chân của mình.

Sau đó, để báo mối thù năm nào, hắn dẫn quân diệt Cảnh, đã tự tay chặt đầu Tĩnh vương rồi treo lên cổng thành suốt 3 năm.

Đó là lý do tại sao, chính sử không hề nhắc đến Tĩnh vương một chữ nào, thậm chí cả cái tên này cũng bị xóa sạch."

Giang Tùy Châu tay có chút phát run.

Nếu là Hoắc Vô Cữu.. Nếu thật sự là Hoắc Vô Cữu.

Vậy sau ba năm, không phải Tĩnh Vương bị Hoắc Vô Cữu chém đầu đó, chính là Giang Tùy Châu y rồi.

Y nhìn chằm chằm người đàn ông mặc giá y trước mặt, từ hắn cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết, chứng minh hắn không phải đàn ông.

Nhưng mà không có.

Trong đầu Giang Tùy Châu có chút trống rỗng.

"Vương gia.. Vương gia!"

Mạnh Tiềm Sơn đi theo sau thấy y dừng lại tại chỗ, sắc mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì, vội vàng thấp giọng nhắc nhở y.

Giang Tùy Châu quay đầu qua.

Nhìn thấy Mạnh Tiềm Sơn đứng bên cạnh, Hắn ta thận trọng nói nhỏ: "Đã đến lúc phải vén khăn trùm đầu rồi."

Đúng, nâng khăn trùm đầu lên đã.

Còn chưa thấy mặt, ai dám chắc đó là Hoắc Vô Cữu?

Giang Tô Châu bước lên phía trước, một bên trong lòng tự an ủi chính mình, một bên gỗ gắng bình tĩnh vén khăn trùm đầu lên.

Ngọn nến đỏ lay động.

Trong ánh đỏ kiều diễm, y bắt gặp một đôi mắt đen láy, ánh mắt nguy hiểm lạnh băng.

Bạn đang đọc SAU KHI TÔI CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP của LƯU CẨU HOA

Truyện SAU KHI TÔI CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TịnhMiêumieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.